Đầm lầy sương đỏ, trong thung lũng Phong Sa.
Nơi này hiếm khi có Tiên thú đi qua, nếu so sánh với Hồng Diệp Lâm thì cũng bớt nguy hiểm hơn nhiều. Điểm đáng chú ý duy nhất là trên mặt đất có không ít các hố cát sâu, đều do hoàn cảnh nơi đây quanh năm gió lớn, địa thế bị bào mòn mà thành.
Những hố cát này có to có nhỏ, phía trên đều là những xoáy cát sâu hun hút, nếu chẳng may ngã vào trong đó, có thể sẽ bị nuốt chửng vào trong lòng cát, vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời.
Trong không khí tràn ngập vị của cát, hoàn cảnh nóng bức cùng ẩm ướt dường như hòa vào làm một, khiến cho người ta cảm giác khó chịu vô cùng.
Phong Thần Ỷ Mộng cùng đám người của Vũ bá chậm rãi theo đội ngũ đi về phía trước, tu vi dĩ nhiên vẫn đang bị phong cấm. Mặc dù bọn họ đã chấp nhận hiệp nghị với nhau, nhưng suy tính cẩn thận, Trần Tịch cảm thấy đợi đến khi rời khỏi Đầm lầy sương đỏ, giải phong ấn cho bọn hắn thì tốt hơn, tránh xảy ra biến cố bất ngời trên đường đi.
Dọc theo đoạn đường này, Phong Thần Ỷ Mộng mới hiểu thấu được cái gì được gọi là âm hiểm, cái gì được gọi là gian xảo!
Tiểu Thần, trên danh nghĩa là thủ lĩnh của đội ngũ này, tâm tư tinh tế, xảo trá, thậm chí còn hay nghĩ ra một chút việc vô cùng kỳ quái. Nếu gặp phải Tiên thú, hắn sẽ không bao giờ chính diện động thủ với nó, cho dù là một con Nhất phẩm Tiên thú vô cùng yếu đuối cũng vậy. Hắn sẽ sử dụng mọi thủ đoạn, mọi phương thức để đạt được kết quả có lợi nhất.
Trần Tịch, có thể xem như một vị chỉ huy của đội ngũ này, bề ngoài nhìn vào cảm giác đàng hoàng chững chạc, nhưng trên thực tế, hắn là một người giỏi bày mưu tính kế, tính toán tỉ mỉ, cho dù trận chiến có hỗn loạn tới đâu, hắn luôn là người nắm giữ cục diện trong tay. Có thể nói một cách không hề phóng đại, chỉ cần một tên phế nhân dưới sự điều khiển của hắn, cũng có thể phát huy tối đa giá trị lợi dụng của mình.
Nguyên Minh Tử, lại có thể tính là một “Đao tử” đúng nghĩa, đừng nghĩ vẻ ngoài của hắn nhút nhát, mập mạp, nhìn qua hiền lành vô hại, nhưng mỗi lần xuất thủ đều vô cùng độc ác! Mỗi lần chiến đấu đều là người xung phong đi đầu, hung hãn không hề sợ chết, để đám người Phong Thần Ỷ Mộng xấu hổ không thôi. Đó đâu phải là một Tiên nô a, rõ ràng là một con thú dữ trong bộ dáng loài người mới đúng.
Đồng hành với một đám người như thế, bất cứ lúc nào Phong Thần Ỷ Mộng cũng cảm thấy căng thẳng đến tột cùng, chỉ sợ đối phương sẽ làm ra những chuyện tàn bạo bất nhân gì đó.
Mượn một câu nói của Vũ bá, chính là đám người này cũng con mẹ nó không phải người tốt.
Nhưng mà dù sao vẫn có một điểm tốt.
Trừ những “Khuyết điểm” bên trên, Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy đám người này cũng có những nguyên tắc của riêng mình. Bọn họ có sự kiên cường và tín niệm, giữa bọn họ nảy sinh một tình hữu nghị siêu thoát khỏi sinh tử. Dù cho khó khăn cực khổ hơn nữa, dù cho phải đối mặt với những gian nan nguy hiểm tới chừng nào, bọn họ tuyệt đối không bỏ rơi bạn hữu của mình.
Nếu như suy xét kỹ càng, đám người này cũng không phải quá mức xấu xa.
Ngay lúc thiếu nữ này đang suy nghĩ mông lung, một tiếng vang thật lớn như kéo nàng về hiện thực.
“Mọi người chú ý, có chuyện phát sinh rồi.”
Tiểu Thần giơ tay lên, mọi người đều dừng bước lại.
Trần Tịch vội vàng sắp đặt: “Mọi người trở về vị trí của mình, mập mạp, ngươi đi trước quan sát tình huống xem sao…”
“Được.”
Lời nói còn chưa dứt, một thân ảnh vụt ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng chạy về phía sa mạc hoang vu phía trước.
Một lát sau, Nguyên Minh Tử trở lại, sắc mặt hiện lên vài phầm nghiêm trọng.
Tiểu Thần cũng cảm thấy căng thẳng, trực tiếp hỏi: “Mập mạp, tình huống phía trước thế nào?”
“Phía sau sa mạc này có một con thú, thân thể vô cùng khổng lồ, bề ngoài nhìn như một viên đá, trông có vẻ rất khó đối phó.”
Nghe Nguyên Minh Tử trả lời, sắc mặt của Tiểu Thần cùng Trần Tịch khẽ trầm xuống. Ngay cả Nguyên Minh Tử có thực lực mạnh nhất trong bọn họ, đều nói rằng khó đối phó, xem ra lần này khó có thể giải quyết rồi.
“Đó là Hàm Sa Thú.”
Vũ bá đột nhiên mở miệng, mọi người lúc này mới giật mình nhớ lại, trong đội ngũ của mình còn có một vị lão nhân kiến thức uyên bác.
Tiểu Thần cũng không khách khí, hiếu kỳ nói: "Vũ lão, lão nói xem Hàm Sa Thú này rốt cuộc là con gì vậy, có lợi hại hay không?”
Hừ, bây giờ mới biết tôn trọng ta sao?
Vũ bá liếc hắn một cái, ôn hòa nói: “Hàm Sa Thú là một loại Tiên thú đặc biệt chỉ xuất hiện ở thung lũng Phong Sa, cũng được xếp hàng bá chủ nơi này. Chẳng qua bọn chúng quanh năm hoạt động trong lòng đất, lấy đất cát làm nhà, có thể phun ra gió cát phi thường mạnh mẽ… Nghe tên tiểu mập mạp này miêu tả, con Hàm Sa Thú này toàn thân như đá, chắc chắn là một con Hàm Sa Thú đã trưởng thành.”
“Hàm Sa Thú đã trưởng thành? Nó có lợi hại hay không?”
Tiểu Thần nghe một hồi lâu, cũng chỉ thấy đối phương nói toàn chuyện đâu đâu.
Vũ bá cười quái dị hai tiếng nói: “Hàm Sa Thú đã trưởng thành chính là Tam phẩm Tiên thú, tu vi ngang với Thiên Tiên, ngươi nói có lợi hại hay không chứ!”
“Con mẹ nó! Tam phẩm Tiên Thú a!”
Tiểu Thần mở to hai mắt quan sát, sau đó quay sang nói với Trần Tịch:”Lão Trần, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là chúng ta phải đi đường vòng?“
“Việc này ư… Nếu hiện tại vòng đường khác mà đi, chung quanh có quá nhiều hố cát, chỉ sợ rất nguy hiểm.”
Trần Tịch nhìn về hướng xa xa, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Không bằng chúng ta tới thử một lần xem sao, nếu có thể giết chết thì giết, nếu không thì chúng ta rút lui tìm một con đường khác an toàn hơn.”
"Ta thấy được đó, thủ một chút xem sao."
Tiểu Thần gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thấy tình hình này, Phong Thần Ỷ Mộng cũng không nhịn được nhắc nhở: "Các ngươi thật sự muốn động thủ sao? Hàm Sa Thú đã trưởng thành mạnh mẽ vô cùng, Hồng Ban Kim Bối Chu không thể so sánh với nó được. Bên ngoài cơ thể nó được phủ một tầng đá, cực kỳ cứng rắn, nếu đánh nhau với nó, nó còn có thể chui xuống ẩn hiện trong tầng cát, tuyệt đối đáng sợ vô cùng!”
“Gặp thì cũng đã gặp rồi, đương nhiên phải thử một chút xem sao.”
Tiểu Thần không thèm để ý, nhún nhún vai, làm Phong Thần Ỷ Mộng tức giận một hồi.
Nếu tình huống giống mọi ngày, chỉ cần Tiểu Thần và Trần Tịch hai người thống nhất ý kiến với nhau, Nguyên Minh Tử và những người còn lại sẽ không phản đối. Bởi vậy, sau khi hỏi rõ nhược điểm của Hàm Sa Thú, mọi người bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Thần sắp xếp lại đội ngũ, Trần Tịch tính toán chiến thuật, hai người phối hợp rất nhuần nhuyễn, ăn ý.
…..
Ở đằng sau sa mạc hoang vu, một con quái thú khổng lồ đang không ngừng chuyển động. Phía dưới người của nó, dường như đang giấu diếm một khối đá màu đen rất lớn.
Bề ngoài nhìn lại, con thú này có ngoại hình giống một con giun, đôi mắt màu xám nhìn qua cảm nhận được một không khí trầm lặng, toàn thân từ đầu tới cuối đều bao phủ một tầng nham thạch rất dày, trông thật mạnh mẽ và chắc chắn.
Cử động của con thú này, giống như muốn nuốt trọn cả tảng đá màu đen, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang dần dần phủ xuống người mình.
"Rống "
"Rầm rầm rầm! "
Mạnh mẽ va chạm nhiều lần, tảng đá màu đen mới dần dần buông lỏng.
Hàm Sa Thú cảm thấy hung phấn vô cùng, không kìm chế được kêu lên hai tiếng.
Đột nhiên ngay lúc này, mấy trăm đạo hàn mang từ đâu xuất hiện, bắn thẳng về phía Hàm Sa Thú.
"Phanh! Phanh! Phanh! "
Mấy trăm đạo hàn mang không lệch một phát nào, toàn bộ oanh kích lên người của con thú này, làm bụi mù bao phủ khắp nơi.
"Rống! "
Hàm Sa Thú đau đớn, giận giữ gầm lên.
Thực tế, những đạo hàn mang này chẳng thể đem đến cho nó một chút thương tích nào, nhưng lại làm cho nó cảm thấy vô cùng đau đớn. Nó chính là bá chủ của cả vùng sa mạc này, đột nhiên có người dám mạo phạm đánh lén chính mình, quả thật không thể nào tha thứ, tuyệt đối không tha thứ!
Còn chưa kịp phản ứng, trên trời bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt hỏa cầu, đánh thẳng về phía nó.
"Rầm rầm rầm! "
Tiếng cháy nổ vang lên, như rung chuyển cả đất trời. Trong nháy mắt, cát bụi tung lên, khắp nơi toàn một màu xám.
Trong khói bụi, một lần nữa Hàm Sa Thú kêu lên thảm thiết, sự thù hận càng mãnh liệt hơn so với vừa rồi.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK