Sau khi âm thầm ra tay cứu được đám người Hồ lão nhân, Dương Vân tiện tay tóm lấy một tên thủ hạ của Thanh Lang, lôi sang một bên bắt đầu thẩm vấn.
Thần thông linh cảm quả đúng là công cụ tuyệt vời để thẩm vấn, mặc dù nó chỉ cho phép biết được ý nghĩ trong khoảnh khắc, nhưng Dương Vân cũng chỉ cần biết tên kia có nói dối hay không là đủ rồi, sau vài lần trừng phạt vì nói dối, tên kia sẽ ngoan ngoãn khai báo.
"Đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ Hạo Dương Môn lại bỏ đám người phàm xuống đảo này rồi bỏ mặc hết sao."
Sau khi thẩm vấn, Dương Vân mới biết, ở trên Diêm đảo không có tu luyện giả, chí ít thì cái tên bị thẩm vấn này chưa bao giờ thấy đệ tử của Hạo Dương môn xuất hiện trên đảo. Ngoại trừ việc đi từ trên không trung xuống dọa người ra, những tên đệ tử Hạo Dương môn lái phi chu nọ cũng chỉ hạ xuống Diêm đảo hai tháng một lần để đổi lương thực lấy Hỏa tinh thạch do người phàm ở trên đảo khai thác ra mà thôi.
Người trên Diêm đảo hình thành được thế lực thật lớn thì dựng trại để ở, nếu không có hàng rào bao quanh thì cũng chỉ có thể ở ngoài làm lưu dân. Trên đảo nhiều núi ít ruộng, hơn nữa, ngoại trừ vài thôn trại lớn nhất có tường trại bảo hộ nên có được một số ruộng có thể khai khẩn ra thì những người khác không thể nào làm ruộng được, bởi trồng được hoa màu cũng sẽ bị người khác cướp đi.
Mỗi tháng một lần mang tinh thạch đổi lấy thức ăn, người từ các thôn trại kết thành đoàn thành đội, vũ trang đầy đủ, ấy vậy mà lần nào cũng có đội ngũ bị người khác cướp sạch bách. Ở nơi không có tu luyện giả như thế này thì cao thủ Tiên Thiên cũng có thể xưng bá một phương, trên đảo có ba cao thủ Tiên Thiên, chiếm lấy vùng đất chính giữa đạo, bọn họ cũng giống như quan phủ ở nơi này, bất kỳ đội ngũ nào tới trao đổi thức ăn cũng phải tiến cống cho bọn họ.
Mặc dù ở trên Diêm đảo có Hỏa tinh thạch, trữ lượng cũng tương đối lớn, cho dù khai thác tới vài trăm năm nữa cũng vẫn còn không ít, nhưng theo Dương Vân thăm dò được thì mỏ tinh thạch này tương đối phân tán, quáng mạch phân bố không hề theo quy luật nào. Nếu như là tu luyện giả Dẫn Khí kỳ trở lên thì còn có thể dựa vào cảm ứng về linh khí để tìm được mỏ, nhưng hiệu suất khai thác của người phàm thì quá thấp, vậy mà tại sao Hạo Dương môn lại không ngừng bắt người phàm lên đảo này vậy chứ.
Dương Vân lắc đầu, nhìn đi nhìn lại thấy cũng được một lúc khá lâu rồi, hắn liền chạy ra ngoài động.
Dọc đường đi, mặc dù thi thoảng cảm thấy được sự tồn tại của Hỏa tinh thạch nhưng Dương Vân cũng không ừng lại, hắn còn chưa nghèo túng đến mức vì muốn nhặt nhạnh mấy viên Hỏa tinh thạch mà làm trễ nải thời gian. Theo bản đồ chỉ dẫn ở thức hải, hắn trở lại nơi khi hắn vừa bước vào huyệt động.
"Ơ? Sao Triệu Giai và Mộ Viễn lại không có ở đây?" Dương Vân còn chưa kịp vận thần thông tìm kiếm thì từ trên đỉnh đầu hắn liền có tiếng người truyền đến.
"Dương huynh ----- ta ở đây này!"
Dương Vân nhìn lại thì thấy Mộ Viễn đang ở trên cây vẫy tay với hắn.
Hắn tung người lên đỡ Mộ Viễn xuống rồi hỏi: "Triệu Giai đâu? Làm sao ngươi lại bị treo lên cây thế?"
Mộ Viễn cười khổ một tiếng, "Huynh vừa đi không được bao lâu đã có một nhóm người đến, ta và Triệu huynh vốn cũng không để ý, bởi nghĩ trên người chúng ta cũng chẳng có gì đáng giá để cho người ta cướp nên cũng không có ý tránh đường."
"Tiếp đó thì sao?"
Mộ Viễn hơi lúng túng, nhưng vẫn nói tiếp: "Ai biết đâu được, bọn người này không tới cướp đồ mà tới cướp người."
"Cướp người?" Dương Vân lấy làm kinh hãi, bộ dạng của Triệu Giai là do hắn tỉ mỉ thiết kế, sao lại còn có người muốn cướp chứ.
Nhìn bộ dạng lúng túng của Mộ Viễn, Dương Vân đột nhiên hiểu ra, thì ra người mà những người đó muốn cướp đi chính là Mộ Viễn.
Mộ Viễn chỉ hơn hai mươi tuổi, đúng kiểu bạch diện thư sinh. Hẳn là trên Diêm đảo này có cực ít nữ nhân, cho dù có có cũng sẽ bị giấu kỹ trong những thôn trại lớn kia. Những kẻ mới đến như Mộ Viễn, đẹp trai ngời ngời, còn chưa trải qua sóng gió gì, nếu có một số người ưa thích ra tay cướp đoạt cũng không có gì là lạ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vân bỗng lạnh toát, nếu gặp phải loại người yêu thích đặc thù này thì ngay cả hắn cũng sẽ không nhịn nổi mà ra tay đánh cho bọn chúng một trận chứ nói gì đến Triệu Giai luôn thích gây chuyện đây.
"Là Triệu Giai ném ngươi lên cây sao?" Dương Vân gần như có thể đoán được những chuyện xảy ra sau đó.
"Phải, sau khi Triệu huynh đuổi đám người kia chạy tóe khói liền giấu ta lên cây, bảo ta trốn ở nơi này chờ huynh, Triệu huynh muốn đến lục soát hang ổ của đám người kia xem có còn ai khác bị những người đó bắt giữ không."
Mộ Viễn nói xong, thấy Dương Vân không có biểu cảm gì, không nhịn được, nói: "Dương huynh, Triệu ---- Triệu huynh đi như vậy sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ." Hắn muốn nói lại thôi.
Dương Vân hiểu ý của Mộ Viễn, về phương diện dịch dung và hóa trang thì Triệu Giai không có gì sơ hở, nhưng chỉ cần hắn vừa mở miệng nói chuyện thì giọng nói vừa thanh vừa cao kia khó tránh khỏi lộ ra dấu vết, hơn nữa cặp mắt vừa to vừa sáng của nàng cũng là thứ mà thuật dịch dung không tài nào che giấu được, cùng đồng hành trên đường, Mộ Viễn ít nhiều cũng đoán được đôi chút.
Dương Vân lại không hề lo lắng, dù sao Triệu Giai cũng có tu vi Dẫn Khí kỳ, hơn nữa nàng còn mang theo bên mình phù chú và pháp khí, cho dù có phải đánh với cao thủ tiên thiên cũng có thể thắng được, huống hồ trên đảo này mấy tên cao thủ Tiên Thiên có thể đếm trên đầu ngón tay đều ở chính giữa đảo. Sau khi biết đệ tử Hạo Dương môn không hề đặt chân lên đảo này thì Dương Vân cũng bình tĩnh trở lại, nếu sớm biết tình hình đảo này như vậy thì hắn đã không cần phải cẩn thận đến mức phải chờ một chiếc phi chu tới mới dám tiến vào. Thật ra cho dù hắn có nghênh ngang tới đảo thì ở nơi này khắp nơi đều là lưu dân nên sẽ chẳng có ai hoài nghi hắn được.
Có điều Dương Vân cũng không muốn nấn ná thêm ở nơi này nữa, hắn mở miệng hỏi: "Ngươi thấy nàng đi về hướng nào?"
"Không nhìn rõ, nhưng mà ta có cách khác." Mộ Viễn vừa nói vừa móc từ trên người ra mấy nhánh cây cái dài cái ngắn, đây là những nhánh cây do hắn bẻ khi còn chờ ở trên cây, hắn thở dài nói: "Tiếc là không có thẻ trúc, nhưng mà dùng tạm thế này cũng được."
Nói xong hắn ném chúng lên không trung, những nhánh cây rơi tản mát xuống mặt đất tạo nên một hình vẽ.
Sau khi cúi đầu nghiên cứu một phen, Mộ Viễn ngẩng đầu nói: "Theo quẻ này thì hẳn là Triệu huynh đã đi về hướng kia."
Dương Vân ngạc nhiên nói: "Ngươi lại còn biết cả bói toán sao?"
"Chỉ biết một chút, học cùng lúc với Biện Tinh thuật."
Dương Vân gật đầu, thuật bói toán trên đời rất nhiều, những thuật có thể đứng ngang hàng với Biện Tinh thuật thì đa phần đều được chân truyền, xem ra tên Mộ Viễn này cũng có chút bản lĩnh. Kỳ thực có rất nhiều tu luyện giả nghiên cứu luyện tập thuật bói toán, chỉ cần bấm đốt ngón tay liền có thể biết được chuyện năm trăm năm trước, năm trăm năm sau, rất có phong thái của một cao nhân. Trong thức hải Dương Vân cũng lưu trữ không ít mật lục pháp môn bói toán, có điều ở kiếp trước dường như hắn không đủ hăng hái với bói toán thuật hay sao đó nên vẫn chưa từng nghiêm túc nghiên cứu tập luyện mà chỉ là tiện tay thu gom lại những bản đó mà thôi.
"Vậy chúng ta đi phía bên đó đi." Dương Vân quyết định tin Mộ Viễn một lần xem sao.
"Ôi, ta cũng đang bực mình chết đây, quẻ bói trước khi ra biển đúng là quẻ cát mà? Chẳng lẽ đây là trước hung sau cát, chờ đến tối ta phải xem sao trời rồi bói lại một lần nữa mới được." Mộ Viễn buồn bực nói, xem ra hắn rất tin tưởng vào trình độ bói toán của bản thân, cho tới tận bây giờ cũng nhất quyết không chịu thừa nhận là mình bói sai.
Dương Vân khẽ mỉm cười, ra là vì lý do này nên khi hắn ở trong cõi mộng không hề có hứng thú với bói toán. Những thứ gì bói ra được thường thường rất là mập mờ hoặc là mỗi người một ý. Kỳ thực cát hung chẳng qua chỉ là cái bề ngoài, nhân tố cuối cùng có ảnh hưởng quyết định nhất chính là bản thân mỗi người, cũng như kiếp số trong khi tu luyện, mặc dù là thứ đại hung, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như có thể vượt qua được nó, đột phá sang cảnh giới mới thì nó lại biến thành đại cát. Huống hồ Tái ông mất ngựa, sao biết được là không phải phúc, ở đời, có quá nhiều thứ khó có thể nói rõ ràng là cát hay hung.
Về bản chất, bói toán chẳng qua là dự đoán thiên cơ, mà thiên cơ thì chẳng những hay biến đổi lại còn hay bị những người có thực lực làm cho méo mó đi hoặc thậm chí là che đậy. Dương Vân lại nhớ đến Đường Kỳ Phong chân nhân, nhớ đến hành động nghịch thiên của ông ta khi kết quả bói toán là đại hung nhưng Đường chân nhân vẫn quyết tâm muốn làm cho bằng được. Cũng bởi họa phúc khó lường mà người tu hành có khi thì muốn tìm lợi tránh hại, để thuận cho nước chảy bèo trôi, nhưng cũng có khi lại muốn thẳng đường đón lấy khó khăn mà đi tới, ngược dòng nước chảy, đạo lý ở đây vô cùng phức tạp, không thể nói cho đủ trong nhất thời nửa khắc được. Tóm lại, họa phúc đều khó lường, tất cả là ở lựa chọn của mỗi người mà thôi.
Nhưng ở tình huống hiện tại thì cho dù Dương Vân cũng không có được sức mạnh và hào khí như Đường chân nhân nghịch thiên đi tới, song hắn vẫn còn có thể lợi dụng bói toán một chút.
Trình độ bói toán của Mộ Viễn cũng không phải là kém, sau khi đi được một đoạn, trên đường bắt đầu xuất hiện dấu vết ẩu đả. Dương Vân nhặt một đoạn thiết côn bị chém đứt lên, nhìn thoáng qua mặt cắt thì thấy nó dường như bị một vũ khí rất sắc bén chặt đứt trong chớp mắt, rất giống với tác phẩm do Nhuyễn Hồng kiếm của Triệu Giai tạo thành.
Đi dọc theo con đường này thêm một đoạn nữa, từ xa xa hắn lại trông thấy một thôn trại ở dưới chân núi, ở trên tường trại có một lá vương kỳ của Ngô quốc được vẽ bằng tay đang tung bay phấp phới.
"Xem ra nơi này đã bị Triệu Giai đoạt lấy rồi, chúng ta vào đi thôi." Dương Vân cười nói.
Cửa trại mở rộng ra, dường như đang hoan nghênh Dương Vân đến.
"Có phải là Dương công tử không? Trại chủ đang chờ người." Một tốp người chờ ở ngoài cửa trại, sau khi thấy Dương Vân và Mộ Viễn tới đây liền lập tức tới nghênh đón.
"Nhanh như vậy đã lên làm trại chủ rồi sao." Dương Vân và Mộ Viễn đồng thời cất bước đi vào trong.
Đường sá trong thôn khá bằng phẳng, dọc hai bên đường đều là người xếp hàng ra nghênh đón, trải dài theo đường hai người đi cho đến khi tới một căn nhà gỗ cao phút trong trại. Triệu Giai đang ngồi tại ghế chủ tọa, trên bàn trước mặt bày đầy thức ăn, sau khi thấy Dương Vân đi vào, nàng cười nói: "Thấy sao, ta làm trại chủ có phải rất oai phong không."
"Thức ăn cũng không tệ lắm." Dương Vân đưa một tay ra cầm một quả mọng nước lên. "Ồ? Hỏa Diễm Tương quả, quả này ăn khá là ngon, ở trên đại lục khó mà được ăn nó."
"Ngươi từng ăn rồi sao?" Triệu Giai lấy làm lạ, dù sao thì nàng cũng là một công chúa, khi còn ở trong cung cũng đã từng ăn không ít loại trái cây quý hiếm, nhưng loại trái cây non mềm, vừa cắn một miếng liền ứa nước chua như thế này thì chưa từng thấy bao giờ.
"À, rồi." Dương Vân vừa nói vừa liên tiếp bỏ Hỏa Diễm Tương quả vào miệng.
"Chỉ biết có ăn thôi, Mộ Viễn, ngươi cũng ăn đi."
"Mấy thứ này không có độc đấy chứ, người chuẩn bị thức ăn có tin được không?" Mộ Viễn lo lắng hỏi, mặc dù bụng hắn đói như lửa đốt rồi nhưng lại nghĩ đến những thứ này là do Triệu Giai cướp được về liền sợ có người không cam lòng mà âm thầm hạ độc.
"Không việc gì cả, những tên cặn bã kia đều bị ta đuổi ra ngoài làm lưu dân rồi, những người còn lại ở đây đều là người bị bọn họ ức hiếp, còn có một vài người là lưu dân mới vừa thu dụng." Triệu Giai không thèm để ý nói.
"Không có độc đâu, ăn đi." Dương Vân cũng nói.
Mộ Viễn sớm đã đói đến cồn cào ruột gan, thấy hai người nói vậy lập tức ăn uống thỏa thuê.
Những thứ thức ăn đổi được từ Hạo Dương môn này cũng không tệ, Mộ Viễn hăm hở ăn uống, kể từ khi bị cướp biển tóm đến đây, hắn chưa từng được ăn một bữa no, cho dù là thứ thức ăn tồi tệ nhất. Khi còn ở Trục Lãng quốc, mặc dù chưa đến mức phải là sơn hào hải vị mới ăn, nhưng bữa nào bữa nấy của hắn đều phải tươm tất, đi một chuyến này thật đúng là quá thiệt thòi, cho tới tận giờ mới được ăn một vài món ra hồn.
"Này, bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?" Triệu Giai hỏi, trước kia chẳng qua là vì nàng thấy ngứa mắt bởi hành vi của đám người kia nên mới ra tay dạy dỗ bọn chúng một phen. Việc cướp lấy thôn trại này chẳng qua cũng chỉ là tiện tay, nhưng tiếp theo nên làm thế nào thì nàng chẳng có chút phương hướng nào cả.
"Hỏa tinh thạch ở chỗ này có nhiều không?" Dương Vân hỏi.
"Ở đây cả." Triệu Giai lôi từ dưới bàn ra một cái túi. Những thứ do người phàm khai thác được kỳ thực đều là nguyên thạch chưa đẽo gọt, trong cả bao cũng chẳng có được mấy viên Hỏa tinh thạch.
"Ít vậy sao?"
"Thực lực của trại này không mạnh, lần trước khi họ tới giữa đảo đổi thức ăn lại bị đánh cướp nên hiện giờ không còn trữ lại mấy. Bởi vậy nên những tên kia mới tản ra bên ngoài hòng cướp đoạt ít đồ từ đám lưu dân." Triệu Giai nói.
"Vậy chúng ta đổi thức ăn cho bọn họ, chúng ta tăng tỷ lệ đổi lên gấp đôi, không sợ đám lưu dân kia không đến."
"Cái chính là thức ăn ở nơi này cũng không còn nhiều nữa." Triệu Giai nói.
"Không ổn, nếu làm vậy sợ là những thôn trại khác cũng sẽ tìm tới đây phá rối." Mộ Viễn nói.
"Ta còn đang muốn bọn họ tới đây phá rối đấy." Dương Vân nói.
Triệu Giai vỗ tay cười nói, "Hay lắm, những thôn trại dám tìm đến đây chắc chắn không phải đám tốt lành gì, chúng ta tiện tay cướp lấy trại của bọn chúng, thức ăn với tinh thạch cũng không còn thiếu nữa."
Dương Vân cười cười, đồng tình với chủ ý của Triệu Giai.
Mộ Viễn rốt cuộc cũng hiểu ra là Dương Vân từ đầu đã định đoạt của trại khác rồi, có điều nếu chủ động xông tới đoạt sẽ không hay nên mới dùng cách này để những người đó chủ động đưa tới miệng. Những người có võ công cao khi làm việc thật gọn gàng dứt khoát, hắn thấy thật hổ thẹn vì lúc nào cũng tự phụ về tài học của mình nhưng đến nơi này dường như chẳng dùng được vào việc gì cả. Mộ Viễn than thở, nếu như hắn cũng biết một chút võ công thì thật là tốt, ít nhất cũng không đến nỗi trói gà không chặt như bây giờ, lần này chỉ cần có thể may mắn trở về, nhất định phải luyện một chút võ công mà khi trước vẫn khinh thường mới được.
"Sau khi đổi được tinh thạch rồi thì sao?" Triệu Giai lại hỏi.
"Xem tình hình thế nào đã rồi tính tiếp, nếu đến lúc đó không có chuyển biến gì thì chúng ta cũng chỉ có nước trở về thôi. Ta nghĩ chỉ cần dâng lên đám Hỏa tinh thạch này thì ít nhiều gì cũng coi như là chúng ta đã xong chuyện." Dương Vân nói, sau khi hắn biết được tình hình của Dung Nham hải, hắn hiểu được rằng khó có thể đi qua được, nếu như hắn cưỡi Nguyệt Ảnh Toa thì may ra còn có thể, nhưng nếu Đông Ngô hào và người trên thuyền lại chẳng có cách nào thoát khỏi phi chu của đệ tử tuần tra của Hạo Dương môn.
Dương Vân cũng không kiêu căng đến mức cho rằng hắn có thể giải quyết vấn đề của Hạo Dương môn, chưa nói tới lão tổ Hạo Dương môn cùng với những tên chấp sự Trúc Cơ kỳ kia, chỉ mới tính hơn ngàn tên đệ tử Dẫn Khí kỳ đồng loạt xông lên thì hai người hắn và Triệu Giai cũng đừng mơ chống nổi.
Bởi vậy tốt nhất là tạm thời cứ ở lại đây kiếm chút ít Hỏa tinh thạch đã rồi sau này nghĩ cách tiếp. Nếu quả thật không có cách nào khác thì cũng đành phải đến Nam Hải tìm một hòn đảo làm đường lui thôi.
Ở trên Diêm đảo rất thoải mái bởi chiến tranh thôn tính giữa các thôn trại không ngừng diễn ra, miễn là không xâm nhập vào trung tâm đảo thì chưa chắc bị Hạo Dương môn để ý, có điều để cho chắc ăn thì tốt nhất là phải rời đi trước khi đệ tử Hạo Dương môn cưỡi phi chu tới đây đổi lấy tinh thạch mới được.
Chuyện có một thôn trại đổi tinh thạch với giá cao được đám lưu dân lan truyền rất nhanh, đám lưu dân ăn không đủ no lũ lượt từ khắp nơi kéo nhau đến. Một mặt, Dương Vân và Triệu Giai thấy lượng Hỏa Tinh thạch ngày một tăng thì mừng ra mặt, nhưng mặt khác lại thấy thức ăn ngày một giảm đi mà buồn, những thôn xung quanh đây sao lại thờ ơ vậy chứ, tới lúc nào bọn họ mới tới phá rối đây.
Những thôn trại khác còn chưa tìm tới gây rối một phần là bởi đám người bị Triệu Giai đuổi đi đã thổi phồng về thân thủ của Triệu Giai khiến những thôn trại khác cảm thấy e ngại, một nguyên nhân khác là do Dương Vân. Khi ở trong nham động hắn ra tay cứu người, cái người bị Hồ lão đầu chọi chết bằng đá kia tên là Thanh Lang.
Thanh Lang là kẻ cầm đầu thế lực lớn nhất trong khu vực lân cận, sau khi hắn chết trong nội bộ thế lực bắt đầu tranh giành. Nếu như không phải vì Thanh Lang chết thì chắc hẳn hắn sẽ là người đầu tiên dẫn tay sai tới phá rối.