Không có quá nhiều công việc ở Phượng Minh phủ, sau khoảng hai ngày bận rộn, Dương Vân để Tiêu Nguyên trực ở nha môn chịu trách nhiệm xử lý công văn tới lui, còn mình thì cùng nhị ca, Trần Hổ lên một chiếc hải thuyền do Hà đảo phái đến, hướng về huyện Tĩnh Hải.
Tính ra thì tháng mười năm trước Dương Vân rời khỏi nhà, bây giờ đã gần đến tháng tám, hắn đã nhớ nhà đến mức chỉ hận không thể lập tức hóa thành mũi tên để bay về nhà. Thuyền đi rất nhanh, sau một đêm đã đến bến tàu của huyện Tĩnh Hải.
Trong thời gian Dương Vân không có ở nhà, cha mẹ đã chuyển đến một căn trạch viện lớn mới mua bên trong huyện Tĩnh Hải.
Nhà mới cách bến tàu không xa, ba người cũng không đón xe ngựa mà đi bộ về. Dương Nhạc vừa đi vừa nói, "Thôn Tiểu Nguyệt rất hẻo lánh, làm việc gì cũng bất tiện, hơn nữa đại tẩu cũng sắp đến mà phòng trong nhà lại không đủ, vì vậy cha mẹ mới đồng ý chuyển lên thị trấn."
"Trạch viện mới cũng đã có, đại ca cũng nên cưới Bích Chi tỷ."
"Đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ chờ đệ trở về thôi. Trạch viện phía trước chính là nhà mới của chúng ta."
Mọi người bước nhanh về phía trước, còn chưa đến cửa nhà thì bỗng có một người ở cửa xa xa trông thấy Dương Nhạc, hắn chậm rãi tiến đến gần, trên người mặc trang phục tôi tớ màu lam.
"Nhị lão gia và Hổ gia đã về, vị này chính là tam lão gia sao?"
"Ừ, đây là tam lão gia của ngươi, nên nhìn cho kĩ, đừng để sau này gặp nhau mà không nhận ra lại bị cười nhạo."
"Sao có thể chứ, tam lão gia là sao văn khúc hạ phàm, tiểu nhân chỉ gặp một lần đã giống như khắc vào trong đầu, dù đang ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, tuyệt đối không thể quên được!"
Dương Vân nghe xong bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhân lúc mọi người đang đi lặng lẽ kéo nhị ca sang một bên, "Người này là ai vậy?"
"Hử, đệ nói Dương Hỉ sao, tuy hắn hơi nịnh hót một chút nhưng không phải là người xấu, cũng rất tháo vát, hiện giờ đang làm quản sự trong nhà. Hắn vốn là người sa cơ thất thế, mụ vợ và mấy đứa nhỏ trong nhà gào khóc vì đói nên hắn phải đi trộm thức ăn của người khác, không may bị bắt rồi bị đánh cho một trận chết khiếp. Ta thấy hắn đáng thương nên lấy thanh danh của đệ ra cứu hắn, không ngờ hắn liền sửa lại họ, tự bán mình đến nhà chúng ta làm tôi tớ, do hắn cũng có năng lực nên lúc này mới được làm quản sự."
Dương Vân gật gật đầu, chẳng biết từ lúc này gia đình mình đã có một phủ đệ lớn khí thế, ngay cả quản sự cũng có.
Dương Hỉ vội vàng chạy vào trong báo tin, hắn đoán trong vòng hai ngày này Dương Nhạc sẽ mang tam lão gia trở về nên hàng ngày đều đợi ở cửa, cuối cùng cũng được là người đầu tiên nghênh đón Dương Vân. Người này vốn tinh ranh, hắn biết tuy Dương Vân chỉ là tam lão gia nhưng gia nghiệp khổng lồ này cơ bản đều là một tay tam lão gia tạo nên, được Dương Vân ủng hộ thì hắn mới có thể ngồi vững ở vị trí quản sự.
Dương Vân bước vào chính viện, chỉ liếc mắt là nhìn thấy hai cụ đang tựa vào cửa đứng đợi, hai mắt bỗng cảm thấy ươn ướt.
"Cha, mẹ, tam nhi đã về rồi."
"Trở về là tốt, trở về là tốt rồi." Hai cụ khẽ lau khóe mắt, trên mặt nở nụ cười mừng rỡ. Bất luận tiểu nhi tử có thanh danh như thế nào ở bên ngoài, trong mắt hai cụ hắn vẫn là một đứa con thơ, hắn một mình lưu lạc bên ngoài nên hai cụ luôn cảm thấy nóng gan nóng ruột, giờ trở về mới thấy an tâm.
"Tiểu muội đâu rồi?" Dương Vân hỏi.
"Nó à, mới sáng sớm đã đi tìm nàng dâu mới của con để trò chuyện rồi. Con cũng thật là, đã có nàng dâu thì tại sao trong bức thư lần trước chẳng thèm nhắc đến một câu vậy."
"Cái gì cơ!" Dương Vân kinh ngạc đến ngây cả người, đào đâu ra một nàng dâu của mình vậy!
Xem ra nhị ca Dương Nhạc cũng không biết việc này, nếu không hắn chắc chắn sẽ nói với mình.
"Mẹ, tam đệ làm gì có nàng dâu nào?" Dương Nhạc cũng sờ không đến ý nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị (1), thay Dương Vân dò hỏi.
"Ha hả, tam nhi ra ngoài một chuyến đã học cái xấu của người ta, hình như ở Thiên Trữ thành của Đại Trần gặp được một vị cô nương, sau đó bằng lòng lấy người ta làm thiếp, hôm trước người ta mang của hồi môn tìm đến nhà. Tam nhi, có phải con da mặt mỏng, xấu hổ nên chưa nói cho chúng ta đúng không. Không sao cả, bây giờ cũng đã đến lúc con thành gia lập nghiệp, tuy cô nương này không nói nhiều lắm nhưng có thể thấy đó là khuê nữ của một gia đình đoàng hoàng, người ta đã ngàn dặm xa xôi đến đây, con không nên bạc đãi đấy." Dương mẫu nói.
"Hiện giờ vị cô nương này đang ở đâu?" Dương Vân trả lời vài câu lấy lệ rồi hỏi.
"Ngay ở khóa viện (viện ở hai bên chính viện) phía tây, Dương Hỉ..."
"Con đây, lão phu nhân có gì sai bảo."
"Hãy đưa tam lão gia đến tây khóa viện."
"Vâng! Tam lão gia, xin người đi cùng con."
Dương Vân đi thẳng một mạch đến tây khóa viện, trong lòng thầm đoán ai mà nhám chán đến mức đóng giả làm thiếp thất của mình đây.
"Tam lão gia, chính là viện này đây, con xin lui về." Dương Hỉ thầm nghĩ tam lão gia vốn là thanh niên khí thịnh, đi xa mới về đã gặp được vị phu nhân như hoa như ngọc này, không chừng sẽ có việc gì đó xảy ra, tốt nhất là hắn nên tránh đi.
Dương Vân không để ý đến hắn, sải bước vào trong viện.
Hai người đang nói chuyện trong viện, thấy có người tiến vào nên cùng ngẩng đầu nhìn.
"Tam ca! Huynh đã về rồi!"
Tiểu muội Dương Lâm mừng rỡ gọi to.
"Ừ, mới vừa trở về." Dương Vân vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía người bên cạnh tiểu muội.
"Cửu cô nương!" Dương Vân thất thanh thốt lên.
Khi bước vào trong, hắn thầm nghĩ đây là bút tích của Hồng Cân hội, nhớ khi ngồi trong quán canh thịt bò kia ở Thiên Trữ thành, Hạ Hồng Cân từng nói sẽ có tặng lễ vật tạ ơn cho hắn.
Lúc đó Hạ Hồng Cân không nhắc đến lễ vật tạ ơn là gì nên Dương Vân cũng không hỏi nhiều, sau khi rời khỏi Thiên Trữ thành hắn đã nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, nào ngờ lễ vật tạ ơn đã ở nhà mình.
Dương Vân từng nghe nói trong Hồng Cân hội có một nhóm nữ tử ở tuổi thanh xuân sắc nghệ song tuyệt, các nàng đều được Hồng Cân hội bồi dưỡng từ nhỏ, thông qua họ mà Hồng Cân hội đã thành lập quan hệ với không ít nhân vật quyền quý. Hắn đoán vị thiếp thất đột nhiên xuất hiện này quá nửa là loại tình huống này, nhưng tuyệt đối không ngờ tới đó lại chính là Cửu đương gia của Hồng Cân hội.
"Khúc khích..." Dương Lâm nở nụ cười tinh quái, "Tam ca, đã bằng lòng lấy người ta rồi thì sao huynh còn gọi là Cửu cô nương vậy?"
"Đi đi, tiểu hài tử không được nhiều chuyện ở đây." Nói xong Dương Vân liền đẩy tiểu muội ra ngoài, Dương Lâm nằng nặc không đi nhưng vẫn bị đẩy ra khỏi viện.
Ầm! Dương Vân đóng cửa viện lại, quay đầu nói: "Cửu cô nương, trò đùa của các cô hơi quá đáng rồi đấy!"
"Đây không phải là trò đùa." Cửu cô nương mặt không chút thay đổi nói.
Dương Vân sờ sờ chóp mũi, "Ta thấy mình còn chưa có mị lực lớn đến mức khiến Cửu đương gia của Hồng Cân hội trở thành tiểu thiếp của mình."
"Liễu Thi Yên ta nói một là một, nếu ta đã nói là thiếp thất của ngươi thì chính là thiếp thất của ngươi, sống là người của Dương gia, chết là ma của Dương gia."
"Thì ra cô là Liễu Thi Yên, tên rất hay. Việc cô đến đây là chủ ý của Hạ Hồng Cân sao? Nàng nghĩ như thế nào?"
"Ban đầu đại tỷ muốn tuyển một cô nương khác trong hội cho ngươi, nhưng ta chủ động xin thay."
"Vì sao?" Dương Vân hỏi, hắn nhớ số lần mình và Cửu cô nương gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ mình có mị lực lớn đến mức khiến nàng rời bỏ Thiên Trữ thành để đến đây lấy thân báo đáp sao?
"Ngươi không cần nghĩ nhiều, dù sao việc ta trở thành tiểu thiếp của ngươi chỉ lợi mà không hại gì cả, ít nhất ta cũng có thể giúp người bảo vệ sự an toàn của người nhà."
Dương Vân ngẫm lại cũng đúng, những chuyện dính dáng đến hắn càng lúc càng lớn, quả thật trong nhà cần có người bảo vệ. Cái khác không nói, Trâu Thao của Tứ Hải minh hẳn có thể điều tra được thân phận của hắn, tại Phượng Minh phủ còn có phân đà của Tứ Hải minh, chắc chắn phải đề phòng việc chúng phái người đến đối phó với người nhà của mình.
Cũng may khi làm việc Dương Vân luôn cẩn thận, nơi này cách Đại Trần khá xa, phỏng chừng Trâu Thao cũng không thể đích thân đến đây gây rắc rối, nếu không hắn chỉ có thể tạm thời đưa người nhà đi xa để tránh.
Cửu cô nương Liễu Thi Yên tuy nhỏ tuổi nhưng ngoại trừ Hạ Hồng Cân, rõ ràng nàng là người có võ công cao nhất trong mấy nữ nhân của Hồng Cân hội, đã tu luyện đến đỉnh cao của Ngưng Khí kỳ, không lâu sau là có thể đột phá đến Tiên thiên. Dù đặt trong một bang phái giang hồ thì loại tư chất này nhất định cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, đây cũng là một nguyên nhân khiến Dương Vân không tin nàng đồng ý trở thành tiểu thiếp của mình.
"Được rồi, ta cũng không quan tâm rốt cuộc cô muốn làm gì nữa, tin rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ nói ra. Có điều nếu đã ở nhà ta thì hãy giúp ta trông nom người nhà một chút. Nếu có việc cần ta hỗ trợ, chỉ cần ta đủ khả năng nhất định sẽ làm." Dứt lời, Dương Vân đẩy cửa bước ra khỏi viện, lập tức nhìn thấy Dương Hỉ đang nôn nóng đến mức vò đầu bứt tai ở bên ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Dương Vân bèn hỏi.
"Tam lão gia đã đi ra rồi!" Dương Hỉ mừng rỡ, "Lại... lại có một vị phu nhân nữa vừa đến chính viện."
"Vị phụ nhân nào lại đến?" Dương Vân buồn bực hỏi.
"Con cũng không biết, người đến là một vị cô nương như tiên nữ hóa thân, vừa bước vào liền hỏi tam lão gia ở đâu, con bèn đưa người đến chính viện rồi chạy đến đây báo tin, có điều thấy tam lão gia đóng cửa nên không dám quấy rầy."
Dương Vân bực bội đến mức lấy tay bóp trán, sao những việc đau đầu lại cùng đến một lượt thế này.
Khi trở lại chính viện của cha mẹ, chưa bước vào trong Dương Vân chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên, hình như đó là âm thanh khi đồ sứ rơi xuống đất.
Tiếp đó có một bóng người lao ra, "Nói hưu nói vượn cái gì vậy? Ai là tiểu thiếp của tên Dương Vân chết tiệt kia chứ!" Người đi ra quát lên, vừa vặn giáp mặt với Dương Vân.
"Triệu Giai!" Dương Vân thất thanh thốt lên.
"Dương Vân!"
Dương Vân thầm buồn bực, vị Triệu cô nương này thù dai quá đi, hắn chỉ lừa nàng có vài tấm phù lục và một viên đan dược, sau đó trêu đùa nàng một lần ở phố hoa của Phượng Minh phủ, chẳng lẽ đến mức phải tìm đến tận cửa sao.
"Ha ha, thì ra là Triệu cô nương, hiểu lầm hiểu lầm thôi." Dương Vân vội vàng giải thích với cha mẹ: "Vị này chính là Triệu cô nương, là bằng hữu mà lúc trước con kết giao, nhị ca cũng biết điều này, mà nhị ca đâu nhỉ?"
"Ra ngoài tìm đại ca của con rồi." Dương mẫu nói, "Thì ra là Triệu cô nương, thật xin lỗi, vừa rồi ta không biết đầu đuôi nên nói bậy bạ rồi." Nói xong còn trừng mắt với Dương Hỉ bên cạnh một cái.
Mặt Dương Hỉ não nề như mất cha mất mẹ, bình thường đầu óc hắn vốn rất lanh lợi, hôm nay bỗng dưng lại mơ mơ màng màng thế này. Hắn thấy một vị nữ tử xinh đẹp một mình đến tìm Dương Vân, liền cho rằng chắc cũng giống vị phu nhân lúc trước, trong lòng thầm nghĩ không thể để hai vị phu nhân gặp nhau nên tự quyết định đưa người đến chính viện, cũng không nói rõ ràng nên hại Dương mẫu hiểu lầm theo.
Việc này không chỉ không gây được ấn tượng tốt trước mặt tam lão gia mà còn đắc tội với lão phu nhân, khiến Dương Hỉ tự cho mình là thông minh khóc không ra nước mắt.
Triệu Giai vừa thấy Dương Vân thì lửa giận đã bùng lên, có điều trước mắt cha mẹ hắn nên đành kiềm chế cơn giận. Đến khi mọi người rời khỏi đó, đương trường chỉ còn lại nàng và Dương Vân, lập tức lộ ra bộ mặt hung ác.
"Dương Vân ngươi giỏi lắm, lần trước ở Phượng Minh phủ dám đùa bỡn ta!" Càng nói càng hận, nàng lập tức rút Nhuyễn Hồng kiếm ra đâm một kiếm.
"Này! Cô muốn đánh thật sao, mất mạng người đấy!" Dương Vân vừa quát vừa tránh sang một bên.
Nếu Dương Vân không tránh kịp thì Triệu Giai chỉ muốn chém rách cổ áo hắn, khiến hắn khiếp sợ một chút cho hả giận, không ngờ hơn nửa năm không gặp, bản lĩnh của người tay đột nhiên tăng lên nên có thể tránh được, đồng thời khiến nàng không quan tâm gì nữa mà toàn lực ra tay.
"Dã nha đầu! Cô muốn giết người sao? Ồ! Cô đột phá đến Dẫn Khí kỳ từ lúc nào vậy?" Dương Vân vừa nói vừa rút Hàm Quang kiếm ở bên hông ra.
Hàm Quang kiếm chưa ra khỏi vỏ thì đột nhiên có một đạo tiên ảnh lăng lệ từ bên ngoài bay đến, cùng đối đầu với Nhuyễn Hồng kiếm.
Không biết từ khi nào Cửu cô nương Liễu Thi Yên đã đến đây, nàng múa trường tiên ngăn chặn Nhuyễn Hồng kiếm của Triệu Giai.
"Được lắm! Không ngờ còn che dấu người giúp đỡ! Ta đánh cả ngươi!" Triệu Giai tức giận quát.
Liễu Thi Yên không hề lên tiếng mà chỉ múa Độc Nha tiên như một con giao long giao thủ với Triệu Giai, bóng kiếm và tiên ảnh tung hoành, cây cối hoa cỏ trong viện đều bị tán phá tan nát.
Một đạo kiếm phong bay lạc chặt đứt một cành cây, thiếu chút nữa đánh trúng Dương Hỉ đang lén lút trốn sau cây nhìn trộm. Hắn sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng trốn ra xa, vừa chạy vừa lầm bầm làu bầu, "Không tốt rồi! Hai vị phu nhân đánh nhau rồi, hung hãn quá! Người mới tới còn nói mình không phải là phu nhân, nếu không phải thì tại sao hai người vừa thấy mặt lập tức xông vào nhau chứ, ta phải nhanh chóng báo cho lão phu nhân mới được."
Dương Vân vốn rất thính tai nên nghe hết sức rõ ràng, giận đến mức suýt tí nữa hắn đã vác Hàm Quang kiếm đuổi theo, chém Dương Hỉ thành mười bảy mười tám đoạn.
Chú thích:
(1) - Nguyên văn: "Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não"
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Khi Trượng Nhị hòa thượng chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt thành câu là "sờ không được suy nghĩ" với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.