Một ngày nữa lại trôi qua, nhóm người áo đen chịu trách nhiệm tìm kiếm của Tứ Hải minh đã sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đến giờ họ vẫn chưa thấy bóng dáng đám người mà cung phụng và hộ pháp muốn tìm đâu cả. Khi nghĩ đến sự trừng phạt nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, mỗi người đều toát mồ hôi lạnh trên lưng.
Lúc này đội tầm bảo do Hướng Nhược Sơn lãnh đạo đã thành công đi vào một sơn cốc bí mật.
Tối hôm qua, sau khi đi vào rừng cây, Dương Vân đã âm thầm xử lý những kẻ theo dõi của Tứ Hải minh, sau đó còn xóa mọi dấu vết đi lại của mọi người, trong rừng cây tối đen như mực thì việc này quá dễ dàng đối với người có Nguyệt Hoa linh nhãn như Dương Vân.
Giải quyết xong việc, hắn lại thần không hay quỷ không biết mà bắt kịp mọi người, không một ai phát hiện ra Dương Vân đã từng rời khỏi đội. Hướng Nhược Sơn cũng có chút mưu ma chước quỷ, lão tìm được một vách núi cao và dốc rồi bảo người trong đội tầm bảo lần lượt leo xuống dưới bằng dây thừng, dùng cách này để thoát khỏi những kẻ bám theo.
Hướng Nhược Sơn ở lại sau cùng, chờ mọi người leo xuống hết lão mới tháo dây dừng buộc ở bên tảng đá ra, ném từ trên vách đá xuống.
Mọi người ở dưới đang xem xét xung quanh, nào có ai chú ý đến việc này. Lưu Nhĩ là người phản ứng đầu tiên, hắn mừng rỡ la lên: "Nhìn kia, sư phụ ta đang bay xuống."
Chỉ thấy Hướng Nhược Sơn vung hai tay áo lên rồi nhảy từ trên vách đá xuống, một luồng kình phong nâng cơ thể lão lên khiến lão từ từ rơi xuống, thoạt nhìn thì không khác nào bay như tiên.
"Tiên nhân!" Một âm thanh sợ hãi xen lẫn thán phục khẽ vang lên trong đám đông, thậm chí còn có người quỳ trên mặt đất mà dập đầu vái lạy, nếu nói Phách không chưởng trước kia chỉ là thủ đoạn của người trong võ lâm, lần này cảnh tượng Hướng Nhược Sơn lăng không bay xuống đã hoàn toàn khiến mọi người tin vào thân phận tiên nhân của lão.
Chỉ có Dương Vân là cười khanh khách, thì ra phi hành như lời Lưu Nhĩ nói chính là thế này, hại mình phải cận thận từng tí một mấy ngày liền..., thì ra chỉ là một tấm phù lục phong hệ Diệp Lạc phù, cũng chỉ có thể lừa gạt những người không có hiểu biết.
Nếu thật sự là cao thủ Trúc Cơ kỳ thì lão đã có thể tự phi hành, có thể ngự kiếm ngàn dặm, còn nếu là Kết Đan kỳ thì càng khủng khiếp hơn, có thể đi ngàn dặm trong chớp mắt. Loại kỹ thuật bay xuống này cũng không cần phù lục, nếu công pháp thích thích hợp và biết một vài bí quyết thì ngay cả Dẫn Khí kỳ cũng có thể làm được.
Có điều nhờ hành động này của Hướng Nhược Sơn mà mọi người đã thành công thoát sự theo dõi của Tứ Hải minh. Dù sao thì đội tầm bảo cũng có đến vài chục người, Dương Vân không thể nào xóa hết mọi dấu vết đi lại, hơn nữa Tứ Hải minh chắc chắn sẽ có cao thủ am hiểu thuật lần theo dấu vết, nếu không có gì bất thường thì chắc chắn bọn họ sẽ bị phát hiện.
Hướng Nhược Sơn dẫn mọi người đi suốt một đêm, sáng hôm sau mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, đến trưa cũng chẳng dám nhóm lửa nấu ăn, chỉ uống nước lạnh dưới suối và ăn chút lương khô mang theo rồi lại tiếp tục lên đường. Cảnh tượng thần kỳ đêm qua đã khiến tinh thần của mọi người dâng trào, không ai có ý nghĩ bỏ cuộc giữa chừng cả.
Khi trời nhá nhem tối, cuối cùng họ cũng đi vào trong một sơn cốc bí ẩn, Hướng Nhược Sơn thở phào nhẹ nhõm, bảo mọi người nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày hôm sau là có thể bắt đầu đi tìm tiên phủ.
Hai bên sơn cốc là vách núi ngăn cản hàn phong, hơn nữa còn tìm được vài sơn động, mọi người chui vào trong động thắp lửa cùng nhau sưởi ấm, tuy không thể dựng trại nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Hướng Nhược Sơn chỉ huy mọi người đi đến một vách núi, lão chỉ vào một vị trí rồi bảo mọi người bắt đầu đào.
Lúc này mọi người mới biết tác dụng của những công cụ đã mua ở dọc đường, mắt thấy tiên phủ đã trong tầm tay, mọi người đều ra sức đào bới.
Bởi vì phải gấp gáp lên đường, ai cũng đổ mồ hôi và nhiễm lạnh, lại không được ăn thức ăn nóng sốt nên có vài người trong nhóm đã sinh bệnh, Dương Vân liền mượn danh nghĩa hái thuốc chữa bệnh để tự do hành động trong sơn cốc, chỉ cần không ra khỏi sơn cốc thì Hướng Nhược Sơn cũng không thèm quan tâm đến hắn, nhờ vậy mà Dương Vân không cần phải vất vả làm cu li.
Dương Vân lại lén dùng linh cảm để dò xét Hướng Nhược Sơn, tuy linh cảm có rất nhiều hạn chế như chỉ có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác trong thời gian ngắn, phần lớn nội dung dò xét được đều là những ý nghĩ thông thường như đói khát, vui buồn hoặc hờn giận, nhưng nếu dò xét nhiều lần, hơn nữa chỉ tập trung vào tin tức về tiên phủ trong suy nghĩ của Hướng Nhược Sơn thì cũng nắm được vài tin tức.
Hướng Nhược Sơn vốn là một phàm nhân, võ nghệ cũng bình thường, chỉ có khinh công là kha khá một chút. Một năm trước lão trốn tránh sự truy sát của kẻ thủ nên mới đến đây, không ngờ lại đi lạc vào tiên phủ.
Đáng tiếc là tiên duyên của Hướng Nhược Sơn không đủ, chỉ lấy được một hộp phù lục phong hệ trong tiên phủ, còn chưa kịp lấy những bảo vật khác thì đã bị trận pháp truyền tống ra ngoài.
Với số phù lục đó trong tay, Hướng Nhược Sơn đã nghênh ngang giả mạo cao thủ Tiên thiên, nhờ đó mà lừa được không ít chỗ tốt, có điều chung quy cũng sẽ có một ngày lão dùng hết phù lục, vì vậy không ngày nào mà Hướng Nhược Sơn lại không nghĩ tới việc quay lại tìm kiếm tiên phủ. Trước đó không lâu lão đã thành công dụ được người của thương đội đi theo, bởi vậy lập tức thực hiện kế hoạch khai quật của mình.
Nhưng Hướng Nhược Sơn có nghĩ nát óc cũng không giải thích được bằng cách nào mà tin tức về tiên phủ lại bị lộ ra, vì sao Tứ Hải minh và những kẻ khác trong giang hồ đều biết đến việc này.
Phương pháp của Hướng Nhược Sơn đơn giản đến mức hài hước, năm đó nơi lão bị truyền tống đến chính bên trong sơn cốc này, sau đó tận mắt thấy thông đạo phía sau mình hóa thành thạch bích, vì vậy lão liền bắt tay đào từ nơi này vào trong.
Những người có chút kiến thức về trận pháp nhất định sẽ khinh bỉ hành động này của Hướng Nhược Sơn, có điều với tư cách là một phàm nhân mà nói, đây cũng là biện pháp duy nhất mà lão có thể làm thử.
Nhưng khi mượn việc hái thuốc để thăm dò xung quanh sơn cốc, Dương Vân lại hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra hành động cực kỳ ngu dốt này của Hướng Nhược Sơn lại thật sự thành công.
Chẳng biết vì lý do gì mà linh khí ở sơn cốc này và những khu vực xung quanh đặc biệt loãng, đối với việc tu luyện thì đây chính là nơi tử địa, đáng ra không có ai ngu ngốc mà đặt động phủ ở đây mới đúng.
Nơi khác thường sẽ có những việc khác thường, sơn cốc này quỷ dị như vậy có khả năng chính là do tiên phủ gây ra, khiến cho linh khí bị cạn kiệt, dưới tình hình đó sự vận hành của pháp trận nhất định sẽ xảy ra vấn đề, có lẽ lần trước truyền tống Hướng Nhược Sơn ra khỏi tiên phủ đã là hồi quang phản chiếu cuối cùng của pháp trận, bởi vậy khoảng cách truyền tống rất ngắn, cũng không thể sử dụng thủ đoạn nghịch chuyển không gian.
Ví như một ông chủ kiệt sức vì bệnh tật trong người, hắn dốc toàn lực mới một cước đá tên trộm ra khỏi nhà được, sau đó còn chưa kịp khóa cửa lại thì đã hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ, tên trộm đó đã mang theo đồng bọn đến gõ cửa lần nữa.
Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được lại chẳng tốn chút công lao, chẳng biết tiên phủ này có phải là Cửu Hoa tiên phủ lừng danh thiên hạ kia không nữa.
Chẳng qua loại chuyện như tiên phủ vô chủ xuất thế này cả trăm năm cũng chưa chắc đã có một lần, theo xác suất mà nói, hai tiên phủ đồng thời xuất hiện ở một nơi gần như là việc không có khả năng.
Nghĩ đến những tiên bảo nổi danh trong Cửu Hoa tiên phủ, Dương Vân cũng cảm thấy lòng như lửa đốt.
Người đông lực mạnh, chỉ ngắn ngủi hai ngày mà mọi người đã đào được một cái hang rộng hai thước, sâu bảy tám thước trên vách núi.
Càng vào sâu, đất đá bị đào ra cũng dần dần thay đổi màu sắc, ban đầu là màu nâu đen, sau đó nhạt dần rồi cuối cùng trở thành màu trắng tuyền. Hiện tượng kỳ lạ này càng khiến mọi người càng thêm vững tâm, dù mệt nhọc nhưng vẫn hăng hái như muốn đào xuyên qua cả vách núi.
Càng ngày càng có thêm nhiều người ngã bệnh, số dược liệu mà Dương Vân hái được dần không đủ dùng.
Có một người trong thương đội được mọi người gọi là lão Mã, ông đã ngoài bốn mươi, trừ Hướng Nhược Sơn thì ông là người lớn tuổi nhất ở đây. Những người xấp xỉ tuổi ông trong thương đội đều lựa chọn đi đến Cửu Hoa phủ.
Thể lực lão Mã không bằng những người trẻ tuổi, đã thế ông còn tiếc rẻ không muốn nhượng lại hàng hóa của mình với giá thấp, bởi vậy đành chọn cách vác một bao hàng nặng trên lưng, những người nhìn thấy cảnh này đều lườm nguýt.
Vào hôm xuất phát lúc nửa đêm, lão Mã cứ khăng khăng muốn mang theo bao hàng của mình nên bị Hướng Nhược Sơn đánh một chưởng ngã lăn trên mặt đất, từ đó đến nay vẫn luôn mang vẻ mặt than khóc thảm thiết.
Sau khi đến sơn cốc thì lão Mã lên cơn sốt, thế nhưng vẫn kiên trì đào bới vách núi, hôm nay bị ngất xỉu nên mọi người khiêng ông đến chỗ Dương Vân.
"Lão Mã à, ông cũng liều mạng vừa phải thôi, nhiều người tham gia đào vách núi như vậy thì thiếu mình ông cũng chẳng sao, hơn nữa mọi người cũng biết ông có bệnh trong người, cứ nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe." Dương Vân vừa chuẩn bị thuốc vừa nói.
"Ha hả, mọi người đều gắng sức nên ta thấy xấu hổ khi chỉ đứng một bên, chút bệnh này có đáng gì đâu, uống chút thuốc của Dương công tử là đỡ ngay ấy mà." Lão Mã thật thà nói.
"Chẳng lẽ còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Ông vừa hôn mê đấy." Dương Vân cho dược liệu vào nồi đá, thêm nước rồi bắt đầu đun.
Trong lúc sắc thuốc, Dương Vân cùng lão Mã trò chuyện với nhau, từ đó mới biết ông có bốn cô con gái, vì muốn chuẩn bị của hồi môn cho các con nên đến tuổi này mà lão Mã vẫn phải cực khổ ra ngoài bôn ba.
"Lúc ta rời đi thì bà nhà vừa có thai, hy vọng lần này có thể sinh được cho ta một thằng cu." Khi nói những lời này, vẻ mặt lão Mã tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.
Dương Vân trầm mặc, hắn lặng lẽ bỏ thêm một mảnh lá nhỏ của linh thảo có thể giúp khôi phục tinh lực vào nồi thuốc của lão Mã.
Lão Mã vừa uống thuốc xong, đột nhiên bên ngoài vang lên những âm thanh ồn ào náo động.
"Tiên bảo... phát hiện ra tiên bảo rồi!"