Ngự Phong Các tọa lạc tại một đỉnh núi trong Thiên Huyễn Tông.
Nơi này gió thổi quanh năm, chim chóc cũng khó mà bay lên khiến cho người ta có cảm giác nặng nề trống trải.
. . .
Trong phòng trúc, lúc này Vân Tố đang ngồi giữa không trung mà nhắm mắt hít thở, trước người nàng có một đóa hoa bằng băng trong suốt sáng lóng lánh phát ra từng tia sáng xanh thẳm, đang lặng lẽ xoay tròn. Ấn ký màu vàng tại mi tâm của nàng lúc sáng lúc tối giống như đang cùng tỏa sáng với hoa băng.
Thời gian dần trôi qua, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng đậm hơn, rồi cuối cùng bảo phủ lấy Vân Tố.
Trong nháy mắt này, tựa hồ cả thế giới cũng biến thành màu xanh lam đậm.
Xung quanh Vân Tố ngưng kết từng tầng bông tuyết, thân thể của nàng, linh hồn của nàng, ý niệm của nàng giống như bị đông lại!
. . .
Chẳng biết qua bao lâu, ấn ký màu vàng tại mi tâm Vân Tố dần dần sáng lên, dần dần mạnh lên.
"Bồng!"
Một tiếng vỡ vang lên, bông tuyết xung quanh ầm ầm vỡ tan, hoa băng cũng theo đó mà hóa thành từng hạt bụi rồi tiêu tan trong không khí.
Màu xanh lam phai đi, ánh sáng màu vàng tắt dần, hết thảy mọi thứ trong phòng cũng hồi phục lại nguyên trạng, Vân Tố vẫn lơ lửng trên không trung như cũ, giống như vừa rồi không xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Hàn mang điểm điểm hóa tinh thần,
Thiên phong quá nhạc thính vũ tích"
Bộ tiên thuật này cũng coi như có chút uy lực . . .
Vân Tố nói thì thào một mình rồi lật tay ngưng ra một đóa hoa băng nhỏ hơn nhiều so với đóa hoa hồi nãy. Đóa hoa này lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, là đóa hoa xinh đẹp nhất, lạnh nhất trong thiên hạ.
Hai năm trước, "Hàn Tích" mới thành công ở giai đoạn đầu, khi đó mình chỉ có thể ngưng tụ ra một giọt nước nho nhỏ, mà sau hai năm tu hành rốt cục đã ngưng tụ thành hoa cốt, dù chưa tới đại thành nhưng uy lực của nó có thể nói cách biệt một trời một vực so với lúc trước.
Đến lúc này, Vân Tố cũng cảm thấy hơi hài lòng và gật gật đầu.
"Sưu!"
Đột nhiên cấm chế bị kích động rồi truyền đến một bức thư.
Vân Tố tiếp lấy bức thư rồi nhìn, lông mày không khỏi cong lên.
. . .
———————————
Mây lành lượn lờ trên Lâm Thiên Đài.
Hoa Tử Lệ ngồi xếp bằng tại bên cạnh ao ngọc, thận trọng thưởng thức chén trà trước mắt, bên trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Không bao lâu, không gian đột nhiên vặn vẹo rồi thân ảnh Vân Tố xuất hiện tại bên trong lâu vũ.
"Ha ha, sư muội đã đến, mời ngồi mời ngồi! Nếm thử Thất Diệu Tiên Nhưỡng này của ta. . ."
Hoa Tử Lệ đứng dậy đón chào, cười và đưa tay chỉ về bồ đoàn đối diện mình, ý bảo đối phương ngồi xuống nói chuyện.
"Sư huynh không cần khách khí."
Đợi sau khi Vân Tố ngồi xuống, Hoa Tử Lệ cẩn thận pha nước sôi vào chén trà của đối phương rồi mới ngồi xuống.
"Ha ha, sư muội thật đúng là khắc khổ đấy, chăm chỉ tu luyện cả ngày, cũng không buồn đến chỗ của vi huynh chơi khiến sư huynh như ta vừa hổ thẹn, vừa thất bại a!"
"Trà ngon!"
Vân Tố thưởng thức mùi thơm của trà, nhịn không được tán thưởng một câu.
Hoa Tử Lệ cảm thấy tay nghề của mình cũng không có uổng phí, rất hào hứng nói: "Đúng rồi sư muội, kỳ thật chuyện ở Nhất Trung Thiên cũng xong xuôi rồi, chẳng biết khi nào sư muội chuẩn bị quay lại Ngũ Tối Thiên?"
". . ."
Thấy Vân Tố trầm mặc không nói, Hoa Tử Lệ nói với vẻ buồn khổ: "Sao sư muội không nói lời nào, có phải là vi huynh khiến ngươi tức giận không? Ôi! Kỳ thật sao mà vi huynh không biết ta ở chỗ này khiến ngươi cảm thấy không được thoải mái, đáng tiếc vi huynh phụng mệnh tông môn tra rõ chuyện nô lệ mỏ quặng phản loạn cùng biến cố thiên triệu cho nên không thể không tạm thời ở lại Nhất Trung Thiên, chẳng lẽ sư muội lại nghĩ ta lưu lại để giám thị ngươi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Sắc mặt Vân Tố không chút thay đổi nhìn Hoa Tử Lệ, người sau chột dạ nhìn sang chỗ khác.
"Này. . ."
Hoa Tử Lệ bình phục nỗi lòng rồi có chút lúng túng nói:"Nói thật ra, kỳ thật vi huynh đã sớm muốn trở về, Tiên Linh chi khí tại Nhất Trung Thiên này loãng quá, căn bản không thích hợp để chúng ta tu hành. . . Nhưng, chuyện tông môn giao cho không thể không làm, quả thật khiến ta rất là khó xử a!"
"Thật sự là làm khó sư huynh."
Vân Tố không có tiếp tục dây dưa mà hỏi thẳng: "Thế chẳng biết lần này sư huynh truyền ta tới thương nghị chuyện gì?"
Nói đến chính sự, sắc mặt Hoa Tử Lệ trở nên nghiêm chỉnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sư muội, hai người chúng ta quen biết đã bao lâu rồi?"
Vân Tố không dự đoán được đối phương hỏi như này, không khỏi giật mình nhưng vẫn hồi đáp: "Ta sinh ra ở tông môn, quen sư huynh cũng gần ngàn năm rồi!"
"Đúng vậy, sắp ngàn năm rồi. . ."
Hoa Tử Lệ cười rồi nói với vẻ cảm khái: "Nhớ tiểu nha đầu Văn Tịnh trên Ngọc Linh Phong ngày đó hôm nay cũng đã lớn thành đại cô nương rồi, hơn nữa càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, ha haa!"
Vân Tố nhăn mày lại rồi nói: "Sao sư huynh đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia?"
"À!"
Hoa Tử Lệ thở dài rồi nói: "Vừa rồi tông môn truyền đến Thăng Tiên Lệnh, muốn hai người chúng ta phản hồi tông môn ngay lập tức."
Vân Tố khẽ biến sắc mặt:"Phản hồi tông môn? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Này. . ."
Thấy mắt Hoa Tử Lệ chuyển loạn, Vân Tố nói lạnh lùng: "Chẳng lẽ sư huynh muốn giấu diếm ta ư?"
"Thật ra. . . Thật ra là. . ."
Vẻ mặt Hoa Tử Lệ thẹn thùng và nói: "Thật ra tổ phụ cùng tông chủ đã thương nghị và định ra việc kết duyên cho hai người chúng ta, hơn nữa mời hai người chúng ta mau chóng quay về tông hoàn thành điển lễ kết duyên."
"Cái gì! ?"
Vân Tố nổi giận đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Hoa Tử Lệ cũng đứng lên trấn an: "Sư muội, ta biết chuyện này đối với ngươi mà nói quá mức đột nhiên, vốn ta cũng muốn đợi chuyện trong này kết thúc rồi sẽ thương nghị cùng với ngươi."
"Không! Ta không đồng ý."
Vân Tố từ chối ngay lập tức khiến sắc mặt Hoa Tử Lệ trầm xuống: "Sư muội, ngươi chắc cũng biết ta vốn có tình cảm với ngươi, những năm gần đây cũng là yên lặng ở gần bên ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể suy nghĩ nghiêm túc một lần sao? Vả lại, Tiên Chủng của ta tính mộc và đã dung hợp bốn loại Mộc Linh chi lực. Tiên Chủng của ngươi cũng tính mộc và hiện tại đã dung hợp bốn loại Thủy Linh chi lực. Chúng ta thủy mộc tương sinh, nếu là song tu cùng nhau có thể nói là ông trời tác hợp, trong thiên hạ này ngoại trừ ta thì còn có ai có thể xứng đôi với ngươi?"
"Bởi vì ta đã suy nghĩ nghiêm túc rồi nên mới không đồng ý. . ."
Vân Tố cũng cảm thấy cách nói của mình khiến người ta quá đau lòng, vì thế nói với vẻ hòa hoãn: "Ta tu hành không đủ ngàn năm, hiện tại căn cơ bất ổn nên cố gắng tiềm tu, vì thế ta không nghĩ đến mấy chuyện tư tình nhi nữ này, thỉnh sư huynh thứ lỗi."
Thấy Vân Tố không phải bởi vì chán ghét mình mà phản đối, Hoa Tử Lệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra chuyện còn đường thương lượng.
"Sư muội. Ngươi cũng biết Vô Nguyệt thượng sư đã đáp ứng việc kết duyên, Điện chủ cùng vài vị trưởng lão cũng đều đồng ý, nếu sư muội lo lắng ảnh hưởng đến tu hành thì chúng ta có thể làm lễ kết duyên trước, còn việc song tu có thể chờ ngươi. . ."
"Nếu là ta phản đối thì sao?"
Thấy thái độ Vân Tố kiên quyết, sắc mặt Hoa Tử Lệ lại trầm xuống.
. . .
————————————
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang lên, Lâm Thiên Các đột nhiên nổ tung, cả Thiên Huyễn Tông dao động trong tiếng nổ.
Mọi người kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh trực tiếp xuyên qua đại trận hộ sơn của Thiên Huyễn Tông và bay về phía xa xa.
. . .
———————————— Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK