“ Là …… là một người ? !”
Nam Môn Phi Vũ từ nhỏ dưỡng tôn xử ưu , chưa bao giờ thấy qua tràng diện như thế. Mà Tiểu Ức Khổ từ nhỏ sinh ra ở Nam Môn , lớn lên cũng tại Nam Môn , mặc dù cuộc sống hiện tại có phần quẫn bách , nhưng cũng chưa từng gặp qua những trường tranh đấu thảm thiết.
Vì vậy , khi cả hai thấy một người xa lạ toàn thân đầy máu nằm trước mặt mình , làm sao có thể không kinh ngạc ?
Rốt cuộc Tiểu Ức Khổ tâm chí thành thục một chút , sau khi hết khiếp sợ lập tức đem đá vụn gạt ra, muốn đem “huyết nhân” trong đống đá cứu ra .
“ Ức Khổ , ngươi muốn làm gì vậy ? ”
Nam Môn Phi Vũ liền vội vàng tiến lên ngăn cản cử động của Tiểu Ức Khổ, hắn cảm thấy , “huyết nhân” nằm trên mặt đất này so với thú hoang trong Cảnh Lan Lĩnh còn nguy hiểm hơn vạn phần .
“ Người này vẫn còn hơi thở ……”
Tiểu Ức Khổ hất tay của Nam Môn Phi Vũ, tiếp tục đem “ huyết nhân ” từng điểm từng điểm lôi ra .
Hàng năm vẫn làm công tại 「 Linh Bồ Viên 」, tiểu cô nương này đối với y thuật cũng biết được đôi chút, hơn nữa nàng vốn quý trọng sinh mạng , tự nhiên không muốn nhìn thấy một người chết ngay trước mặt mình .
“ Di , tại sao lại là một tiên nô ? Hắc ,Ức Khổ ngươi uổng phí công sức rồi. ”
Nam Môn Phi Vũ tiến lên quan sát huyết nhân một phen , phát hiện trên trán đối phương có một đạo nô ấn .
Tiểu Ức Khổ nghe thấy vậy thì lông mày hơi nhíu lại , giọng bất thiện nói :“ Tiên nô thì thế nào ? Tiên nô thì không phải là sinh linh sao ? ”
“ Cái này ……”
Nam Môn Phi Vũ há miệng , muốn nói lại thôi .
Ở trong ấn tượng của hắn , tiên nô thật sự không được coi là sinh linh . Bởi vì hắn thấy , tiên nô trong thị tộc ngoài việc làm công thì không có một bản lĩnh gì , chẳng những có thể đánh có thể mắng , mặc dù giết chết cũng không có vấn đề gì ,địa vị không bằng cả một con tiểu linh thú, như vậy tiên nô có thể được coi là sinh linh sao ?
Bất quá , nhìn dáng vẻ không vui của tiểu cô nương, Nam Môn Phi Vũ tự nhiên không dám nói thêm điều gì, vì vậy chỉ bĩu môi ngồi ở một bên .
Lòng trắc ẩn , không phải loại người nào cũng có , điều này không liên quan tới tình cảm , mà xuất phát tại lòng người . Giống như Nam Môn Phi Vũ vốn là một tiểu thiếu gia , thì làm sao hiểu được cái gì là bi hoan ly hợp ? Làm sao hiểu được âm tình viên khuyết ? (Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp. Nguyệt hữu âm tình viên khuyết : Đời người vui buồn li hợp. Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ. – Tô Đông Pha)
So sánh ra, Tiểu Ức Khổ lại không giống vậy . Nàng đã trải qua hạnh phúc và đau khổ , đã nếm thử khốn cảnh và kiên trì , nàng so với Nam Môn Phi Vũ tình cảm phong phú hơn nhiều . Vì vậy khi nàng chứng kiến một sinh mạng đang hấp hối , liền không chút do dự muốn cứu người, bất kể đối phương thân phận là tiên nô.
“ Nam Môn Phi Vũ , ngươi còn ngồi đó làm cái gì ? Còn không mau tới giúp ta một tay!”
Tiểu Ức Khổ nắm Nam Môn Phi Vũ , đem “ huyết nhân ” giao cho đối phương .
Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt mờ mịt nói :“ Ức Khổ , ngươi …… ngươi đem người nầy giao cho ta làm gì ? ”
“ Cái gì là cái gì , đưa hắn về chữa trị . ”
Tiểu Ức Khổ trả lời một câu thản nhiên, Nam Môn Phi Vũ nhất thời kêu to :“ Cái này …… làm sao có thể như vậy ? ”
“ Làm sao lại không thể ? ”
Tiểu Ức Khổ hỏi ngược lại , ngược lại lộ ra một vẻ đường hoàng chính trực .
Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt đau khổ nói :“ Ức Khổ, người này không rõ lai lịch , vạn nhất …… vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ ? Đừng động tới hắn , chúng ta mau đi thông báo để người khác xử lý tốt hơn? ”
“ Không được !”
Tiểu Ức Khổ tính khí quật cường nói :“ Bớt nói nhảm đi , ngươi rốt cuộc có giúp hay không ? ”
“ Giúp !”
Nam Môn Phi Vũ gắng gượng đứng thẳng , cố gắng khiêng “ huyết nhân ” lên.
Tại phía sau lưng hắn , Tiểu Ức Khổ bất giác cười cười, sau đó ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng đi xuống chân núi.
……
————————————
Nhìn dưới chân núi , người đến người đi , nhất thời mang tới cảnh tượng náo nhiệt .
Thời điểm này đã là thời điểm kết thúc công việc , có không ít tiên sĩ đã trở về nhà , có người tụ tập cùng nhau đi về , có người thì đang vội vàng xử lý linh điền , cũng có người nhàn nhã đi dạo .
Những người này đều là tiên dân làm công cho Nam Môn thế gia , vì mưu cầu sinh tồn , bọn họ không thể không phụ thuộc vào một tiên gia thị tộc . Tuy là làm công cho người khác , nhưng đổi lại được tiên gia thị tộc che chở , chẳng những được an toàn , hơn nữa tiền công cũng không thấp , tu luyện cũng mau hơn nhiều so với những địa phương khác .
Tiên giới chính là thực tế như thế, tàn khốc như thế , nếu như không có thực lực và thế lực , chỉ có thể trở thành đối tượng bị người khác làm thịt .
……
“Di , đó không phải là Tam thiếu gia của chủ phong sao ? Hắn đến nơi này làm cái gì ? ”
“ Còn có thể làm cái gì , nhất định là đến tìm Thất tiểu thư , ngươi không nhìn thấy hai người bọn họ đang đi cùng nhau sao ? ”
“ Hắc hắc , còn gọi là Thất tiểu thư sao , đã sớm trở thành quá khứ , bây giờ có khi thân phận không bằng chúng ta. ”
“ Việc này không thể nói như vậy , người ta dù sao cũng là người trong thị tộc, không chừng có một ngày có thể thay đổi được hoàn cảnh.”
……
“ Nhìn kìa , là Tam thiếu gia !”
“ Di ? Tam thiếu gia đang cõng theo cái gì vậy ? ”
“ Hình như là người ? ”
“ Sách sách sách , người nọ trông thật thảm , toàn thân đều là máu , không phải là Tam thiếu gia đánh đi ? ”
“ Hừ ! Nhỏ giọng một chút , nếu để cho Tam thiếu gia nghe thấy , ngươi tựu xong đời rồi . ”
“ Dạ dạ dạ . ”
……
Cùng nhau đi tới , không ít ánh mắt khác thường , không ít người còn chỉ chỉ chỏ chỏ , nếu không phải là đối phương là Tam thiếu gia , mọi người chung quanh sợ là đã sớm vây lấy hỏi rõ ngọn ngành.
Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ chưa từng gặp qua hoàn cảnh như thế , chỉ hận không thể nhanh chân bỏ chạy, tìm một cái lỗ để chui vào .
Hai đứa nhỏ nơm nớp lo sợ đi tới trước cửa nhà , cùng lúc đó một thiếu phụ lại đang đi ra khỏi trang viên , Tiểu Ức Khổ thấy vậy vội vàng chạy ra đón .
Thiếu phụ này thần thái mang trọng bệnh nhưng vẫn toát lên được vẻ mỹ lệ , khí chất thanh nhã , cho người ta khác cảm giác được một vẻ u tĩnh lạ thường , nàng chính là mẫu thân của Tiểu Ức Khổ, tên là Ôn Nhã , là Nam Môn thị tộc phụ thuộc , Ôn gia Đại tiểu thư .
Tiểu thế gia phụ thuộc vào đại thị tộc , thường thường sẽ dùng thủ đoạn kết thông gia, Ôn gia cũng không ngoại lệ .
Vốn là , Ôn Nhã được gả vào Nam Môn thị tộc cùng với trượng phu cuộc sống cũng không tồi , cho nên lâu ngày tình thâm , ân ái ngọt ngào . Chỉ tiếc thế sự vô thường , kể từ khi bọn họ bị thất thế , Ôn gia lập tức cùng vị Đại tiểu thư này cắt đứt quan hệ, tuyệt tình đoạn nghĩa , giống như sợ tránh không kịp . Điều này làm cho Ôn Nhã bi thương tích lũy , làm cho thương thế một mực không thể khỏi hẳn .
……
“ Mẫu thân , ngươi làm việc đã xong rồi? ”
“ Phi Vũ bái kiến phu nhân . ”
Hai đứa nhỏ thi lễ , Ôn Nhã nhàn nhạt gật đầu một cái , rồi sau đó tò mò nhìn huyết nhân mà Nam Môn Phi Vũ đang cõng trên vai nói :“ Các ngươi làm cái gì vậy ? ”
Nghe câu hỏi của mẫu thân, Tiểu Ức Khổ không chút nào giấu giếm , đem sự việc mới vừa rồi phát sinh tỉ mỉ nói một lần .
“ Lại có chuyện như vậy sao ? ”
Ôn Nhã bất giác nhíu mày một cái , ánh mắt chớp động mấy lần .
Ngay sau đó , nàng lại chuyển sang Nam Môn Phi Vũ , thái độ hiền hòa nói :“ Tiểu nữ không hiểu chuyện , đã phiền toái tới Tam thiếu gia, ngươi trước tiên đem người nọ đặt xuống đi !”
“ A , không phiền toái ! Không phiền toái !”
Nam Môn Phi Vũ thấy dáng vẻ Ôn Nhã như đang muốn tiễn khách , tự nhiên cảm thấy không nên lưu lại, tiếp theo thi lễ một cái, thật nhanh rời đi .
Thấy người đã đi xa , Ôn Nhã mới nói :“ Khổ Nhi , mẹ đã nói với ngươi rất nhiều lần , không nên cùng con cháu trong thị tộc lui tới quá nhiều , chúng ta bây giờ thân phận bất đồng , không có tư cách ……”
“ Mẹ , Khổ Nhi hiểu rồi . ”
Tiểu Ức Khổ hơi cúi đầu , để cho người khác không thấy được ánh mắt của mình .
“ Ai !”
Một tiếng thở dài , Ôn Nhã bất đắc dĩ nói :“ Thôi , vào nhà trước rồi hãy nói !”
“ Vâng . ”
……
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK