"Đợi chút..." Triệu Giai vội vàng nói.
Liên Bình Nguyên quay đầu lại nhìn Triệu Giai, bị vẻ đẹp trên khuôn mặt của nàng thu hút, nhất thời nói không nên lời.
"Cho thuyền xuất phát, chúng ta đến Hà đảo." Triệu Giai dùng giọng điệu sai bảo kẻ dưới ra lệnh cho thuyền trưởng.
"Này cô nương, hải khấu không phải là chuyện đùa, cô..." Thuyền trưởng vừa nói được nửa câu, một đạo hồng quang như một tấm lụa lướt qua khuôn mặt của hắn một vòng, khi mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì hồng quang đã biến mất.
Thuyền trưởng cảm thấy mát lạnh, hắn đưa tay lên sờ thì thấy mặt mình nhẵn bóng, chùm râu mà hắn để suốt mười năm trời đã biến mất, lúc này chòm râu nâu đen mới lả tả rơi xuống.
"Cho thuyền xuất phát." Triệu Giai lặp lại.
Thuyền trưởng cũng có chút ít công phu, dù không phải là cao thủ nhưng hắn đã từng vào nam ra bắc nhiều năm, đương nhiên cũng có hiểu biết. Vừa thấy Triệu Giai để lộ bản lĩnh công phu, hắn hiểu mình đã gặp được cao nhân, chỉ có điều Triệu Giai vừa xinh đẹp mà lại còn quá trẻ, hắn thầm nghĩ dù công phu của tiểu cô nương yểu điệu này không tệ nhưng nếu gặp phải bọn hải khấu hung ác thì chẳng biết còn có thể phát huy được mấy phần, vì vậy trong lòng không khỏi lưỡng lự.
Dương Vân đứng ngoài quan sát cả nửa ngày, từ đầu đã mừng như mở cờ trong bụng. Việc này chẳng khác nào "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng (câu thơ của Lục Du).
Vốn nghĩ rằng chuyện phát tài đã không còn hy vọng gì nữa, ai ngờ bám sát lấy mà đưa lên thuyền.
E rằng chính bản thân hắn đã bị tin đồn ở kiếp trước đánh lừa, có lẽ việc người trên Trường Phúc Hào phát tài hoàn toàn không đến từ hoang đảo không người, mà việc đó xảy ra là do đoạt được từ tay hải khấu trên Hà đảo.
Nếu không có biến số là hắn, có khi Trường Phúc Hào đã trôi dạt đến Hà đảo mà không phải tới gần Vụ đảo, có tiểu cao thủ Luyện Khí kỳ đỉnh phong Triệu Giai trên thuyền, trừng trị bọn hải khấu đương nhiên là chuyện nhỏ.
Dương Vân nhìn thuyền trưởng đang lưỡng lự, thầm nghĩ phải nhén thêm một mồi lửa mới được, vì thế hắn lặng lẽ thúc Mạnh Siêu một cái.
Mạnh Siêu hiểu ý tiến lên trước vài bước, cao giọng nói: "Đã biết có hải khấu gây hại đến người dân trên đảo, sao chúng ta có thể bàng quan được chứ? Triệu cô nương có bản lĩnh cao minh, Mạnh mỗ tuy bất tài nhưng cũng từng luyện qua một chút công phu, cứu người không cam lòng làm kẻ đứng sau, nguyện theo mọi người giải thoát người dân trên đảo khỏi nguy hiểm." Vừa dứt lời hắn liền hét lên một tiếng, dùng hổ trảo bẻ gãy một tấm gỗ lớn từ trên mạn thuyền.
Tuy Mạnh Siêu là học sinh nhưng lại rất cao to lực lưỡng, lưng hùm vai gấu, vả lại hắn còn để râu, nhìn qua thì có sức thuyết phục hơn hẳn Triệu Giai.
Thuyền trưởng vừa mừng vừa sợ, không ngờ được trong số hành khách trên thuyền lại có tới hai cao thủ, phần thắng khi đối phó với hải khấu cũng tăng lên nhiều. Hắn lại nhớ tới của cải mà Liên Bình Nguyên đã nhắc đến, trong lòng lập tức tràn đầy nhiệt huyết, vội vàng phân phó thủy thủ lái thuyền.
Thấy tàu quay đầu lại, Liên Bình Nguyên vui đến mức ngỡ như mình đang nằm mơ giữa ban ngày, chỉ biết liên tục tỏ lời cảm ơn đến hai người Triệu, Mạnh.
Trên đường tiến về phía Hà đảo, Liên Bình Nguyên lại kể thêm một vài tình hình với hai người.
Ban đầu trên Hà đảo có năm sáu mươi thanh niên trai tráng, chỉ có điều không bị hải khấu giết chết vì phản kháng thì cũng chết bởi bạch nhiêm lúc đi vớt tài vật, hiện giờ chỉ còn có hơn hai mươi người. Liên Bình Nguyên bọn họ cũng tìm ra được một ít bí quyết, đó là đi vớt trong khoảng thời gian từ khi sương mù bắt đầu đến lúc nửa đêm thì tương đối an toàn, Dương Vân cũng biết nguyên nhân của việc này là do lúc đó bạch nhiêm đang tu luyện, còn những lúc khác thì vô cùng nguy hiểm.
Các ngư dân trên Hà đảo đều lợi dụng khoảng thời gian lúc hoàng hôn để chèo thuyền nan ra biển, họ buộc thuyền trên dãy đá ngầm, sau khi sương mù xuất hiện thì lặn xuống nước vớt, đến nửa đêm, bất kể thu hoạch được như thế nào cũng phải trở về. Sau một năm đi vớt, tài vật càng ngày càng ít nên bọn hải khấu đã lộ ra sát ý. Vì mạng sống nên các ngư dân không thể không phân tán ra, ai cũng chỉ hi vọng tìm được thêm vài vật để sống cho qua ngày.
Trong một lần tình cờ Liên Bình Nguyên phát hiện ra Trường Phúc Hào, hắn không dám tiến đến quá gần, thầm nghĩ lúc nửa đêm sau khi bạch nhiêm xuất hiện, con thuyền này nhất định khó tránh khỏi một kiếp, hắn chỉ hy vọng có thể ghi nhớ vị trí để hôm sau đến đó vớt được vài vật sót lại.
Không ngờ đến khi sương mù bắt đầu tan, hắn lại chứng kiến cảnh đám Dương Vân nghênh ngang cầm đuốc từ trên đảo trở về, hắn ý thức được rất có thể bạch nhiêm đã bị những người này giết chết, trong lòng tràn ngập hy vọng nên không kịp quay về thuyền nan, vội vàng bơi đến cầu cứu.
Dương Vân lén nói chuyện với Liên Bình Nguyên, bảo hắn không nên nhắc đến chuyện bạch nhiêm trước mặt đám thủy thủ. Liên Bình Nguyên hơi ngạc nhiên nhưng thấy Dương Vân và Mạnh Siêu rất quen thuộc với nhau nên liền đồng ý.
Hà đảo nằm ở phía tây bắc Vụ đảo, tuy chỉ còn lại một cánh buồm nhưng Trường Phúc Hào cũng chỉ mấy nửa canh giờ để đến được đó, lúc này trời vẫn tối như mực, cũng là lúc bọn hải khấu ngủ say nhất.
Theo sự chỉ dẫn của Liên Bình Nguyên, Trường Phúc Hào thả neo tại một vùng nước là góc chết trong tầm mắt tuần tra của hải khấu, dưới sự yểm trợ của màn đêm, hai con thuyền ba lá lặng lẽ tiến về phía Hà đảo.
Với sự tồn tại của Vụ đảo ở bên cạnh, cộng thêm cũng chẳng có tuyến đường biển nào đi qua Hà đảo nên tuy hải khấu chiếm giữ Hà đảo đã hơn một năm nhưng trước giờ vẫn bình an vô sự. Hải khấu cũng chỉ làm bộ làm tịch đi tuần tra, hai tên tụ lại một chỗ uống rượu đánh bài, làm sao có thể nghĩ đến việc có người đang lén lút lên đảo?
Không đợi thuyền ba lá cập bờ, Triệu Giai đã dẫn theo Liên Bình Nguyên nhảy xuống bờ cát, hai tên hải khấu tuần tra nghe thấy tiếng động nên thò đầu ra kiểm tra, chúng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đỏ lóe lên thì cả người đã mất đi tri giác, ngã gục trên mặt đất.
Sau khi hỏi được bọn hải khấu tập trung ở gian phòng nào, Triệu Giai liền buông Liên Bình Nguyên ra, một cước đá văng cửa phòng.
Đám hải khấu như tổ kiến bị đổ nước sôi, quần áo chưa kịp mặc đã chen chúc lao ra.
Lúc này người trên Trường Phúc Hào khó khăn lắm mới đuổi kịp, thuyền trưởng gấp đến độ liên tục giậm chân, trong lòng oán trách Triệu Giai đánh rắn động cỏ.
Ai ngờ chỉ ngay sau đó, thuyền trưởng và đám thủy thủ tất cả đều giật mình trợn tròn hai mắt. Trước mắt bọn họ, thân ảnh thoăn thoắt của Triệu Giai như đang dạo qua giữa đám hải khấu, kiếm ảnh tung hoành ngang dọc, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí rơi xuống và âm thanh cơ thể ngã xuống đất đan xen hòa quyện vào nhau. Không quá vài phút, trên sân đã không còn một tên hải khấu nào có thể đứng vững, tất cả bọn chúng đều nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn.
Triệu Giai xinh đẹp đứng ở một bên, tay áo phấp phới theo gió, hai tay nàng trống trơn, chẳng biết đã giắt nhuyễn kiếm vào thắt lưng từ lúc nào.
Thuyền trưởng và đám thủy thủ ngơ ngác nhìn nhau rồi lại cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, ngẫm lại bộ dạng dè dặt như lâm đại địch vừa rồi của mình té ra chỉ là thêu hoa cho gấm.
Dương Vân và Mạnh Siêu nhàn nhã theo sau, hai người bọn họ đã sớm biết đến đây chỉ thêm chút gia vị, khi chứng kiến cảnh thuyền trưởng kinh ngạc đến mức tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, Dương Vân cười thầm trong bụng: "Tốt xấu gì dã nha đầu cũng là kiếm tu, tuy chưa tu luyện đến Dẫn Khí kỳ nhưng đặt trong chốn võ lâm cũng là nhất lưu cao thủ, tùy tiện gia nhập vào một bang phái cũng sẽ khiến người ta cung phụng như tổ tông, trừng trị mấy tên hải khấu này quả thật chẳng khác gì đi bắt nạt người khác. Ồ, ta nghĩ nàng muốn ra tay đánh người là để trút cơn giận, mấy tên đáng thương này thật xui xẻo."
Triệu Giai tinh mắt thấy Dương Vân ở bên cạnh bĩu môi lắc đầu, lửa giận không biết từ đâu lập tức xuất hiện, một chút tâm tình thoải mái sau khi trừng trị hải khấu đều tan biến.
Liên Bình Nguyên kích động đến mức run lẩy bẩy, hắn gần như không thể tin được tảng đá đè trên đầu suốt một năm nay lại biến mất một cách nhẹ nhàng như vậy.
Người dân làng chài run rẩy bước ra ngoài, lập tức chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
"Nguyên tử (1), là ngươi à?" Một người tinh mắt nhìn thấy Liên Bình Nguyên, vội vàng hỏi.
"Là ta, mọi người mau đến cảm tạ ân cứu mạng của vị nữ hiệp này đi." Giọng Liên Bình Nguyên vẫn còn run vì kích động.
"Mặt thẹo không ở đây, hắn đi đến nhà của Hải Châu rồi!" Một ngư dân lên tiếng.
Vẻ mặt Liên Bình Nguyên trở nên tái mét, hắn vớ lấy một thanh đao thép trên mặt đất rồi chạy vào trong làng. Hắn vừa chạy được vài bước thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía trước.
Một tên hải khấu bắt một cô gái trẻ làm con tin từ trong thôn đi ra, trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn, thanh chủy thủ trong tay kề sát trên cổ cô gái trẻ, xước qua tạo thành một vệt máu.
"Tất cả không được nhúc nhích!" Hải khấu mặt thẹo hét lên, "Nếu không ta sẽ giết nàng!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Triệu Giai lấy một tấm phù từ trong lòng ra rồi ném về phía mặt thẹo.
Không ngờ mặt thẹo có vẻ như đang nhìn chằm chằm Liên Bình Nguyên ở phía đối diện nhưng trên thực tế, ánh mắt hắn vẫn lén quan sát hành động của Triệu Giai.
Nhìn thấy Triệu Giai ra tay, mặt thẹo nổi cơn hung ác, hắn nắm chặt chủy thủ vạch về phía cổ của cô gái trẻ.
Triệu Giai lập tức biến sắc, có điều nàng đã không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Chẳng biết một đồng tiền từ đâu bay đến nhẹ nhàng đánh trúng khuỷu tay đang cầm đao của mặt thẹo, sau đó đồng tiền rơi xuống mặt đất làm một ít bụi đất bốc lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ thế nhưng không một ai chú ý đến việc cánh tay còn lại của mặt thẹo đã cứng đờ. Ngay lập tức, một tấm Định thân phù bay đến, toàn thân hắn trở nên cứng ngắc, không thể nhúc nhích chút nào.
Cô gái trẻ lanh lợi cúi người xuống thoát ra khỏi cánh tay của mặt thẹo. Liên Bình Nguyên thấy có cơ hội liền vội vàng chạy đến, đao thứ nhất chém rớt cánh tay cầm chủy thủ của mặt thẹo, sau đó đao thứ hai liền chém bay đầu hắn.
Đầu mặt thẹo rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên cao.
Triệu Giai cau mày tránh đi, các ngư dân như bị kích thích hung tính liền hét lên, mười mấy tên hải khấu ngày thường làm nhiều việc ác nhất lập tức bị đoàn người đánh chết tại chỗ.
Các ngư dân đánh mỏi tay rồi mới có người nghĩ đến việc nhặt những thanh đao trên mặt đất, muốn chém chết toàn bộ đám hải khấu còn lại.
"Đủ rồi." Triệu Giai giận dữ hét lên.
Cả đám ngư dân lập tức dừng tay, trong màn chế ngự mặt thẹo vừa rồi, mục tiêu của đồng tiền kia quá nhỏ, hơn nữa lúc đánh trúng mục tiêu cũng không có tiếng động gì, ngoại trừ tên mặt thẹo đã thăng thiên thì chẳng ai biết. Thế nhưng khi tấm Định thân phù kia của Triệu Giai đánh trúng, một luồng sáng lập tức tỏa ra rồi cả người mặt thẹo cứng đờ, việc này đã vượt quá lý giải của người bình thường, cũng vượt qua phạm trù võ công, trong mắt bọn họ, Triệu Giai không còn là nữ hiệp mà đã trở thành tiên nữ rồi.
Tiên nữ có căn dặn, các ngư dân không dám không tuân theo, vài người đi tìm dây thừng trói bọn hải khấu thành một xâu, trong lúc đó không tránh khỏi có người lén lút đánh một quyền, đá một cước cho hả giận.
Chú thích:
(1) - Tử:
+ Con; con cái (thời xưa chỉ con trai và con gái , nay chỉ con trai)
+ Tử (thời xưa chỉ những người đàn ông có học thức, đồng thời là mỹ từ để gọi đàn ông)
+ Anh; mày; ngươi (đại từ nhân xưng ngôi thứ hai số ít)
Có lẽ tác giả dùng cách gọi thứ hai.