Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thư lâu biệt viện, không khí đột nhiên trở nên trầm tĩnh.

Trong ấn tượng của Ôn Nhã, Đại phu nhân Mai Tình được đánh giá đủ tư cách để làm một vị chủ mẫu, có tâm kế, có quyết định, cũng có thủ đoạn. Chẳng qua nàng cùng đối phương chưa từng giao tập, không biết nên đánh giá đối phương như thế nào . Nhưng mà Nhị thiếu gia Nam Môn Khiếu Vân, mười phần ăn chơi trác táng, bại gia thiếu gia, trong thị tộc tiếng tăm cực xấu. Hơn nữa, Ôn Nhã từ chỗ của Bạch Mộc Trần biết được, ban đầu người cầm đầu ở phía sau mưu hại con gái mình chính là Nam Môn Khiếu Vân, trước mắt gặp mặt, tự nhiên không có thái độ tốt đẹp gì.

"Gặp qua Đại phu nhân, Nhị thiếu gia. . ."

Bạch Mộc Trần cùng với mẹ con Ôn Nhã tiến lên hành lễ, mặc dù không có nửa điểm cung kính, cũng không tính là thất kính.

"Đại. . . Đại nương, nhị ca, các ngươi tới đây làm gì vậy? "

Nam Môn Phi Vũ phục hồi tinh thần, có chút hứng thú đánh giá Nam Môn Khiếu Vân phía sau Mai phu nhân , vẻ mặt có chút hả hê.

"Hừ! "

Nam Môn Khiếu Vân hung dữ trợn mắt nhìn Nam Môn Phi Vũ một cái, sau đó quay mặt sang phía khác, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ dị thường.

"Mời chư vị không cần đa lễ."

Mai phu nhân không để ý tới Nam Môn Phi Vũ, mà đối với Bạch Mộc Trần đám người nói: "Bạch tiên sinh, Ôn phu nhân. . . Khiếu Vân tuổi trẻ khinh cuồng, không phân biệt được đúng sai, âm thầm xui khiến người trong thị tộc gia hại thân tộc, hôm nay ta đem đứa bất hiếu này tới đây, muốn đánh muốn giết là tùy các ngươi. "

"Cái gì? ! Chuyện này. . ."

Ôn Nhã cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, càng không nghĩ tới Mai phu nhân lại quyết đoán trực tiếp, đem con mình đưa cho người khác xử trí. Trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, liền đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Mộc Trần.

"Nghịch tử, còn không mau chóng quỳ xuống nhận sai sao! "

Mai phu nhân không để cho Ôn Nhã có thời gian kịp phản ứng, một tay đẩy Nam Môn Khiếu Vân tới phía trước.

"Thật xin lỗi, là ta đã sai rồi! "

Nam Môn Khiếu Vân nói lời xin lỗi một cách bất đắc dĩ, vừa nói liền muốn quỳ xuống.

"Nhị thiếu gia, ngươi. . ."

Ôn Nhã đang muốn bước lên ngăn cản, lại bị Bạch Mộc Trần ngăn cản.

Mà Nam Môn Khiếu Vân vốn nghĩ rằng Ôn Nhã sẽ không để chính mình quỳ xuống, đang muốn thuận thế đứng lên, nhưng vừa quỳ xuống một nữa, Ôn Nhã lại bị Bạch Mộc Trần ngăn cản, làm cho hắn quỳ cũng không được, đứng dậy cũng không xong. . . cử chỉ lúng túng vô cùng.

"Họ Bạch . Ngươi. . . ngươi làm vậy là có ý gì? "

Nam Môn Khiếu Vân thẹn quá hóa giận, hướng về phía Bạch Mộc Trần quát lớn, người sau chỉ thản nhiên nói: "Nếu như Nhị thiếu gia thật tâm xin lỗi thì thôi, nhưng nếu chỉ là làm bộ thì cần gì phải như thế? "

Vừa nói, Bạch Mộc Trần không có để ý tới bộ dạng muốn phát điên của Nam Môn Khiếu Vân, vừa chuyển hướng Mai phu nhân nói: "Đại phu nhân, ngươi tự mình dẫn Nhị thiếu gia tới đây, bộ dạng như muốn nhận lỗi, nhưng chỉ sợ không phải muốn để cho chúng ta xử trí Nhị thiếu gia sao? Thật ra, tính cách của Ôn phu nhân vốn thuần phác, lại hay e ngại, nếu Nhị thiếu gia thật lòng hối cải, chẳng lẽ nàng lại thật muốn làm khó Nhị thiếu gia hay sao? "

Bị người nói rõ tâm tư của mình, Mai phu nhân cũng có chút mất thể diện. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Bạch Mộc Trần lại không nể mặt như thế, hơn nữa mình cũng là chủ mẫu của một thị tộc, có khi nào bị xấu mặt như vậy? Dĩ nhiên, thân phận chủ mẫu của một thị tộc có lẽ đối với người của Nam Môn thị tộc là địa vị rất lớn, nhưng Mai phu nhân biết rõ địa vị của Bạch Mộc Trần ở trong thị tộc . Nói một cách không hề khoa trương chút nào, nếu để cho Gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn lựa chọn giữa mình và Bạch Mộc Trần. . . người được chọn nhất định sẽ là Bạch Mộc Trần.

"Khụ khụ."

Khẽ ho hai tiếng, Mai phu nhân cố gắng khống chế tâm tình của mình nói: "Bạch tiên sinh, Mai Tình cũng biết Khiếu Vân hài tử này được nuông chiều quá sinh hư, nhưng dù sao hắn cũng là Nhị thiếu gia của thị tộc, kính xin Bạch tiên sinh nể mặt Gia chủ, bỏ qua cho Khiếu Vân lần này, Mai Tình vô cùng cảm kích."

Bạch Mộc Trần cười nhẹ nói: "Đại phu nhân, nhân quả vĩnh viễn không phải là chuyện riêng? Mặc dù chúng ta có thể bỏ qua thù hận, thì thật sự Nhị thiếu gia có thể quên đi oán niệm hay sao? "

"Có thể! Dĩ nhiên là có thể! "

Mai phu nhân thấy đối phương hòa hoãn, nhất thời mừng rỡ không dứt, vội vàng bảo đảm thay con mình.

Không ngờ Bạch Mộc Trần khẽ lắc đầu nói: "Đại phu nhân, ngươi không phải Nhị thiếu gia, sao biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì? Ngươi cũng nên biết, ngươi làm như thế không phải là đang giúp hắn, ngược lại là đang hại hắn, thậm chí hại cả thị tộc."

"Cái gì? "

Mai phu nhân không khỏi ngơ ngẩn.

Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Nhị thiếu gia trong mắt ẩn giấu sát tâm, oán niệm khắc trong lòng, nếu như ta không giết hắn, chắc chắn hắn sẽ nghĩ mọi cách để giết ta. Có lẽ hắn sẽ không giết được ta, như vậy hắn sẽ nghĩ biện pháp để hại người bên cạnh của ta. . . Đến lúc đó, ta cùng với thị tộc sẽ xuất hiện mâu thuẫn không thể nào hàn gắn. Mà ta, để tránh hậu hoạn sau này, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, làm cho Nam Môn thị tộc. . . Diệt vong."

Quyết tuyệt! Lạnh lùng!

Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng Mai phu nhân, để cho nàng sững sờ tại chỗ. Lúc này nàng đột nhiên hiểu được, tại sao Thiên Tiên cao thủ mạnh mẽ như Đại Trưởng lão, đối với Bạch Mộc Trần cố kỵ đến thế, gắng hết sức để lấy lòng hắn.

Thẳng thắn!

Mai phu nhân cảm thấy Bạch Mộc Trần thật sự thẳng thắn, nhưng hình thức thẳng thắn như vậy lại làm cho nàng cảm thấy nổi da gà.

Có đôi khi, đáng sợ nhất không phải là âm mưu quỷ kế, mà là lúc người ta thành thật nói cho ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra, giống như mọi chuyện đều rất rõ ràng, nhưng ngươi lại vô lực ngăn cản hay chống đỡ.

Thở dài, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên nhìn về Nam Môn Khiếu Vân nói: "Nhị thiếu gia, ta biết ngươi rất hận ta. . . Nhưng ngươi không cảm thấy, với phẩm tính cùng tính tình giống như ngươi vậy, chẳng những chọc vào họa chết người, thậm chí còn mang lại rất nhiều phiền toái cho thị tộc. Không phải lần nào ngươi cũng sẽ may mắn như vậy, sẽ có người tới cầu xin hộ ngươi ."

"Ngươi. . ."

Nam Môn Khiếu Vân trong cơn giận dữ, cơ hồ mất đi lý trí: "Ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi. . . Tiện nô! Tiện nô! Ta muốn làm cho ngươi thần hình đều diệt, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh, ta muốn để cho những người bên cạnh ngươi đều không thể chết một cách tử tế, ta. . ."

"Ba ! "

Một cái tát tát vào trên mặt Nam Môn Khiếu Vân, người xuất thủ không phải ai khác, chính là Mai phu nhân mẹ của hắn.

"Nghịch tử, ngươi. . . Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? ! Ngươi muốn làm cho ta tức chết phải không? ! "

Mai phu nhân tựa như lần đầu hiểu rõ con mình vậy, nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, mình lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn đến như thế.

Không sai, chính là ngu xuẩn! Ngươi có thể ỷ thế hiếp người, ngươi có thể ngang tang phách lối, bởi vì ngươi có bối cảnh, có cách để làm thế. Nhưng ngươi không thể không nhận rõ tình thế, dưới tình huống như vậy, còn ngang ngạnh lớn lối đến vậy? ! Không phải tự ép mình vào con đường chết hay sao? !

Mai phu nhân trong lòng mắng Nam Môn Khiếu Vân trăm ngàn lần, muốn tiếp tục cầu xin cho hắn nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào.

"Ngươi. . . Ngươi đánh ta. . ."

Nam Môn Khiếu Vân đầu tiên là mơ hồ, ngay sau đó hận ý bộc phát tới cực điểm: "Tại sao lại như thế? Tại sao lại đánh ta? Ngươi vì một tên tiện nô, lại đánh ta. . ."

"Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi sao! "

Mai phu nhân đang muốn ra tay, Bạch Mộc Trần nhàn nhạt mở miệng nói: "Nhị thiếu gia, ngươi quá ngây thơ rồi. . ."

"Cái gì? ! Ngươi. . . Ngươi nói gì! ? "

Nghe được lời này của Bạch Mộc Trần, Nam Môn Khiếu Vân phảng phất bị kích thích đến cực độ, giận dữ hét: "Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Tên tiện nô nhà ngươi, ngươi có tư cách gì để nói ta, ta là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc . . . Ta muốn để cho cha của ta giết ngươi, làm cho ngươi. . ."

Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, một thanh phi kiếm dí vào cổ họng của Nam Môn Khiếu Vân .

"Không! "

"Vân nhi, Bạch tiên sinh!”

Mai phu nhân quá mức sợ hãi, Ôn Nhã đám người cũng bị dọa sợ hết hồn.

Sát ý lạnh lung bao phủ khắp nơi!

Giờ phút này, không một ai dám hoài nghi quyết tâm giết người của Bạch Mộc Trần.


Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK