"Ồ! Đây là. . . kết đan! ? "
Nam Môn Văn Dương là người từng trải và cũng gặp không ít vãn bối trong thị tộc ngưng tụ Kim Đan nên hiểu ngay đây là tình huống gì. Chẳng qua hắn rất ngạc nhiên vì nếu như nhớ không lầm thì hiện tại tiểu Ức Khổ còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã bắt đầu kết đan!
Cũng không phải nói hai mươi tuổi đã kết đan là rất nhanh, mà với một tiểu nha đầu có thân phận hèn mọn thì chuyện này thật sự là rất đột ngột. Phải biết rằng, mặc dù là thiếu gia tiểu thư của bốn đại gia tộc cũng chỉ ngưng tụ kim đan khi mới mười tám tuổi.
"Ôn di, Ức Khổ muội muội sắp kết đan ư? "
Nam Môn Phi Vũ vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Cho dù hồi hắn kết đan có phụ thân che chở thì quá trình này vẫn là một loại dày vò. Tưởng tượng tiểu Ức Khổ cũng phải thừa nhận đau đớn như vậy khiến Nam Môn Phi Vũ rất khó chịu.
"Ừ? Ừ! "
Ôn Nhã lơ đãng đáp lời Nam Môn Văn Dương cùng Nam Môn Phi Vũ trong khi ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào căn phòng của con gái mình không rời, trong ánh mắt của nàng toát lên vẻ lo âu không thể giấu diếm.
Đúng vậy! Đây đúng là điềm báo tiểu Ức Khổ chuẩn bị kết đan!
Trải qua hơn nửa tháng dốc lòng tu luyện cùng với sự tẩm bổ của đan khí khiến tiểu Ức Khổ rốt cục đột phá gông cùm xiềng xích và bước lên bước đầu tiên trên con đường tu hành là ngưng kết kim đan.
"Kim đan" hay còn gọi là "Tinh đan" có nghĩa là bỏ đi những thứ không cần thiết mà chỉ giữ lại tinh hoa, nó đại biểu cho sự ngưng tụ tinh khí, tinh lực, tinh thần của một người để có thể điều khiển tâm thần, để có thể luyện hóa ngoại lực. Đây chính là căn bản của việc tu hành.
Nếu nói Tiên Chủng là căn bản của tiên đạo thì kim đan chính là hình thức ban đầu của Tiên Chủng.
Cho nên bước "Kết đan" này đối với bất kỳ tu tiên giả nào mà nói cũng là khởi đầu vô cùng mấu chốt và quan trọng.
"Chấp sự đại nhân, hiện tại phần thưởng cũng đã nhận rồi, chẳng biết ngài còn dặn dò gì nữa không? "
Bạch Mộc Trần đột nhiên mở miệng khiến Ôn Nhã lập tức phản ứng. Một chuyện mẫn cảm như con gái mình kết đan thì sao có thể lưu một người ngoài ở đây được, nếu như có gì đó xảy ra thì đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp. Hơn nữa, tiểu Ức Khổ nhận truyền thừa là thượng cổ đan đạo, nếu bị người khác nhìn ra chút manh mối nào thì hậu quả không thể lường được.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhã cố nén sự nôn nóng trong lòng và nói: "Đúng vậy, xin hỏi chấp sự đại nhân còn dặn dò gì nữa không? "
"Hả! Không. . . Không có."
Nam Môn Văn Dương có vẻ rất xấu hổ. Bình thường thì người khác mời hắn, chưa chắc hắn đã đi, không ngờ hôm nay đến đây chẳng những luôn vấp phải trắc trở mà thậm chí còn có chiều hướng bị đuổi đi. Rất rõ ràng a, giọng nói cùng thái độ của người ta không phải là muốn đuổi mình đi sao, nếu mình còn muốn lưu lại thì cũng không phải vài ba câu là có thể thuyết phục được.
"Ha ha, một khi nha đầu Ức Khổ chuẩn bị kết đan thì ta đây cũng không quấy rầy. . . Cáo từ, cáo từ. . ."
Nam Môn Văn Dương miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, rồi sau đó xoay người bước nhanh rời đi. Hắn thật sự không muốn ở thêm nơi này dù chỉ là một khắc.
Thấy chấp sự đi rồi, Ôn Nhã lại chuyển cái nhìn về phía Nam Môn Phi Vũ, mà ý tứ trong mắt của nàng là rất rõ ràng.
"Ôn di, ta. . . ta muốn lưu lại có được không? "
Nam Môn Phi Vũ cũng không có để ý đến thái độ của Ôn Nhã mà ngược lại nhìn về phía căn phòng của tiểu Ức Khổ với vẻ khẩn trương.
"Điều này".
Ôn Nhã vốn muốn cự tuyệt theo bản năng nhưng lời vừa đến bên miệng lại dừng mà không nói ra được.
Trong đáy lòng Ôn Nhã vô cùng căm thù người của Nam Môn thị tộc, nhất là người của chi trưởng, vì liên quan đến gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn nên nàng cũng hận Nam Môn Phi Vũ luôn. Nhưng nghĩ lại thì áp đặt ân oán của thế hệ trước vào người Nam Môn Phi Vũ là một điều quá không công bình. Huống chi, những năm gần đây nếu không phải nhờ Nam Môn Phi Vũ chiếu cố thì chỉ sợ mẹ con Ôn Nhã khó có thể sống đến hôm nay.
Tính toán như vậy ngược lại là mẹ con nàng nợ người ta nhiều lắm.
Nhìn ra sự khó xử của Ôn Nhã nên Bạch Mộc Trần liền trấn an: "Phu nhân, một khi tam thiếu gia đã quan tâm đến tiểu thư như vậy thì mời tam thiếu gia lưu lại đi! Các ngươi yên tâm, tiểu thư trí tuệ hơn người nên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy . . . . . Được rồi! "
Ôn Nhã bất đắc dĩ đành gật đầu, trong lòng cũng thở ra nhẹ nhàng. Có lẽ nàng vốn không đành lòng đuổi Nam Môn Phi Vũ đi, chỉ là không có một lý do để thuyết phục chính mình thôi.
Trong viện vô cùng yên tĩnh mà đám người bên ngoài thấy Nam Môn Văn Dương rời đi cũng dần dần tản ra.
------------------------------------------
Bất tri bất giác mười ngày đã trôi qua.
Lần này thời gian tiểu Ức Khổ kết đan hình như dài hơn rất nhiều so với người khác. Lúc trước Nam Môn Phi Vũ ngưng kết kim đan cũng chỉ mất có ba ngày nên Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ càng đợi càng nóng ruột.
So với hai người kia thì Bạch Mộc Trần bình tĩnh hơn nhiều.
Một là thần thức của hắn cường đại nên có thể do thám tình huống trong phòng một cách thoải mái. Hai là tiểu Ức Khổ nhận truyền thừa về thượng cổ đan đạo, đây có thể nói là một trong những tiên đạo chính thống nhất nên đâu phải chuyện hai ba ngày có thể lĩnh ngộ.
Trong giải thích của đan đạo thì kim đan cũng là "đan", bởi vậy Luyện Đan Sư thời kì thượng cổ thường lấy luyện đan thuật để nuôi dưỡng chính kim đan của mình, đồng thời thành tựu đại đạo, mà truyền thừa đan đạo của Cổ Thiên Hành đúng là như vậy.
Kim đan hữu khổng, thất khiếu linh lung.
Nội liễm khí cơ, phong chuyển hỏa khởi.
Theo thời gian trôi qua, phong hỏa chi khí trong phòng tiểu Ức Khổ càng ngày càng đậm và bốc lên giống như nước sôi.
Một tiếng nổ vang lên chỉ thấy căn phòng tiểu Ức Khổ đang ở đột nhiên nổ tung, thế phong hỏa thổi bùng lên giống như muốn phá tan hết thảy trói buộc.
Đột nhiên xảy ra động tĩnh như này khiến cho Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Mộc Trần vội vàng xuất thủ áp chế, cũng may Ôn Nhã sớm mở ra cấm chế của Tịnh Viễn Cư không thì động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ kinh động đến những người khác trong Nam Môn thị tộc.
Lại ba ngày nữa trôi qua, tiên linh chi khí trong viện dần dần bình ổn lại.
Lúc này, một bóng người nhỏ xinh từ trong căn phòng đổ nát đi ra, đó chính là tiểu Ức Khổ vừa kết đan thành công.
"Mẫu thân! Đại thúc! "
Tiểu Ức Khổ lao vào trong lòng Ôn Nhã, khuôn mặt mỏi mệt tràn đầy vẻ kích động: "Ta đã kết đan, rốt cục ta đã kết đan! "
"Tốt tốt tốt, con ngoan! "
Ôn Nhã vô cùng vui mừng rồi nhìn lại con gái mình từ trên xuống dưới.
So với trước đây thì khuôn mặt tiểu Ức Khổ không có biến đổi gì quá nhiều mà chỉ có thân hình cao thêm vài tấc, bộ mặt thanh tú hơn một chút khiến cho người ta có cảm giác hoạt bát đơn thuần.
"Ức Khổ muội muội, chúc mừng ngươi a!
Nam Môn Phi Vũ cười lớn như còn cao hứng hơn cả tiểu Ức Khổ.
"Sao lại là tên quỷ chán ghét nhà ngươi! "
Tiểu Ức Khổ làm mặt quỷ, cho dù nàng nói chán ghét nhưng ai nấy cũng đều thấy được tâm tính hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Nam Môn Phi Vũ thấy thế chẳng những không giận mà ngược lại càng cười tươi hơn. Hắn vốn thích tiểu cô nương như thế.
"Đại thúc, cám ơn."
Tiểu Ức Khổ đi đến trước mặt Bạch Mộc Trần và trịnh trọng bái ba bái.
"Tiểu thư không cần khách khí, đây là do ngươi cố gắng thôi."
Bạch Mộc Trần khẽ vuốt cằm, sau khi nâng lên tiểu Ức Khổ lên liền tiện tay đánh một đạo Cấm Tiên Phù vào trong cơ thể của nàng.
"Ba! "
Cấm chú vào trong cơ thể khiến tiểu Ức Khổ bỗng nhiên biến sắc!
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK