Tiếng sói tru càng ngày càng gần, kèm theo đó là tiếng chân giẫm lên cỏ khô.
"Không đúng! Hình như bầy sói đang đuổi theo một con mồi nào đó." Quách Thông dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng xung quanh rồi nói.
Vừa dứt lời, trong rừng cây phía trước đột nhiên xuất hiện hai bóng người, dường như họ thấy thương đội nên mới đổi hướng chạy sang bên này.
Tên tiểu nhị trong thương đội thầm mắng một tiếng, sau đó liền chuẩn bị chiến đấu với sói hoang.
Bốn đến năm mươi con sói hoang từ trong rừng cây chạy ra, thấy số lượng sói hoang chỉ có thế, mọi người trong thương đội đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người chạy trốn là một già một trẻ, ông già kia râu tóc bạc trắng, trường bào trên người phấp phới, tuy đang chạy trốn nhưng không hề có vẻ hoảng loạn chút nào, mỗi một bước đều nhẹ nhàng tiến lên trước bảy tám thước, xem ra công phu khinh thân rất khá.
Người thiếu niên tầm mười bốn mươi lăm tuổi chạy theo sau thì không được như vậy, hắn vừa chạy vừa thở hổn hển không nói, quần áo còn bị vướng vào cành cây mà rách tứ lung tung, trông bộ dạng chẳng khác nào người của cái bang.
"Sư phụ.... xin người chậm một chút! Con sắp không theo kịp rồi!" Tên thiếu niên kia la lên.
Lão giả tạm thời dừng bước, xoay người lại cốc vào đầu thiếu niên một cái thật mạnh rồi quát lớn: "Mấy con súc sinh nho nhỏ mà đã dọa ngươi thành ra thế này, đúng là không có tiền đồ!"
Thiếu niên ấm ức mà nói: "Sư phụ, chẳng phải người cũng đang chạy trốn đó sao?"
Lão giả lại cốc thêm một cái, "Ta đang mượn cơ hội này để ma luyện cho ngươi, ngươi nghĩ ta thực sự sợ mấy con sói hoang này sao! Nhìn này...", vừa dứt lời, lão giả nhẹ nhàng phất tay áo về phía bầy sói.
"Sư phụ!"
Thiếu niên hoảng sợ la lên, người trong thương đội cũng mở to mắt nhìn xem lão giả kia đối phó với bầy sói như thế nào.
Lão giả phất tay áo bên trái, tà áo lập tức phồng lên như cánh buồm căng gió.
"Đi..."
Lão giả quát một tiếng, một đạo cuồng phong cuồn cuộn lao ra từ ống tay áo khiến bụi đất mù mịt, bốn năm con sói hoang dẫn đầu lập tức bị cuồng phong cuốn lên không trung bảy tám trượng, con nào con nấy đều tru tréo và giãy dụa thảm thiết.
"Đây,,, đây là Phách không chưởng! Là cao thủ Tiên thiên!" Một tên hộ vệ thương đội kinh hãi hét lên.
Những tuyệt học trong truyền thuyết của võ lâm như phi hoa trích diệp, chưởng phong đả nhân, cách không điểm huyệt hoặc kiếm quang, đao cương vân vân, muốn thi triển những chiêu thức đó đều phải có một điều kiện, đó chính là chân khí ly thể phóng ra ngoài, mà đây là bản lĩnh chỉ những cao thủ Tiên thiên mới có được.
Xét theo quan điểm của tu luyện giả thì chân khí là sự quá độ của việc tu luyện ra chân nguyên, quá trình phóng ra ngoài thật ra chính là dẫn khí xuất khiếu, từ đó có thể trực tiếp hấp thu và cảm ứng linh khí trong thiên địa. Chỉ cần có thể phóng chân khí ra ngoài là bước vào Dẫn Khí kỳ, sơ bộ có thể xem như một thành viên trong giới tu hành.
Có thể dẫn khí xuất khiếu thì chẳng khác nào đã thoát khỏi tiêu chuẩn của phàm nhân, trở thành một tu luyện giả. Tuy có không ít người xuất thân từ võ lâm từng dựa vào nỗ lực và cơ duyên mà tu luyện được đến Dẫn Khí kì, nhưng họ không có cơ duyên để tiến thêm một bước nữa. Phần lớn những đệ tử Dẫn Khí kỳ của các tông môn tu luyện chân chính đều đang bế quan tu luyện, cố gắng sớm ngày bước vào Trúc Cơ kỳ, thông thường phàm nhân chỉ gặp những người xuất thân từ võ lâm, họ không tìm được công pháp để tiến thêm bước nữa nên đành dừng lại ở Dẫn Khí kỳ, những người này thường được xưng là cao thủ Tiên thiên.
Tuy tu luyện giả chính tông rất khinh thường cái gọi là cao thủ Tiên thiên này, có điều đối với người luyện võ phổ thông thì đó đã là một cảnh giới cao không với tới, trong mười vạn người chưa chắc đã xuất hiện một người như vậy.
Súc sinh cũng có linh tính, bầy sói gặp phải sự tấn công nên biết con mồi trước mắt không dễ xơi, hơn nữa còn có thương đội người đông thế mạnh, trong tay lại có đao thương, đuốc lửa khiến bọn chúng kiêng kỵ. Sau khi do dự một lát, con sói đầu đàn tru lên một tiếng rồi dẫn bầy rút lui.
Mọi người trong thương đội đều thở phào nhẹ nhõm, tuy bọn họ không sợ sói hoang nhưng nếu không phải chém giết thì bao giờ cũng tốt hơn, không ai có thể bảo đảm mình không bị thương hoặc chết khi chống lại bầy sói hoang cả.
Lão giả kia ung dung bước đến, tên thiếu niên với vẻ mặt sùng bái cũng kè kè theo sau.
Nhóm hộ vệ thương đội đều có bộ dáng kính sợ, những người khác từng vào nam ra bắc nên cũng có nhiều kiến thức, mọi người biết lão giả kia thật ra là một đại cao thủ nên đều tỏ ra cung kính.
"Thương đội của các ngươi muốn đi đâu?" Lão giả cất tiếng hỏi.
Quách Thông bước lên đáp: "Bái kiến tiền bối, chúng ta là thương đội đến từ Ngô quốc, đang muốn đi đến Cửu Hoa thành."
"Cửu Hoa thành? Lão phu cũng đang muốn đến đó du ngoạn, có thể đi cùng các ngươi không?"
"Có thể có thể, được đón tiếp tiền bối là vinh hạnh của toàn thể thương đội chúng ta... Chẳng hay nên xưng hô với tiền bối như thế nào?"
"Ta tên là Hướng Nhược Sơn, có người gọi ta là Thanh Phong lão tổ, các ngươi gọi ta là Hướng lão hoặc lão tổ đều được." Lão giả có chút vênh váo tự đắc mà nói.
Người trong thương đội lập tức xúm lại, vừa luôn miệng gọi lão tổ lão tổ, vừa dẫn Hướng Nhược Sơn đi vào bên trong, sau đó dùng bộ đồ ăn tinh xảo nhất để mời lão cơm nước rượu thịt. Dù là nơi rừng rú hoang vu nhưng vẫn không thiếu những kẻ nịnh hót các cao thủ Tiên thiên.
Trong khi mọi người còn đang thấp thỏm lo lắng không biết cao thủ Tiên thiên có vừa miệng với những món cơm canh tầm thường của họ hay không, Hướng Nhược Sơn đã không hề khách sáo mà bắt đầu ăn.
Sau khi uống một ngụm canh thịt, Hướng Nhược Sơm khẽ tán thưởng: "Không tồi, ở nơi núi non hẻo lánh này mà có thể nấu được món này thì thật hiếm có."
"Đây là canh hầm thuốc, do Dương Vân Dương công tử nấu." Một tên nhiều chuyện bép xép.
Dương Vân còn chưa trả lời thì người nọ đã cướp lời: "Y thuật của Dương công tử cũng vô cùng lợi hại, đã chữa khỏi rất nhiều căn bệnh cho chúng ta, so với một vài danh y còn lợi hại hơn."
Hướng Nhược Sơn bỗng lóe lên một tia quang mang khó phát hiện trong mắt, lão nói thêm hai câu không tồi rồi uống cạn bát canh, sau đó ăn một chút lương khô tự mang, cơm nước xong xuôi rồi đi đến bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thương đội cũng đã dùng xong cơm chiều, tụ tập thành tốp ba tốp năm quanh vài đống lửa trại để tán gẫu với nhau, vì kính sợ thân phận cao thủ Tiên thiên của Hướng Nhược Sơn nên không có ai dám đến gần lão.
Hướng Nhược Sơn cũng chẳng quan tâm, lão chiếm cho mình một đống lửa trại, ung dung nhàn nhã mà nhắm mắt dưỡng thần, còn đồ đệ của lão thì không có việc gì nên buồn chán, thấy Dương Vân có vẻ bằng tuổi mình nên sáp lại gần.
"Dương đại ca, huynh học y thuật từ đâu?" Thiếu niên đến gần hỏi.
"Ta chỉ đọc qua một số y thư, ngươi tên là gì?"
Thiếu niên ưỡn ngực: "Ta tên là Lưu Nhĩ, không phải nhĩ trong từ nhĩ đóa (lỗ tai), là..., dù sao thì cũng là từ khác."
Dương Vân mỉm cười, xem ra người này không được học hành nhiều.
"Sư phụ ngươi rất lợi hại nhỉ?" Dương Vân hỏi với giọng điệu xen lẫn chút chế nhạo.
Kết quả là vị thiếu nhiên Lưu Nhĩ kia lập tức ra vẻ đắc ý, thấp giọng nói: "Đó là đương nhiên, ta nói cho huynh biết một bí mật..., sư phụ ta là một vị tiên nhân."
"Cái gì?" Dương Vân lắp bắp kinh hãi.
Tuy Lưu Nhĩ đã thấp giọng nói nhưng những người tò mò bên cạnh vẫn có thể nghe được.
"Tiên nhân?" "Trời ơi!" Từ bên cạnh vang lên vài tiếng thì thầm với giọng điệu hoảng sợ xen lẫn hâm mộ, khiến cho Lưu Nhĩ càng thêm đắc ý.
"Thật sự có tiên nhân sao?" Dương Vân liền hỏi.
"Còn giả được sao, ta đã tận mắt thấy lão nhân gia bay trên trời, hiệp khách nổi danh nhất trong thị trấn của chúng ta là Ngũ hổ đao Lí đại hiệp khi gặp sư phụ còn quỳ xuống ngay tại chỗ nữa là."
Có thể bay? Vậy chính là Trúc Cơ kỳ rồi, sư phụ của hắn ở kiếp trước cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao? Dương Vân lén lút sử dụng thần thông linh cảm để dò xét Lưu Nhĩ một chút.
Lưu Nhĩ quả nhiên là một cậu bé thành thật, một chút cảm xúc khoe khoang khoác lác hay lừa gạt đều không có, chỉ có duy nhất tình cảm vô cùng tôn sùng đối với sư phụ hắn.
Dương Vân cùng không tùy tiện dò xét Hướng Nhược Sơn, vạn nhất hắn đoán sai, Hướng Nhược Sơn quả thật là cao nhân Trúc Cơ kỳ thì linh cảm của hắn chỉ là mánh khóe mang họa vào thân mà thôi.
"Nếu sư phụ ngươi là tiên nhân, vậy ngươi có học được bản lĩnh gì không?" Dương Vân tiếp tục hỏi.
Lưu Nhĩ lập tức trở nên ỉu xìu, "Ta rất dốt, sư phụ đã liên tiếp rèn luyện cho ta nhưng ta không nắm bắt được cơ hội. Vừa rồi khi bị sói hoang đuổi theo, ta sợ đến mức chẳng nhớ được gì, haizz, thật ra có sư phụ ở bên thì đừng nói là một bầy sói hoang, dù là cả một bầy hổ cũng không cần phải sợ.", nói xong hắn lập tức thấy hối hận.
Dương Vân âm thầm quan sát Hướng Nhược Sơn ở xa một lần nữa, nghi ngờ một chút rồi lắc lắc đầu.
Cứ như vậy, hai thầy trò Hướng Nhược Sơn và Lưu Nhĩ bắt đầu gia nhập thương đội, cùng nhau tiến về Cửu Hoa phủ.
Việc Hướng Nhược Sơn là tiên nhân đã được truyền khắp thương đội, phần lớn mọi người đều nhìn Hướng Nhược Sơn với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, ai cũng mong muốn kiếm được vài chỗ tốt từ tiên nhân nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, vì vậy liên tục có người mượn cớ đến để nịnh bợ, ngay cả bên cạnh Lưu Nhĩ cũng thường xuyên có một nhóm nhỏ tập trung.
Hướng Nhược Sơn chẳng ừ hử gì cả, có người tặng thức ăn nước uống thì lão nhận, hoàn toàn không đề cập đến việc chỉ điểm chút nào, trái lại mọi người còn cảm thấy tiên nhân quả không giống người phàm tục.
Chưa hết một ngày, cuối cùng thương đội cũng băng qua khỏi dãy núi, đi vào địa giới do Cửu Hoa phủ quản lý.
Tuy nơi đây không phải là bình nguyên nhưng đã thấp thoáng một vài hộ dân cư trên sườn đồi, thỉnh thoảng cũng có thể thấy thôn xóm và ruộng vườn.
Hiển nhiên là thương đội đã từng đến nơi này, mọi người nhanh chóng tìm được một thôn trại để ngủ trọ, còn mua được một ít rau tươi từ những người dân, mấy ngày rồi ở trong núi chỉ toàn ăn lương khô và thịt thú rừng nên ai cũng thèm được ăn rau xanh cả.
Khu thôn trại này ở kế bên dãy núi, vùng lân cận còn có một phiên chợ, người dân ở đây gom góp tích lũy được một ít thổ sản, nói chung thương đội cũng mua được một ít da thú, sâm núi, các loại nấm quý, dược thảo...
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Hướng Nhược Sơn tìm gặp Quách Thông.
"Quách lão bản, mấy ngày cùng đi duyên phận cũng không cạn, nhưng dù tiễn ngàn dặm thì vẫn không có buổi nào nào là không tàn cả, ngày mai hai thầy trò chúng ta xin cáo biệt mọi người."
"A, Hướng lão phải đi rồi sao?"
"Đúng vậy, người tu hành phải tùy ngộ nhi an (1), có thể cùng đi với nhau vài ngày cũng là giao tình, mọi người đã rất cung kính đối với ta nên có ai gặp phải chuyện khó xử thì có thể nói ra, biết đâu ta lại giải quyết được."
Cả đám đang chen chúc nhau ở gần đó hóng chuyện, vừa nghe Hướng Nhược Sơn nói vậy liền lập tức xông đến.
"Lão tổ! Người có thể nhận ta làm đệ tử không, ta nguyện đi theo phụng dưỡng lão tổ!"
"Ta... ta cũng muốn trở thành đệ tử của lão tổ!"
"Đừng chen nhau, lão tổ còn chưa nói gì mà, mọi người yên lặng một chút!"
Vừa thấy có nhiều người như vậy muốn đoạt sư phụ của mình, Lưu Nhĩ nhất thời nổi nóng, hét lên: "Đừng tranh giành, ta và sư phụ còn phải đến một nơi rất nguy hiểm, tốt nhất mọi người đừng đi theo."
Hướng Nhược Sơn giận dữ quát lớn: "Im miệng! Không phải ta đã bảo ngươi không được nói ra sao! Tin tức về động phủ tiên gia có thể tùy tiện để lộ được sao?"
Cả đám người im lặng một chút rồi lập tức xôn xao nhốn nháo như ấm nước sôi.
"Ta đi! Ta không sợ nguy hiểm!"
"Ta có võ công, ta cũng muốn đi!"
Cả đám người chen nhau la hét. Nói đùa sao, đó là động phủ của tiên gia đấy, nếu có thể vào đó kiếm được chút tiên đan tiên bảo chẳng phải là lập tức giàu to sao? Nguy hiểm thì sợ cái gì, chúng ta không so được với tiên nhân, có điều tên tiểu tử Lưu Nhĩ kia rõ ràng là người thường, ngay cả võ công còn không có mà cũng được đi, tại sao chúng ta lại không được đi?
Dương Vân sửng sốt, Quách Thông choáng váng, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thương đội trở nên hỗn loạn.
Chú thích:
(1) - Tùy ngộ nhi an: tùy theo hoàn cảnh gặp phải mà an vui/gặp sao yên vậy...