Lúc này Triệu Giai và Cửu cô nương Liễu Thi Yên đã đánh đến tối mày tối mặt, tuy Triệu Giai vừa đột phá đến Tiên Thiên, Nhuyễn Hồng kiếm hình thành kiếm quang lúc được lúc không, nhưng dần dần nàng vẫn chiếm được thế thượng phong, nếu không phải kinh nghiệm giao đấu của nàng kém khá xa Liễu Thi Yên thì đã giành được chiến thắng từ lâu rồi.
Dương Vân đứng ngoài quan sát, lúc trước hắn chỉ mới nói dăm ba câu đã khiến hai người đánh nhau nên sau đó đành tìm một chiếc ghế dựa, giống như người rảnh rang thản nhiên ngồi bên cạnh làm khán giả, chỉ thiếu nước vỗ tay tán thưởng mà thôi.
Trong cơn giận dữ, chân khí Tiên Thiên mà Triệu Giai vẫn chưa thông thạo lập tức biến mất, nàng bỗng ho dữ dội, sau lại bị Liễu Thi Yên nắm lấy cơ hội này để phản công, khiến nàng cuống quýt tay chân.
Cảm thấy ngày càng khó khống chế chân khí, nếu đánh tiếp nhất định sẽ bị nội thương, Triệu Giai bỏ lại một câu: "Các ngươi chờ đấy, bổn cô nương nhất định sẽ quay lại!" Nói xong liền thu lại Nhuyễn Hồng kiếm rồi phi thân rồi đi. Trong lòng nàng còn thầm oán hận, hạ quyết tâm sau khi ổn định cảnh giới Tiên Thiên kỳ sẽ trở lại hành hạ đôi cẩu nam nữ này.
Liễu Thi Yên cũng thu hồi trường tiên, chẳng biết nàng thu chiếc trường tiên thật dài, bên trên còn có độc nha sắc bén như thế nào mà hoàn toàn dấu kín dưới váy. Khi nhìn dáng người thướt tha của nàng và chiếc váy dài mềm mại, ai có thể nghĩ rằng bên trong có cất dấu một vũ khí có thể dễ dàng lấy mạng người được nhỉ!
"Cuối cùng cũng đi rồi, võ công của cô quả thật không tồi." Dương Vân khen ngợi.
Trên mặt Liễu Thi Yến có chút uể oải, hơn nữa còn có vẻ kinh ngạc. Nữ nhân vừa rồi cũng xấp xỉ tuổi nàng nhưng đã là cao thủ Tiên Thiên, tuy chỉ mới đột phá nhưng dù sao cũng đã bước được đến bước này, từ nay về sau chính là chênh lệch giữa trời đất.
"Ta phải về tu luyện." Liễu Thi Yên đáp lại một câu rồi nhanh chóng bước đi.
Đến giờ cơm buổi trưa, cả nhà quây quần bên mâm cơm ấm áp.
Trong khi ăn không tránh khỏi nhắc đến chuyện của Dương Vân, Dương mẫu giáo huấn nhi tử: "Tam nhi, lần này con ra ngoài rốt cuộc trêu chọc bao nhiêu vị cô nương vậy? Sao chỉ mới một ngày mà đã có đến hai vị rồi?"
Phụt! Dương Vân suýt tí nữa đã phun miếng canh mình vừa ăn, hai tay không ngừng vẫy vẫy.
Không ngờ Dương mẫu lại hiểu nhầm, "Năm? Hay là mười?"
Dương Vân thiếu chút nữa tắc thở vì nghẹn, vất vả lắm mới nuốt xuống, dở khóc dở cười trả lời: "Cái gì năm mười chứ, một người cũng không có!"
"Không đúng à nha, dù không tính đến vị tỷ tỷ hôm nay đến thì ít ra Liễu tỷ tỷ cũng là một người rồi đúng không?" Dương Lâm vừa nói vừa cười xấu xa.
Dương Vân hung hăng trừng mắt với nàng, "Ăn cơm của muội đi."
Dương mẫu liên tục cằn nhằn: "Ôi, con cũng đã lớn rồi, dù con trêu chọc bao nhiêu cô nương, nếu các nàng có tình ý với con thì con không được phụ lòng người ta, phải hòa thuận nói chuyện với các nàng, không được vừa thấy mặt nhau đã đánh đánh chém chém như kẻ thù, khiến mọi người trong gia đình lo lắng, con cũng có thể lấy nhiều vợ, cần gì phải ồn ào như vậy chứ. Có điều vợ cả tương lai của con nhất định phải là một tiểu thư khuê các biết ổn định mọi việc, nếu không các nàng dâu của con sẽ gây náo loạn."
Dương Vân nghe xong hai mắt trợn trắng, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu liên tục.
Hắn vội vàng nói lẩn sang chuyện khác: "Đúng rồi, lần này trở về con có mang theo quà cho tất cả mọi người, ai cũng có phần." Nói xong Dương Vân mỉm cười rồi lấy ra một đống hộp, những chiếc hộp này hắn mua ở Phượng Minh phủ, bên trong chứa các loại linh đan dành cho người nhà.
Ngoại trừ Duyên Niên đan dành cho cha mẹ Dương Vân phải dùng linh thảo đổi lấy ở phường thị trong Thiên Trữ thành, những linh đan khác là do sau khi về nước hắn đến phường thị trong ngõ Bàn Giác ở Đông Ngô thành, lại dùng một gốc linh thảo khác để trao đổi.
"Đứa nhỏ này thật là, cha con đã già cả rồi, cần châu báu làm gì chứ?" Khi nhìn thấy mấy chiếc hộp, Dương mẫu liền nghĩ rằng bên trong là các loại châu báu nên nói ra.
"Không phải là châu báu đâu, đó là đan dược." Dương Vân chia từng hộp cho mọi người.
"Đan dược?" Mọi người vội vàng mở hộp ra xem, một mùi thơm đặc biệt xộc thẳng vào mũi, vừa ngửi liền cảm thấy toàn thân trở nên khoan khoái và dễ chịu, lập tức biết đây không phải là đan dược bình thường.
"Của cha mẹ là Duyên Niên đan, đại ca và nhị ca là Tẩy Tủy đan, đại tẩu cùng muội là Hóa Trần đan." Đại tẩu Vương Bích Chi vẫn xuất giá nên Dương Vân đưa cho đại ca hai chiếc hộp.
Đan dược có giá trị nhất trong đó không thể nghi ngờ chính là Duyên Niên đan, chỉ nghe tên cũng biết nó rất quý giá. Tẩy Tủy đan có thể cường thân kiện thể, hiệu quả khá tốt đối với người luyện võ, đại ca và nhị ca đều có thể dùng.
Về phần Hóa Trần đan thì nó có thể ngầm cải thiện tư chất của tu luyện giả, song muốn có hiệu quả rõ rệt thì ít nhất phải dùng mấy trăm viên, nó vốn là sản phẩm thất bại của một vị đan sư, nhưng các tu luyện giả hiện nay phát hiện khi sử dụng Hóa Trần đan có thể làm tăng dung nhan nên loại đan dược này mới trở nên phổ biến trong giới nữ tu. Nguyên liệu để luyện chế Tẩy Tủy đan và Hóa Trần đan khá đơn giản nên thuộc loại linh đan cấp thấp, còn Duyên Niên đan thì cao hơn một cấp bậc.
Mọi người trong nhà mừng rỡ nhận linh đan thuộc về mình, có điều vẫn có chút thắc mắc về việc Dương Vân có thể sở hữu những thứ trong truyền thuyết này.
"Sao con có những loại đan dược này vậy?" Phụ thân Dương Thiên Trình bèn hỏi.
Việc này nếu nói ra thì quá dài dòng, vì vậy Dương Vân chỉ kể rằng mình đi theo thương đội tiến vào Cửu Hoa tiên phủ, sau đó tìm được linh thảo rồi bán đi ở tiên thị trong Thiên Trữ thành. Đương nhiên những việc như gặp phải Hà cung phụng của Tứ Hải minh, đại chiến một trận suýt tí nữa toi mạng hắn đều lược bớt không đề cập đến, tránh cho người nhà lo lắng. Nhưng dù vậy thì khi nghe kể mọi người đều giương mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng lại sợ hãi thốt lên, cuối cùng Dương Vân cũng thành công làm cho mọi người tạm thời quên mất chuyện hai vị cô nương kia đánh nhau.
Trong khi giải thích, Dương Vân không hề nhận ra trong mắt tiểu muội Dương Lâm của mình thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng khác thường. Tiên phủ thần kỳ, linh thảo vô cùng trân quý, phường thị của tu tiên giả nhiều màu nhiều vẻ, những điều như chuyện thần thoại này khắc thật sâu vào lòng nàng. Nàng thầm nắm chặt quyển sách giấu trong túi, đó là quyển công quyết nhập môn tu luyện mà Dương Vân cho nàng trước khi rời nhà lần trước.
Sau khi có được quyển sách này, lúc đầu Dương Lâm cũng chăm chỉ tu luyện vài ngày, về sau cảm thấy không có nhiều tiến triển nên bắt đầu ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Khi nghe Dương Vân kể về thế giới thần kỳ kia, tiểu cô nương mười lăm tuổi Dương Lâm lập tức hạ quyết tâm đầu tiên trong cuộc đời, chính mình nhất định phải chăm chỉ tu luyện để về sau có thể được như tam ca, đến thế giới của tiên sư mở mang tầm mắt.
Trạch viện mới mua nên Dương Vân có cảm giác khá xa lạ, song chỉ cần là nơi có người thân thì đó chính là nhà, hắn cũng nhanh chóng thích ứng với nơi này.
Buổi chiều cả gia đình lại tiếp tục ngồi trò chuyện với nhau, đến bữa tối Dương mẫu bảo gọi Liễu Thi Yên đến ăn cơm cùng mọi người.
"Chúng ta không phải là gia đình giàu có như người ta, thê thiếp cũng không cần chú ý đến những phép tắc rắc rối kia." Dương mẫu nói.
Dương Vân cũng không hề phản đối, liền sai Dương Hỉ mời Liễu Thi Yên đến đây.
Liễu Thi Yên cũng có phần tài năng, đối với Dương Vân thì nàng luôn tỏ vẻ lạnh như băng, nhưng trước mặt Dương phụ Dương mẫu lại rất hiếu thuận, tuy nàng không nói chuyện nhiều nhưng lúc thì châm trà, lúc thì gắp thức ăn cho mọi người nên khiến hai cụ rất vui vẻ, khó trách chỉ hai ngày ngắn ngủi đã làm cho hai cụ tiếp nhận thân phận con dâu của nàng.
Dương Vân nhớ đến điệu múa kinh diễm của nàng ở Tiêu Vân lâu, lúc ấy gần như có thể nói nàng đã khiến hơn nửa giới quyền quý ở Thiên Trữ thành phải nghiêng mình ái mộ, hiện giờ nàng lại tỏ ra hết sức nhu thuận, còn bàn tay trắng nõn kia lúc thì múc canh, lúc thì múa Độc Nha tiên, rốt cuộc người nào mới thật sự là Liễu Thi Yên đây?
Buổi tối vui vẻ nên Dương Vân uống thêm vài chén rượu, khiến hắn có cảm giác ngà ngà say. Sau khi ăn xong hắn ngồi nói chuyện với cha mẹ một lát, xem hai cụ dùng Duyên Niên đan.
Khi dược tính của Duyên Niên đan bắt đầu ngấm, hai cụ đều cảm thấy buồn ngủ nên trở về phòng nghỉ ngơi. Dương Vân lại bị tiểu muội kéo sang một bên hỏi một đống vấn đề về tuy luyện.
Dương Vân thầm lấy làm kỳ, từ khi nào tiểu muội để tâm đến việc tu luyện vậy? Trước kia hắn cũng có ý định dạy nàng, kết quả là nàng không thể tập trung tâm trí được, loại tâm cảnh này không thích hợp cho việc tu luyện. Dương Vân thấy thế nên cũng không ép nàng, nếu mình không kiên quyết, không có khát vọng, chỉ dựa vào sự thúc đẩy của người khác thì không cách nào bước xa trên con đường tu luyện được.
Nếu muốn đạt được thành tựu thì không chỉ cần tư chất mà còn phải có nghị lực và tâm cảnh, đương nhiên tài nguyên tu luyện và kỳ ngộ cũng không thể thiếu. Trong nhà, cha mẹ tuổi tác đã cao nên dù thần tiên đến đây cũng bất lực, còn đại ca Dương Sơn thì có tư chất quá kém, tư chất của nhị ca thì không tệ, cũng có quyết tâm tu luyện nên Dương Vân mới truyền thụ Đạo Hải quyết. Thật ra tư chất của tiểu muội là tốt nhất trong bốn huynh muội, thậm chí còn hơn cả chính Dương Vân, nhưng tâm cảnh trước kia của nàng hoàn toàn không thích hợp để tu hành.
Nếu tuổi muội đã thay đổi tính tình thì Dương Vân cũng tận tâm truyền dạy, dường như tiểu muội khá thích hợp với công pháp thuộc tính thủy, Dương Vân định bụng quan sát một thời gian rồi mới chính thức truyền cho nàng Bích Thủy Chân quyết, pháp quyết mà kiếp trước hắn đã tu luyện.
Đến khi tiểu muội cũng về phòng, Dương Vân đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hắn ngủ ở đâu đây? Người nhà đều đã đi nghỉ, hình như không ai sắp xếp phòng cho hắn thì phải.
Chợt thấy Dương Hỉ, hắn liền gọi một tiếng, "Dương Hỉ... lại đây."
"Vâng, tam lão gia có gì sai bảo?"
"Phòng của ta ở đâu, hãy đưa ta đến đó."
"A? Vâng, tam lão gia." Dương Hỉ buồn bực không thôi, nhưng vẫn dẫn Dương Vân đến tây khóa viện.
Dương Vân đưa tay vỗ sau đầu, mình thật là hồ đồ, nếu mọi người đều xem Liễu Thi Yên là thiếp thất của hắn, nơi nàng ở được nhiên cũng chính là phòng của hắn.
Đẩy cửa tiến vào sân, đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy nến đỏ trong phòng vẫn sáng, một bóng người duyên dáng hắt lên ô cửa sổ giấy. Cả viện dường như chỉ có một gian phòng này là được dọn dẹp, những phòng khác đều khóa chặt.
Lắc đầu, Dương Vân phi thân lên nóc nhà, hôm nay ánh trăng tự hồ đặc biệt sáng ngời. Dương Vân lấy ra một bầu rượu, bên trong chính là Đan Dương tửu mà Tửu lão tặng cho hắn, uống cạn một hơi, sau đó trong men say bắt đầu tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh. Hắn có dự cảm rằng tối nay mình sẽ có đột phá.
Quả đúng vậy, vừa mới vận chuyển ba chu thiên, Nguyệt Hoa chân khí tựa như thủy ngân đã thành công thâm nhập vào khiếu huyệt cuối cùng của tầng thứ bảy, ầm ầm một chút, toàn bộ kinh mạch đã hoàn toàn đả thông, Nguyệt Hoa chân khí giống như hồng thủy chảy dọc trong kinh mạch, khiến hắn thoải mái đến mức nhịn không được mà rên rỉ.
Rốt cuộc Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ bảy đã đại thành, một lần nữa đả thông các khiếu huyệt, hắn có cảm giác như có một luồng sức mạnh vô hạn trong người, lại giống như có một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy.
Đây là chuyện gì? Dương Vân ngừng vận hành Nguyệt Hoa chân khí, thế nhưng sự khác thường trong cơ thể chỉ tăng mà không hề giảm đi.
Vốn Dương Vân dự định sẽ tu luyện một đêm trên nóc nhà, hôm sau sẽ dọn dẹp một căn phòng để nghỉ ngơi, có điều chẳng biết như thế nào, hắn như ma xui quỷ khiến đột nhiên nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Ánh nến đã tắt, trong phòng tối đen như mực. Dương Vân đưa tay khẽ đẩy cửa ra, nhưng vẫn vang lên tiếng kẽo kẹt khi mở.
Lồng ngực Dương Vân đập thình thịch, hắn cất bước tiến vào, ánh trăng từ khe cửa sổ rọi vào trong, chiếu lên má hồng của một người đang nằm nghiêng trên giường, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hoa mắt thần mê.
"Cửu cô nương." Dương Vân cảm thấy miệng khô khốc, khẽ gọi một câu.
Bờ vai người kia khẽ di chuyển, Dương Vân bước lên trước, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai mềm mại kia, chợt nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt vời như tinh linh dưới ánh trăng.
Cửu cô nương Liễu Thi Yên nhắm nghiền đôi mắt, hàng lông mi khẽ run run. Dương Vân chậm rãi cúi người xuống, đột nhiên cảm thấy khóe mắt của nàng dường như có một giọt lệ lung linh.
Dương Vân do dự dừng động tác lại, Liễu Thi Yên vội đưa tay che ngực, nhẹ giọng nói: "Nếu người muốn cơ thể của ta, phải chấp nhận một điều kiện."
"Chuyện gì?"
"Lấy đại tỷ của ta."
"Cái gì?" Nếu không tính những trải nghiệm trong mộng cảnh, đây nhất định là việc khiến Dương Vân giật mình nhất.
"Tỷ muội chúng ta đều nhận ra đại tỷ thích ngươi, nhưng đại tỷ là người da mặt mỏng, lại hiếu thắng, muốn tỷ ấy chủ động theo đuổi ngươi chỉ e còn khó hơn lên trời, ta chỉ có thể sử dụng phương pháp này."
"Vì đại tỷ mà cô trả giá bằng cả cuộc đời, điều này đáng giá ư?"
"Ngươi không biết những gì ta đã trải qua đâu, đại tỷ chẳng những là tỷ tỷ của ta, nàng còn là ân nhân, sư phụ và mẫu thân của ta, nếu không có đại tỷ, hiện giờ ta sống không bằng chết. Không có Hạ Hồng Cân, sẽ không có Liễu Thi Yên ta." Cửu cô nương khẳng định như đinh đóng cột.
Dương Vân khẽ than một tiếng, "Đêm đã khuya rồi, cô đi nghỉ sớm một chút đi." Trong nháy mắt hắn đã đi bước đến cửa.
"Dương Vân! Chẳng lẽ tỷ muội chúng ta không thể khiến ngươi chào đón sao?" Cửu cô nương giận dữ thốt lên, một chiếc gối bay về phía Dương Vân.
Chiếc gối đập vào lưng Dương Vân rồi rớt xuống mặt đất, hắn tựa vào cửa, không quay đầu lại mà khe khẽ nói một câu, "Cô không hiểu được đâu, có một số việc, bây giờ ta không thể gánh vác nổi."
Dứt lời hắn đẩy cửa bước ra khỏi phòng, sau lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngoài phòng, Dương Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc trên không trung, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong phòng, Liễu Thi Yên ngẩn ngơ ngồi trên giường, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má.