Khi trở lại hội quán, Dương Vân lập tức bắt đầu thu dọn hành lý, Quách Thông thấy thế vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Quách đại ca, ngày mai đệ sẽ trở về nước Ngô." Dương Vân nói.
"Cái gì? Sao lại đi gấp như vậy, có chuyện gì ư?" Quách Thông lắp bắp kinh hãi, hai ngày trước Dương Vân còn chưa quyết định được có về nước hay không, giờ chỉ vì đi một chuyến đến chùa Hồng Hà mà đã lập tức thay đổi rồi.
"Quách đại ca, mối làm ăn của đại ca thế nào rồi?"
"Sắp xong rồi, chỉ còn một vài khâu nhỏ vẫn chưa thống nhất."
"Sau khi bàn bạc xong, Quách đại ca hãy trở về nước Ngô, có thể Đại Trần sắp xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Có thể là thảm họa chiến tranh."
"Thảm họa chiến tranh? Sao có thể?" Hai mắt Quách Thông như muốn trợn ngược lên.
"Tóm lại đại ca nhất định phải cẩn thận một chút, nếu thấy gió thổi cỏ lay thì hãy lập tức chạy về nước, đừng để bị kẹt lại Thiên Trữ thành."
Tuy Quách Thông cũng không tin lắm nhưng thấy Dương Vân nghiêm túc nên vẫn đồng ý.
Dương Vân nâng bút viết ba phong thư, một phong gửi đến Lại bộ của Đại Trần, giải thích nguyện vọng về nước của mình. Một phong gửi cho đại đô đốc thủy sư Sư Văn Bân, khéo léo từ chối lời mời của ông, đồng thời hy vọng Sư Văn Bân có thể can gián hoàng đế Đại Trần hủy bỏ đại điển cầu mưa, phong cuối cùng là gửi cho người tế rượu của Quốc tử giám, Tông Hạo đại sư, cũng có ý tương tự.
Sư Văn Bân và Tông Hạo một văn một võ, là hai người duy nhất Dương Vân có thể nghĩ đến mà có sức ảnh hưởng đến quyết định của hoàng đế Đại Trần Lí Kì Nguyên, hơn nữa họ nhất định sẽ đọc thư của hắn.
Viết xong liền nhờ người của hội quán lần lượt chuyển đi, Dương Vân thở dài, hắn có dự cảm hai phong thư này sẽ không có tác dụng gì. Xem ra hoàng đệ Đại Trần đã hạ quyết tâm từ trước, như đề thi của kì thi đình cũng là để làm nền sẵn, hoặc tiếp đó là ban thưởng linh đan, hoàng đế đã sớm bắt đầu lung lạc văn võ cả triều rồi.
Lần trước Sư Văn Bân vào triều càng làm Lí Kì Nguyên thêm tự tin, khiến ông cảm thấy có đủ sức mạnh để làm việc sắp tới.
Bận bịu với những việc này xong thì trời đã sẩm tối, Dương Vân cũng chẳng thắp đèn, trực tiếp khoanh chân ngồi trên giường tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.
Vừa mới vận chuyển hai vòng chu thiên, trên nóc nhà đột nhiên vang lên một tiếng động cực nhỏ, khiến Dương Vân đang nhập định tỉnh lại.
Âm thanh rất khẽ nhưng tuyệt đối không phải là mèo hoang hay gì gì đó, bởi vì tốc độ di chuyển rất nhanh, chỉ cần lắng tai nghe là Dương Vân đã biết có một cao thủ võ lâm vượt nóc băng tường trên nóc nhà.
"Là qua đường, hay hướng đến đây?" Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, Dương Vân chợt nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, sau đó là tiếng y phục xé gió của một người nhảy vào sân.
Dương Vân đứng lên, lẳng lặng chờ đợi.
Trên cửa sổ truyền đến âm thanh ken két nhẹ nhàng, Dương Vân nhìn thấy cửa sổ mở ra.
Người xuất hiện ở cửa sổ là Hạ Hồng Cân, nàng mặc một bộ trang phục màu lục, nhìn Dương Vân rồi nói: "Có thể đi với ta một chuyến không?"
Dương Vân gật gật đầu, mở cửa bước ra sân.
"Đi thôi." Hạ Hồng Cân phóng người lên.
"Này..." Dương Vân chưa kịp nói câu nào thì thân ảnh của Hạ Hồng Cân đã biến mất trong bóng đêm.
Dương Vân thúc dục Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết mà bám theo, trong lòng suy đoán Hạ Hồng Cân sẽ đưa mình đi đâu.
Vốn hắn tưởng rằng đó sẽ là Tiêu Vân lâu, không ngờ sau cùng Hạ Hồng Cân lại dừng lại ở một cái ngõ nhỏ, nàng ngẩng đầu phân biệt một chút rồi vui vẻ nói: "Đúng là nơi này, nhiều năm rồi mà nó vẫn không thay đổi."
Trước mặt Dương Vân là một quán canh thịt bò vô cùng bình thường, tuy đêm đã khuya nhưng quán vẫn mở.
Bước vào bên trong thì thấy một cặp vợ chồng già đang dọn dẹp nơi này, nhìn động tác chậm rãi của bọn họ, nếu quán chẳng có mấy người khách thì chắc chắn sẽ rất bận rộn.
Ánh đèn lờ mờ tối, có điều dung mạo của Hạ Hồng Cân vẫn khiến số lượng rất ít khách trong quán phải ngừng ăn mà quay đầu lại nhìn.
Hạ Hồng Cân chọn một cái bàn ở trong góc, gọi hai bát canh thịt bò, một dĩa bánh nướng áp chảo. Dương Vân ngồi đối diện nàng, chặn tầm mắt quan sát Hạ Hồng Cân của những người khách khác.
"Vì sao lại đến đây?"
"Không có gì, đột nhiên ta nghĩ đến nơi này nên đến thôi, không ngờ đã bao năm rồi mà quán này vẫn mở cửa." Hạ Hồng Cân nói xong, dừng lại một chút rồi hỏi: "Ngươi phải về nước Ngô ư?"
"Đúng vậy."
Dương Vân trả lời, thầm nghĩ tin tức của Hạ Hồng Cân thật nhanh nhạy, hắn vừa mới có dự định này thì nàng đã tìm đến cửa. Có điều cũng không khó hiểu, một đại bang hội như Hồng Cân hội có tai mắt ở hội quán cũng là bình thường. Hơn nữa việc hắn về nước cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì, từ đầu hắn đã không muốn giấu diếm.
"Lần trước thúc tổ ta đến quá gấp nên đã thất lễ với Dương công tử, hy vọng ngươi không lấy làm phiền lòng." Hạ Hồng Cân áy náy nói.
"Không sao." Dương Vân mỉm cười.
"Lần trước ở đồi Hồng Thổ, nếu không có Dương công tử thì Hồng Cân đã sớm rơi vào tay kẻ địch, việc này Hồng Cân hội chúng ta nhất định sẽ cảm tạ, hy vọng đến lúc đấy Dương công tử không ghét bỏ tấm lòng của chúng ta."
Cảm tạ? Cảm tạ cái gì? Thấy Hạ Hồng Cân không có ý định giải thích thêm, Dương Vân cũng không gặng hỏi, dù sao hắn vốn không nghĩ đến việc sẽ nhận được lợi ích gì đó từ Hồng Cân hội.
"Khách quan, canh thịt bò đến rồi đây." Lão phụ nhân bưng đến hai bát canh thịt bò nóng hôi hổi, trong bát canh thô to dập dền một lớp váng dầu, Hạ Hồng Cân cũng không ngại dầu mỡ, liền bẻ một vài miếng bánh nướng áp chảo cho vào bát, cái miệng nhỏ bắt đầu uống.
Dương Vân hào sảng hơn, trực tiếp húp một ngụm lớn canh nóng vào bụng, hai mắt hắn lập tức sáng lên.
"Ngon quá, lão bản... cho ta thêm năm bát nữa!"
Hạ Hồng Cân che miệng cười trộm, "Nghe nói sức ăn và văn tài của ngươi đều kinh người như nhau, không ngờ quả thật là như vậy."
Dưới ánh đèn dầu u ám, nụ cười của giai nhân bỗng có một loại phong tình rất đặc biệt, khiến cho trái tim Dương Vân khẽ đập nhanh hơn một chút.
"Cô cười rất đẹp." Dương Vân nghiêm túc nói.
Không ngờ Hạ Hồng Cân lại thản nhiên cười nói: "Bình thường ta rất hay cười."
"Không giống nhau, nụ cười của cô lúc bình thường và hiện giờ rất khác nhau, kia không phải là nụ cười thật sự vui vẻ."
Hạ Hồng Cân ngẫm lại thì hình như đúng là như vậy, trước đây mẫu thân thường nói khi mình cười rất dễ thương. Từ khi nào thì nụ cười của mình bắt đầu thay đổi vậy? Có lẽ là khi cha mẹ rời khỏi thế gian, mình bắt đầu tiếp nhận gánh nặng Hồng Cân hội này.
Tại một nơi hẻo lánh không ai nhận ra mình, đối mặt với một người còn nhỏ hơn mình cả một giáp là Dương Vân, thế nhưng Hạ Hồng Cân lại có một cảm giác thoải mái rất hiếm thấy như giữa những lão bằng hữu với nhau, Hạ Hồng Cân tự ngẫm lại cũng thấy rằng thật kỳ quái.
Thật ra lần này đến tìm Dương Vân cũng là một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong lòng Hạ Hồng Cân, nàng muốn gặp hắn một lần trước khi hắn rời khỏi Thiên Trữ thành.
"Ha hả, miệng lưỡi của ngươi thật ngọt, nếu được trẻ lại mười tuổi, ta nhất định sẽ nghĩ cách giữ ngươi ở lại Thiên Trữ thành." Vừa nói xong, trên mặt Hạ Hồng Cân lộ ra một vệt ửng đỏ hiếm thấy.
Nhìn bộ dạng của nàng, Dương Vân cảm thấy lòng mình rung động, "Ở lại thì không thể, chi bằng cô cùng ta đến nước Ngô đi."
"Cùng ngươi đến nước Ngô?" Hạ Hồng Cân cười duyên, "Đi làm gì? Trở thành một lão ma ma hầu hạ ngươi và một đống giai nhân cử án tề mi (1) cùng ngươi sao?"
"Vậy cũng không tồi nha, bất quá nếu có một lão ma ma xinh đẹp như cô, có khi ta lại chẳng quan tâm đến giai nhân khác đâu." Dương Vân trêu chọc.
"Hừ, trước kia ngươi còn nói ta là hoa tàn ít bướm mà."
Phụ nữ quả nhiên đều bụng dạ hẹp hòi như nhau, có một câu mà ghi nhớ cả đời.
"À... việc này, khi đó chẳng phải chúng ta có quan hệ đối địch nhau sao, đương nhiên ta phải cố tình chê bài gièm pha rồi, có điều lúc đó cô còn lợi hại hơn, nếu không phải vừa khéo tu vi của ta tiến nhanh, hiện giờ nói không chừng còn đang ngồi trong hắc lao của Hồng Cân hội các cô mà ăn cơm tù ấy chứ."
"Chúng ta nào có hắc lao chứ, nhưng thật ra lại có một cái thủy lao, có điều cơm tù của chúng ta nuôi không nổi cái bụng heo của ngươi đâu."
Nói đến đây, cả hai người cùng nhau mỉm cười.
"Nói chuyện chính một chút, tại sao ngươi lại thấy việc Đường chân nhân thụ phong thiên sư là không khả quan?" Sau khi dứt nụ cười, Hạ Hồng Cân nghiêm mặt hỏi.
"Hả? Sao cô biết điều này?" Dương Vân vỗ sau đầu, "Người đưa tin của hội quán e rằng là người của Hồng Cân hội các cô nhỉ?"
"Không phải là người của Hồng Cân hội chúng ta, có điều lão bà của hắn thì đúng."
"Khó trách, thúc tổ của cô nói với cô như thế nào?"
"Quan điểm của lão nhân gia không giống ngươi, người nói Đường chân nhân là đệ nhất cao nhân trong tu hành giới, địa vị của ông ấy trong giới tu hành cũng tương tự như Tạ lão gia tử của Danh Kiếm sơn trang trong chốn võ lâm trước kia. Chân Hồng tông là đại tông môn được cả thiên hạ biết đến, hơn nữa sự ủng hộ của trên dưới triều đình Đại Trần rất vững chắc, việc lần này có hy vọng rất lớn."
"Tông phái của thúc tổ cô cũng có thái độ này ư? Bọn họ đến đây để hỗ trợ cho sự kiện trọng đại này sao?"
"Không sai biệt lắm."
"Phong thiên sư là một nước cờ hiểm, việc thụ phong thần chức hoàn toàn do thiên đình thao túng, bọn họ sẽ không cho phép một phàm nhân dễ dàng được phong thần."
Hạ Hồng Cân lộ ra thần sắc nghi hoặc, "Cái gì là thần chức thiên đình, ta nghe chẳng hiểu gì cả, nghe nói Đường chân nhân là tiên sư cao nhân có thể hiển hóa nguyên thần, vậy mà là người phàm sao?"
"Trong mắt những người trên thiên đình, những kẻ chưa lĩnh hội thiên cơ đều là phàm nhân bình thường. Giống như Trúc Cơ kỳ vậy, bọn họ xem chúng ta chẳng khác gì phàm nhân."
"Trên thiên đình không phải là thần sao?"
"Bọn họ ư? Chỉ là một vài tu luyện giả đi trước nên chiếm tiện nghi mà thôi, vì không muốn sau này có người chiếm được tiện nghi như mình nên đã lập ra đủ loại quy củ phức tạp và khó khăn." Dương Vân cười lạnh, mấy việc này đến từ ký ức kiếp trước của hắn, dù là thúc tổ của Hạ Hồng Cân cũng chưa hẳn đã biết.
"Nghe ra thì thiên đình và bang phái võ lâm chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm." Hạ Hồng Cân nói.
"Chỉ cần là người, đi đến đâu cũng sẽ phân biệt hoặc nhiều hoặc ít, chẳng qua là trình tự cảnh giới cao thấp mà thôi."
Hạ Hồng Cân như hiểu được một chút, "Thật giống như người thường tranh giành tiền bạc hoặc việc buôn bán, bang phái võ lâm thì tranh giành địa bàn, thanh danh, còn triều đình là thì giang sơn, vạn dân, thứ mà tu luyện giả tranh đoạt chính là điều đó ư?"
"Không khác mấy... thần tiên tranh đấu, phàm nhân tao ương. Hồng Cân hội các cô tranh đấu với Tứ Hải minh, nếu thất bại thì những người thuộc bang hội các cô khó tránh khỏi việc mất đi kế sinh nhau, Đường chân nhân cùng thiên đình tranh đấu, nếu thất bại thì người chịu tai ương chính là cả Đại Trần và vạn dân trong thiên hạ."
"Chả trách ngươi lại phản đối, nhưng nếu thành công thì Đại Trần sẽ áp chế Bắc Lương, trở thành quốc gia cường đại nhất thiên hạ, bước vào thời đại hưng thịnh chân chính, không phải sao?"
"Đường chân nhân không thể nào thành công."
"Vì sao?"
Dương Vân nghẹn lời, chẳng lẽ nói với nàng rằng hắn biết chắc chắn là nhờ ký ức từ kiếp trước? Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói, "Không có lý do gì, chỉ là trực giác, trực giác của ta luôn chính xác."
Khi nghe Dương Vân nói trực giác của hắn phán đoán Đường chân nhân không thể thành công, Hạ Hồng Cân lộ ra vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm, dường như có chút không đồng ý. Dương Vân chợt thấy đắng miệng, đành lặng lẽ uống bát canh thịt bò cuối cùng.
Đường chân nhân muốn tranh tiên sư thì bước kế tiếp chính là dựa vào tín niệm chi lực phong thần của vạn dân, phải được sự ủng hộ đông đảo của triều đình và dân chúng Đại Trần, nếu tông phái của thúc tổ Hạ Hồng Cân cũng hùng cứ một phương thì Hồng Cân hội khó mà thoát khỏi vũng bùn này. Chỉ bằng vài lời nói của hắn, sao có thể khiến những người này thay đàn đổi dây chứ?
Hạ Hồng Cân im lặng chờ Dương Vân uống xong bát canh thịt bò cuối cùng, nàng đặt một thỏi bạc lên bàn, nói: "Ta phải đi rồi, chúc ngươi quay về thuận buồm xuôi gió, sau khi trở lại nước Ngô có thể đại triển hồng đồ (2), công hầu muôn đời."
Nói xong nàng không đợi Dương Vân đáp lời mà lập tức đứng dậy rời đi. Khi bước đến cửa thì có một cơn gió đêm thổi qua, nàng cảm thấy trong mắt có chút ẩm ướt, có lẽ là sương đêm đọng trên lông mi.
"Nếu ngươi sinh ra sớm mười năm thì tốt rồi." Trong lòng nàng nỉ non một câu, quyết định trở về sau sẽ chôn chặt ký ức về đêm nay ở tận đáy lòng, sau này không bao giờ phải nhớ đến nữa.
Chú thích:
(1) - Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau, do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
(2) - Đại triển hồng đồ: một câu thành ngữ chúc mừng, ý chúc sự nghiệp phát triển lớn mạnh hay chúc tiền đồ phát triển như vũ bão. Câu này thường được viết trên các bức tranh đại bàng, ứng với tích đại bàng tung cánh: đại bàng luôn thể hiện được vẻ oai phong, uy thế bay cao hơn, xa hơn, bất khuất, dũng mãnh, và không chịu đầu hàng trước bất cứ hoàn cảnh nào.