Sau khi lão giả thần bí ngã xuống, Dương Vân thở dài một hơi, từ từ bình tĩnh lại. Hắn lục lọi trên người lão giả và tìm thấy vài kiện pháp khí, trong đó có một kiện giống như chiếc khăn tay màu hồng. Đây chắc hẳn là Thiên Ti Hồng Ảnh tráo rồi, bên cạnh đó còn có một cây trường châm vừa dài vừa nhọn, pháp khí này Dương Vân biết, tên nó là Lục Tâm châm. Hắn thầm hô may mắn, nếu không phải khi trước lão giả dùng Thiên Ti Hồng Ảnh tráo mà là Lục Tâm châm thì giờ hắn đã đi đời nhà ma rồi.
Trong động phủ dưới đất này ngoại trừ lão giả ra thì không còn ai khác, ở chính giữa động phủ, có một tòa lầu các dùng Trầm Hải Noãn Dục chế thành.
Sau khi mang Triệu Giai và Mộ Viễn vẫn còn hôn mê vào trong lầu các kiểm tra một phen. Một khi đã trúng thuật Chấn Hồn thì phải tùy vào cường độ của thần niệm của mỗi người mới biết được mất bao lâu mới khôi phục lại như ban đầu. Triệu Giai là tu luyện giả Dẫn Khí kỳ, giờ đã có dấu hiệu tỉnh lại, còn Mộ Viễn thì chắc là phải hôn mê cả ngày rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Triệu Giai từ từ tỉnh lại quay sang bên.
"Đây là đâu?"
Triệu Giai vừa mở mắt ra liền bị khung cảnh trước mắt làm cho chết điếng người.
Gian phòng hoàn toàn chế tạo từ ngọc trắng, ngay cả vách tường cũng phát ra những tia sáng lấp lánh, nếu nhìn xuyên qua cửa sổ ra phía ngoài thì thấy bóng cây lay động, nước chảy róc rách, ánh nắng rực rỡ tựa như đang giữa tháng ba.
Trước khi bất tỉnh còn đang lặn lội trong hang động u tối, giờ gặp phải một khung cảnh hoàn toàn trái ngược khiến Triệu Giai nhất thời không thích ứng được.
"Chúng ta đang ở trong một hang động, nhưng nơi này là động phủ của một tu luyện giả." Dương Vân giải thích.
"Tu luyện giả? Ở đâu?"
"Hắn dùng Chấn Hồn thuật tập kích chúng ta, đã bị ta giết rồi." Dương Vân hời hợt nói.
Giờ Triệu Giai mới hiểu nguyên nhân vì sao trước đó mình ngất đi, sờ lại vẫn còn nhức đầu như búa bổ, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, hỏi: "Chấn Hồn thuật thật lợi hại, tu luyện giả đó có tu vi thế nào? Phải rồi, chắc hẳn là Dẫn Khí kỳ rồi, nếu là Trúc Cơ kỳ trở lên thì chúng ta đã toi mạng từ lâu rồi. Có điều động phủ của hắn đúng là không tệ, sao Dẫn Khí kỳ lại có động phủ tốt thế chứ, phải rồi, chắc chắn là hắn được thừa kế từ trưởng bối trong sư môn, tự mình không cố gắng, luyện không tới được Trúc Cơ kỳ."
Triệu Giai đúng là tự hỏi tự trả lời, Dương Vân gật đầu cười liên tục, lão giả kia đúng là Dẫn Khí kỳ, nhưng với pháp khí và trận pháp nơi này, cho dù là Trúc Cơ kỳ có tới đây cũng không chiếm không được chỗ tốt nào. Nhưng hắn cũng không cần phải giải thích những khó khăn và may mắn của mình để chiến thắng lão giả cho Triệu Giai. Hắn có thức hải, có Hỗn Độn hôi khí, có Thất Tình châu, những bí mật này không thể nào dễ dàng tiết lộ được. Nếu không phải nhờ vào những thứ này thì hắn rất khó giải thích được địch nhân lợi hại đến vậy sao có thể để hắn đánh thắng được.
Triệu Giai nhìn Mộ Viễn đang hôn mê, nói: "Mộ Viễn bói chuẩn quá đi, quả nhiên là quẻ cát, nơi này nhất định có không ít thứ tốt, ngươi đã lục soát chưa?"
Quẻ cát? Dương Vân vuốt vuốt mũi thầm nghĩ, nếu mà quẻ cát loại này lại tới lần nữa thì hắn nhất định phải vứt tên lừa đảo Mộ Viễn này lên Diêm đảo để hắn tự sinh tự diệt mới được. Nghĩ lại cảnh hung hiểm vừa trải qua, giờ Dương Vân vẫn còn lạnh toát sống lưng.
"Ta tìm thấy trên người tu luyện giả đó những thứ này, còn lầu các này thì vẫn chưa lục soát." Dương Vân bỏ mấy món pháp khí lên bàn. "Tiếc là chúng đều thuộc hệ hỏa, những pháp khí này hiện giờ chúng ta không dùng được, nhưng có thể dùng đổi lấy tinh thạch trong phường thị, cô chọn lấy hai món đi."
Pháp khí được chia làm hai loại, có thuộc tính và không có thuộc tính, loại có thuộc tính cần phải có chân nguyên hoặc chân khí tương ứng mới có thể điều khiển, loại pháp khí này thường dùng trong chiến đấu, mà loại pháp khí không có thuộc tính thì tiêu biểu như Trữ Vật Đại, bất kể loại chân nguyên gì cũng có thể sử dụng được nó.
Dĩ nhiên, cũng có pháp khí công kích không có thuộc tính, có điều không có thuộc tính cũng không có gì đặc sắc, mặc dù công pháp gì cũng có thể điều khiển nhưng uy lực của nó lại kém hơn một bậc so với pháp khí có thuộc tính cùng cấp bậc. Hơn nữa nếu như pháp khí tương xứng với công pháp chủ tu của tu luyện giả thì có thể phát huy thêm được vài phần uy lực, cho nên ở trong giới tu hành chủ yếu lưu hành pháp khí chủ công có thuộc tính.
Có hai cách để sử dụng được pháp khí có thuộc tính không phù hợp với mình, cách thứ nhất chính là thiết kế trên pháp khí một khe cắm tinh thạch, sử dụng năng lượng từ tinh thạch thay cho chân nguyên, như vậy người sử dụng chỉ cần dùng thần niệm khống chế pháp khí là được. Một cách khác là thông qua một số công quyết chuyển chân nguyên về thuộc tính tương xứng với pháp khí, nếu làm như vậy sẽ tiêu hao đi một phần chân nguyên, nhưng nếu như pháp khí đó vô cùng lợi hại hoặc quý giá thì làm như vậy vẫn có lợi hơn.
"Ta không cần, đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi." Triệu Giai lắc đầu nói.
"Đây là tự cô không muốn đấy nhá." Dương Vân cười ha hả, lại thu lại mấy món pháp khí kia.
Mặc dù không phải là Triệu Giai giả bộ từ chối nhưng khi thấy Dương Vân thu đồ lại dứt khoát như thế thì trong bụng vẫn bất giác oán thầm một câu, đồ bủn xỉn.
Hai người bắt đầu lục soát trong phòng, không biết lão giả này có lai lịch gì nhưng thu hoạch phong phú đến mức khiến cho hai người Dương Vân và Triệu Giai phải trợn mắt hốc mồm.
Vừa mở cửa căn phòng ở lầu hai ra thì hồng quang sáng ngời đã đập thẳng vào mắt. Hỏa tinh thạch, đầy một phòng toàn là Hỏa tinh thạch, hơn nữa lại không phải là loại nguyên thạch do người phàm khai thác được mà là Hỏa tinh thạch đã được đẽo gọt chỉnh chu, đủ tiêu chuẩn để sử dụng trực tiếp.
Ngoại trừ một phòng đầy Hỏa tinh thạch hạ phẩm ra, ở chính giữa căn phòng còn có một quan tài, trong đó chứa phần lớn là những viên Hỏa tinh thạch trung phẩm đỏ như máu, ngoài ra còn có mấy viên tinh thạch cực phẩm tỏa sáng lấp lánh, bên trong dường như có ngọn lửa đang bập bùng, đây chắc chắn là Hỏa tinh thạch thượng phẩm rồi.
Hỏa tinh thạch trung phẩm và thượng phẩm không chỉ có nhiều năng lượng ngưng kết bên trong hơn so với tinh thạch hạ phẩm, mà quan trọng hơn là tốc độ cung cấp năng lượng.
Những pháp khí do tu luyện giả Trúc Cơ kỳ trở lên sử dụng, đặc biệt là pháp khí dùng để công kích đều phải có năng lượng khổng lồ, hơn nữa số năng lượng này cần phải phóng ra trong nháy mắt, tinh thạch hạ phẩm không thể nào đáp ứng được yêu cầu như vậy mà phải sử dụng tinh thạch trung phẩm trở lên. Ở trong phường thị, một viên tinh thạch trung phẩm có thể đổi được một trăm viên tinh thạch hạ phẩm. Còn tinh thạch thượng phẩm tuyệt đối là thứ có tiền cũng không mua được, tu luyện giả mà tình cờ có được một hai khỏa, chắc chắn sẽ coi như trọng bảo, rất hiếm người lấy nó ra làm vật trao đổi.
Mở cửa gian phòng thứ hai ra, ở bên trong có ba giá gỗ, ở phía trên bày đầy pháp khí đủ loại thuộc tính, thoạt nhìn thấy năm nhan sáu sắc, rực rỡ muôn màu.
Gian phòng thứ ba là đủ loại điển tịch, mật lục, đan dược, linh thảo, pháp thuật, khôi lỗi cùng một đống linh tinh lỉnh kỉnh, trong đó có một cái rương đầy ắp Dương Hỏa lôi.
"Những thứ này đều là chiến lợi phẩm của ta - là chính miệng cô nói đấy." Dương Vân nhắc nhở Triệu Giai đang hoa mắt chóng mặt.
Triệu Giai trầm mặc trong chốc lát, rồi rốt cục cũng bộc phát ra, nàng xông lên muốn bóp chặt cổ Dương Vân, "Đồ bủn xỉn! Ngươi phát tài một khoản lớn như vậy, chia cho ta một chút thì chết chắc!"
"Là tự cô không muốn đấy chứ!"
"Giờ bổn cô nương hối hận rồi!"
Hai người đuổi nhau đùa giỡn một hồi rồi đồng loạt nằm vật xuống đám tinh thạch chất thành đống, hưởng thụ niềm hưng phấn lăn lộn trong đống tinh thạch.
"Ta bảo này, giờ ngươi còn muốn đến Đông Hải tam quốc nữa không?" Triệu Giai hỏi.
"Muốn chứ, cô không thấy Mộ Viễn miêu tả mỹ nữ ở Trục Lãng quốc thế nào sao?"
Triệu Giai tức thì ỉu xìu, bĩu môi không nói lời nào.
"Có điều, cho dù những mỹ nữ kia có xinh đẹp đến thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng không bằng công chúa Hoài Nguyệt của chúng ta được."
"Ô? Sao ngươi biết được thân phận của ta?"
"Ồ, hóa ra cô là công chúa Hoài Nguyệt thật à, ta chỉ đoán mò thôi. Thế này thì thảm rồi, lần này trở về không biết người ta có bảo là ta bắt cóc công chúa hay không đây? Đến lúc đó cô phải làm chứng cho ta là tự cô bay lên Đông Ngô hào đấy."
Ngô Vương chỉ có một người con gái, được phong hào là công chúa Hoài Nguyệt, Dương Vân sớm đã ngầm đoán đó chính là Triệu Giai, tuổi tác cũng vừa khớp.
"Hừ, ta còn lâu mới --- nói là ngươi bắt cóc đấy." Bật thốt lên câu đó xong, mặt Triệu Giai lập tức đỏ bừng như gấc.
Nàng quay đầu lại thấy Dương Vân đang tủm tỉm cười, Triệu Giai nhất thời xấu hổ, chỉ để một đôi bàn tay trắng như phấn xoay sang bên.
"Được rồi, được rồi, chúng ta còn một gian phòng cuối cùng chưa xem qua đấy." Dương Vân nói.
"Hừ." Triệu Giai dừng tay, hai người đứng dậy từ trong đống tinh thạch, tinh thạch trôi xuống va chạm vào nhau phát ra những âm thanh lách cách.
Đẩy cửa gian phòng cuối cùng ra thì phát hiện đây là một gian thư phòng, trong phòng có để một án thư (bàn viết), trên đó có nghiên mực, giấy trắng, còn có một cuốn bút ký.
"Chả có gì cả." Triệu Giai nói.
"Xem qua một chút đã, biết đâu có thể biết được thân phận của chủ nhân nơi này." Dương Vân nói, đồng thời thuận tay lật bản bút ký ở trên bàn.
Càng đọc, sắc mặt Dương Vân dần dần biến đổi.
"Sao vậy?" Triệu Giai hỏi, Dương Vân chỉ vào một tờ trong đó, Triệu Giai nhìn vào, thấy trên tờ bút ký viết: "Lão phu là Tề Minh Dương, đạo hiệu là Hạo Dương lão tổ."
"Á!" Triệu Giai che miệng hô lên.
"Đọc tiếp đi." Dương Vân nói.
Tiếp đó là dòng chữ, "Hơn sáu tuổi bắt đầu học đạo, mười lăm tuổi Dẫn Khí xuất khiếu, ba mươi tuổi Trúc Cơ, sáu mươi tuổi Kết Đan, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi, người người đều gọi ta là thiên tài. Chỉ sau năm mươi năm Kết Đan ta đã ngưng tụ được Đan Hỏa, tự thành lập nên Hạo Dương môn, tung hoành Đông Hải, tự cho là thiên tư trác tuyệt, số mệnh hơn người, trong vòng trăm năm có hy vọng đạt đến Nguyên Thần. Không ngờ ta mất ba trăm năm vẫn không tài nào vượt qua được cảnh giới Đan Kiếp, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi, cũng tại lão phu đã quá tự cao nên không chịu tán đan sớm."
"Tán đan là thế nào?" Triệu Giai hỏi, mặc dù nàng xuất thân từ tông môn, nhưng chưa từng được nghe các trưởng bối trong sư môn nói tới những cảnh giới từ Kết Đan kỳ trở lên.
"Kết Đan rồi thì tới cảnh giới là Đan Hỏa kỳ, cảnh giới này có mục đích là có thể sinh ra chân hỏa trên Kim Đan, làm được điều đó thì có thể coi là Kết Đan đại thành, có thể tiếp tục tiến vào cảnh giới cao hơn. Sau bước này có hai lựa chọn, một là phá đan trùng tu, tu vi sẽ hạ xuống Trúc Cơ kỳ, thời kỳ này gọi là Tán Đan kỳ, một lựa chọn khác là bỏ qua nó, không tán đan mà tiến thẳng vào Đan Kiếp kỳ, có điều nếu làm vậy thì kiếp số gặp phải sẽ rất lợi hại, không như người tán đan rồi mới tiếp tục tu luyện."
"Nhưng mà đã là cao nhân Kết Đan lại phải tán đan để trở về Trúc Cơ kỳ, chẳng phải cũng gặp rất nhiều nguy hiểm hay sao?" Triệu Giai hỏi.
"Đúng là như vậy, bởi thế nên cái này tùy lựa chọn của mỗi người."
"Ồ? Sao ngươi lại biết nhiều như vậy, sư phụ của ngươi không phải là tán tu hay sao?"
"Tán tu thì sao chứ, sư phụ ta thường thích thu thập những tin tức này, thường xuyên nói cho ta nghe." Vừa nhắc đến sư phụ, Dương Vân lại trả lời bâng quơ cho xong chuyện.
"Đúng rồi, cái người ngươi gặp phải chẳng phải là Dẫn Khí kỳ hay sao?"
"Đọc ở đây đi." Dương Vân lại chỉ một đoạn khác.
"Sau khi bị thương nặng vì Đan Kiếp kỳ bắt buộc phải tán đan trọng tu, tu vi sẽ bị hạ xuống Dẫn Khí kỳ, ô hô, gần một nghìn năm, chỉ sợ hết đời này cũng không thể nào Trúc Cơ được nữa, rồng bị nhốt nơi nước cạn, hổ bị lạc ngoài đồng bằng cũng chỉ như vậy. Những năm trước ra lệnh cho đệ tử bắt người phàm xây dựng Diêm đảo, vốn để phòng ngừa thôi, nhưng không ngờ giờ lại phát huy tác dụng, xem ra ta phải ở trên đảo này thêm vài năm nữa rồi."
Sau khi Hạo Dương lão tổ mất đi một thân tu vi kinh thiên, hắn chỉ có thể núp bóng những người thường trên đảo để giấu hành tung đi. Các trưởng lão chấp sự trong môn cho là Hạo Dương lão tổ có sở thích kỳ quặc là giấu mình trong đám người phàm nên tận lực bắt người phàm đưa lên đảo để lão tổ làm đồ chơi. Chẳng ai ngờ được là lão tổ đã mất đi tu vi nên mới phải tránh xa bọn họ để khỏi lộ sơ hở.
"Không ngờ tên tiểu tử Tống Mậu Thành này lại bắt đầu nghi ngờ nên tìm Trúc Cơ kỳ ở bên ngoài đến đảo dò xét ta, hừ, ta dẫn người hắn phái tới vào trong đại trận luyện thành tro bụi, sau đó dùng Cửu Minh Tử Hỏa đăng luyện hóa Cấm Hồn bài của Tống Mậu Thành, hắc hắc, hắn là trưởng lão Hóa Cương kỳ thì sao chứ, không phải là vẫn gào khóc bảy bảy bốn mươi chín ngày dưới uy lực của Cấm Hồn bài, cuối cùng mới khóc ra máu mà chết sao? Giờ ta xem xem có tên nào mù mắt dám tới dò xét nữa không."
Dương Vân liếc nhanh qua bút ký, một đoạn rất dài phía sau toàn là những kinh nghiệm mà Hạo Dương lão tổ trải qua ở Diêm đảo, nào là năm nào tháng nào giết chết một cao thủ Tiên Thiên tự cho mình là siêu phàm, nào là năm nào ngày nào giết hết một thôn trại người phàm bằng thuốc độc, xem ra hắn trút phẫn uất bị mất tu vi của mình lên đám người phàm. Nhờ vào một số thủ đoạn của tu luyện giả không ngừng thay đổi thân phận của mình, trong bộ ba cao thủ Tiên Thiên ở Diêm đảo mà Dương Vân hỏi thăm được khi trước, kỳ thực có một người chính là hóa thân của Hạo Dương lão tổ.
Trong động phủ vô cùng tịch mịch, Hạo Dương lão tổ vừa không có bất kỳ hi vọng trọng tu trở lại mà phần lớn thời gian dùng thân phận là cao thủ Tiên Thiên ở trên đảo kiếm tìm niềm vui sống trên người đám phàm nhân.
Lật đến tờ bút ký cuối cùng, chữ viết trên đó còn chưa ráo mực bao lâu, tản ra mùi mực thơm phức, "Lão phu tự bói cho mình một quẻ, quẻ bảo hôm nay hết sức không may nên ta trở lại động phủ. Nghĩ lại cũng buồn cười, đã bốn trăm chín mươi sáu tuổi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, lại còn sợ chết sao? Nếu là tới số thật, có khi lại là giải thoát mới đúng. Ồ? Pháp trận có phản ứng, có người xông vào, xem ra kiếp số hôm nay là nhân kiếp đây, không biết có thể bình yên vượt qua như Tống Mậu Thành lần trước không. Ta sẽ ra ngoài gặp kẻ xông vào, nếu ta không chết thì lại tiếp tục sống tạm vài năm, nếu như chết rồi - kẻ giết ta, đồ trong động phủ này cho ngươi đấy."
Nét bút cuối cùng kéo thật dài, như muốn xé toạc giấy đi, nó cho thấy Hạo Dương lão tổ viết đoạn này lúc tâm trạng không hề bình tĩnh.
Xem xong bút ký, hai người im lặng thật lâu, một lúc sau, Triệu Giai mới lắp bắp nói: "Thế này - một đại cao thủ như Hạo Dương lão tổ lại bị ngươi giết chết như vậy sao?"
"Ta đoán là vì hắn lớn tuổi rồi, ta vừa khẽ đụng một cái đã ngoẻo rồi."
"Làm gì có chuyện đó! Số ngươi đỏ quá rồi đấy? Mộ Viễn bói đúng là như thần, quẻ của Hạo Dương lão tổ cũng chuẩn nữa. Ơ, không phải, nếu Hạo Dương lão tổ không xem quẻ, hắn cũng sẽ không trở lại động phủ, vậy sẽ không gặp phải chúng ta, rốt cuộc quẻ này chuẩn hay không đây?"
"Bởi thế nên tới giờ ta cũng không bao giờ xem bói cho mình cả." Dương Vân nói.
Triệu Giai nói với giọng thương cảm: "Một đại cao nhân như vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết cục này, con đường tu hành này cũng quá tàn khốc rồi."
"Tu vi của cô mới chỉ là Dẫn Khí kỳ lại còn rảnh rỗi ở chỗ này thương thu buồn xuân cái gì, chẳng bằng nghiêm chỉnh tu hành một chút đi, Hạo Dương lão tổ người ta cũng đã phong quang mấy trăm năm rồi, cho dù tán đan đi nữa cũng vẫn khiến cả Hạo Dương môn kinh sợ không dám có ý đồ gì xấu, cũng có thể coi là một nhân vật không tầm thường rồi." Dương Vân nói.
"Ngươi thậm chí còn chẳng đến Dẫn Khí kỳ mà dám lớn lối thế sao - này, ngươi ra ngoài làm gì?"
"Đi an táng Hạo Dương lão tổ."
Dương Vân đi tới chỗ thi thể Hạo Dương lão tổ, dùng Dương Hỏa lôi vừa có được tạo một hố to trên mặt đất, an trí tốt thi thể, hắn nhìn về phía mộ phần trầm mặc trong chốc lát.
Mặc dù trong mộng cảnh hắn nhìn thấy rõ ràng rằng, những người tu luyện không thành công, thân tử đạo vẫn nhiều không đếm uể, nhưng mơ là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác khiến trong lòng Dương Vân không khỏi xúc động. Quả thật đúng như lời Triệu Giai nói, con đường tu hành này quá tàn khốc, nó giống như lội ngược dòng nước, không tiến thì chắc chắn phải lùi, lùi một bước là vạn kiếp bất phục.
Ký ức trong giấc mộng đã cứu lấy Dương Vân, việc trước tiên hắn phải làm đó là tìm ra tất cả những gì còn nhớ được có liên quan đến Dung Nham hải, trong đó có Linh Quang Hóa Ảnh trận do Hạo Dương lão tổ tự nghĩ ra. Khi còn ở trong giấc mộng, lúc Dương Vân tới du lịch ở Dung Nham hải, tình cờ chiếm được trận đồ hẳn là do sau khi Hạo Dương lão tổ bỏ mình mới lưu truyền ra ngoài đây.
Nhớ tới vẻ mặt không thể tin được của Hạo Dương lão tổ trước khi chết, Dương Vân bất giác cảm thấy có chút bi thương, lại có chút may mắn.