Mây đen cuồn cuộn bao phủ cả bầu trời, một không khí u ám âm trầm bao trùm lên toàn bộ Nam Môn thị tộc .
Vân Tố bước đi lẳng lặng trên con đường nhỏ lát đá xanh, trên người mặc một tấm áo xanh đơn giản, nhưng vẫn hiện rõ lên khí chất bất phàm của nàng. Chẳng qua trên gương mặt nàng vẫn mang theo đôi chút lạnh lùng như băng, giống như mọi chuyện trên thế gian này chẳng liên quan tới mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy, Vân Tố đi ra khỏi phòng. Mặc dù hoàn cảnh của Nam Môn thị tộc lúc này chẳng thấy an bình, nhưng nơi này không có tranh chấp lẫn nhau, không có ngươi lừa ta gạt, cũng chẳng cần khắc khổ tu hành, trên lưng mang theo bao nhiêu trách nhiệm... Một người cứ bình thản như vậy nhìn ngắm khắp nơi, tâm tình vốn dĩ phiền muộn cũng trở nên thư thái hơn nhiều, đáng tiếc duy nhất chính là bên cạnh nàng không có người thân, không có bạn bè, vĩnh viễn chỉ có cô độc.
Cô độc, chính là một loại cảm giác còn tuyệt vọng hơn so với tử vong!
Tu tiên ngàn năm, đột nhiên Vân Tố cảm thấy mình rất mệt mỏi, rất chán ghét.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người nói với nàng phải làm mọi chuyện như thế nào, không có một ai giải thích cho nàng tại sao phải làm như vậy! Trong sinh mệnh của nàng, tông môn cao cao tại thượng như trời, là nơi mà nàng gửi gắm ký thác tất cả. Nàng vẫn luôn cho rằng mình đã nhìn rõ sinh tử, đã có thể nhẫn nại với mọi chuyện. Nhưng mà mẫu thân bị bệnh qua đời, phụ thân bỏ đi, tông môn bức bách, để cho nàng không thể kìm nén được!
Bi thương đến mức chết lặng, là lạnh lùng hay là vô tình?
Người tu tiên chân chính, có phải sẽ không lo không nghĩ hay không? Có phải là tính tình lạnh lẽo quyết tuyệt hay không?
Vân Tố không biết, thật sự không biết! Nàng chỉ biết, sinh mệnh của mình, hết thảy mọi thứ mà mình từng kiên trì, tựa hồ tất cả đều không còn ý nghĩa. Mặc dù bản thân còn sống, nhưng mà nàng hi vọng mình nên chết đi, chết vào cái ngày mà mẫu thân bị bệnh qua đời, chết trong cái ngày mà phụ thân quyết định rời đi, chết vào ngày mà tông môn ép buộc.
Nhưng, vì điều gì mà mình cảm thấy không cam lòng?
Là sự quyến luyến đối với cuộc sống này, hay là nỗi nhớ người thân?
"Vân Tố cô nương! "
Một tiếng gọi vang lên cắt đứt những suy tư của Vân Tố.
Cách đó không xa, hai thân ảnh một lớn một nhỏ chân thành mà đến, chính là hai mẹ con Ôn Nhã cùng Tiểu Ức Khổ.
"Vân Tố cô nương, ngươi đi ra ngoài sao? "
Ôn Nhã vẻ mặt ôn hòa mở miệng hỏi thăm, sau đó liền cười nói: "Đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, cả ngày ở trong phòng thật bí bách, không có bệnh cũng sẽ thành có bệnh mất thôi. Đáng tiếc hiện tại thị tộc có chút hỗn loạn, nếu không ta sẽ dẫn ngươi đi ra bên ngoài thăm quan một chút: "
"Phu nhân ngươi mạnh khỏe. "
Vân Tố nhẹ nhàng đáp lời, tận lực đem giọng nói của mình mềm nhẹ hơn đôi chút, nhưng Ôn Nhã nghe thấy vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo bên trong.
"Không cần khách khí, cứ gọi ta là Ôn Nhã là được, ha ha."
Ôn Nhã cười khan hai tiếng, không biết nên nói điều gì cho phải, cho nên kéo tay Tiểu Ức Khổ, ý bảo con gái mình tiến lên chào hỏi.
"Vân tỷ tỷ, ngươi... ngươi khỏe mạnh chứ, rất vui vì thấy ngươi đã khỏe mạnh, ta tên là Ức Khổ, Ức Khổ trong ức khổ tư điềm! "
Tiểu Ức Khổ nhẹ nhàng thi lễ, trong lòng có chút thấp thỏm, lại có chút tò mò. Từ khi Vân Tố bất tỉnh nằm ở trong phòng, vẫn luôn là do tiểu cô nương này chăm sóc đối phương, không nghĩ tới sau khi nàng tỉnh dậy, lại làm tiểu cô nương này cảm thấy xa lạ đến vậy.
"Ta biết ngươi, cám ơn ngươi vì mấy năm qua đã chăm sóc. “
Vân Tố cảm nhận được sự chân thành của cô bé này, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng lại làm cô bé này lúng túng chẳng biết làm sao.
"Chuyện này... Hẳn là , không sao..."
Tiểu Ức Khổ vội vàng xua xua tay, không dám kể công.
Ôn Nhã tiếp lời: "Vân Tố cô nương đừng nên quá mức khách khí, Khổ nhi đã đã bái lệnh tôn làm sư, nếu tính ra ngươi còn là sư tỷ của nàng nữa kìa. Đều là người một nhà, chăm sóc ngươi là chuyện nên làm."
"Bái sư? Sư tỷ? "
Sắc mặt Vân Tố lạnh lùng, không tự chủ lông mày cũng cau lại.
"Vân... Vân tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? "
Ánh mắt của Tiểu Ức Khổ nhìn Vân Tố đầy thấp thỏm , mà Ôn Nhã cảm thấy căng thẳng trong lòng , không biết mình đã nói sai điều gì nữa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, đứng ở trước mặt Vân Tố, trong lòng Ôn Nhã tự nhiên sinh ra một tia áp lực, không muốn trực tiếp nhìn nàng.
"Không có... Không có gì ."
Vân Tố không phản đối cũng không hỏi tiếp, tựa hồ nghĩ đến điểm gì, tự mình có chút xuất thần.
"Cái kia..."
Ôn Nhã cười cười xấu hổ: "Nếu Vân Tố cô nương không có chuyện gì, ta liền dẫn Khổ nhi đi luyện kiếm ."
Vân Tố mặc nhiên gật đầu, trên mặt nhìn không ra một điểm khác thường.
Ôn Nhã thấy tình hình như vậy, kéo teo Tiểu Ức Khổ liền hướng phương hướng biệt viện đi tới.
"Vân tỷ tỷ..."
Đi tới cửa viện, Tiểu Ức Khổ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: "Vân tỷ tỷ, Bạch đại thúc nói, bất kể chúng ta hiện tại sống như thế nào, chúng ta hẳn phải vui vẻ mà sống, chỉ có chúng ta sống thật tốt, thì những người quan tâm tới chúng ta mới có thể vui vẻ được. "
Thanh âm ngây ngô của tiểu cô nương này lại mang theo kiên định, tâm thần của Ôn Nhã cùng Vân Tố đều khẽ run lên.
"Nha đầu ngốc, đừng nói linh tinh nữa. "
Ôn Nhã vuốt đầu con gái mình, vừa như trách cứ lại vừa như quan ái. Nàng nhìn Vân Tố, sau đó dẫn theo con gái rời đi. Trên đường nhỏ đá xanh chỉ còn lại một mình Vân Tố.
"Vui vẻ . ”
Trong mắt của Vân Tố hiện lên vẻ khổ sở.
Vui vẻ lại như thế nào? Bi thương thì như thế nào?
Chính mình tốt cùng không tốt, hôm nay làm gì có ai quan tâm ? Làm gì có ai chia sẻ?
Trong lúc vô tình, Vân Tố đi tới tiền viện của Tàng Thư Lâu.
" Tàng Thư Lâu... Là hắn! "
Trong thư lâu, là một bóng dáng quen thuộc, Vân Tố do dự trong chốc lát, vẫn là cất bước đi vào thư lâu, chẳng qua thần tình vẫn lạnh nhạt thờ ơ .
Lầu các nơi này hơi có vẻ cũ kỹ, tàng thư bất quá chỉ có mười vạn sách, kích thước như thế ở trong mắt của tiên giáo đệ tử, cũng không thể nói là không sơ sài được.
Đi một vòng, Vân Tố tỉ mỉ phát hiện, các loại tàng thư đều được phân loại, sắp xếp chỉnh tề. "Huyền công pháp quyết ", "tiên đạo ngũ nghệ ", “tạp tập chuyện lạ ", “kiến thức du lịch ", "tu hành cảm ngộ" các loại đều được phân chia.
Vân Tố chậm rãi đi tới trước, chỉ thấy Bạch Mộc Trần ngồi xếp bằng ở dưới một giá sách, hai tay nâng một quang cầu nhỏ chỉ cỡ nắm tay, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. . .
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Trong ánh mắt tò mò của Vân Tố, hai tay Bạch Mộc Trần đánh ra một đạo pháp quyết, ba trăm sáu mươi đạo lưu quang hóa thành thanh ti, dung nhập vào trong quang cầu trước mặt.
Thanh ti dung hợp với quang cầu, tựa như có được sinh mệnh, ở bên trong tự do vận chuyển, tạo thành từng đạo tuần hoàn hoàn mỹ, hơn nữa còn không ảnh hưởng quấy nhiễu lẫn nhau.
Ngay sau đó, quang cầu run lên kịch liệt, ngoại hình dần dần phát sinh biến hóa... đầu đuôi kéo dài, bên thân hóa thành bốn chân, thanh ti hóa thành kinh mạch, hình dạng giống như ảo ảnh của một con người.
Theo ảo ảnh hình người thành hình, thiên địa nguyên khí chung quanh dần dần sôi trào, ngay sau đó hướng đan điền của ảo ảnh hình người. Được Bạch Mộc Trần dẫn dắt , thiên địa nguyên khí hóa thành một luồng tiên nguyên, ở trong cơ thể của ảo ảnh kia chuyển động.
Một vòng … hai vòng … ba vòng
Tiên nguyên tuần hoàn một vòng, thiên địa nguyên lực hội tụ cũng thêm một phần, ảo ảnh hình người cũng càng thêm chân thật.
Cho đến lúc trải qua chín chín tám mươi mốt vòng, ảo ảnh hình người nhỏ bé ban đầu chỉ cỡ nắm tay lúc này ước chừng phóng lớn gấp năm lần mới dừng lại, mà trong cơ thể có ẩn hàm năng lượng càng thêm kinh người!
Nhìn thấy tình hình như thế, Vân Tố sững sờ đứng nhìn. Nàng mơ hồ có chút suy đoán, chính mình giống như thấy được điều gì không nên thấy.
Nghe được có người mở miệng, ảo ảnh trước người Bạch Mộc Trần khẽ run lên.
"Phốc xuy! "
Ảo ảnh hình người nổ vang tản ra , khí lãng khổng lồ bắn ra bốn phía, tịch quyển cả tòa thư lâu.
Tàng Thư Lâu, nhìn trên đất bừa bãi, Bạch Mộc Trần cười khổ không dứt.
Vân Tố luôn miệng nói lời xin lỗi, mặc dù giọng nói cứng cỏi, nhưng hai gò má lạnh như băng lại lộ ra vẻ đỏ ửng.
"Ách! "
Bạch Mộc Trần ngây ngốc, cũng không nghĩ tới Vân Tố còn có thể xin lỗi chính mình, không thể làm gì khác là cười nói: "Không có chuyện gì, Vân Tố cô nương nếu thật sự thấy băn khoăn, xin giúp tại hạ dọn dẹp một chút sao."
"Tốt! "
Vân Tố rất dứt khoát gật đầu.
Bạch Mộc Trần vốn chỉ tùy tiện nói ra, không ngờ Vân Tố liền đáp ứng, để cho hắn ngược lại không biết nói điều gì.
"Di? Đây là? ! "
Nhặt lên một bộ điển tịch bên chân, Vân Tố tùy ý lật ra xem, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
« Huyền Thủy Kinh » , đây là một bộ tiên đạo công pháp vô cùng huyền diệu , nhưng chỉ có nửa phần trước. Chuyện này không có gì kỳ lạ , tất cả các loại tiên đạo kinh điển từ Thượng Cổ truyền thừa đến nay, có nhiều thiếu thốn, thế lực nhỏ như Nam Môn thị tộc, cũng rất khó có một bộ truyền thừa đầy đủ , nhưng chân chính để Vân Tố kinh ngạc, phần sau của điển tịch, đã có người bổ sung đầy đủ, cũng đã được chú giải cặn kẽ.
Thân là đại đệ tử của tiên giáo, nhãn giới của Vân Tố tự nhiên không thể tầm thường, cho nên nàng liếc qua một cái đã thấy rõ được bộ kinh này là thật hay giả, bộ phận được bổ sung tuyệt đối không có vấn đề, chú giải cũng rất tinh diệu.
Vân Tố nhìn liền nghĩ tới Bạch Mộc Trần nói: "Bạch đạo hữu, bộ « Huyền Thủy Kinh » này bổ sung phần sau.."
"Nga, ngươi nói bản công pháp này sao? "
Bạch Mộc Trần ngây người, giải thích: "Bộ « Huyền Thủy Kinh » này là bản thiếu, ta đã thử đem nó bổ sung, thôi diễn ra hiệu quả cũng không tệ lắm."
"Là ngươi! ? "
Đôi mi thanh tú của Vân Tố hơi nhíu lại, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy một màn, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị: "Chẳng lẽ là bởi vì đoàn ảo ảnh lúc trước sao? “
"Ảo ảnh? "
Bạch Mộc Trần cười cười, thẳng thắn nói: "Không sai, mới vừa rồi ảo ảnh hình người, là tại hạ căn cứ phương pháp Thượng Cổ đan diễn « Diệu Diễn Thuật » , kết hợp tiên đạo mạch luân diễn hóa tiên thể, có thể trợ giúp ta đem công pháp thôi diễn đầy đủ, mặc dù bây giờ còn có rất nhiều thiếu sót, nhưng cho ta không ít dẫn dắt... Ta đặt tên nó là « Diệu Diễn Thần Thuật » ."
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK