• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Dương Vân đang thắc mắc làm cách nào mà hoàng đế Đại Trần có thể sở hữu nhiều linh đan như vậy, bên trong ngự thư phòng, hoàng đế Đại Trần Lí Kì Nguyên cũng đang gặp một người bị triệu kiến.

"Thần đại đô đốc thủy sư Sư Văn Bân, tham kiến Ngô hoàng vạn tuế." Sư Văn Bân khoác trên người một bộ quân trang, phong thái hiên ngang hành lễ.

"Ái khanh không cần đa lễ, ban cho ngồi."

Sau khi ngồi xuống một chiếc ghế gấm do thái giám mang đến, Sư Văn Bân lẳng lặng chờ đợi câu hỏi của hoàng đế, lần này ông nhận được thánh chỉ gọi vào cung, đến bây giờ vẫn chưa hiểu tại sao hoàng đế bệ hại lại triệu kiến mình.

"Sư ái khanh vẫn luôn ở trong quân, không biết có từng xem qua văn chương của các tiến sĩ khoa năm nay?" Hoàng đế hỏi.

"Cái này... việc quân vốn bề bộn, quả thật thần chưa đọc tới."

"Vậy trước tiên khanh đọc bài văn này xem." Một thái giám đưa bài văn cho Sư Văn Bân.

Dù là võ tướng nhưng tài năng và học vấn của Sư Văn Bân cũng không hề thua kém ai, Sư gia vốn là danh môn nhiều thế hệ ở Đại Trần, lịch sử gia tộc thậm chí còn có thể truy đến thời khai quốc, tuy là quân công thế gia nhưng từ nhỏ con cháu trong nhà đã phải ôn văn luyện võ, Sư Văn Bân lại là nhân tài kiệt xuất trong số đó, nếu không phải ông đã gia nhập quân đội từ khi còn trẻ thì với trình độ của ông, đậu cử nhân hay tiến sĩ cũng không thành vấn đề.

Thứ Sư Văn Bân xem chính là bài tấu chương của Dương Vân lúc thi đình.

Bài văn không dài, chỉ trong chốc lát Sư Văn Bân đã đọc xong, lập tức buột miệng thốt lên một câu, "Văn chương tuyệt quá!"

Có điều ngay sau đó ông liền nói tiếp: "Bài văn rất tuyệt, lời văn chau chuốt, lý lẽ cũng không tồi, nhưng lại quá phóng đại dọa người."

Lí Kì Nguyên vui vẻ nói: "Ái khanh cũng cảm thấy bài văn này thổi phồng quá lời sao?"

"Đúng vậy, quốc lực Đại Trần ta rất cường thịnh, những đội quân khác thì thần không biết, nhưng chỉ riêng thủy sư của chúng ta đã có hơn vạn chiến thuyền, bốn mươi vạn tướng sĩ, mười vạn quân tinh nhuệ vũ trang đầy đủ, các tướng sĩ được huấn luyện bài bản, trong quân có vô số binh sĩ dũng mãnh gan dạ, sĩ khí ngút trời, ý chí thôn giang thổ hải, về thủy sư mà nói, đương thời thật không có đối thủ." Lời này của Sư Văn Bân cũng có hơi mạnh miệng, Đại Trần là một nước lớn, quốc lực dồi dào, nhưng quân lực vẫn kém hơn Đại Lương ở phương bắc là sự thật.

Phương bắc vốn nhiều tuấn mã, binh sĩ thiện chiến, về quân sự mà nói, từ xưa đến nay bắc mạnh nam yếu là điều hoàn toàn chính xác, nhưng Đại Trần cũng có những ưu thế của mình, bằng chứng thuyết phục nhất chính là dòng sông Thiên Lan mênh mông và đội quân thủy sư hùng mạnh.

Thủy sư của Đại Trần cũng không chỉ hoạt động trên dòng Thiên Lan, Đông Hải bao la cũng là địa hạt của bọn họ. Mười lăm năm trước, khi tài năng vừa được bộc lộ, Sư Văn Bân từng chỉ huy một hạm đội tiêu diệt hơn mười nhóm hải khấu trên Đông Hải, sau đó lại nam hạ ngàn dặm, càn quét những hải quốc ở Nam Dương không chịu cống nạp cho Đại Trần, tiêu diệt hơn trăm quốc gia, đoạt được hơn ngàn vạn tiền tài của cải, từ đó uy danh thủy sư Đại Trần vang khắp hải ngoại, đồng thời củng cố vững chắc địa vị danh tướng của ông.

"Nếu Bắc Lương dám xâm phạm biên giới, thủy sư có thể ứng phó không?" Lí Kì Nguyên hỏi tiếp.

"Bệ hạ không cần lo lắng, nhiệm vụ hàng đầu của thủy sư Đại Trần ta chính là phòng bị việc Bắc Lương xâm lược phía nam, nếu thần cảm thấy thủy sư không thể đối phó với mối nguy này, nhất định thần sẽ bẩm báo sự việc lên bệ hạ, bệ hạ không cần phải đích thân xét hỏi."

"Ha ha ha, tốt lắm!" Lí Kì Nguyên hớn hở, "Trẫm có thủy sư hơn mười vạn tướng sĩ và Sư ái khanh thì không cần phải lo nghĩ nữa! Người đâu, đem thưởng tứ đến đây."

Thưởng tứ là một cái hộp ngọc, Sư Văn Bân mở ra ngay tại chỗ, bên trong là một viên linh đan thơm phức xộc vào mũi, ngoài ra còn có một quyển sách nhỏ.

"Đây là Thai Cốt đan, Sư ái khanh có thể cho hậu bối trong nhà dùng, linh đan này có thể làm tăng tư chất luyện võ, còn bản công pháp kia là Thanh Lộ Chân Thủy quyết, nếu nói không sai thì đó là công pháp Tiên thiên."

Sư Văn Bân giật mình kinh hãi, linh đan và công pháp Tiên thiên ư? Đây đều là dị bảo khó có được, ông còn chưa lập được chút công lao nào, chỉ trả lời vài câu hỏi mà cũng được bản thưởng hậu hĩnh như vậy sao?

Dường như nhận ra thắc mắc của Sư Văn Bân, hoàng đế nói tiếp: "Quan lại nhị phẩm trở lên đều được ban cho linh đan này, nếu ái khanh không đến, đương nhiên cũng sẽ có khoái mã đưa tận tay, về phần công pháp thì ái khanh vốn là võ tướng, càng thích hợp để sử dụng."

"Tạ ơn bệ hạ hậu tứ."

Sư Văn Bân tạ long ân, đột nhiên nhớ đến một việc, "Chẳng hay Dương Vân, tác giả của bài văn này hiện đang nhận chức quan gì?"

"Thế nào, ái khanh muốn dùng người này ư?"

"Không dám dối gạt bệ hạ, thủy sư cực kỳ thiếu văn nhân, nhất là công danh tiến sĩ, nếu Dương Vân đã có thể viết được bài văn như thế này, có lẽ sẽ đồng ý vào quân dốc sức phục vụ."

Trong quân đội cũng có chức quan văn chứ không phải chỉ toàn võ tướng, trên thực tế, những công việc như quản lý quân nhu, tổ chức huấn luyện quân đội, tham mưu lập kế hoạch, nhận gửi công văn... cần phải có một lượng lớn quan văn. Trên lý thuyết thì cử nhân và tiến sĩ đều có thể nhập ngũ, có điều trong thời buổi phong trào trọng văn khinh võ lan rộng, rất ít tri thức xuất thân từ khoa cử chịu nhậm chức trong quân đội, cho dù có phải nhận một chức quan nhỏ cửu phẩm ở chủ bộ nào đó thì họ cũng không muốn trở thành quan Biệt giá (1), Lục sự (2) hay Giáo úy thất bát phẩm trong quân đội.

"Ha ha, chẳng khi nào khanh quên việc đoạt người từ tay trẫm cả... có điều Dương Vân này là người nước Ngô, nghe nói mấy ngày nay cũng không chủ động đến Lại bộ lập hồ sơ, hôm trước Thượng thư Lại bộ còn hỏi trẫm muốn sắp xếp người này như thế nào."

"Người nước Ngô cũng không có vấn, trước đây từng có tiền lệ người từ nước phụ thuộc nhậm chức ở Đại Trần ta, nếu vẫn chưa nhậm chức thì thần phải đi tìm Dương Vân này xem sao."

"Cũng tốt, Sư ái khanh cứ thử một lần."

------------------------

Bên cạnh hội quán Đông Ngô có một Tụ Hữu lâu, đầu bếp chính ở đây rất khéo tay, gần như ngày nào Dương Vân cũng đến.

Sau khi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, hắn liền rót một chén rượu, tiếng róc rách bắt đầu vang lên.

"Dương thám hoa, quả nhiên ngài đang ở đây, mau... có người tìm ngài!" Đột nhiên có một người trong hội quán chạy tới, khi thấy Dương Vân liền hớn hở kêu lên.

"Ai tìm ta?" Dương Vân bèn hỏi.

"Là thiếp muốn bái phỏng thám hoa lang tân khoa một chút, chẳng hay Dương công tử có hoan nghênh hay không?" Ngoài cửa vang lên một âm thanh yểu điệu, thực khách trong lâu không hẹn mà cùng xoay người nhìn ra cửa.

Một vị mỹ phụ quần hạnh áo gấm thướt tha bước vào, "Ực..." tiếng nuốt nước bọt khẽ vang lên, toàn bộ tửu lâu đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, ai cũng sợ nếu mình thở ra thì sẽ thổi bay vị giai nhân phía trước mất.

"Là cô à, ngồi xuống cùng uống một ly đi." Dương Vân tùy ý nói.

Quả không hổ là thám hoa lang, đối diện với giai nhân tuyệt trần như vậy mà còn có thể điềm tĩnh như thường, các thực khách đều tròn xoe mắt nhìn.

"Vậy thiếp xin được làm phiền." Quả nhiên mỹ phụ khoảng ba mươi này thật sự ngồi xuống, dùng một đôi mắt phượng để đánh giá Dương Vân.

"Mộ Dung nhị tỷ tìm ta có chuyện gì?" Dương Vân uống cạn một chén rượu rồi hỏi.

"Thế nào, chẳng lẽ thiếp đến gặp thám hoa lang cũng không được, bắt buộc phải có chuyện gì sao? Hơn nữa chúng ta vẫn chưa tạ lỗi với Dương công tử vì hiểu lầm lần trước mà."

"Tạ lỗi thì không cần, tỷ muội các cô ai cũng xinh đẹp mà võ công lại cao cường, hơn nữa lại có thế lực lớn, ta nào dám trêu vào các cô."

Mộ Dung nhị tỷ che miệng cười khúc khích, lộ ra vẻ phong tình, cuối cùng Dương Vân cũng không giữ được bộ dạng chính nhân quân tử, ánh mắt có chút đăm đăm.

"Cũng tại những kí ức vớ vẩn trong mộng cả, ta vốn là một thư sinh chất phác ở vùng quê, tuy định lực không bằng Liễu Hạ Huệ, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng ít nhất cũng phải có chút dáng vẻ, dù gì cũng đã đọc sách thánh hiền bao năm rồi, xấu xa đừng nhìn, xấu xa đừng nhìn!" (3) Người thanh niên mười bảy tuổi ở kiếp này của Dương Vân thầm oán giận mà la lên.

Tinh thần phản kháng đến từ tuổi mười bảy chất phác của Dương Vân tựa như bụi đất giữa cuồng phong, trong nháy mắt đã bị kí ức của lão quái vật ở kiếp trước thổi đến tận Đông Hải.

Nói đi nói lại cũng phải khen một câu, mấy nữ đương gia của Hồng Cân hội quả thật đúng là có vẻ đẹp chết người. Cửu muội thì lạnh lùng tú lệ, dung nhan tinh xảo, tam muội thì có thân hình vô cùng nóng bỏng. Về phần nhị đương gia, đêm hôm đó hắn vội vàng chạy trốn nên không kịp nhìn rõ, hôm nay gặp mặt có trang điểm một chút nên càng xinh đẹp, tuy tuổi hơi lớn nhưng vẻ phong tình, thành thục của thiếu phụ càng xiêu lòng người.

Có điều tổng hợp lại thì người xuất sắc nhất phải là Hạ Hồng Cân, dù dung mạo của nàng hơi kém hơn cửu muội một chút nhưng dáng người rất tuyệt vời, so với tam muội nóng bỏng nhìn sơ qua là biết đã dùng không ít vải mà băng lại, tuy nàng không hiển sơn lộ thủy nhưng tuyệt đối có dấu hàng nóng bên trong. Những người khác có thể không nhận ra nhưng Dương Vân thì không, trong trận chiến ở Tiêu Vân lâu lần trước, khi hai người "tiếp xúc thân mật" với nhau, đương nhiên hắn đã thăm dò được "tiền vốn" của Hạ Hồng Cân.

Dương Vân dùng sắc đẹp của giai nhân để nhắm rượu, âm thầm bình luận mấy vị nữ đương gia của Hồng Cân hội. Nếu Mộ Dung nhị tỷ biết những suy nghĩ xấu xa trong đầu hắn lúc này, chẳng biết nàng có hắt chén rượu lên mặt hắn hay không.

A... không đúng, đâu phải ai cũng xinh đẹp đâu, Dương Vân đột nhiên nhớ đến khuôn mặt như cái chậu bạc của ngũ muội, sau lưng bỗng toát mồ hôi lạnh, những mơ mộng trong đầu lập tức bay đến chín tầng mây.

Vị Mộ Dung nhị tỷ này cũng rất kiên nhẫn, không ngờ chỉ nhìn Dương Vân, dù Dương Vân nhấc từng ly từng ly, ăn từng miếng từng miếng thì nàng cũng không hề tức giận, dường như mục đích nàng đến đây chính là để xem Dương Vân uống rượu ăn cơm như thế nào vậy.

Dương Vân nhịn không được bèn sử dụng thần thông linh cảm một chút, hắn muốn xem xem lúc này Mộ Dung nhị tỷ đang suy nghĩ điều gì.

"Ăn khỏe thật, chẳng khác gì heo."

Sau khi dò xét được kết quả, so với nụ cười dịu dàng của Mộ Dung nhị tỷ, loại tương phản này suýt tí nữa đã làm Dương Vân phun rượu ra ngoài.

Không còn tâm tình để ăn uống nữa, Dương Vân bèn đặt ly xuống, nói: "Nhìn cũng đã nhìn rồi, nếu Mộ Dung nhị tỷ không còn việc gì khác thì xin hãy trở về." Không ngờ lại là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Ồ... thiếp cũng phải trở về rồi." Vừa nghe vậy, không ngờ Mộ Dung nhị tỷ lại thật sự đứng lên, "Ngồi lâu vậy thật là mỏi lưng." Dứt lời, nàng khẽ nhún nhún bờ vai tỏ vẻ kiệt sức, ánh mắt Dương Vân lập tức bị bộ ngực như muốn xé áo mà ra chiếm trọn.

Dường như Mộ Dung nhị tỷ không nhận ra sự vô lễ của hắn, nàng thướt tha tiến về phía cửa. Vừa đi được hai bước, đột nhiên nàng quay đầu lại.

"Đúng rồi, suýt tí nữa quên mất một việc. Đồ đệ của Tứ Hải minh chủ, ngọc long bách biến Trâu Thao đã đến Thiên Trữ thành, gần đây hắn cũng chẳng gây ra việc gì, nhưng lại mời đại tỷ của thiếp một mình đến đồi Hồng Thổ ở thành tây gặp gỡ. Thật ra lúc đầu thiếp vốn rất xem trọng Dương công tử, có điều biểu hiện hôm nay của Dương Vân tử thật tệ, so ra thì cũng chẳng hơn gì Trâu công tử, đáng tiếc, đáng tiếc..."

Nói xong Mộ Dung nhị tỷ khẽ cười khúc khích, sau đó thong thả cất bước rời đi.

Chú thích:

(1) - Biệt giá: tên một chức quan, đầy đủ là Biệt giá tòng sự sử, còn có một tên khác là Biệt giá tòng sự. Chức quan này xuất hiện từ thời nhà Hán, giúp việc cho Thứ sử của các châu, nói chung có địa vị khá cao.

(2) - Lục sự: chức quan chuyên giữ việc biên chép giấy tờ.

(3) - Nguyên văn: "Phi lễ vật thị", không được nhìn cái gì không phù hợp với lễ giáo.

Xuất xứ: Nhan Uyên là đệ tử nhập thất của Khổng Tử. Có một lần ông đã thỉnh giáo Khổng Tử hàm nghĩa của “Nhân”, Khổng tử bảo: “Bắt mình theo lễ là Nhân”. Nhan Uyên lại hỏi cách làm cụ thể để bắt mình theo lễ. Khổng Tử đáp:”Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, Phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động”, đại ý là cái gì không phải là lễ thì đừng nhìn, đừng nghe, đừng nói, đừng làm. (Luận ngữ - Nhan Uyên)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK