“Trù Hải sứ? Vương triều làm gì có chức vị này?” Lí Thương Lan kinh ngạc nói.
“Có, năm khai quốc ba mươi hai tới ba mươi tám, vương triều từng thiết lập chức vị này.” Dương Vân khẳng định.
“Người đâu! Triệu Nội sử lệnh đến tra cho ta chức vị Trù Hải sứ!” Ngô vương Triệu Hàn Quang phân phó.
Nội sử lệnh rất nhanh ôm một đống sách cổ đến, đống sách này là điển tịch trong cung từ những năm ba mươi đến bốn mươi được ghi lại.
Nước Ngô lập quốc đã qua mấy trăm năm, sách này đương nhiên không phải bản gốc mà là do hậu nhân sao chép lại. Mà cho dù là nguyên bản thì có dùng loại nhất tốt nhất cũng không khỏi bị ăn mòn hết theo thời gian. Trong cung có Nội sử ti là chuyên về việc này.
Mặc dù không phải nguyên bản thì sách này cũng đã có vài thập niên lịch sử, sau một hồi tra tìm, cuối cùng Nội sử lệnh cũng tìm được ghi chép về Trù Hải sứ.
“Quốc triều mùa đông năm thứ ba mươi mốt, Đông Hải Trục Lãng quốc bái triều, cống nạp một gốc cây san hô, ba hộp Hải Châu. Thái tông bệ hạ ban thưởng ngọc mã, tơ lụa. Sứ giả của Trục Lãng quốc muốn lập quan hệ thân thiện hảo hữu cùng bổn quốc để có thể lui tới thông thương, Thái tông bệ hạ đã chấp thuận việc này, hạ chỉ thiếp lập nha môn Trù Hải sứ ti để đốc thúc mọi việc, định hàng lục phẩm.
“Mùa xuân năm ba mươi hai, Trù Hải sứ ti chính thức được thành lập, năm đó mang theo mười lăm chiến thuyền viễn hành cùng Trục Lãng quốc sứ. Năm thứ ba mươi ba thì quay về nước, chỉ còn lại mười hai thuyền nhưng đều được chất đầy châu báu.”
“Năm thứ ba mươi sáu, đường thủy Đông Hải bị gián đoạn. Năm đó chiến thuyền đi không một chiếc nào quay lại. Năm thứ ba mươi tám, bãi bỏ Trù Hải sứ ti.”
Nội sử lệnh chọn những mục ghi chép có liên quan đọc to một lần, sau đó ghi lại mỗi người một bản rồi đem dâng lên cho Ngô vương cùng các vị đại thần.
“Vậy… Dương ái khanh, khanh muốn mở lại Trù Hải sứ ti sao? Hiện tại đã có Thị Bạc ti. Nếu khanh có hứng thú đối với hàng hải thì có thể trực tiếp nhậm chức ở Thị Bạc ti.” Ngô Vương khuyên.
Điền Viễn Trung khẽ động trong lòng, Thị Bạc ti chính là địa bàn của ông, thương mại đường biển của nước Ngô rất phồn thịnh, tính ra thì Thị Bạc ti chiếm đến ba phần thu nhập từ thuế trong quốc khố của nước Ngô, từ trên xuống dưới đều cực kì coi trọng phần lợi này.
“Bệ hạ, trách nhiệm chính của Thị Bạc ti là lui tới Đại Trần, Bắc Lương, Thanh Tuyền, thậm chí cũng đã khai thông thương lộ đến những hải quốc ở Nam Dương, thần thiết nghĩ Trù Hải sứ ti có điểm khác biệt.”
“Ái khanh hãy giải thích thêm.”
“Vâng, thưa bệ hạ. Nhiệm vụ chính của Thị Bạc ti là thu thuế thương lộ, nhưng đại hải vốn bao la khôn cùng, không ai biết nó rộng hơn Hải quốc bao nhiêu ngàn vạn lần, nếu có thể vạch ra một tuyến thương lộ mới thì thật khó để tưởng tượng được lợi nhuận có thể thu về, Ân quốc công của Đại Trần chính là một ví dụ tốt nhất. Nước Ngô chúng ta lập quốc đã ba trăm tám mươi năm, bắc đối diện Đại Trần, nam giáp Sơn Việt, thân phận là nước phụ thuộc đã được định từ lâu, trên lục địa vốn đã không còn không gian để phát triển. Tuy rằng hiện tại quốc thái dân an, dân gian giàu có, nhưng theo tình hình phát triển của quốc gia mà nói thì quả thật đã qua thời kỳ đỉnh cao, một trăm năm gần đây liên tục theo đà xuống dốc. Trừ khi quyết đoán khai thác vùng lãnh hải bên ngoài, thần thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.” Bên trong ngự thư phòng, Dương Vân chậm rãi trả lời, vẻ mặt hào hứng.
“Lập lại Trù Hải sứ ti, tụ tập nhân tài, thăm dò thương lộ ở hải ngoại. So sánh với Thị Bạc ti thì một vì gìn giữ cái đã có, một vì tiến thủ, cả hai thứ đều không thể thiếu.” Dứt lời, Dương Vân nhìn Ngô vương một cách chờ mong.
Thì ra tiểu tử này lại có dã tâm lớn như vậy, hắn không cam lòng làm thủ hạ của ai nên muốn dùng lối tắt để tự lập phe cánh đây mà, cả ba đại thần đều có ý nghĩ như vậy. Tuy lời của Dương Vân rất hợp tình hợp lý nhưng các vị đại thần vốn là những người sống lâu thành tinh, càng già lại càng đa nghi, trong lòng không khỏi cảm thấy Dương Vân có thái độ ghét mấy lão già cổ hủ này, không muốn làm thủ hạ của bọn họ.
Ý là chúng ta đều giữ lấy cơ nghiệp từ trước, là mấy lão gia hỏa ăn cơm khô có sẵn, chỉ có tiểu tử ngươi là anh tài dám nghĩ dám làm sao? Ngay cả Lí Thương Lan, thủ lĩnh của hệ thanh lưu, bất giác cũng có vẻ mặt không được tự nhiên.
Thân là đại thần, đương nhiên họ đều là người biết đối nhân xử thế, vì vậy lúc này chẳng ai dại nhảy ra phản đối cả, lỡ khiến Ngô vương có ấn tượng mình là kẻ đố kị người tài thì sao? Tuy không tỏ thái độ gì nhưng Ngô vương Triệu Hàn Quang cũng hiểu những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đã là vua vua tôi tôi vài chục năm rồi, khó mà che dấu được tâm tư của nhau.
Kỳ thật với tư cách là bề trên, Triệu Hàn Quang cũng rất tán thưởng hành động dám nghĩ dám làm, phá bỏ mọi rào cản của Dương Vân. Hiện tại trên vua dưới dân, từ trong ra ngoài đều chia bè kết phái tạo thành cục diện hỗn loạn, điều này luôn khiến ông vừa phiền chán vừa bất lực, trong khi đó đề nghị của Dương Vân rất có thể sẽ đem đến một làn gió mới cho cục diện đáng buồn này của Ngô quốc. Ông lại nghĩ đến lá thư trong tay, tuy rằng bên trong không nhắc đến Dương Vân, nhưng nếu lão tổ tông đã cho người này mang thư về thì nhất định cũng để mắt đến hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ làm nên chuyện.
Nghĩ đến đây, Ngô vương quyết định mà không trưng cầu ý kiến của đại thần: “Rất hay! Nếu triều đại đã từng có tiền lệ và việc mở lại Trù Hải sứ lại có lợi đến như vậy thì Dương khanh, khanh hãy đi đốc thúc Lại bộ, trong nửa tháng phải hình thành Trù Hải sứ cho ta. Tạm thời phong cho Chính sứ của Trù Hải sứ ti chức quan lục phẩm, còn việc xây dựng cơ cấu thì khanh hãy điều trần tỉ mỉ lại cho Lại bộ.”
“Vâng.” Lí Thương Lan sảng khoái đáp ứng. Dù sao chỉ là nha môn lục phẩm, hơn nữa lại tạm thời. Nếu trong một hai năm mà Dương Vân không thể tạo ra một cục diện mới thì cùng lắm hắn chỉ làm đến lục phẩm. Đến lúc đó cho dù có cách chức hắn thì bên trên cũng không quan tâm. Đúng là thanh niên tuổi trẻ, ai cũng thích mạnh miệng, đợi đến lúc chính thức bắt tay vào sẽ thấy được đạo lý nói thì dễ mà làm thì khác!
“Việc này rất đơn giản, song đi đôi với việc xây dựng nha môn mới là chi tiêu định kì, hơn nữa Trù Hải sứ ti chắc chắn phải cử thuyền ra khơi, những khoản này đành nhờ Điền tướng nghĩ biện pháp vậy.”
Điền Viễn Trung giận dữ, trong lòng thầm chửi: tên cáo già kia, bản thân mình thì muốn làm người tốt, còn cái danh ác nhân lại đẩy cho ta.
Thế nhưng ông không thể không gánh vai ác nhân này, ông thân là chủ quản bộ Hộ, không quản việc nhà sao biết củi gạo quý. Tuy nước Ngô đang trong thời kỳ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng số lượng quan viên thừa vẫn liên tục tăng lên, ngoài ra còn phải dành một khoản lớn cho cúng tế, tông tộc, quân bị, học chính..., từ đó quốc khố cũng chẳng còn dư bao nhiêu.
“Khởi bẩm bệ hạ, lương bổng cho quan lại và chi tiêu hằng ngày của Trù Hải sứ đều có thể chiếu theo Thị Bạc ti, nếu bộ Hộ cắn răng thì vẫn có thể chi được những khoản này. Nhưng việc cử thuyền ra khơi vốn tốn không ít tiền, đến lúc đó phái một thuyền hay mười thuyền đi ra ngoài, thuyền to hay nhỏ? Phí chiêu mộ thủy thủ trên thuyền? Có phái binh linh lên thuyền hay không, chi tiêu cho trang bị của lính tráng như thế nào? Hơn nữa chúng ta sẽ tự đóng hay mua thuyền mới, phí dụng dành cho mua sắm vật tư cần thiết ra sao? Mặt khác trên biển có quá nhiều nguy hiểm, thuyền bị hư hỏng, bị đắm là chuyện bình thường, lúc đó còn phải có thêm phí dụng trợ cấp, cứu trợ... Những khoản tiền này bộ Hộ tuyệt đối không thể gánh nổi.”
“Những chi phí này không cần bộ Hộ chi, Trù Hải sứ có thể tự xoay sở từ dân chúng. Nhưng nếu mở được thương lộ mới thì Trù Hải sứ ti sẽ được quyền độc chiếm thương lộ này trong vòng hai mươi năm, ngoài ra khi đó Thị Bạc ti cũng không được thu thuế.” Dương Vân nói.
“Điền khanh, như vậy có được không?” Ngô vương Triệu Hàn Quang hỏi.
“Nếu vậy thì thần không có gì dị nghị.” Điền Viễn Trung và Lí Thương Lan cùng nhất trí. Chức Trù Hải sứ này hơn phân nửa sẽ không khác gì những vấn đề thường gặp trong triều đình nước Ngô, cuối cùng cũng sẽ không tránh khỏi kết cục đầu voi đuôi chuột. Lúc này Ngô vương đang cao hứng nên đừng ai dại mà làm trái ý người, huống chi đây cũng chỉ là lương bổng cho quan lại và chi tiêu hàng ngày của một nha môn lục phẩm mà thôi, nếu bộ Hộ nói không chi nổi thì chính mình cũng thấy xấu hổ thay.
Rời khỏi hoàng cung, Dương Vân thầm vui sướng trong lòng, tuy việc đảm đương chức Trù Hải sứ lục phẩm không có gì là to tát nhưng đây lại là một nha môn độc lập, mọi việc từ trên xuống dưới đều do hắn làm chủ. Và quan trọng hơn chính là hắn có thể quang minh chính đại đi Đông Hải, đến Trục Lãng quốc trong giấc mộng kiếp trước của hắn, nơi này cách Ngô quốc hàng ngàn dặm hải cương, ngoài ra còn có hai đảo quốc khác là Thừa Phong và Khiên Tinh.
Theo kí ức từ kiếp trước của Dương Vân thì ba đảo quốc này không hề bị loạn thế lan đến, nếu có thể mở một tuyến đường đến ba nước Đông Hải, dù Ngô quốc có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất hắn vẫn có thể đưa người nhà giương buồm ra khơi, tạo một con đường lui cho bản thân.
Hơn ngàn năm trước đã từng có dân cư trên đại lục di cư đến ba đảo quốc ở Đông Hải này, nơi đây có khí hậu cũng như văn hóa khá tương đồng với Ngô quốc, cha mẹ chắc chắn có thể thích nghi với cuộc sống ở đây. Nếu không thể đến ba nước Đông Hải thì chỉ có thể tìm cách đến các hải quốc ở Nam Dương hoặc Sơn Quế. Có điều khí hậu ở những nơi này rất nóng bức, bệnh chướng khí hoành hành, hơn nữa lại gặp khó khăn về ngôn ngữ của dân bản xứ, đây quả thật không phải là địa điểm tốt để sinh sống. Càng không ổn chính là Nam Dương vốn nổi tiếng về ba nghìn Hải quốc, nơi nơi chiến loạn triền miên. Về phần Sơn Quế, tuy nằm trên đại lục nhưng hắn không biết nơi Sơn Quế đã thay đổi đến mức nào sau khi đại quân Bắc Lương chết thảm trên đất này, vả lại khi tấn công quốc nội của Sơn Quế thì đại quân Bắc Lượng mới đại bại, bởi vậy nơi này cũng không phải là một lựa chọn thích hợp.
Có thể rất nhiều người cho rằng việc Dương Vân thành lập Trù Hải sứ là hành động của một thanh niên hiếu thắng không biết lượng sức mình, bọn họ nhất định sẽ đứng ngoài để dõi theo trò hài của hắn, nhưng hắn sẽ khiến những người này phải kinh ngạc!