Có thể nói đối với đại đa số tiên sĩ, Tiên Giới là một địa phương được phân chia đẳng cấp rất sâm nghiêm, ở giữa thượng đẳng tiên sĩ và hạ đẳng tiên sĩ gần như có một khoảng cách khó lòng có thể vượt qua. Chính bởi vậy, lúc bình thường để đánh giá địa vị một người cao thấp ra sao, trừ việc đánh giá thực lực của bản thân, chính là xét đến huyết mạch và truyền thừa. Mà huyết mạch và truyền thừa chính là dùng để chỉ bối cảnh và thân phận của người đó.
Bạch Mộc Trần có thân phận gì chứ?
Tán Tiên, là người bị ông trời vứt bỏ, sinh ra đã định làm nô, không có tự do, địa vị có thể nói là thấp hèn vô cùng.
Nam Môn Tiêu Viễn lại dám để cho thiếu gia của một thị tộc đi bái một tiên nô làm sư phụ, nếu như không phải hắn bị điên rồi, chính là thế giới này điên rồi, hoặc cũng chỉ có thể là có mưu đồ gì trong chuyện này.
"Gia chủ có ý gì vậy? "
Bạch Mộc Trần cũng không hề nhúc nhích chút nào, chỉ yên lặng nhìn Nam Môn Tiêu Viễn , bản thân hắn cũng nghĩ chắc chắn Nam Môn Tiêu Viễn sẽ không bắn tên mà không có đích.
"Ý gì sao? Đương nhiên là vì tương lai của thị tộc."
Nam Môn Tiêu Viễn cau mày, giọng nói trầm trầm: "Mặc dù tình thế trước mắt của thị tộc bình yên vô sự, nhưng mà Vô Song con ta đã truyền tin tức về, nói rõ Tam đại Tiên Phủ đã thành xu thế liên hợp với nhau. Mấy ngàn cao thủ đang tập trung về Cảnh Lan Lĩnh, Nam Môn thị tộc ta đã nguy cấp vô cùng.”
Nói đến đoạn này, Nam Môn Tiêu Viễn liếc liếc nhìn Bạch Mộc Trần, phát hiện vẻ mặt của đối phương rất tự nhiên, không nhìn ra nửa điểm bối rối, không thể làm gì khác đành nói tiếp: "Chẳng qua là, Nam Môn thị tộc ta có thể đứng vững vàng trên mảnh đất này mấy ngàn năm, làm sao có thể không có đường lui chứ, nhưng mà cái giá của đường lui này cũng thật lớn. "
"Gia chủ vì sao phải nói cho ta những chuyện này chứ? "
Bạch Mộc Trần không tự xưng là "hạ nhân" nữa, nhưng trong lòng xoay chuyển rất nhiều ý niệm.
"Nói chuyện này cho tiểu hữu cũng không sao..."
Chỉ nghe Nam Môn Tiêu Viễn cười cười bất đắc dĩ, sau đó vẻ mặt biến đổi nói: "Ta đã đem tin tức mà Vô Song truyền về đưa tới cho Đại Trưởng lão, Đại Trưởng lão đang thương nghị cùng với chư vị Trưởng lão, chuẩn bị từ bỏ cơ nghiệp này, lợi dụng cấm chế trong địa mạch đưa tộc nhân rời đi toàn bộ, như vậy mới có thể giữ vững được hương hỏa truyền thừa của Nam Môn thị tộc..."
"Đây chính là đường lui của các ngươi sao? "
"Không sai: "
"Vậy chuyện này cùng chuyện bái sư có quan hệ gì chứ? "
"Tất nhiên là có quan hệ: "
Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt chán nản nói: "Muốn mở ra cấm chế trong địa mạch, không những cần một số lượng tiên thạch khổng lồ, còn cần có ba vị Thiên Tiên đồng thời liên thủ mới thành công được. Mà Nam Môn thị tộc ta chỉ có Đại Trưởng lão là Thiên Tiên cao thủ chân chính, vì thế, còn dư lại hai vị trí do ta cùng với Mộc Nguyên Trường lão tới thay thế. Chúng ta đều tu luyện một dạng bí thuật, trong thời gian ngắn có thể đem tu vi tăng lên thành Thiên Tiên, nhưng cái giá phải trả chính là … sinh mạng. "
"Dùng sinh mạng để trả giá sao! ? "
Bạch Mộc Trần ánh mắt ngưng tụ, giống như đang suy nghĩ điều gì.
"Đáng giận là trong thị tộc có chút ít người , lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích cá nhân của mình. "
Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt chuyển thành lạnh lẽo nói: "Tại thời điểm ta gia chủ cùng với Đại Trưởng lão còn sống, tự nhiên có thể áp chế bọn họ. Nhưng nếu ta và Đại Trưởng lão chết đi, chủ phong nhất mạch nếu chỉ dựa vào hai vị phu nhân cùng lão Nhị mấy người, sợ rằng khó có thể bảo vệ cho phần gia nghiệp này, nói không chừng cuối cùng ngay cả xương cốt cũng bị ăn sạch sẽ. "
"Cho nên Gia chủ mới hi vọng ta có thể thu Tam thiếu gia làm đồ đệ sao..."
Bạch Mộc Trần tiếp lời: "Thứ nhất có thể mượn lực lượng của ta cùng Ôn Nhã phu nhân, để cho những kẻ có tâm tình bất chính kia kiêng kỵ đôi chút, nhờ vậy tạo thành cục diện kiềm chế lẫn nhau, có phải không? "
"Đúng vậy."
Nam Môn Tiêu Viễn cũng biết đối phương là người thông minh, cho nên không quanh co giấu diếm, thừa nhận một cách dứt khoát.
"Ta không hiểu, tại sao Gia chủ lại tin tưởng ta chứ? "
Bản thân mình là một người ngoài "không rõ lai lịch", Bạch Mộc Trần biết rõ điều này, cho nên hắn không nhúng tay vào bất cứ một công việc nào trong thị tộc. Cũng đồng dạng như thế, hắn cũng không tin, Nam Môn Tiêu Viễn lại có thể hào phóng đem tương lại của cả Nam Môn thị tộc ký thác vào trên tay một người ngoài như hắn.
Nam Môn Tiêu Viễn nói rất thẳng thắn: "Mặc dù ta không yên lòng đối với lai lịch của ngươi, nhưng ta lại rất hài lòng với nhân phẩm của ngươi. Những năm qua ta cũng thật tình quan sát ngươi, ngươi tuyệt đối không phải là tiên nô bình thường. Chỉ riêng thực lực cùng năng lực của ngươi bây giờ, nếu muốn rời khỏi nơi đây cũng không khó khăn chút nào, cho dù Đại Trưởng lão cũng khó lòng mà lưu ngươi ở lại được. Mà ngươi lại vì nhận ân huệ của mẹ con Ôn Nhã mà lựa chọn ở lại nơi này, riêng điểm này cũng nói rõ ngươi là người trọng chữ tín. Không chỉ như thế, ngươi còn dốc lòng dạy dỗ cho tiểu nha đầu Ức Khổ kia, thậm chí thỉnh thoảng còn chỉ dạy cho Tiểu Vũ, nói rõ ngươi là người có tình nghĩa. Ở Tiên Giới, người giống như ngươi thật sự không nhiều, cho nên, so sánh với đám người trong thị tộc, ta cảm thấy tin tưởng ngươi hơn. "
"Ha ha, đa tạ Gia chủ đã tán dương."
Bạch Mộc Trần bỗng nhiên nở nụ cười: "Vậy tại sao Gia chủ lại nghĩ là ta sẽ đồng ý chứ? Tất cả những chuyện này vô cùng phức tạp, bản thân ta nói không chừng xử lý không tốt cũng sẽ bị cuốn vào trong đó."
Nam Môn Tiêu Viễn không trả lời trực tiếp, phối hợp mà nói: "Trong ba đứa con của ta, Khiếu Vân phẩm tính ác liệt, khó có thể có thành tựu, Tiểu Vũ vẫn còn bé, khó lòng gánh vác trách nhiệm, còn về Vô Song... hắn là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Nam Môn thị tộc, qua một thời gian tất sẽ có thành tựu..."
Dừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: "Ta cũng không cầu tiểu hữu có thể vào sanh ra tử vì Nam Môn thị tộc, chỉ hi vọng tiểu hữu có thể bảo vệ chủ phong nhất mạch được an toàn, cho đến khi Vô Song có thể trưởng thành đảm đương mọi chuyện. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không để tiểu hữu mạo hiểm một cách vô ích, để coi như điều kiện trao đổi, ta sẽ để cho mẹ con Ôn Nhã các nàng có danh ngạch để dời đi, còn có đại lượng tư nguyên, nếu như tiểu hữu có thêm các điều kiện khác, cứ việc nói thẳng ra. "
Nghe xong lời của Nam Môn Tiêu Viễn, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên có chút trầm mặc, hắn có thể cảm nhận được sự thành ý và kiên quyết của đối phương : " Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, nếu Gia chủ đã không yên lòng như thế, vì sao còn muốn lưu lại? Ta không tin thị tộc lớn như vậy, lại chỉ có Gia chủ mới có thể thi triển bộ bí thuật kia. "
Trầm mặc trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn thong thả nói: "Nam Môn thị tộc, đối với ta mà nói, không đơn thuần chỉ là một dòng họ... Ta đã sống ở nơi này hơn ba nghìn năm, cội nguồn của ta là ở chỗ này , trừ nơi này ra ta còn có thể đi đâu đây? Ta là chủ của một nhà, thị tộc lâm nguy ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, chết thì chết, nhưng ta không cam lòng a! "
"Ta đột nhiên cảm thấy có chút bội phục Gia chủ, mặc dù tính cách của ngươi quá ôn nhu, xử sự hơi do dự, nhưng cũng toàn tâm toàn ý vì thị tộc.”
Lời này của Bạch Mộc Trần cũng không phải khen tặng, mà hắn phát ra từ chính nội tâm của mình. Hắn đã lịch lãm trong hồng trần, trải qua quá nhiều chuyện phức tạp : có người nhìn như đại gian đại ác, hoặc ngu muội ngu xuẩn, hoặc tâm ngoan thủ lạt, nhưng trong lòng vẫn bảo lưu một tia quang minh, điểm này không liên quan gì tới thiện ác, có lẽ là do lòng người vốn dĩ phức tạp.
"Hừ! Người khác không ủng hộ thủ đoạn của ta, nhưng chỉ cần bản thân ta đồng tình với chính mình là được. "
Nam Môn Tiêu Viễn cười lành lạnh : "Ta có thể lãnh đạo đưa Nam Môn thị tộc đi tới ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ là dựa vào hai từ may mắn. Hết thảy mọi việc ta làm đều là vì thị tộc, ta cũng không sai! Muốn trách chỉ có thể trách lão thiên chết tiệt này, nếu ông trời có thể cho ta thêm một ít thời gian, nhất định ta có thể làm cho Nam Môn thị tộc càng thêm hưng thịnh, ghê tởm! Ghê tởm a! "
Nhìn vẻ mặt Nam Môn Tiêu Viễn đầy hận ý cùng không cam lòng, Bạch Mộc Trần lắc đầu nói: "Gia chủ cảm thấy ông trời không công bằng sao? Vậy tiên nô chúng ta cảm thấy như thế nào chứ? "
"Gia chủ, ngươi đã sai rồi! "
Bạch Mộc Trần giọng nói rõ ràng nói: "Có người vốn dĩ cho là mình phụng thiên thừa vận, muốn làm chúa tể , có người lại nghịch thiên mà làm, muốn siêu thoát thiên địa, nhưng mà từ thuở ban đâu, vạn vạn năm qua , thiên chính là trời, thiên vẫn ở chỗ này, đã từng biến đổi hay chưa? Nam Môn thị tộc quật khởi không phải dựa vào trời, vậy thì hiện tại nguy nan trời có lỗi gì chứ? Không có ai dám phản bác tâm ý của Gia chủ ngươi đối với thị tộc , nhưng mà ngươi không có năng lực lãnh đạo thị tộc phát triển hưng thịnh , như ngươi nghĩ lấy quáng mạch để giành lợi ích giữa các đại thế lực, sao có thể có cái họa như lúc này? Cho nên... đường là do mình chọn , ngươi có thể hối hận, nhưng không thể nào quay lại được nữa, bởi vì thời gian không thể quay trở lại. "
"Ngươi... ngươi thật lớn mật! "
Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt đại biến, lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Trần, vừa sợ vừa giận.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao, Gia chủ? "
Bạch Mộc Trần không sợ hãi chút nào, đối mặt mà nói.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Nam Môn Tiêu Viễn cũng đành phải chịu thua , chán nản ngồi xuống, trầm lặng không nói.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK