Sau khi bị đuổi ra khỏi trầm viện, Dương Vân đành bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cánh cửa đã khép kín. Bên tai truyền đến âm thanh ngựa xe như nước trên những con phố, còn có người đang bàn bạc lợi nhuận hôm nay gặt hái được, một đôi tình nhân thì thầm lời ong tiếng mật, mấy đứa con nít chơi đùa bên đường, tiếng cười khanh khách không ngừng vang lên.
"Đi ngược với lẽ thường, ngày Đại Trần diệt vong không còn bao lâu nữa rồi!" Dương Vân ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thở dài.
"Tiểu tử kia, mới tí tuổi đầu mà đã học người ta sầu than vì nước, chi bằng lại đây cùng lão nhân gia ta uống vài chén rượu."
Dương Vân ngạc nhiên quay người lại, chỉ thấy dưới bậc thềm của trầm viện đột nhiên xuất hiện một ông lão áo lam đã say khướt ngồi đó, trong tay còn ôm một bình rượu hồ lô màu đỏ tía, hương rượu mát lạnh phả vào mũi.
"Hảo tửu!" Dương Vân tấm tắc khen rồi bước xuống bậc thềm, chấp tay hành lễ: "Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?"
"Cái gì là tiền bối hay không tiền bối chứ, gọi ta là Tửu lão là được rồi, rốt cuộc ngươi có muốn uống rượu không?" Tửu lão có chút không kiên nhẫn.
"Uống..." Dương Vân nói, đưa tay ra cầm hồ lô.
"Đợi một chút, ngươi không được cầm hồ lô này, bắt lấy..." Chẳng biết Tửu lão lôi đâu ra một cái chén, ném cho Dương Vân.
Hai người trực tiếp ngồi xuống bậc thềm, ngươi một chén, ta một chén mà bắt đầu uống.
Rượu vào cổ họng rồi bừng lên như một luồng nhiệt lưu từ cổ họng đổ về dạ dày, lúc này lại trở nên hừng hực như ngọn lửa, đồng thời hương thơm ngát nồng đậm vẫn còn lưu lại trên miệng.
"Quả là rượu ngon!" Dương Vân lén vận dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, chén rượu cuồn cuộn hóa thành tinh nguyên, di chuyển đến các kinh mạch bên trong cơ thể.
Rượu này nhìn như bình thường nhưng lại ẩn chứa rất nhiều tinh nguyên, Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết vận chuyển một cách tham lam, ngoại trừ luyện hóa Tinh Nguyên châu, hiện giờ rất ít khi Dương Vân sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, bởi vì thức ăn thông thường hoàn toàn không theo kịp tốc độ chuyển hóa thành tinh nguyên của hắn.
Ngoại trừ tinh nguyên thì vẫn còn một tia linh khí hỏa tính tinh thuần được chuyển hóa ra, cái này không có tác dụng đối với tu vi của Dương Vân nhưng lại có hiệu quả cường thân kiện thể, Dương Vân điều khiển tia linh khí hỏa tính vừa được luyện hóa này chạy khắp toàn thân, khiến hắn có cảm giác như đang được ngâm mình trong nước ấm, nước ấm đổ vào từng lỗ chân lông khiến cả cơ thể thư thái vô cùng.
"Hảo tiểu tử, người thường uống một ngụm Đan Dương tửu của ta đã say mèm, không ngờ ngươi lại có thể uống nhiều như vậy."
Sau khi uống thêm vài chén, Tửu lão cười nói.
"Nếu là rượu ngon như thế này, dù là một vò lớn ta cũng có thể uống sạch."
"Ngươi chớ xem thường cái hồ lô của ta, nếu ngươi có thể uống cạn hồ lô này, ta sẽ giúp ngươi một việc. Còn không thì ngươi phải làm cho ta một việc."
"Trong hồ lô có càn khôn, nếu dùng để chứa rượu thì có là cá voi cũng chẳng uống cạn nổi, có điều ông có nhiều rượu như vậy sao? Đến lúc đó đừng lấy nước lã pha vào rượu để lừa ta đấy."
"Ha ha ha, có khi nào Tửu lão ta lại pha thêm nước vào rượu chứ, ta cũng chẳng gạt ngươi, Đan Dương tửu này là do ta trộm được từ mật khố của Khúc tông, uống đến bây giờ chỉ còn lại ba mươi phương (mét khối nói tắt), chỉ cần ngươi uống hết một phương thì coi như thắng."
"Chi bằng Tửu lão tặng ta một phương mĩ tửu cho rồi, có gì cần sai bảo cứ thoải mái nói ra, tuy tu vi Dương Vân ta thấp kém nhưng chỉ cần có khả năng làm được, ta nhất định sẽ giúp ông."
"Ha ha!" Tửu lão cười to, "Thẳng thắn lắm, ngươi đến từ nước Ngô đúng không?"
"Phải."
"Tốt, việc ta muốn ngươi làm rất đơn giản, chỉ cần thay ta mang một phong thư đến cho tiểu tử Triệu Hàn Quang là được."
Triệu Hàn Quang? Ngô vương? Dương Vân khẽ động trong lòng, miệng cười nói: "Chuyện này dễ thôi, vừa đúng lúc ta phải quay về nước Ngô, xem ra một phương rượu ngon là quá lời rồi."
"Với chút tu vi ấy thì ngoại trừ làm chân đưa thư, ngươi còn có thể giúp ta làm việc gì nữa ư?" Tửu lão cười mắng.
Dương Vân chớp chớp mắt, "Ông biết vị Hàn đạo trưởng ở bên trong đúng không?"
"Chẳng lẽ chúng ta giống như những người quen biết nhau sao? Tửu lão như cười như không nói.
"Giống... vô cùng giống."
"Giống chỗ nào?" Tửu lão khó hiểu, "Hắn là cao nhân đắc đạo, còn ta chỉ là một lão tửu quỷ."
"Cao nhân có tu vi như các ông cùng xuất hiện ở một nơi, mà nơi này lại không có bảo vật gì thì không phải bằng hữu cũng là kẻ thù, đến bây giờ các ông còn chưa đánh nhau thì xác suất là bằng hữu khá lớn."
"Ha hả, tiểu tử ngươi đoán không sai, ta và cái tên ngụy nghiêm chỉnh kia đã quen nhau trăm năm nay, có thể xem như là bằng hữu."
"Ông không khuyên bằng hữu của mình sao? Việc ông ta muốn làm thật sự rất nguy hiểm."
"Tên tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao, khuyên hắn thì có ích gì, ngươi có biết cái gì gọi là sư mệnh khó trái, hay sư mệnh như núi không?"
"Nếu các đệ tử ra sức can gián, chưa chắc Đường chân nhân sẽ quyết tâm bước vào con đường không có lối về." (1)
"Hừ... Đường chân nhân là người mà ngươi có thể tranh cãi sao? Người ta chính là thiên hạ đệ nhất cao nhân, tuy việc này có nguy hiểm không nhỏ nhưng chưa hẳn đã không có hy vọng thành công. Tiểu tử ngươi tốt nhất là cứ chăm chỉ tu luyện, khi nào ngươi đạt đến cảnh giới ngang ta rồi bàn lại việc này cũng không muộn."
Dương Vân chán nản nói: "Xem ra ông và vị Hàn đạo trưởng kia thật sự là bằng hữu, ngay cả cách nói chuyện cũng y hệt nhau."
"Tiểu tử ngươi lăn đi, bớt nói lời thừa, mau chóng đưa thư của ta đến nơi." Bạch quang chợt lóe lên, thân hình Tửu lão đã biến mất, trong tay Dương Vân có thêm một phong thư và một tấm Nạp Vật phù.
Một phương Đan Dương Tửu, cũng không tồi, chỉ là tiện đường mang hộ phong thư mà thôi, tâm tình Dương Vân cũng khá hơn một chút. Trời muốn làm mưa, chân nhân muốn phong thần, hắn không thể quản nhiều như vậy được, tốt nhất là sớm quay về nhà.
Đan Dương tửu không chỉ có hàm lượng tinh nguyên dồi dào mà còn là thể lỏng nên có thể uống vào bụng trong thời gian ngắn, không giống như thịt yêu thú lần trước, muốn ăn cũng có lắm rắc rối, phỏng chừng thì lượng linh tửu này ít nhất có thể chuyển hóa thành hơn mười viên Tinh Nguyên châu, ngoài ra linh khí hỏa tính phụ thêm cũng có công hiệu tẩy kinh phạt tủy. Thật ra nếu Dương Vân uống hết rượu này thì có chút lãng phí, hắn định bụng khi trở về sẽ chia cho người thân và bằng hữu một ít, hiệu quả của rượu này đối với bọn họ không hề dưới một vài loại linh dược.
Trong chớp mắt khi Dương Vân đã bỏ đi, bên trong trầm viện, Tửu lão đột nhiên xuất hiện tại vị mà ban nãy Dương Vân đứng.
Chẳng biết từ lúc nào Hàn Tinh Trần tìm được một chiếc cần câu, bắt đầu thích thú buông cần ở cạnh tiểu hồ.
"Nói chuyện với tiểu bằng hữu đồng hương xong rồi ư?" Hắn không quay đầu lại, dường như đã biết Tửu lão đến.
"Ngụy nghiêm chỉnh, ngươi nghe trộm chúng ta à?"
"Lão tửu quỷ, ngươi đứng ngay trước cổng nhà ta, ta cũng không muốn nghe nhưng ngươi lại cố ý không dùng pháp thuật bình chướng!"
"Hắc hắc, tính ra lời của tên tiểu tử kia cũng có chút đạo lý, các ngươi chọn con đường này... ai!" Tửu lão thở dài một tiếng.
"Tiên lộ vốn gian nan, có ai không nghịch thiên mà đi đâu? Nếu chỉ nghĩ đến nguy hiểm thì sao chúng ta có thể tu luyện đến bước này, thiên, địa, nhân tam kiếp, nói trắng ra không phải là đấu với trời, đấu với đất, đấu với nhân sao, nếu vượt qua, từ nay về sau sẽ bước lên một đoạn đường bằng phẳng, nếu đấu không lại, thân tử đạo vong là chuyện bình thường."
"Ta cũng biết điều này, nhưng gần đây luôn cảm thấy lo sợ, trong lòng bất an, dùng Mai Hoa thần toán để bốc quẻ thì kết quả cũng là một đống hỗn loạn."
"Thiên cơ đã loạn, dù có bốc quẻ cũng không có hiệu quả." Hàn Tinh Trần lắc đầu, "Có điều từ vài việc nhỏ vẫn có thể tính ra một phần, như tên tiểu tử họ Dương vừa rồi chẳng hạn, có phải ngươi đã suy tính ra điều gì đó không?"
"Quẻ tượng của tiểu tử này rất cổ quái, căn bản không tính ra được, có điều dường như hắn sẽ đem lại việc tốt lành cho hậu bối của ta."
"Thì ra là thế."
Hàn Tinh Trần cũng không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm về phía mặt nước thăm thẳm kia, chẳng biết đang suy gì điều gì, phao trên dây câu liên tục lắc lư, có cá mắc câu nhưng hắn vẫn thờ ơ.
Phao nằm yên, xem ra cá cắn xong mồi câu rồi trốn mất.
Tửu lão xem xong màn này mới tiếp tục nói: "Ngươi nói xem, việc lần này sẽ gây ra kiếp số gì, là thiên kiếp hay nhân kiếp?"
"Nhân kiếp." Hàn Tinh Trần khẳng định.
"Đường chân nhân suy tính ra sao?"
Hàn Tinh Trần gật gật đầu, Tửu lão dường như khẽ thở dài một hơi, "Nhân kiếp thì dễ đối phó hơn một chút, có Đường chân nhân rồi."
Dường như ông rất tin tưởng vào sư phụ Đường chân nhân của Hàn Tinh Trần.
"Bất luận thứ gì đến, kiếm trong tay chúng ta đều sẽ phải bổ ra một cái tiên lộ." Trong mắt Hàn Tinh Trần lộ ra quang mang vô cùng kiên định, "Chỉ còn mười mấy năm nữa là đến đại thọ ngàn năm của sư phụ, lúc này đây không ai có thể ngăn cản chúng ta, thần ngăn diệt thần, phật cản diệt phật."
Tửu lão thoáng sợ hãi, Đường chân nhân đã sắp nghìn tuổi sao, khó trách Chân Hồng tông lại có ý định được ăn cả ngã về không như vậy. Nếu nói có một thứ khiến người tu hành sợ hãi còn hơn cả tam kiếp thiên, địa, nhân, thì đó chính là năm tháng."
Một đời đế vương cuối cùng chỉ còn một nắm mộ, dung nhan như hoa rồi cũng trở thành khô lâu bạch cốt, dù là tu luyện giả cao cao tại thượng, từ khi bước chân lên con đường tu hành thì cũng chẳng khác gì chạy trốn khỏi con đường đang không ngừng sụp đổ thành vực thẳm ở phía sau, nếu dừng lại sẽ bị con quái thú tuế nguyệt cắn nuốt không còn chút gì.
Cao nhân Nguyên Thần cũng không là ngoại lệ, nếu không thể tiếp tục đột phá về phía trước, thọ nguyên ngàn năm gần như chính là cực hạn của cao nhân Nguyên Thần.
Chú thích:
(1) - Nguyên văn: "nhất điều đạo tẩu đáo hắc", hắc - tận cùng/cuối.
Vào thời cổ đại Trung Quốc thực hiện "Lý phường chế", các ngõ nhỏ đều bị niêm phong, vì vậy câu này ý chỉ một khi đã đi sẽ đi đến cuối con đường, đồng nghĩa với câu "không đụng tường nam không quay đầu".
Lý phường chế được thiếp lập từ thời Xuân Thu đến Hán, đem toàn bộ "Lý - phố phường" tách rời trong thành niêm phong lại thành nơi cư trú, thương mại và thủ công nghiệp bị hạn chế ở một vài giờ quy định...