Từ nhỏ đến lớn, Nam Môn Phi Vũ cũng không nhớ rõ mình đã nói câu “ta nhận thua” hay là “ta không làm nữa” biết bao nhiêu lần. Nhưng chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, hắn càng lúc càng không thích mấy câu này, càng ngày càng ghét sự thất bại, ghét sự đầu hàng từ bỏ, ghét bản thân mình chẳng ra gì.
"Lão Bạch. Ức Khổ muội muội tiến bộ thật nhanh a!"
"Đúng vậy, tiểu thư là người có thiên phú, nhất định nàng có thể kiên cường mạnh mẽ hơn."
"Lão Bạch này, ngươi cảm thấy ta có thể trở thành một cường giả hay không?"
"Dĩ nhiên là được! Thật ra Nhị thiếu gia chẳng thua kém người khác bao nhiêu, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, tương lai sau này nhất định có thể trở thành cường giả. . . Nhưng nếu muốn trở thành một vị cường giả chân chính, lại phải cần cái tâm của cường giả, không được sợ khó khăn, không sợ hãi sinh tử, có đủ can đảm để đối mặt với sự yếu đuối của mình, dũng cảm đối mặt với thất bại của bản thân. . . Sau đó, vượt qua hết thảy những thứ này."
"Đối mặt? Vượt qua?"
"Ta tin tưởng Nhị thiếu gia nhất định sẽ làm được điều này."
"Thật sự là ta có thể làm vậy sao?"
"Thật!"
Lời của Bạch Mộc Trần vang vọng bên tai, đây là lần đầu tiên Nam Môn Phi Vũ được nghe người khác khích lệ mình như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy không còn mê mang nữa. Bởi vì đã từng có một người khẳng định với mình, mình có thể trở thành cường giả.
Đúng vậy, nhất định mình có thể trở thành cường giả, mình nhất định sẽ thành cường giả!
Bạch Mộc Trần vốn dĩ chỉ là một Tán tiên, bản thân bị người khác nô dịch, nhưng hắn chẳng bao giờ than trời oán đất, cũng không bao giờ cam chịu số phận của mình. . . Mà chính mình thì sao chứ? Chính mình có lý do gì để nhận thua? Có tư cách gì mà từ bỏ?
Chỉ cần kiên trì, chắc chắn có thể thành công!
Chỉ cần không từ bỏ, cũng không coi là thất bại!
Đây, chính là tín niệm!
Trong thoáng chốc, tâm tình của Nam Môn Phi Vũ giống như bị một cảm giác khác thường nào đó xúc động, vừa là khát vọng đạt được một thứ gì đó, vừa là không cam lòng không từ bỏ. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy kiên quyết như thế, tràn đầy lòng tin, tràn đầy hi vọng đối với tương lai.
"Có thể kiên trì lâu như vậy, quả nhiên Vũ nhi đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Nếu như là trước đây, đứa nhỏ này chưa đánh cũng đã nhận thua rồi, chẳng lẽ hôm nay đổi tính đổi nết hay sao, cũng ra dáng một vị tiểu nam tử hán rồi."
Tân Dung khẽ cười cười, cảm thấy vui mừng.
"Chẳng qua là, hiện tại xem cũng đã xem rõ rồi, dạy dỗ cũng đã dạy dỗ xong, vậy thì dừng ở đây thôi sao!"
Thấy con mình kêu gào thê thảm, Tân Dung cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng ngay lúc nàng đang định nói dừng tay, tiếng kêu của Nam Môn Phi Vũ cũng dần dần ngừng lại, trên mặt lại lộ ra vẻ kiên nghị trước đây chưa bao giờ có.
"Ta sẽ thành công. . . Ta sẽ giành chiến thắng. . . Ta sẽ trở thành cường giả ----- Ta sẽ , chỉ cần ta tin tưởng, chỉ cần ta kiên trì. . . Ta không nhận thua, kiếm pháp của ta không phải chỉ có chút thủ đoạn như thế, ta muốn trở thành mạnh mẽ! Phải mạnh mẽ hơn. . ."
Nam Môn Phi Vũ cắn chặt hàm răng, khóe miệng tràn đầy máu, trong mắt có lửa giận thiêu đốt, trán nổi gân xanh, không hé miệng nói nửa lời. Cùng lúc đó, hắn lặng yên nghịch chuyển chân nguyên, để cho thân thể bộc phát ra lực lượng càng thêm mãnh liệt!
Trùng kích. . . Thất bại!
Tiếp tục trùng kích. . . Thất bại!
Một lần không được thì hai lần. . . Hai lần không được thì ba lần. . .
Chỉ cần ý niệm trong đầu bất diệt, cũng sẽ không dừng lại!
"Cấm tiên phù. . . Cho! Ta! PHÁ...!"
"PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...!"
Theo tiếng hét của Nam Môn Phi Vũ , trói buộc trong thân thể nổ tan tành, ba đạo cấm chế màu đen phong tỏa phía ngoài Kim Đan nhanh chóng tiêu tán.
Thiên địa nguyên khí sôi trào, từng vòng sóng gợn kịch liệt khuếch tán ra.
"Cái gì? !"
Tân Dung vôi vàng đứng dậy, mà Tiểu Hà thì đột nhiên ngẩn cả người, chỉ thấy lực lượng trong cơ thể của Nam Môn Phi Vũ bắt đầu biến hóa, khí tức trầm trọng nặng nề nồng đậm phun trào, tinh thuần một cách dị thường.
Tâm thần của Nam Môn Phi Vũ khẽ rung động, một cỗ ý niệm vô cùng sướng khoái dâng lên, cảm thấy bản thân mình tràn đầy lực lượng, các vết thương cũng khôi phục chỉ trong nháy mắt, mà chân nguyên trong cơ thể vốn dĩ như một dòng suối nhỏ giờ phút này cuồn cuộn như nước sông, khẽ giơ tay nhấc chân cũng tạo ra xu thế như phong lôi biến ảo.
"Mở!"
"Oành —— "
Lực lượng mạnh mẽ phá tan hết thảy, Nam Môn Phi Vũ đã tránh thoát khỏi sự trói buộc của phong thằng.
"Ha ha! Ta đã thành công! Ta đã thành công! Tiểu Hà thối, kiếm pháp của ta không phải là chỉ có chút thủ đoạn nho nhỏ thế đâu, xem chiêu đây!"
Dứt lời, Nam Môn Phi Vũ nâng kiếm mà lên.
Bóng kiếm như mưa, điểm ra vô số hàn mang!
Thế kiếm như núi, bàng bạc trầm trọng!
"Thiếu gia đừng đắc ý quá sớm!"
Tiểu Hà cũng phản ứng không chậm, hơi ngẩn người một chút, lập tức vội vàng đánh ra một đạo ấn pháp, gia trì vào trên kim hoàn, chỉ giây lát đã thấy kim quang rực rỡ.
"Xuy xuy xuy xuy!"
Mặc dù kiếm vũ hung hiểm hơn so với lúc trước, nhưng kim hoàn của Tiểu Hà càng thêm vững chắc, giống như khó có thể công phá.
Tân Dung đang nghĩ hai bên sẽ rơi vào thế giằng co, không ngờ rằng lại có biến cố xuất hiện!
Chỉ thấy Nam Môn Phi Vũ cất tiếng cười quái dị, khẽ rung cổ tay, đem thế công của mình thu lại, hàng vạn hàng nghìn bóng kiếm liền tụ hội về thành một đạo!
"Xuy!"
"Oanh —— "
Cự kiếm chém mạnh xuống kim hoàn, đem chiếc vòng vốn bảo vệ quanh người Tiểu Hà chém đứt ra.
Khí lãng sôi trào, cát bay đá chạy, cuốn lên cả biệt viện.
"Không tốt!"
Cảm thấy nguy cơ trong lòng, Tiểu Hà đành phải bất chấp ước định lúc trước, trong nháy mắt giải phong lực lượng của mình.
"Hí!"
Kiếm quang xẹt qua, chém thẳng xuống cánh tay của Tiểu Hà, đem tay áo của nàng xé rách!
Kiếm pháp thật mạnh mẽ! Kiếm quang cũng thật là sắc bén!
Tiểu Hà cảm nhận thấy lạnh cả sống lưng, nếu không phải mình là Chân Tiên, thực lực giữa tiên phàm cũng khác biệt vô cùng, sợ rằng cả cánh tay của mình đã bị chặt xuống rồi!
"Ha ha, hiện tại đã thấy sự lợi hại của Bổn thiếu gia chưa!"
Nam Môn Phi Vũ rốt cuộc vẫn còn tâm tính của trẻ con, một chiêu xuất ra như ý, nhất thời lòng tin tăng gấp trăm lần, hưng phấn vô cùng.
"Đến đây tiếp, đến đây tiếp!"
Kiếm khí run lên, Nam Môn Phi Vũ đang định tiếp tục, nhưng một thân ảnh đã đáp xuống bên cạnh hắn.
"Được rồi Vũ nhi, đừng nghịch ngợm nữa, lần này tính là ngươi chiến thắng rồi."
Tân Dung mặt mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Nói thật, con của mình tư chất thế nào, Tân Dung là mẹ sao có thể không biết rõ ràng. . . Tư chất thường thường, tâm chí không kiên, lại còn làm việc tùy hứng, lười biếng ham chơi, những từ ngữ này dùng ở trên người của Nam Môn Phi Vũ, cũng không quá đáng chút nào. Nhưng hôm nay Tân Dung mới phát hiện, tựa hồ chính mình cũng không hiểu rõ con của mình. Vốn chỉ là một lần kiểm tra đơn giản, lúc ban đầu nàng cũng không mong đợi quá nhiều, ai ngờ sau đó hẳn là biến đổi bất ngờ, có thể nói vui mừng liên tục .
Ở trên người của Nam Môn Phi Vũ, Tân Dung thấy được sự kiên định, kiên cường, kiên trì, kiên quyết, thấy được một tâm tính yếu ớt đang dần dần trưởng thành .
Có lẽ, hài tử của mình cũng không phải là quá mức kém cỏi như mình từng nghĩ.
Có lẽ, hài tử của mình cũng không kém hơn người khác bao nhiêu.
Có lẽ, chính mình đã sai rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, lệ quang dâng lên trong mắt của Tân Dung.
"Ta thắng. . . Thật sự thắng rồi. . . Ha ha. . ."
Nam Môn Phi Vũ lẩm bẩm tự nói, nhìn trọng kiếm trong tay mình đầy kinh ngạc. Giờ khắc này, hắn thật sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của mình, nắm trong tay lực lượng cường đại, một loại cảm thụ chưa từng có lưu chuyển trong lòng của hắn. Vui mừng! Tự hào! Kiêu ngạo!
Trận chiến này thắng lợi cũng không dễ dàng, chính vì vậy Nam Môn Phi Vũ càng thêm tự tin. Hắn biết, từ nay về sau, tín niệm của mình sẽ không có một tia dao động, trong lòng của mình sẽ không còn nửa câu từ bỏ. Chỉ sợ bây giờ chính mình rất yếu ớt, hắn cũng kiên tin bản thân sẽ mạnh mẽ từng ngày, trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa.
Bên kia, ánh mắt của Tiểu Hà đầy phức tạp, mở miệng muốn nói lại thôi.
Ba người đều lâm vào trầm mặc, mỗi người đều có ý niệm riêng trong lòng.
Một lát sau, Nam Môn Phi Vũ phục hồi tinh thần nói: "Mẹ, mới vừa rồi ta có lợi hại không! Ta đã nói ta rất lợi hại mà, ha ha ha. . ."
"Đúng vậy đúng vậy a, thiếu gia lợi hại nhất."
Tiểu Hà bật cười, yên lặng đứng ở một bên.
Tân Dung lần này cũng không phản đối, thật tình gật đầu nói: "Là vi nương đã trách lầm ngươi, không nghĩ tới Vũ nhi chỉ trong một thời gian ngắn đã tiến bộ nhanh như vậy, thật sự để cho vi nương nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi!"
"Đó là đương nhiên, lão Bạch đã nói, sau này ta nhất định có thể trở thành cường giả chân chính!"
Nam Môn Phi Vũ kiêu ngạo ưỡn lên ngực nhỏ, giống như để chứng tỏ ta đây là nam tử hán, làm cho Tân Dung cùng Tiểu Hà đều bật cười một tiếng.
"Đúng rồi thiếu gia, vừa rồi tại sao ngươi lại đột nhiên bộc phát , nếu không phải ta đem tu vi giải phong, một kiếm vừa rồi đã chặt đứt cánh tay của ta rồi."
Tiểu Hà vừa rồi quả thật có chút chật vật, mà câu hỏi này cũng khiến Tân Dung thấy tò mò.
"Như thế nào, lợi hại không!"
Nam Môn Phi Vũ cười hắc hắc, có chút ít đắc ý nói: "Mẹ, nói với các ngươi, vì củng cố căn cơ, trong cơ thể ta có ba đạo cấm tiên chú. . . Nga, các ngươi không biết cấm tiên chú sao, thứ kia chính là phù chú chuyên môn dùng để áp chế tu vi, là lão Bạch chuẩn bị cho, mặc dù ngày thường tu luyện rất cực khổ, nhưng cũng rất hữu dụng, ta cùng Ức Khổ muội muội ngày thường vẫn tu hành như vậy, lão Bạch còn nói, nếu chúng ta có thể tự phá vỡ phong ấn, căn cơ coi như đã vững chắc."
Tân Dung vẻ mặt chợt hiểu ra: "Khó trách, vi nương cảm giác chân nguyên bên trong cơ thể ngươi, tinh thuần hơn so với tu tiên giả Kim Đan kỳ bình thường rất nhiều, nói vậy sau này phá đan thành tiên, thành tựu tất nhiên sẽ bất phàm."
"Đúng vậy đúng vậy a, dĩ nhiên lão Bạch sẽ không gạt ta, ta cảm giác mình lợi hại hơn lúc trước nhiều, nếu như giao thủ với chính mình trước kia, ta có thể đánh mười. . . Không, ba mươi! Ha ha ha, ta thật là thật lợi hại!"
Nam Môn Phi Vũ dương dương tự đắc, Tân Dung lại vừa buồn vừa vui. Vui chính là con mình đã trưởng thành , buồn chính là nguy nan của thị tộc, cũng không biết có thể vượt qua được một cửa ải này hay không.
Sau khi trò chuyện một hồi, Tân Dung bảo Nam Môn Phi Vũ rời đi, chỉ đem Tiểu Hà lưu lại.
"Tiểu Hà, ngươi thấy thiếu gia hiện tại như thế nào?"
"Chúc mừng phu nhân, thiếu gia hiện tại thật sự đã trưởng thành, sau này nhất định có thể có thành tựu bất phàm."
Tiểu Hà cười chúc mừng, Tân Dung chỉ nhàn nhạt lắc lắc.
"Tại sao vậy phu nhân?"
"Ai! Vũ nhi cùng Bạch Mộc Trần kia quan hệ quá gần gũi."
"Phu nhân đang lo lắng Bạch Mộc Trần kia bụng dạ khó lường sao?'
"Nếu là tiên nô bình thường thì thôi, nhưng người này không rõ lai lịch, lại vô cùng bí hiểm, ngay cả lão gia cũng phải kiêng kị hắn ba phần, Vũ nhi cùng hắn quan hệ quá gần gũi không biết là phúc hay họa."
Nghe được sự lo lắng của Tân Dung, Tiểu Hà không cho là vậy nói: "Phu nhân đã quá lo lắng rồi, không nói đến Bạch Mộc Trần có dã tâm gì, chỉ riêng chuyện hắn chịu dạy Vũ thiếu gia điểm này, cũng không coi là xấu. Mới vừa rồi tỷ thí, ta rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của thiếu gia, nói ra chắc phu nhân cũng có thể cảm nhận được. Ban đầu ta còn sợ Bạch Mộc Trần đem thiếu gia dạy hư, bây giờ nhìn lại, nói rõ Bạch Mộc Trần này có bản lãnh thật sự , thiếu gia chẳng những không có phá phách, ngược lại tiến bộ rất lớn, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của chúng ta." Dừng một chút, Tiểu Hà nhẹ nhàng cười nói: "Huống chi, thiếu gia mặc dù tâm trí chưa trưởng thành, nhưng mà tốt xấu luôn phân biệt rõ ràng, đến lúc đó ta sẽ quan sát nhiều hơn, bảo đảm sẽ không để cho thiếu gia chịu thiệt thòi ."
"Đứa nhỏ này, ngươi lại nghĩ đến nhiều đạo lý như vậy. . . Thôi, thuận theo tự nhiên sao."
Tân Dung bất đắc dĩ cười cười, mắt lộ ra vẻ suy tư , bộ dạng u sầu.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK