Nếu muốn ra tay thì chỉ có thể kiên trì xông đến, khiến mấy mợ kia không có cách nào lục soát, bó tay chịu trói không phải là phong cách của Dương Vân. Hơn nữa trong ngực hắn còn có Tứ Hải lệnh lấy được từ Hà cung phụng, bị mấy cô nàng này nhìn thấy thì có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Dương Vân né ngũ muội ở bên phải rồi tiến về phía tay trái, cô gái bên này thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhất, hẳn là dễ đối phó hơn.
Không ngờ tuổi nhỏ nhưng hung hãn có thừa, nàng không nói không rằng đã lấy Độc Nha tiên ra đánh tới, khắp nơi đều là tiếng gió vù vù và tiên ảnh.
"Lại là roi sao?" Dương Vân thầm buồn bực rồi lao thẳng vào giữa tiên ảnh, cũng may tiên pháp của cô gái này kém xa Hà cung phụng, chẳng qua là cậy vào gai độc trên roi, Dương Vân nghiêng người lao vào giữa nơi nguy hiểm, nhanh chóng chui qua khỏi khu vực dày đặc tiên ảnh.
Quả nhiên những người khác cũng cố kỵ uy lực của trường tiên, chẳng những không tiến lại gần mà còn lùi lại vài bước, chỉ vây quanh từ xa.
Độc Nha tiên của trường tiên nữ (cô gái dùng trường tiên) chính là một loại dị bảo, ngay cả cao thủ Tiên thiên cũng thấy đau đầu với kịch độc bên trên. Các nàng thấy Dương Vân không biết tốt xấu là gì, đều chờ kết cục trúng roi độc phát của hắn.
Một bước, hai bước, ba bước...
Cái gì! Sắc mặt của các nàng đều thay đổi, không ngờ dưới tầng tầng lớp lớp tiên ảnh như mưa xối xả mà Dương Vân lại có thể nhẹ nhàng xuyên qua như đi dạo, như một mũi tên sắc bén phóng về phía trường tiên nữ.
"Cửu muội chú ý!" Mấy nàng thất thanh la lên.
Nữ trường tiên phản ứng rất quyết đoán, thấy Dương Vân sắp lao đến gần không ngờ lại bỏ trường tiên, lấy ra một thanh đoản kiếm lấp lánh hàn quang đâm thẳng đến.
Nào ngờ nàng vừa nâng cánh tay lên, một đồng xu lập tức bắn vào ma huyệt trên khuỷu tay, thời điểm ám khí này phóng đến vô cùng xảo diệu, giống như cô ta cố ý nâng cánh tay lên để đồng xu đánh trúng vậy.
Đoản kiếm rơi leng keng trên mặt đất, đồng xu cũng rơi xuống, lăn trên đất hai vòng.
"To gan!" "Cửu muội mau tránh ra..." Bốn cô gái khăn đỏ đứng gần đó không hẹn mà cùng lao đến cứu viện, vòng vây bất giác xuất hiện một chỗ trống.
Không ngờ Dương Vân lại đột nhiên đổi hướng, vừa vặn tránh được một đạo chưởng phong lăng lệ đến từ nữ khăn đỏ, xông ra khỏi vòng vây.
Từ khi lao vào tiên ảnh, phóng đồng xu rồi đến đổi hướng phá vòng vây, tất cả đều được hoàn thành trong tíc tắc, tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp chớp mắt.
"Người này là ai? Không ngờ lại có thể tính toán chuẩn xác như vậy, gần như có thể xưng là diệu tuyệt võ lâm." Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nữ khăn đỏ, ngoại trừ thân pháp không hề tầm thường và công phu ám khí tài giỏi, Dương Vân không hề dùng bất cứ chiêu thức tinh diệu nào, cũng chẳng thể hiện công lực hùng hậu, cứ như vậy mà ung dung phá vòng vây. Nếu vận may của hắn không phải nghịch thiên thì kế sách của hắn là nghịch thiên, sự biến hóa chiêu thức của bọn họ trước sau vẫn nằm trong tính toán của hắn mới có thể có hiệu quả như vậy.
Thật ra Dương Vân phải dựa vào sự thôi diễn của thức hải mới thành công thoát khỏi bọn họ, hắn nhún người nhảy lên đầu tường, lại còn quay đầu lại cười nói: "Không phiền các vị cô nương đưa tiễn, ngày sau có duyên... ôi chao!"
Một luồng quang mang ngũ sắc phát ra từ lòng bàn tay của cô gái khăn đỏ, như tia chớp phóng đến Dương Vân.
Dương Vân vừa bực bội vừa khó hiểu, hắn và các nàng có thâm cừu đại hận gì chứ, không ngờ lại dùng phù lục để đối phó với hắn, chẳng lẽ phù lục ở Đại Trần đều rẻ mạt như vậy sao?
Vội vàng thúc dục Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đến mức cao nhất, thân hình đang nhảy lên của Dương Vân đột nhiên quay ngược trở lại, sau đó vượt lên một đoạn một cách khó hiểu, tránh được sự công kích của phù lục trong gang tấc.
"Thê vân tung!" Chứng kiến loại khinh công trong truyền thuyết này, nữ khăn đỏ lập tức động dung, có điều vẫn không hề lúng túng, nàng giơ tay lên, năm ngón tay khép lại xếp thành hình miệng hạc, từ xa đánh về phía Dương Vân.
Ngay sau khi thoát được quang đoàn, thân hình Dương Vân đang lao lên nên không có cách nào tránh được lần nữa, hự một tiếng, đòn tấn công đã trúng thân thể Dương Vân.
"Khốn kiếp! Ngũ Vân phù! Không ngờ lại là phù lục trung cấp!" Dương Vân thầm hét lên một tiếng đau đớn, thân thể bị mất kiểm soát mà ngã xuống mặt đất. Chỉ có cao thủ Tiên thiên trở lên dùng chân khí mới có thể kích phát phù lục trung cấp, hơn nữa còn có thể phóng chân khí ra ngoài để khóa địch nhân lại, điều khiển phù lục lần theo mà tấn công.
Có điều phù lục trung cấp khá trân quý, thông thường chỉ có đệ tử Dẫn Khí kỳ của các tông môn tu luyện ra ngoài hành tẩu mới được trưởng bối trong sư môn ban thưởng để phòng thân. Đối với người trong võ lâm, dù là cao thủ Tiên thiên cũng rất hiếm người sở hữu loại phù lục này, đại cao thủ như Hà cung phụng cũng không có đến nửa tấm, không tưởng tượng được cô gái khăn đỏ này vừa ra tay đã dùng đến phù lục trung cấp.
Dưới hiệu quả của phù lục, thân mình Dương Vân trở nên cứng ngắc rồi ngã xuống từ đầu tường, chẳng khác nào một cây gậy gỗ lắc lắc lư lư rơi từ trên cao xuống.
"Thu!" Nữ khăn đỏ đưa thủ thế tiên hạc về phía sau, thân thể Dương Vân như bị một sợi dây kéo vào trong, ầm một tiếng đập lên mặt đất, khiến bụi đất bay lên.
"Đại tỷ, Khống hạc công của tỷ lại tinh tiến rồi." Người vừa lên tiếng có vẻ lớn tuổi hơn nữ khăn đỏ nhưng lại gọi nàng là đại tỷ, xem ra các nàng xưng hô theo thứ tự thân phận.
Nữ khăn đỏ thở một hơi dài, "Nhị muội, ta bế quan chính là vì tu luyện Khống hạc công này, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ hành trình Cửu Hoa phủ, không ngờ nhờ đó mà tránh được tai họa."
Nhắc đến Cửu Hoa phủ, vẻ mặt các nàng đều trở nên nặng nề, nhị muội, người lớn tuổi nhất lên tiếng: "Không ngờ võ công của minh chủ Tứ Hải minh lại cao cường như thế, ngay cả Tạ lão gia tử của Danh Kiếm sơn trang cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Tạ lão gia tử bị trọng thương, cao thủ tinh anh của những bang phái khác cũng thất bại hơn phân nửa, chỉ có Hồng Cân hội chúng ta là may mắn tránh được kiếp này, nhưng võ lâm Giang Nam chắc chắn sẽ có nhiều biến hóa, rất khó để áp chế thế lực của Tứ Hải minh."
"Đại tỷ, có thể mời thúc tổ của tỷ ra tay không?"
"Rất khó, nếu thúc tổ của ta đích thân ra tay đối phó với minh chủ Tứ Hải minh thì đó chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng tông môn của người có quy củ không được tùy tiện nhúng tay vào những việc trong chốn võ lâm. Lần trước ta xin được tấm Ngũ Vân phù này từ thúc tổ lão nhân gia, vốn định bụng dùng để đối phó với minh chủ Tứ Hải minh."
"Hả? Tấm phù này rất giá trị, sao tỷ lại tùy tiện dùng như vậy?" Nhị, tam, ngũ, cửu muội cùng kinh hãi thốt lên.
"Không dùng thì sao? Năm tỷ muội chúng ta đã đồng loạt ra tay, nếu tên tiểu tặc này chạy mất thì Hồng Cân hội chúng ta còn mặt mũi gì nữa chứ? Hơn nữa..." Nữ khăn đỏ thở dài, "Từ việc lần này Tứ Hải minh chủ xuất thủ có thể thấy tấm phù lục này khó mà đối phó được hắn... Trừ khi Tứ Hải minh chủ chịu đến đây, dựa vào trận thế do thúc tổ của ta tự tay bố trí thì mới chắc chắn giành được phần thắng."
"Nhưng việc đó sao có thể? Trận thế ở đây từ lâu đã không còn là bí mật, Tứ Hải minh chủ có điên thì mới chủ động mò đến."
Trong lúc nói chuyện với nhau, mấy nàng bước đến gần Dương Vân, nữ khăn đỏ vẫn canh cánh trong lòng việc bị tổn thất Ngũ Vân phù, tức mình đưa chân đá Dương Vân vài cái, sau đó mới cúi người xuống bắt đầu lục soát.
Không lâu sau, gia sản trên người Dương Vân đã bị lôi ra chất thành đống.
"Đây là thứ đồng nát gì vậy?" Nữ khăn đỏ cả giận nói, trên mặt đất là một thanh bảo kiếm rỉ sét, một cây chủy thủ vô cùng bình thường, một ít ngân phiếu và chút bạc vụn, còn có cả một bao tiền xu.
"Ồ?" Đôi mắt nữ khăn đỏ sáng lên, từ lồng ngực Dương Vân lấy ra một vật.
"Tứ Hải lệnh! Quả nhiên là tặc tử của Tứ Hải minh!" Mấy cô nàng bên cạnh cả kinh thốt lên.
"Nhưng mà... Tứ Hải lệnh là lệnh bài cao nhất của Tứ Hải minh, ngoại trừ tam đại cung phụng và tứ trưởng lão thì ngay cả bát đại đường chủ cũng không có, có điều ta chưa từng nghe nói đến một người trẻ tuổi như thế này sở hữu lệnh bài cả." Nhị muội cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Có một người." Cửu muội lạnh lùng nói một câu.
"Ai?" Nhị muội hỏi.
Nữ khăn đỏ chợt hiểu ra, "Mọi người quên việc Tứ Hải minh chủ có một đồ đệ sao?"
"Đúng vậy, ngọc long bách biến Trâu Thao, chắc chắn là người này."
Nữ khăn đỏ đưa tay nhéo mấy cái trên mặt Dương Vân, cười nói: "Còn không thèm dịch dung, tên Trâu Thao này thật quá khinh suất."
"Việc chúng ta đến đây vốn là quyết định nhất thời, có lẽ tên Trâu Thao này cho rằng chúng ta còn đang ở trong sảnh, xem ra hắn muốn tìm hiểu trận thế ở nơi này." Nhị muội nói.
Phân tích này rất hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Khi biết mình bắt được ái đồ của Tứ Hải minh chủ, tâm tình của nữ khăn đỏ vô cùng thoải mái, chung quy sử dụng Ngũ Vân phù cũng là việc chính xác.
Sau khi xác định trên người Dương Vân không còn đồ vật gì nữa, nàng vỗ vỗ tay rồi đứng lên.
Những thứ như phù lục, độc dược, linh thảo và công văn thân phận của Dương Vân đều nằm trong rương rạp vật ở thức hải nên không bị lục soát, còn Tứ Hải lệnh thì hắn nghĩ nó không có tác dụng gì, hơn nữa không gian cũng không đủ nên mới cất vào ngực.
"Mọi người nói xem, chúng ta phải xử lý tên tặc tử này thế nào?"
"Còn phải nói sao, cứ chém đầu hắn rồi vứt ở phân đà của Tứ Hải minh." Tam muội, người có vóc dáng nóng nảy liền nói.
"Hì hì, nghe nói tên Trâu Thao này rất phong lưu háo sắc, đã phá hủy danh tiết của không ít các cô nương con nhà danh môn quyền quý, không bằng biến hắn thành thái giám rồi sau đó phế đi võ công của hắn, ta thấy về sau chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết." Ngũ muội nghĩ ra một độc kế.
Một đạo điện quang xẹt qua đầu nữ khăn đỏ, nàng nảy ra một kế vô cùng tuyệt diệu.
Nữ khăn đỏ mừng rỡ: "Ha ha ha, ta vừa nghĩ ra một biện pháp rất hay, nói không chừng có thể khiến Tứ Hải minh phải nuốt một cục tức, vừa có thể xoay chuyển tình thế khó khăn hiện tại của chúng ta."
"Cái gì?" "Biện pháp gì?" "Mau nói đi." Mọi người lao nhao hỏi.
Nữ khăn đỏ lắc đầu, nói: "Kế này có liên quan đến một người, hiện giờ không thể nói với mọi người được, sau này ta sẽ giải thích."
"Chao ôi, tò mò chết đi được."
"Được rồi được rồi, ta còn có việc phải nhanh chóng hoàn thành, mọi người trông nhà cẩn thận, sau một canh giờ ta sẽ trở về." Vừa dứt lời, nữ khăn đỏ nhét hết đống đồng nát vào lồng ngực Dương Vân, sau đó xách Dương Vân lên như một cái túi.
"Hả? Sao người hắn mềm nhũn vậy?" Ngũ muội hỏi.
"Khi trúng phải Ngũ Vân phù thì năm giác quan sẽ bị mất, năm loại hiệu quả luân phiên phát tác, lần lượt là cứng còng, xụi lơ, mê loạn, cuồng bạo, bất tỉnh, hiện giờ có lẽ là xụi lơ." Nữ khăn đỏ giải thích.
"Thật thần kỳ." Ngũ muội cảm thán.
Một khắc sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi cửa chính trạch viện này, biến mất vào bóng tối.