Bên trong hoàng cung nước Ngô, "Cái gì? Bắt ta phải xuất giá?" Triệu Giai há hốc mồm, đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào trong.
"Nô tì vừa nghe trong cung đồn đại như vậy, ngàn vạn lần xin công chúa đừng đi ra ngoài." Một cung nữ hoảng hốt nói.
"Không được ... ta phải đi hỏi cho ra nhẽ mới được." Triệu Giai lập tức cất bước chạy đi.
"Công chúa! Công chúa!" Cung nữ phía sau vừa đuổi theo vừa gọi.
Triệu Giai đang khoác trên người một bộ cung trang dài chấm xuống đất, nàng vừa nhấc vạt váy áo vừa lao về phía trước, nhanh chóng cắt đuôi cung nữ ở đằng sau.
"Phụ vương, mẫu hậu." Khi đến nơi, Triệu Giai bất ngờ khi thấy Ngô vương cũng có mặt, may mà nàng vẫn nhớ đến việc hành lễ.
"Sao lại có bộ dạng kích động như vậy, còn thể thống gì chứ!" Ngô vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, "Mới vài ngày mà kết quả của việc học lễ nghi đã đổ xuống sông xuống biển rồi sao?"
"Trời ơi... phụ vương mẫu hậu, ở đây không có người ngoài, cần chi phải chú ý nhiều như vậy chứ, người một nhà có cần cứng nhắc vậy không!" Triệu Giai kéo kéo ống tay áo của hai người, bắt đầu sử dụng nũng nịu thần công.
"..." Ngô vương thở dài một tiếng, có điều khi thấy vẻ mặt làm nũng của Triệu Giai, ông cũng cảm thấy mềm lòng. Tuy có đến bảy tám vị vương tử nhưng chẳng biết vì sao ông chỉ có duy nhất một đứa con gái là Triệu Giai, hơn nữa từ nhỏ hai cha con gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nên ông luôn cưng chiều Triệu Giai.
Chỉ hận Triệu Giai là trưởng nữ, cũng là nữ nhi duy nhất nên nàng phải gánh vác trách nhiệm của trưởng công chúa mỗi triều đại, nếu không ông tuyệt đối sẽ không đồng ý để Triệu Giai lên núi tu hành.
"Được rồi, về sau ở trong cung không được bất cẩn như vậy nữa, có điều sau khi đến nhà chồng thì con không được tùy tiện như vậy nữa, phải ghi nhớ những lễ nghi đã được học." Vương hậu nói.
Nghe thấy mẫu hậu chủ động nhắc đến việc này, Triệu Giai vội vàng chen vào: "Con không muốn xuất giá đâu, con sẽ ở trong cung chăm sóc phụ vương và mẫu hậu."
"Đứa ngốc này, nữ nhi rồi sẽ có ngày phải xuất giá, con không thể ở trong cung cả đời được." Vương hậu nói, "Mà con có ý trung nhân nào chưa?"
"A!? Không... không có." Hai má Triệu Giai trở nên đỏ bừng, hai tay mân mê chéo áo.
"Vậy là tốt rồi, mẫu hậu đã tìm được một người tuổi trẻ tài cao, văn tài xuất chúng thích hợp với con, tuy gia thế kém một chút, xuất thân hàn môn nhưng rất biết đối nhân xử thế, dễ gần hiếu thảo, mai sau nếu con đến đó thì nhất định phải phụng dưỡng cha mẹ chồng thật tốt, đối xử tử tế với anh em chồng, hơn nữa cũng phải gần gũi với các chị em dâu, chớ vì mình có thân phận Vương gia mà vô lễ với bọn họ, con phải nhớ rằng vợ chồng là chim một rừng (*), cả đời sẽ nương tựa vào nhau, con đối xử tốt với người nhà của hắn thì cũng chính là đối xử tốt với hắn."
(*) - Nguyên văn: "Phu thê bổn thị đồng lâm điểu", vợ chồng vốn là chim một rừng, ý nghĩa tương tự như cách nói.
Trong văn học cổ đại Trung Quốc, người ta thường trích dẫn câu "Vợ chồng vốn là chim một rừng, tai vạ đến nơi mỗi người một ngả" để hình dung một vài người vì tư lợi mà vứt bỏ chồng hoặc vợ vào thời điểm mấu chốt, nhằm cường điệu sự ích kỷ của cá nhân.
Khi nghe được những lời này, Triệu Giai cảm thấy tim mình đập thình thịch, xấu hổ đến mức mặt mày đỏ ửng.
"Người của Hàn Lâm viện cũng rất tán thưởng hắn, cho rằng trong các đời trạng nguyên thì tài văn của hắn có thể xếp hạng nhất hạng nhì, tuy có chút thua kém Dương Vân - thám hoa của Đại Trần, nhưng trong những người cùng lứa tuổi ở nước ta, hắn tuyệt đối nổi bật." Vương hậu tiếp tục kể lể dông dài, nhưng không hề nhận ra sắc mặt Triệu Giai đã trở nên trắng bệt.
"Phụ vương, mẫu hậu, con cảm thấy hơi chóng mặt, con xin về cung trước." Dứt lời, Triệu Giai nhanh chóng trốn đi.
Tưởng rằng vì xấu hổ nên nữ nhi mới trốn về, hai người nhìn nhau cười, thầm nghĩ không ngờ đứa con gái giống dã nha đầu này cũng có lúc cảm thấy xấu hổ.
Ngày hôm sau, từ trong hoàng cung truyền ra tiếng quát phẫn nộ của Ngô vương, "Cái gì? Không thấy công chúa Hoài Nguyệt ở đâu ư?"
"Vâng, chúng thần đã tìm khắp trong ngoài Uyển Ngưng cung, nhưng chỉ tìm được một phong thư."
Ngô vương nhận phong thư, giận đến mức hai tay phát run, vừa mở ra lập tức nhận ra đây là nét chữ của con gái mình.
Lá thư vô cùng đơn gian, bên trên chỉ có một hàng chữ to: "Phụ vương, mẫu hậu, con không muốn xuất giá, vì vậy ra ngoài chơi một thời gian, khi nào mệt con sẽ về."
"Dã nha đầu này..." Ngô vương tức đến mức môi run rẩy, hét lớn: "Phái người đi tìm cho ta! Nếu không tìm thấy thì đừng trở về!"
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau khi thủ lĩnh thị vệ đại nội lui ra, Ngô vương chán nản ngồi xuống ngai vàng, dã nha đầu này chẳng bao giờ khiến ông yên tâm được chút nào cả, ông còn tưởng rằng khóa lễ nghi kia sẽ khiến nàng thay đổi tính khí, không ngờ lần này chẳng những chứng nào tật nấy mà càng ngày càng tệ hại hơn, dám không lời từ biệt mà trốn khỏi nhà.
Khi nào áp giải trở về, nhất định phải bắt nàng xuất giá, Ngô vương giận dữ thầm nhủ.
-----------------------------
Dương Vân bước xuống thuyền, hai chân giẫm lên mảnh đất Phượng Minh phủ, lần này không có ai gióng trống khua chiêng nghênh đón, nha môn tri phủ chỉ phái vài tên quan lại cấp thấp đến đây. Vào quan trường sẽ có quy tắc của quan trường, Dương Vân có thể hiểu điểm này.
Có điều khiến Dương Vân mừng rỡ chính là hắn nhìn thấy một vài bóng người quen thuộc trên bến tàu.
"Nhị ca! Hổ ca!"
Dương Nhạc mỉm cười bước đến, "Tam đệ, cuối cùng đệ cũng trở về."
Còn Trần Hổ thì liên tục xua tay, "Đệ gọi vậy ta tổn thọ chết, đệ đã trở thành quan lớn rồi, về sau cứ gọi thẳng tên ta là được."
"Ha ha, chỉ là một chức quan lục phẩm mà thôi, cần gì phải nghiêm trọng thế chứ, sau này khi không có người lạ thì chúng ta cứ xưng hô như trước." Quả thật Dương Vân không xem chức quan lục phẩm này có gì to tát, có điều Trần Hổ lại không nghĩ vậy, hắn thầm cứng lưỡi, quan lục phẩm mà chẳng có gì to tát? Ngay cả tri huyện lão gia chỉ mới là thất phẩm đấy.
"Mọi người nhìn xem, tuy nha môn của đệ trên danh nghĩ là cơ cấu tổ chức lục phẩm nhưng chỉ có vài người ở trên đi theo đệ." Dương Vân chỉ tay về phía sau, lúc này Tiêu Nguyên, người được Dương Vân chiêu mộ ở Đông Ngô thành, đang cùng vài tên ti lại rời thuyền. Lần này bọn họ đi một mình đến đây nhậm chức trước, sau khi lo liệu ổn thỏa mới đón gia quyến đến.
Chờ các quan lại của mình rời thuyền và lấy hành lý xong, Dương Vân khoát tay, "Đi... Trước tiên đi xem nha môn mà Phượng Minh phủ chuẩn bị cho chúng ta, sau đó đến trưa chúng ta sẽ tìm nơi đánh chén một bữa no nê."
Ti lại của nha môn tri phủ tìm một chiếc xe ngựa, đoàn người ngồi xe một mạch tiến vào tân nha môn.
Sau khi xác định Trù Hải sứ ti được thành lập ở Phượng Minh phủ, Lại bộ lập tức gửi công văn đến đây yêu cầu Phượng Minh phủ chịu trách nhiệm chuẩn bị một nha môn để xử lý công việc. Thời gian cấp bách nên không thể xây mới được, có điều Phượng Minh phủ vốn giàu có và phồn hoa, bèn lấy tiền từ phủ khố mua lại trạch viện của một thế gia, sau đó kiến thiết lại một chút, bên trong vẫn chưa kịp sửa xong, mới chỉ dựa theo kiến trúc của quan nha lục phẩm để xây lại cổng chính và chính đường, cũng mới chỉ hoàn thành vào hôm qua.
Dương Vân cùng mọi người đi xem xét một vòng, cảm thấy khá hài lòng với nha môn mới này, đặc biệt là ở hậu viện còn có một hoa viên, viện xá cũng tương đối nhiều.
"Vân đệ, sau này đệ sẽ sống trong trạch viện khổng lồ này ư?" Trần Hổ tấm tắc khen.
"Huynh cũng có thể đến đây ở."
"Cái gì? Đây là phủ đệ của quan lão gia, sao ta có thể ở được?"
"Có gì không thể chứ, trong nha môn của Trù Hải sứ ti còn có biên chế cho một ban nha dịch, nếu huynh đảm nhiệm chức đầu mục nha dịch thì đệ cũng yên tâm hơn." Dương Vân nói.
Trần Hổ mừng rỡ, "Tốt, đầu mục thì ta có thể làm được."
Nhị ca Dương Nhạc mỉm cười, Hổ tử vốn là người rất khá, cũng nhiệt tình với bằng hữu, có điều hắn lại quá để tâm đến chuyện giàu sang, mới chỉ được làm một chức đầu mục mà đã khiến hắn cao hứng như vậy rồi. Hơn nữa bây giờ tam đệ đã ra làm quan, quả thực đầu mục nha dịch dùng người nhà thì yên tâm hơn.
Chỗ lợi của việc thành lập một nha môn mới chính là ngoại trừ quan viên chính thức cần phải do người có công danh mới có năng lực đảm nhiệm, những lại viên (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến) khác thì tiêu chuẩn thấp hơn, Dương Vân có thể tự mình quyết định, không như những nha môn cũ, bên trong thâm căn cố đế, có vài vị trí thậm chí còn phải truyền thừa từ gia tộc, dù là chủ quan muốn thay đổi cũng không dễ dàng.
"Còn lão Mạnh và Liên Bình Nguyên thì sao, bọn họ đang làm gì?" Dương Vân hỏi thăm.
"Nguyên tử đang bận rộn với công việc, hắn vừa đưa một nhóm người từ quê nhà đến đây, hiện giờ Hà đảo cực kỳ náo nhiệt, nửa năm nay hắn liên tục chạy đến Thanh Tuyền nên kiếm được không ít tiền. Có điều Mạnh Siêu thì hơi thê thảm, từ khi đậu cử nhân hắn vẫn chưa được bổ nhiệm chức quan nào, chỉ ru rú ở nhà. Sau khi về làm dâu Chương tiểu thư cũng không chịu thua kém, lúc này đã có tin vui."
"Sao lại không được bổ nhiệm chức quan nào?" Dương Vân nhíu mày hỏi, các chức quan cấp thấp ở Phượng Minh phủ hẳn là không túng thiếu đến mức này mới phải, hắn biết Mạnh Siêu không phải là người kén cá chọn canh, nhất định là có trở ngại khác.
Dương Nhạc đưa mắt nhìn xung quanh, thấy các tạp vụ đều ở xa nên thấp giọng nói: "Hình như là do Bạch gia phủ giở trò quỷ."
"Bạch mặt rỗ? Chuyện lần trước đâu có sơ hở nào đâu, bọn họ gây khó dễ cho lão Mạnh để làm gì?" Đám Dương Vân từng hành hạ nhị công tử của Bạch phủ một lần, có điều lúc đó bọn hắn đã giả dạng thành hảo hán đến từ Bắc Lương, ngoại trừ chính bọn họ thì không một ai hay biết.
"Nghe nói Bạch mặt rỗ đố kị với Mạnh Siêu vì lấy được Chương tiểu thư, tuy lúc trước gia đình hắn hiềm Chương tiểu thư có bệnh nên lấy cớ bát tự không hợp để từ hôn, nhưng sau khi gả cho Mạnh Siêu thì Chương tiểu thư đã hết bệnh, do đó Bạch mặt rỗ mới hối hận vì mỹ nhân đến miệng còn bay mất, tuyên bố rằng cả đời này Mạnh Siêu sẽ không ngóc đầu lên được."
"Đúng là một tên tiểu nhân ngang ngược tàn ác, không việc gì, đệ vẫn còn thiếu một chức điển sử bát phẩm, chốc nữa bổ nhiệm lão Mạnh vào vị trí này cho tiểu tử kia tức đến chết."
"Vậy thì tốt quá, lão Mạnh có thể ngẩng cao đầu với nhà mẹ đẻ của Chương tiểu thư rồi." Dương Nhạc nói.
Dương Vân thầm suy nghĩ, Trù Hải sứ ti vừa mới được thành lập, quan viên chính thức là cấp dưới của mình đã có hai người Tiêu Nguyên và Mạnh Siêu, tạm thời không cần tìm thêm, dù sao thì hàng ngày nha môn cũng không có bao nhiêu công việc cần xử lý. Những việc bình thường chỉ cần để lại viên làm là được, hắn dự định tìm thêm một vài ti lại để thành lập ban nha dịch, việc này cũng đơn giản, cứ để nhị ca và Trần Hổ chọn người.
Vì Trù Hải sứ ti phải ra khơi nên trên thuyền phải có hộ vệ, bởi vậy vẫn còn biên chế cho một đội tuần kiểm, tuần kiểm là quan cửu phẩm, theo lý thì phải do người có công danh đảm nhiệm, nhưng trên thực tế thì tuần kiểm xem như nửa quân chức, đôi khi không tránh khỏi việc đánh đánh chém chém nên người đảm nhiệm thường là một vài cường hào ác bá ở chính nơi đó. Hà đảo đã quy về dưới quyền quản lý của huyện Tĩnh Hải, Liên Bình Nguyên cũng trở thành đội trưởng của hương dân hộ vệ, đề bạt hắn làm tuần kiểm là việc danh chính ngôn thuận, chỉ cần trình công văn lên Lại bộ rồi chờ phê chuẩn là được.
Cứ như vây, bộ khung của Trù Hải sứ ti đã được dựng lên, hơn nữa hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Dương Vân, kế tiếp sẽ là chuẩn bị việc rời bến, vẫn còn một năm nữa loạn thế mới chính thức xảy ra, hắn nhất định phải tranh thủ bố trí xong xuôi đường lui trong thời gian này.
Ngày hôm sau Dương Vân đến bái kiến ba vị đầu sỏ của Phượng Minh phủ là tri phủ, đồng tri và thông phán. Vừa hay ba người này lần lượt thuộc về ba phe phái lớn trong triều, tri phủ là người của hữu tướng Điền Viễn Trung, thông phán thuộc hệ tả tướng, còn đồng tri Bạch Minh Viễn, cũng chính là phụ thân của Bạch mặt rỗ, Bạch phủ là thế gia cường hào ở Phượng Minh phủ, đương nhiên bọn họ thuộc hệ thái sư Cao Viễn.
Ngẫm lại thì cũng chẳng kỳ quái, Phượng Minh phủ là thủ phủ của Nam Ngô, luôn luôn có danh hiệu tiểu Đông Ngô thành, thế lực trong triều không vươn tay đến nơi này mới là lạ. Hơn nữa Nam Ngô vốn nhiều núi non, trái ngược với địa hình bình nguyên ở Bắc Ngô nên đường bộ nối liền giữa hai nơi rất bất tiện, nhưng cũng chính vì lý do này đã lộ ra tầm quan trọng của Phượng Minh phủ. Nếu Phượng Minh phủ xuất hiện một tên cường hào ác bá một tay che trời, chỉ cần kiểm soát vài sơn khẩu nối liền nam bắc nước Ngô thì dù có bị thủy sư uy hiếp, người đó hoàn toàn có thể bế quan tỏa cảng mà xưng vương xưng bá.
Đất phong của Phúc quốc công Triệu Hàn Quảng là ở Phượng Minh phủ, ngoài sở hữu đất đai rộng lớn thì ông còn nắm giữ quyền thế, đây không hoàn toàn chỉ là sự kính trọng của Ngô vương đối với vị huynh trưởng này mà trên thực tế còn suy tính đến việc tăng cường khống chế Nam Ngô của vương thất.
Tri phủ là quan ngũ phẩm, đồng tri cũng ngũ phẩm, còn thông phán là lục phẩm, nhưng vì giữa họ và Trù Hải sứ ti lục phẩm của Dương Vân không có quan hệ phụ thuộc trên dưới, vì vậy theo chức quan thì trên cơ bản bọn họ ngang hàng với nhau. Có điều nếu xét trên quyền thế thì dù là thông phán xếp cuối trong ba người vẫn lớn hơn Trù Hải sứ ti của Dương Vân vô số lần, bọn họ đều nhìn Dương Vân với ánh mắt khác thường, quả thật không cách nào hiểu nổi tại sao hắn lại từ chối đảm nhiệm chức thông phán ở Hải Diêm phủ, đây chẳng khác nào ném quả dưa nhặt hạt mè cả.
Đến tối, Dương Vân đến phủ Phúc quốc công bải phỏng một chuyến.
Phúc quốc công Triệu Hàn Quảng xem hắn như người quen, hai người trò truyện một lúc lâu, trong đó Triệu Hàn Quảng còn nhắc đến tấm bái thiếp ba ngàn lượng của Dương Vân năm xưa, pha trò không thôi.
Lúc ấy ba nghìn lượng quả là một con số thiên văn đối với Dương Vân, nhưng hiện giờ, nếu có thể lấy tấm bái thiếp này về, Dương Vân sẵn sàng bỏ ra ba vạn lượng bạc, bạc dễ tìm nhưng nhân tình khó trả.
Ngược lại Triệu Hàn Quảng rất ủng hộ Dương Vân, ông còn tự mở hầu bao chi ra một vạn lượng bạc, xem như giúp đỡ một phần chi phí ra khơi của Trù Hải sứ ti.