Bên trong Tiêu Vân lâu, cửu muội vội xông vào phòng, chỉ liếc mắt qua là thấy đại tỷ đang nằm trên giường, không hề động đậy chút nào.
Chẳng lẽ? Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong lòng cửu muội.
Không thể nào, không thể nào, cửu muội lẩm bẩm, khi bước lại gần mới nhận ra đại tỷ chỉ bị hôn mê, trên người cũng không có vết thương nào, lúc này tiếng tim đập loạn thình thịch trong ngực mới bình tĩnh trở lại.
Tiêu Vân lâu này là sản nghiệp trọng yếu của Hồng Cân hội ở Thiên Trữ thành, có điều gần đây liên tục bị Tứ Hải minh chèn ép nên có xu thế suy sụp, bởi vậy nhị đương gia của Hồng Cân hội mới nghĩ ra một biện pháp để xoay chuyển tình hình hiện tại, đó là để cửu muội ra tay trình diễn ca vũ trên không trung. Còn việc tuyển người tri âm qua đêm thì hoàn toàn là một mánh khóe bịp bợm, đến lúc đó các nàng tùy ý sắp xếp một người khác là được.
Bọn họ tưởng rằng tên Trâu Thao kia đã tìm tới cửa, vì thế đại tỷ đã đích thân xuất mã nhằm một lưới gô cổ tên tiểu tử này lại. Không ngờ không bắt được tặc tử, chẳng những bị đối phương đùa giỡn mà ngay cả đại đương gia, người được các tỷ muội xem như thần minh cũng không giữ chân được tiểu tử này, hơn nữa còn bị hôn mê trong phòng.
Khi nhận được tin tức, cả đám nhị, tam, tứ, ngũ muội lập tức tập trung bên trong phòng, vội vội vàng vàng vắt óc suy nghĩ hòng tìm cách giải mê dược. Kết quả là mọi loại giải dược đều vô dụng, cuối cùng phải nhờ đến người am hiểu y thuật nhất là tứ muội dùng ngân châm châm cứu, kích thích huyết khí của nữ khăn đỏ, sau cả canh giờ nàng mới dần dần tỉnh lại.
Cuối cùng mọi người cũng buông được tảng đá trong lòng.
Khi vừa tỉnh lại, nữ khăn đỏ lập tức nhận ra vẻ mặt vô cùng cổ quái của các tỷ muội khác.
"Đúng là lão nương tám mươi còn bị hài nhi lừa gạt, còn gì là mặt mũi nữa chứ!" Nữ khăn đỏ thầm nghĩ trong lòng, xoay người ngồi dậy.
Đột nhiên mái tóc dài của nàng rủ xuống che kín cả khuôn mặt, nàng đưa tay lên sờ thì phát hiện trâm ngọc trên tóc đã biến mất.
Tác dụng của mê dược vừa mới tan đi, nữ khăn đỏ vẫn còn chút mơ màng, thuận miệng hỏi một câu: "Trâm ngọc của ta đâu? Ai lấy vậy?"
Mấy tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền tập trung ánh mắt về phía cửu muội.
"Khi muội đến đã không còn rồi."
Cả đám lập tức quay sang nữ khăn đỏ, vẻ mặt vô cùng thú vị.
Nữ khăn đỏ giận tím cả mặt: "Tiểu tặc khá lắm!" Nàng đánh một chưởng thật mạnh lên giường, rắc một tiếng, không ngờ vạc giường làm bằng gỗ lim vô cùng chắc chắn lập tức bị một kích đánh lõm xuống, nữ khăn đỏ như cá chép tung người nhảy khỏi giường, tóc tai bù xù mà hét lên: "Tiểu tặc! Hạ Hồng Cân ta thề không đội trời chung với ngươi!"
----------
"Tiếu oan gia, tại thiên nhai, thiên na lí lục dương kham hệ mã" (1) Dương Vân ngâm nga một điệu hát dân gian, đi thẳng một mạch về Quốc tử giám.
Lúc này trời đã về đêm, cổng vào Quốc tử giám cũng đã đóng chặt, có điều việc này không thể làm khó được Dương Vân, hắn lập tức lẻn ra bên hông vượt tường mà vào.
Khi hắn trở lại phòng, vô tình đánh thức Lưu Uẩn vẫn còn đang lim dim ngủ.
"Hả? Sao ngươi lại về nhanh vậy, ta cứ nghĩ ngươi đi suốt đêm chứ?" Lưu Uẩn nghi ngờ nhìn Dương Vân từ đầu đến chân, "Ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Vị Cửu cô nương kia rất hung hãn, ăn không tiêu." Dương Vân liên tục lắc đầu, sau đó xếp bằng ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.
"Này này... trước tiên đừng luyện công nữa, hãy nói cho ta biết Cửu cô nương kia trông như thế nào?" Lưu Uẩn hào hứng xoay người ngồi xuống, trên mặt lộ rõ hai chữ tò mò.
"Cái gì? Nhanh như vậy đã nhập định rồi sao!" Từ khi vào Quốc tử giám, mỗi tối Dương Vân đều tu luyện ở trong ký túc xá nên không thể gạt được Lưu Uẩn. Khi bị hỏi đến thì Dương Vân trả lời qua loa rằng hắn đang tu luyện một công pháp tu thân dưỡng tính, có điều dường như Lưu Uẩn cũng chẳng quan tâm lắm.
Lưu Uẩn bực bội như có vuốt mèo cào trong lòng, có điều hắn cũng biết khi luyện công thì rất kiêng kỵ chuyện bị quấy rầy, vì vậy đành quay trở lại giường, trong lòng tò mò không biết có phải vì tu luyện công pháp này mà Dương Vân có vài tật xấu, khiến cơ thể hắn có vấn đề gì đó hay không? Nếu không cớ sao lại không nghỉ tại nơi có Cửu cô nương như tiên nữ kia?
Đêm trôi qua rất nhanh, canh năm vừa đến, bên ngoài ký túc xá đã truyền đến tiếng đập cửa.
"Dương Vân, Lưu Uẩn... mau thức dậy mở cửa."
Lưu Uẩn mơ mơ màng màng ngồi dậy, "Ai đó?"
"Ta là Vương Tiêu Thiên, điển học đến kiểm tra phòng, mau mở cửa ra."
Lưu Uẩn kéo cửa lộ ra một khe hở, "Vào mà kiểm tra."
Vương Tiêu Thiên dẫn theo một vị điển học hầm hầm xông vào phòng.
"Dương Vân đâu?" Vừa thấy giường của Dương Vân trống trơn, Vương Tiêu Thiên đắc ý nói. Đêm qua hắn đã căng mắt theo dõi phòng hai người Lưu Dương, mãi cho đến khi đèn tắt cũng không phát hiện Dương Vân trở về, sáng sớm hắn lập tức đi tìm điển học để kiểm tra phòng, hy vọng có thể tóm được tội đi đêm không về của Dương Vân.
"Hắn à, lúc canh bốn đã đến tàng thư lâu rồi, các ngươi muốn gặp thì đến đó mà tìm."
Vương Tiêu Thiên làm gì tin, "Điển học đại nhân, đêm hôm qua Dương Vân một mình ra ngoài dạo chơi, việc này ta đã tận mắt chứng kiến, đương nhiên hắn vẫn còn đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, làm sao có thể ở tàng thư lâu được?"
Điển học có vẻ là người khá cẩn thận, nói: "Tàng thư lâu cách nơi này cũng không xa, đi xem thế nào."
Nếu quả thực trước đêm thi hội mà không về, chuyện này nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng chẳng sao, Vương Tiêu Thiên định bụng khiến việc này càng ồn ào càng tốt, nếu khiến Quốc tử giám trực tiếp hủy bỏ tư cách giám sinh của Dương Vân thì càng tuyệt. Hắn thầm nghĩ đi một chuyến đến tàng thư lâu cũng được, đến lúc đó chỉ cần không tìm thấy Dương Vân, ngay cả Luẩn Uẩn cũng sẽ chịu tội bao che.
Hai người tiến vào tàng thư lâu rồi hỏi người trực đêm, quả nhiên lúc mới qua canh bốn có một học sinh đã đến đây.
Vẻ mặt Vương Tiêu Thiên lập tức trầm xuống, trên sổ đăng ký, ngay ở hàng dưới cùng là tên của Dương Vân, trong lòng hắn vô cùng khó hiểu.
Hắn đã tận mắt thấy hai người Lưu, Dương kề vai sát cánh ra ngoài, đến gần lúc đóng cửa thì Lưu Uẩn mới một mình trở về, chẳng lẽ Lưu Uẩn tìm người giả mạo Dương Vân để ký tên sao?
Vương Tiêu Thiên lập tức khẳng định suy đoán của mình, vì vậy liền xúi điển học vào trong tìm người.
Điển học có chút không kiên nhẫn, có điều Vương Tiêu Thiên là người được hắn đề cử quản lý học xá, ít nhiều gì cũng là chỗ đỡ lưng cho hắn, vì vậy đành gật đầu đồng ý, tuy nhiên hắn không đi vào trong mà tìm một cái ghế dựa ngồi xuống ở cạnh cửa, "Ngươi cứ tìm, mặc kệ người nọ có phải là Dương Vân hay không, hãy đem hắn đến gặp ta."
Đã được phân phó, Vương Tiêu Thiên hớn hở lục tung cả tàng thư lâu.
Tìm suốt cả khắc nhưng vẫn chưa phát hiện ra ma nào ở đây, vì thế hắn lập tức quay trở lại cửa vào để báo cáo.
Người trực đêm nổi giận, "Ta tận mắt nhìn thấy người vào, giờ vẫn chưa hề ra khỏi đây, chẳng lẽ ta bị hoa mắt sao? To đầu như vậy mà cũng không tìm nổi một người, đúng là đồ ăn hại."
Vương Tiêu Thiên bốc hỏa, "Ông nói bên trong có người, ông tự tìm xem!"
Người trực đêm nhìn Vương Tiêu Thiên với ánh mặt khinh miệt, "Cần phải đi tìm sao? Ngươi nhìn này..." Hắn nhìn cái tên trên sổ đăng ký rồi hướng lên lầu hét to: "Dương Vân! Nhanh đến đây!"
Tiếng hô vừa cất lên, âm thanh đã vang vọng khắp nơi, chỉ một lúc sau Dương Vân cầm một quyển sách bước ra.
"Tìm ta làm gì?"
Người trực đêm cười hả hê, vênh váo nhìn Vương Tiêu Thiên, chỉ thiếu nước viết hai chữ "Ăn hại" lên mặt.
Mặt Vương Tiêu Thiên ngơ ngác như cha chết, chỉ vào Dương Vân nói: "Ngươi... vừa rồi ngươi ở đâu?"
"Ở lầu ba, khu du ký, người vừa thoáng qua cửa chính là ngươi sao, tìm ta có chuyện gì? Ban nãy sao không gọi ta một tiếng?"
"Ngươi... ta..." Vương Tiêu Thiên nghẹn ngào nói không ra lời, lầu ba vốn chứa những bộ sách không liên quan đến việc thi cử, vì vậy hắn chỉ đứng ở cửa nhìn qua một chút chứ không đi sâu vào bên trong, nào ngờ xuân khảo đã đến chân mà lại có người canh bốn đến đây đọc sách tiêu khiển chứ?
Điển học bèn lên tiếng: "Ha ha, cũng không có chuyện gì, khi đi kiểm tra phòng chúng ta thấy ngươi vắng mặt, mới sáng sớm đã đi đọc sách, thật đúng là tấm gương hiếu học cho các giám sinh, tiếp tục cố gắng đi, tranh thủ xuân khảo nhất cử chiết quế (2), ta không quấy rầy nữa." Điển học trừng mắt nhìn Vương Tiêu Thiên một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Vương Tiêu Thiên như chó nhà có tang, mặt ỉu xìu lẽo đẽo theo sau.
Dương Vân chỉ mỉm cười, tiếp tục quay lại đọc sách.
----------------------
Mùng ba tháng mười, kì thi hội được cả vạn người ở Đại Trần quan tâm cuối cùng cũng bắt đầu, cử tử đến từ mười ba châu trên toàn quốc tập trung về một nơi, tính cả người nhà, tôi tớ của bọn họ thì có khoảng hơn mười vạn người tấp nập kéo đến, khiến Thiên Trữ thành khổng lồ cũng bắt đầu có vẻ chật chội.
Để chuẩn bị cho kì thi hội, nhiều nhóm học sinh đã đến kinh thành trước đó một năm rưỡi, thậm chí có người còn khoa trương hơn, dù chưa đậu cử tử nhưng vẫn thuê chỗ trọ ở Thiên Trữ thành, trực tiếp chờ ba năm sau sẽ thi lại.
Tuy cử nhân đã có thể ra làm quan nhưng lại không được đề tên lên bảng vàng, ngoài ra nếu được cả thiên hạ biết đến chẳng phải sẽ oai phong hơn sao? Huống chi khả năng được đề bạt của tiến sĩ hơn xa so với cử nhân, thực lòng mà nói, nếu lấy thân phận cử nhân ra làm quan, e rằng cả đời chỉ quanh quẩn ở mấy cấp bậc trong phủ huyện, nếu trước khi về hưu mà may mắn trở thành quan ngũ phẩm ở phủ thành chủ thì cũng là nhờ tổ tiên linh thiêng phù hộ rồi. Còn nếu là tiến sĩ, huyện phủ cũng chỉ là khởi điểm, châu tỉnh bộ đường, thậm chí ngay cả vào triều làm quan cũng có thể.
Vì lý do đó mà số lượng cử nhân đến tham gia mỗi kì thi hội đều nhiều như các diếc qua sông (3), khoa này không đậu, khoa sau lại đến, có điều tỉ lệ thi đỗ tiến sĩ thật sự quá thấp, đa số cử nhân đều là cả đời vẫn không thể thi đậu.
Các cử nhân đều sẽ tham gia ba đến bốn lần thi hội, nếu vẫn không đậu mới cam tâm về quê nhà đi dự khuyết thân phận quan viên. Nhưng vẫn có người chấp nhận nghèo nàn cả đời, đến khi tóc đã bạc trắng mà vẫn muốn dự thi.
Hơn mười năm trước, tiên hoàng Đại Trần cảm động vì điều đó nên đã hạ ý chỉ, hễ là người hơn bảy mươi mà vẫn lấy thân phận cử tử tham gia thi hội thì trực tiếp ban cho "Tứ đồng tiến sĩ xuất thân". Nói trắng ra chính là để an ủi mà cấp cho tư cách tiến sĩ, để bọn họ sớm mang theo thân phận này về quê dưỡng lão, tránh phải việc chết ở ngay kì thi.
Quyết định này vừa được ban xuống, không ngờ số lượng thí sinh đầu bạc lập tức giảm đi không ít, cũng xem như là việc có ích cho dân.
"Ầm phành" một tiếng, dưới lực đẩy của mười mấy tên lính, cánh cổng màu đỏ thẫm nặng nề của trường thi đã được khép lại, ngăn cách vô số ánh mắt lo lắng cùng chờ mong ở bên ngoài.
Khoa thi hội năm đinh mão của triều đại Đại Trần chính thức bắt đầu.
Tổng số người dự thi là hai vạn lẻ chín trăm năm mươi ba người, bọn họ sẽ phải giành giật sáu trăm tư cách cống sĩ, có thể nói mức độ cạnh tranh là vô cùng quyết liệt.
Trong hơn hai vạn người này còn có bóng dáng của Dương Vân.
Chú thích:
(1) - Một câu trong tác phẩm "Đại đức ca - hạ" của Quan Hán Khanh, thể loại tán khúc (hình thức từ khúc thịnh hành trong các thời Nguyên, Minh, Thanh ở Trung Quốc)
Tiếu oan gia, tại thiên nhai, thiên na lí lục dương kham hệ mã.
Khốn tọa nam song hạ, sổ đối thanh phong tưởng niệm tha.
Nga mi đạm liễu giáo thùy họa? Sấu nham nham tu đái thạch lưu hoa.
Mở đầu là tiếng gọi "Tiếu oan gia"(người chồng/vợ đi xa nhà) vô cùng thân thiết, thể hiện tình yêu say đắm, nỗi nhớ nhung da diết và tình cảm lo lắng, u oán của thiếu phụ đối với người tình ở phương xa, cũng giãi bày dư vị của cuộc sống ân ái đằm thắm ngày xưa.
Người tình đang ở chân trời góc biển ngàn dặm xa xôi, chẳng lẽ chỉ có gốc dương thụ mới là nơi chàng dừng chân hay sao? Ý thoát ra khỏi ngôn từ, nghi ngờ tình nhân mải mê với niềm vui mới ở nơi tha hương nên không quay lại. "Lục dương hệ mã" ý chỉ ngày hè, cũng thể hiện tình cảm oán trách, lòng nghi ngờ tình nhân đã phụ lòng người yêu.
Những câu sau nói lên tâm trạng chán nản vô nghĩa của nàng, không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhưng trong lòng vẫn không quên được hắn, vì thế buồn bã ngồi dưới cửa sổ hướng nam đón giá mát mùa hè, trăn trở và hoài nhiệm người trong lòng. Nàng nghĩ đến tuổi thanh xuân của mình từ từ trôi đi, hồng nhan dần già, lại nhớ đến những ngọt ngào khi ở bên người tình.
"Nga mi đạm liễu giáo thùy họa?", họa lên khát vọng muốn trở về chốn xưa. Nhưng người đã xa cuối chân trời, sầu oán vô hạn khiến thân thể nàng trở nên gầy yếu. Tuy hoa lựu rực rỡ như lửa, nhưng một người gầy yếu thất thần sao có thể gài một bông hoa kiều diễm như vậy? Dù có gài bông hoa đầy sức sống như vậy thì "Tiếu oan gia" cũng không ở đây, rốt cuộc có ai thưởng thức, hay đó là nguyên nhân nàng "Tu đái - thẹn thùng cài"?
Quan Hán Khanh là nhà viết kịch đời Nguyên, cũng là một trong những nhà văn vĩ đại nhất trong lịch sử văn học và lịch sử kịch nói Trung Quốc. Trong 700 năm qua, vở bi kịch "Nỗi oan của nàng Đậu Nga" do ông sáng tác luôn nhận được sự hoan nghênh của khán giả, và được dịch sang nhiều thứ tiếng, truyền bá rộng rãi khắp các nơi thế giới.
(2) - Nhất cử: một lần hành động/một lần duy nhất. Chiết quế: hái quế, các kì khoa cử thời xưa thường tiến hành vào mùa hoa quế nở, vì vậy cố tình ví von với việc thi đậu trạng nguyên.
(3) - Nguyên văn: "Quá giang chi tức", sau khi triều đại Đông Tấn (từ năm 317-420, do Nguyên Đế - Tư Mã Duệ - lập nên, đóng đô ở Kiến Khang, thuộc Nam Kinh ngày nay) được thành lập ở Giang Nam, các trí thức phương bắc đều tiến vào Giang Nam, lúc ấy có người nói rằng "Quá giang danh sĩ đa vu tức - danh sĩ qua sông nhiều như cá diếc", ví von một việc rất thịnh hành/hợp thời. Sau này được dùng để hình dung những người chạy theo trào lưu mới, nhưng có hàm ý mù quáng và phong trào.