Quả nhiên sau buổi trưa đám Mạnh Siêu mới tỉnh lại, sau khi ăn sạch hai bát mì, Dương Vân và Mạnh Siêu cùng đến bái kiến hai vị chính phó chủ khảo đại nhân.
Sau này hai vị đó chính là tọa sư của Dương Mạnh, tuyệt đối không thể sơ suất được.
Nay Dương Vân đã là Giải nguyên của khoa thi, bởi vậy hai vị chủ khảo không hề xem thường hắn. Sau khi ngồi xuống và kiểm tra học vấn, hai vị tọa sư đều cảm thấy vừa lòng, căn dặn Dương Vân hãy cố gắng hơn nữa để đoạt được vị trí cao trên bảng vàng kì thi hội vào mùa xuân năm sau.
Sau khi từ biệt hai vị lão sư trở về, Dương Vân và Mạnh Siêu hoàn toàn thả lỏng người, Liên Bình Nguyên đã đặt xong tiệc rượu nên hai người không trở về khách điếm mà trực tiếp đến tửu lầu đã hẹn trước.
Nếu trở về khách điếm, phỏng chừng hai người sẽ bị một cơn thủy triều thiếp mời bao phủ. Phượng Minh phủ được xưng là đứng đầu trong năm phủ của Nam Ngô, hào môn quý tộc tùy tiện cũng vơ được cả nắm, tuyệt đối có không ít thế lực muốn lôi kéo tân khoa Giải nguyên.
Cho dù không có ý lôi kéo cũng sẽ biếu tặng lễ vật để chúc mừng, tương lai kết hạ mối thiện duyên cũng tốt
Thi đỗ, chính là có tư cách làm quan, có điều dù không lên làm quan thì với số lễ vật này cũng đủ để phát tài.
Tuy là bánh ít đi bánh qui lại, nhưng đối với tân cử tử thì không cần phải đáp lễ, đây đã trở thành quy ước mà mọi người ngầm đồng ý, cũng là để những cử tử có gia cảnh bần hàn nhanh chóng thu được thể diện.
Để có được bữa tiệc rượu tối nay, Liên Bình Nguyên đã dốc hết vốn của mình, hết lên rừng rồi lại xuống biển, các loại sơn hào hải vị đều đủ cả, ngay cả rượu cũng chính là rượu ngon đã ủ năm mươi năm.
Dương Vân cũng không hề khách sáo với Liên Bình Nguyên, hắn ăn như rồng cuốn, tinh nguyên như suối ào ạt chuyển hóa rồi tích tụ lại.
Có điều lần này mọi người cũng không uống quá nhiều rượu, bởi vì ngày mai bọn họ sẽ phải trở về huyện Tĩnh Hải.
Tuy chuyến này đi hơi vội vàng, nếu ở lại thêm hai ngày có khi còn nhận được thêm vài thành lễ vật chúc mừng, có điều Dương Vân và Mạnh Siêu đều có ý nghĩ nhanh chóng áo gấm về làng trong đầu, dù chỉ thêm một ngày thì bọn hắn cũng không đợi được nữa.
Sáng hôm sau Trường Phúc Hào rời khỏi bến tàu, ngay sát bên cạnh là con thuyền mới mua được.
Con thuyền mới được đặt tên là Hà Đảo Hào, bởi vì trên cả hai con thuyền đều có không ít người mới nên mới xuất phát sớm một chút, để cho những người mới có thời gian thích ứng với cuộc sống trên biển.
Trên Trường Phúc Hào, Dương Vân trốn trong khoang thuyền, vừa kiểm kê sắp xếp lễ vật vào giỏ, vừa nở một nụ cười tươi rói.
Có người tặng bạc trắng, cũng có người tặng ngân phiếu đi kèm với lễ vật, lúc này đều được Dương Vân cất vào trong lòng, còn những thứ như lụa là gấm vóc, ngọc ngà châu báu... thì bị xếp thành một đống trong góc của khoang thuyền.
Có người tặng nhà cửa đất đai, khế đất cũng được hắn cất vào lòng, tính sơ sơ thì hắn đã nhận được số lễ vật trị giá hơn vạn lượng ở Phượng Minh phủ, ngoài ra ở huyện Tĩnh Hải nhất định vẫn còn nhiều lễ vật đã được gửi thẳng đến nhà.
"Giàu rồi, giàu to rồi." Kiểm kê xong, Dương Vân nở nụ cười hài lòng, quay đầu hỏi Mạnh Siêu: "Lão Mạnh, ngươi được tặng bao nhiêu?"
"Ha hả..., ta sao hơn được Giải nguyên như ngươi chứ, được khoảng bốn năm nghìn lượng bạc." Mạnh Siêu cười nói.
"Sính lễ đã có, khi trở về ngươi mau chóng mời một vị trưởng bối ra mặt để hắn đến Chương phủ cầu hôn. Đừng keo kiệt sính lễ, dù sao thì Chương viên ngoại chỉ có một vị khuê nữ, đến lúc đó của hồi môn cũng đủ để hai người các ngươi sống dư dả."
Mạnh Siêu nghe xong mặt mày trở nên hớn hở, nghĩ đến cảnh tâm nguyện nhiều năm sắp trở thành sự thật, lúc này Mạnh Siêu còn cảm thấy dường như mình vẫn còn ở trong mộng.
Đúng lúc này Dương Nhạc cùng Trần Hổ một thân đẫm mồ hôi bước vào, sau khi hai người bọn họ ra biển, thấy đám thủy thủ mới lộn xộn không có quy tắc gì cả nên nhịn không được đi tới giúp đỡ, mãi cho đến bây giờ đám người mới mới có chút dáng vẻ của thủy thủ.
"Oa... nhiều bảo bối như vậy sao?" Trần Hổ vừa nhìn thấy số châu báu trong khoang thuyền liền kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, "Lần trước khi chúng ta phân chia của cải ở Hà đảo, ta cứ nghĩ mình đã được không ít, không ngờ Vân đệ vừa mới thi đậu mà đã nhận được số lễ vật có khi còn gấp mười lần lúc đó ấy chứ?"
"Ha ha, có mặt có phần, huynh cầm lấy này..." Dương Vân ném một cái hồ lô bằng vàng đến, "Bên trong trống rỗng, có thể dùng để chứa rượu."
Trần Hổ mừng rỡ, vuốt ve không dứt được, "Được được, lấy cái này uống rượu cho mọi người sợ chơi."
"Nhị ca, của huynh này." Dương Vân đưa cho Dương Nhạc một miếng ngọc cổ, "Lấy một sợi dây rồi dắt ở thắt lưng có thể trừ tà minh tâm."
Dương Vân lục lọi trong đống bảo vật rồi phân ra một đống nhỏ: "Đây là của cha mẹ, cái này của tiểu muội, những cái này khi đến thị trấn sẽ tặng cho Phạm thúc, phần này là của đại ca, à, đại tẩu tuy vẫn chưa xuất giá nhưng cũng nên chuẩn bị một ít, phần còn lại sau này nhờ Phạm thúc bán ra để đổi lấy bạc."
Mạnh Siêu thấy những thứ Dương Vân muốn bán đi đều là các loại đồ cổ, thư họa linh tinh, còn đống vàng bạc ngọc ngà thì giữ lại gần hết.
"Vân đệ, ngươi cho rằng thế đạo sẽ loạn sao?"
Dương Vân dừng tay, cười hỏi: "Lão mạnh, vì sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Tục ngữ có nói thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim, mấy năm nay nước Ngô quốc thái dân an, giá lương thực, giá tiền hàng năm đều giảm xuống, còn đồ cổ thì liên tục tăng giá, ta thấy ngươi chỉ giữ lại vàng bạc còn đồ cổ thì bán đi cả. Hơn nữa ta vẫn còn nhớ ngươi từng nói một hai năm sau giá đất sẽ giảm mạnh." Mạnh Siêu nghiêm túc nói.
Nghe Mạnh Siêu nói vậy, Dương Nhạc và Trần Hổ cũng có phần khẩn trương, chăm chú nhìn Dương Vân chờ hắn trả lời.
"Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, người xưa có nói vui quá hóa buồn, khổ tận cam lai, sự thái bình yên ổn của nước Ngô chỉ sợ không duy trì được bao lâu nữa."
"Không thể nào, nếu là loạn thì chỉ có loạn trong giặc ngoài mà thôi, nhưng thân thể Ngô vương rất khỏe mạnh, tiếp tục ngồi trên ngôi mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề, hơn nữa địa vị của thế tử rất vững vàng, quốc nội bình yên, thế gia, võ tướng, hoàng thân quốc thích tuy có mâu thuẫn với nhau nhưng về tổng thể thì vẫn bình ổn, mối loạn này không thể xảy ra."
Mạnh Siêu bàn đến kinh luận học vấn có thể còn yếu một chút nhưng hắn xuất thân từ võ lâm, tự nhiên hiểu rõ việc thiên hạ đại sự hơn những học sinh vùi đầu vào học tập kia, vì vậy phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
"Về phần họa ngoại xâm thì Sơn Việt không cần phải nhắc đến, tuy binh lính Sơn Việt dũng mãnh nhưng Việt vương không có chí lớn, hơn nữa quốc lực của Ngô quốc hơn xa họ nên không cần phải lo lắng. Đại Trần, chẳng lẽ Đại Trần xảy ra vấn đề gì? Hiện nay tình hình của Đại Trần và Ngô quốc không khác nhau lắm, đều là tu văn ghét võ, thực lực quốc gia phồn thịnh, hơn nữa Ngô vương luôn luôn kính cẩn đối với Đại Trần, tuân thủ bổn phận của một nước phụ thuộc, nếu nói Đại Trần sẽ dấy binh thảo phạt thì chỉ e sẽ bị chính quốc nội gây khó dễ."
"Lão Mạnh phân tích không tệ, có điều nếu ngay cả bản thân Đại Trần cũng khó giữ nổi thì sao?"
"Cái gì? Sao có thể như thế được!" Mạnh Siêu, Dương Nhạc cùng Trần Hổ đồng thanh kinh hô.
"Đại Trần hùng cứ mười ba châu, lãnh thổ quốc gia hơn ngàn dặm, quân đội thiết giáp hơn trăm vạn, lập quốc đã mấy trăm năm, tuy hiện giờ thực lực quốc gia không bằng thời đầu lập quốc nhưng vẫn là cường quốc đương thời, sao lại có chuyện Đại Trần khó giữ nổi mình chứ?" Mạnh Siêu nói.
"Đại Trần hùng mạnh, có điều vẫn còn quốc gia hùng mạnh hơn." Dương Vân chậm rãi nói.
"Chẳng lẽ là Bắc Lương? Tuy Bắc Lương hùng mạnh hơn Đại Trần một chút nhưng cũng có giới hạn. Huống chi Đại Trần còn có sáu nước phụ thuộc là Ngô, Việt, Thanh Tuyền, Sơn Quế, Dạ Lang, Đại Lý, nếu Bắc Lương dấy binh, sáu nước phụ thuộc không thể thờ ơ được." Mạnh Siêu vẫn không tin.
"Quốc lực của Bắc Lương chưa hẳn đã hùng mạnh hơn Đại Trần, có điều phương bắc nhiều ngựa, người dân dũng mãnh nên có rất nhiều tinh binh, bởi vậy thật ra quân lực hơn xa Đại Trần, chẳng qua là phía bắc của Bắc Lương hàng năm vẫn bị Thiên Âm bách bộ xâm lấn, phía tây thì bị cường địch Tây Hải Địch giam chân, bởi vậy từ trước đến nay không thể xưng bá thiên hạ."
Chung quy thì Dương Vân cũng không thể nói ra những việc hắn đã trải qua ở kiếp trước, cho nên chỉ có thể thử phân tích cho mọi người hiểu.
"Hơn sáu mươi năm trước, sau khi đánh bại đại quân có ý định xâm lược phía nam của Bắc Lương, Ngô quốc tự cho rằng mình có thể kê cao gối mà ngủ, những năm gần đây dần có xu thế trọng văn khinh võ, sĩ tốt binh giáp mặc dù tinh nhuệ nhưng đã liên tiếp nhiều năm không trải qua chiến sự. Trái lại, Bắc Lương cùng Thiên Âm, Tây Hải Địch gần như đều nổ ra chiến tranh hàng năm, mấy năm nay đã tích lũy được hơn trăm vạn tinh binh, hơn nữa trong quân xuất hiện lớp lớp danh tướng, nào là chiến tích ngàn kỵ binh xông vào Thiên Âm, càn quét ngàn dặm của đại tướng kỵ binh Vạn Đại Niên; nào là Thường Thanh lấy mười vạn đánh với hai mươi vạn, đại bại Tây Hải Địch; hay là nhân tài mới xuất hiện gần đây - Lê Du, đây đều là những danh tướng trong thiên hạ, nếu là loạn thế, chỉ một người trong số đó cũng có thể bình thiên hạ."
"Còn Đại Trần thì sao? Chỉ có mỗi một mình Sư Văn Bân, hơn nữa hắn chỉ là đại đô đốc thủy quân, ngoài ra còn bị văn thần trong triều xa lánh. Nếu Bắc Lương dấy binh trên quy môn lớn, Đại Trần sẽ gặp rắc rối to."
"Không phải đệ nói Bắc Lương bị Thiên Âm cùng Tây Hải Địch kiềm chế sao?" Trần Hổ chen vào hỏi.
"Hai mươi năm gần đây Bắc Lương liên tục thắng lợi, quốc lực của Tây Hải Địch đã không còn hùng mạnh như trước, nhất là sau khi Thường Thanh xuất hiện đã liên tục đánh bại Tây Hải Địch, hiện giờ quốc chủ của Tây Hải Địch đã có ý định cầu hòa với Bắc Lương."
"Còn Thiên Âm? Nghe nói địa vực của Thiên Âm vô cùng rộng lớn, thậm chí còn vượt qua Bắc Lương, dù thời tiết nơi đây quanh năm lạnh giá, đất rộng người thưa, nhưng những bộ lạc sinh sống ở đây vô cùng thô bạo dũng mãnh, thậm chí còn có việc đói ăn thịt người, khát uống máu người, chẳng lẽ khi Bắc Lương nam hạ trên quy mô lớn, bọn họ lại không chớp thời cơ này làm loạn hay sao?" Lần này người đặt câu hỏi là Dương Nhạc.
"Đây là điểm mấu chốt, thật ra người nói cho đệ biết việc này chính là sư phụ đệ."
Rơi vào đường cùng, Dương Vân đành phải mời vị sư phụ có lẽ có kia lên sân khấu, quả nhiên sau khi nghe đến lão sư tiên nhân của Dương Vân, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên cung kính.
"Thật ra..." Dương Vân chậm rãi sắp xếp từ ngữ, "Sau khi tu luyện thành công, sư phụ đệ có thể ngự kiếm phi hành, ngày đi ngàn dặm chỉ là chuyện nhỏ. Có một lần người đi du ngoạn, tình cờ bay đến địa giới của Thiên Âm, kết quả là vô tình nghe được một bí mật kinh thiên động địa."
"Bí mật gì?" Mọi người tò mò hỏi.
"Trong Thiên Âm bách bộ, có bốn mươi hai bộ lạc đã kết minh với Bắc Lương, cùng dấy binh nam hạ."
"Cái gì?" "A!" "Trời ơi!"
Một câu này của Dương Vân như long trời lở đất, ba người đồng thanh la hoảng lên.
"Thật sự là vậy ư?"
"Có đúng hay không thì đệ không biết, dù sao cũng chỉ là lời của sư phụ đệ. Lão nhân gia căn bản không quan tâm đến việc chém giết của thế tục, dù có nghe được cũng sớm vứt ra khỏi đầu, có điều khi người dạy bảo bản lĩnh cho đệ thì buột miệng nói ra việc này, người bảo thiên hạ sắp đại loạn để đệ lưu tâm một chút, sớm tìm một con đường lui mà giữ mạng."
Lúc này ba người đã hoàn toàn tin việc này có thật, cả đám đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và bất lực.
Loạn thế, chẳng lẽ sắp xảy ra rồi?
Bên trong khoang thuyền nhất thời trở nên trầm mặc.