Đúng vậy, chính là cảm giác mênh mông, đây là một cảm giác rất mới mẻ đối với Dương Vân bởi thức hải vốn là tâm thần của tu luyện giả biến ảo thành, dù thức hải rộng lớn đến mức nào chăng nữa, thậm chí như biển cả không bến bờ thì nó vẫn nằm trong tâm thần của chủ nhân, chỉ một ý nghĩ trong đầu là có thể đến bất cứ đâu, không chỗ nào là không thông suốt, vì vậy tuyệt đối không thể xuất hiện cảm giác thức hải của mình vô cùng mênh mông được.
Sau khi cẩn thận thể ngộ, Dương Vân phát hiện quả thật thức hải đã lớn hơn một chút, nhưng đó không phải là nguyên nhân dẫn đến cảm giác vừa rồi.
Nguyên nhân chân chính có lẽ là do tầng hôi khí nọ gây ra, thì ra hôi khí không hề tiêu tan mà tập trung ở bên ngoài thức hải, vì vậy thần niệm của Dương Vân vừa đến ranh giới của thức hải sẽ biến mất, lúc này mới khiến Dương Vân xuất hiện cảm giác thức hải trở nên mênh mông, vô biên vô hạn.
Tạm thời không có thời gian quan tâm đến hôi khí này, Dương Vân vội vàng tiến hành kiểm tra thức hải.
Huyễn nguyệt trên không trung vẫn bình thường, đây là nguồn gốc mọi năng lượng của thức hải, là trung tâm chuyển hóa Nguyệt Hoa chân khí, nguyệt quang yếu ớt đang chiếu sáng mọi ngõ ngách trong thức hải.
Hoàn Chân điện và Kinh Luân đường cũng bình yên vô sự, Dương Vân lo lắng nhất chính là Hoàn Chân điện, đó là nơi lưu trữ vô số tư liệu từ kiếp trước. Sau khi xác định không có vấn đề gì, Dương Vân mới thả lỏng được một chút.
Hoàn Chân điện đã trở lại hoạt động bình thường, một lần bữa bắt đầu hì hục tìm kiếm lai lịch của hôi khí. Không chờ nhận được kết quả, tâm niệm Dương Vân khẽ động, thân thể được huyễn hóa ra lập tức xuất hiện ở ranh giới của thức hải, bắt đầu tự mình nghiên cứu.
Bất kể hôi khí là cái gì thì ít nhất nó đã đạt tới một trạng thái cân bằng nào đó với thức hải của hắn, sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hoạt động của thức hải một lần nữa, bởi vậy tâm tình Dương Vân lúc này rất nhẹ nhõm.
Nếu hôi khí này đã có thể xâm nhập vào thức hải của hắn, hẳn sẽ là một loại tinh thần dị lực nào đó, có điều vẫn không thể giải thích được tại sao nó lại có thể cắn nuốt linh khí. Linh khí là vật hữu hình hữu chất, hiện tượng kỳ quái này khiến Dương Vân nghĩ nát óc cũng không ra, xem ra phải đợi Hoàn Chân điện tìm ra lai lịch của hôi khí, phân tích lần nữa mới tìm được nguyên nhân chân chính.
Dương Vân định quay người biến mất thì dư quang bỗng thoáng qua khóe mắt, bên trong tầng hôi khí như sương mù mờ ảo đột nhiên hiện ra một luồng sáng hai màu xanh tím đan vào nhau.
Đó là... bảo tháp của Cửu Hoa tiên phủ! Sao nó lại xuất hiện ở đây!
Dương Vân hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Bảo tháp! Bảo tháp của Cửu Hoa tiên phủ, đó chính là thật thể mà, làm cách nào nó lại xuất hiện bên trong tầng hôi khí ở ranh giới thức hải?
Dương Vân có thể xác định đây tuyệt đối là tàng bảo tháp bên trong Cửu Hoa tiên phủ, chứ không phải là do tinh thần huyễn hóa ra. Khi nhìn thấy hào quang xanh tím, hắn đã cảm ứng được hai hệ linh khí kim và thổ.
Tuy thức hải có thể biến ảo thành vạn vật nhưng không thể tồn tại linh khí chân chính, hơn nữa nền tảng thức hải của Dương Vân là Nguyệt Hoa linh khí, dù có linh khí thì cũng phải là nguyệt chúc, không thể nào xuất hiện linh khí hệ ngũ hành như kim, thổ...
Thần niệm Dương Vân khẽ động, hắn lập tức xuất hiện bên trong Hoàn Chân điện, lúc này Hoàn Chân điện đã tìm ra kết quả, một quyển sách bìa đen, phong cách vô cùng cổ xưa đang lơ lửng trong không trung.
Quyển sách này không có chút gì là bắt mắt, nhưng lại có một luồng khí tức thê lương hùng hậu phát ra, trên bìa sách có viết ba chữ màu trắng "Hỗn Độn dẫn".
Dương Vân đảo thần niệm qua, nội dung trong sách lập tức hiện lên trong đầu.
"Thái Nhất hỗn độn huyền khí! Nó thật sự tồn tại trên đời sao?" Dương Vân kinh hãi, "Hỗn Độn dẫn" là một quyển kì thư mà hắn có được khi tu luyện đến Thiên Cơ kỳ ở kiếp trước, quyển kì thư này có lai lịch không rõ ràng, tác giả không có, cũng chẳng biết ai đã từng sở hữu nó hay chưa, nội dung bên trong huyền bí khó lường, khi đọc qua Dương Vân có cảm giác rất mới mẻ, song nó không có nhiều tác dụng đối với việc tu luyện nên hắn chỉ ghi nhớ chứ không nghiên cứu nữa.
Không tưởng tượng được hôm nay quyển sách này lại phát huy công dụng.
"Nếu đây thật sự là Thái Nhất hỗn độn huyền khí, theo kiến giải của Hỗn Độn dẫn, loại huyền khí này có thể lớn nhỏ, ẩn hiện tùy ý, có thể nuôi dưỡng vạn vật, có thể nhập u thông huyền, thậm chí còn có thể diệt độ thiên địa." Trước kia hắn từng cảm thấy ý kiến này quá mức khoa trương, nhưng hôm nay được chứng kiến thì quả thật là quá thần kỳ, không ngờ nó có thể chuyển hoán giữa thần niệm cùng thực thể, còn có thể cất giữ thực thể của bảo tháp.
Dương Vân vô cùng cảm thán, con đường tu luyện quả là muôn phần kì diệu, cho dù kiến thức ở kiếp trước của hắn rất phong phú nhưng vẫn có rất nhiều điều trong thiên địa mà hắn chưa biết đến, ví như Thái Nhất hỗn độn huyền khí này chẳng hạn, trước kia hắn không tin nó tồn tại, thế mà hôm nay nó lại sờ sờ ngay trước mắt.
Đáng tiếc là Hỗn Độn dẫn chỉ giới thiệu về một vài đặc tính của loại huyền khí này, muốn có phương pháp để khống chế và sử dụng loại hỗn độn huyền khí này thì Dương Vân cần phải chậm rãi tìm hiểu.
Dương Vân thầm tính toán một chút, điểm mấu chốt hẳn là nằm trên người Chân linh tiểu Hắc của Thất Tình châu, thân hình hắn chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh cái chuồng chó ngoài Hoàn Chân điện.
Cái ổ kia vừa nhỏ lại vừa xấu, có điều cả Dương Vân lẫn tiểu Hắc đều không có ý định sửa lại.
"Này... hôi khí kia là do mày nuốt vào, nhanh nhanh cho tao một phương pháp để tế luyện nó đi." Dương Vân nắm lấy cổ tiểu Hắc, lắc qua lắc lại một hồi.
Tiểu Hắc mơ màng mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, không ngờ nó lại ngáp một cái vô cùng nhân tính, sau đó một phương pháp tế luyện đột nhiên xuất hiện trong đầu Dương Vân.
"Phương pháp tâm luyện? Ha ha ha, tốt quá."
Hiện tại Dương Vân chưa có chân nguyên, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp tâm luyện. Bên trong thức hải, việc sử dụng phương pháp tâm luyện là vô cùng nhanh chóng và thuận tiện, thần niệm vừa động, trong hư không đột nhiên xuất hiện ngàn vạn huyễn nguyệt, trong đó có tròn có khuyết, từ trăng tròn vằng vặc mười lăm cho đến trăng tàn cuối tháng, đủ hình đủ dạng, huyễn nguyệt chân chính thấp thoáng bên trong vô số mặt trăng, hoàn toàn không thể phân biệt được.
Tiếng ầm ầm bỗng vang lên, toàn bộ thức hải như chấn động, vô số huyễn nguyệt tròn khuyết, to nhỏ lập tức bắt đầu biến hóa, thức hải như trở thành hải dương mặt trăng, vừa mộng ảo mà lại mê ly.
Mặc dù thức hải xảy ra động tĩnh lớn như vậy nhưng hỗn độn huyền khí không hề có chút phản ứng gì, ngay khi Dương Vân đang nghĩ phương pháp tâm luyện này không có hiệu quả, đột nhiên có một tia từ lớp hôi khí vô biên vô hạn tách ra rồi xông thẳng vào bên trong thức hải.
Hôi khí vừa tiến vào thức hải, tất cả mặt trăng đều đồng loạt sáng ngời lên, vô số nguyệt quang tụ tập lại rồi chiếu lên trên hôi khí. Dương Vân khẩn trương quan sát cảnh tượng này, dưới sự bao phủ của nguyệt quang, hỗn độn huyền khí chậm rãi nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Ngay khi hôi khí tan biến, ngay tại đó đột nhiên xuất hiện một chiếc rương vuông vắn chừng một thước, rương có màu trắng bạc, chất liệu phi kim phi mộc, trên thân rương tự động ngưng kết thành một cái phù văn màu vàng.
"Hả, đây là phù văn trữ nạp mà!" Dương Vân nghĩ đến một khả năng khiến hắn kích động đến mức toàn thân phát run, lóe lên một cái, thân thể hắn đã rời khỏi thức hải.
Bên trong hang động, tâm thần Dương Vân đã trở về bản thể, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào một hòn đá nhỏ trên mặt đất.
Qua một lúc lâu, Dương Vân đột nhiên nhảy dựng lên rồi la lớn: "Ta hiểu rồi!" Hắn vung tay lên, hòn đá trên mặt đất đột nhiên biến mất.
Dương Vân vung tay lên lần nữa, hòn đá lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Cùng lúc Dương Vân làm hòn đá biến mất, tâm thần hắn lập tức tiến vào thức hải, quả nhiên hòn đá kia đang lẳng lặng nằm bên trong rương nạp vật.
Dương Vân ôm rương nạp vật chạy vội đến chuồng chó, một tay ôm lấy tiểu Hắc rồi thơm lên trán nó một cái.
"Ha ha ha, quá lợi hại, không ngờ lại là không gian trữ vật, không gian trữ vật mở ra bên trong thức hải, quá lợi hại!"
Dương Vân cười ha hả ầm ĩ, tiểu Hắc đột nhiên giãy dụa rồi cắn một cái vào cổ tay Dương Vân.
"A... mày cắn tao làm gì?" Tuy là thân thể do tinh thần biến ảo nhưng hắn vẫn có cảm giác đau đớn khi bị tiểu Hắc cắn, Dương Vân luôn cố gắng dựa theo quy luật thực tế để xây dựng nên thức hải, vì vậy bị cắn sẽ cảm thấy đau nhức.
Tiểu Hắc thoát ra khỏi tay hắn, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Vân rồi chui thẳng vào cái ổ của mình, không chịu đi ra nữa.
"Hay là..." Dương Vân đột nhiên nghĩ đến một khả năng, "Mi là chó cái sao?"
Trả lời Dương Vân là một tiếng ầm, chuồng chó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, đóng sầm lại ngay sát mũi Dương Vân.
Sờ sờ cái mũi suýt tí nữa đã bị cửa đập vào, Dương Vân phấn khởi rời khỏi thức hải.
Sau khi trở lại bản thể, hơn nửa ngày tiếp đó Dương Vân không ngừng kích động, thức hải do tinh thần biến ảo lại có thể nạp vật, việc này có ý nghĩa gì? Đây vốn là bản lĩnh phải tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao mới có thể có, dựa theo đường lối tu luyện thông thường, không tốn mấy ngàn năm thì đừng hòng đạt tới cảnh giới này.
Tuy rằng trong tu luyện giới có rất nhiều pháp bảo trữ vật, chỉ cần là Trúc Cơ kỳ đã có thể sử dụng, nhưng đây lại là không gian trữ vật bên trong thức hải, không gian này hoàn toàn chịu khống chế từ thần niệm của Dương Vân, tuy đây chỉ là một không gian có kích thước bằng một chiếc rương nhưng nó cũng tương đương với một tiểu thế giới của Dương Vân, không giống với không gian trữ vật mang theo trên người, nơi này tuyệt đối không bị người khác phát hiện, càng không lo bị cướp đi, chỉ thuộc về duy nhất Dương Vân.
Khi tu vi tăng lên, Dương Vân thậm chí còn có thể sửa lại quy tắc của tiểu không gian này, nghịch thiên, rất nghịch thiên. Cứ nghĩ đến việc này Dương Vân lại cảm thấy hạnh phúc.