Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên ngoài Nam Môn thị tộc, chẳng biết bởi nguyên nhân nào, thế công mãnh liệt đột nhiên hòa hoãn lại. Mà người trong thị tộc nhìn thấy tình hình như thế, không ít người cho rằng Tam đại Tiên Phủ chuẩn bị rời đi, tự nhiên để cho Nam Môn thị tộc trên dưới vui mừng khôn xiết. Chẳng qua Nam Môn Tiêu Viễn cũng không quá mức lạc quan, bởi vì hắn biết rõ, một thế lực lớn giống như Tam đại Tiên Phủ, một khi đã quyết định điều gì, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Đây không chỉ là cân nhắc về vấn đề lợi ích nữa, mà còn là một dạng thể hiện uy danh. Mặc dù Nam Môn thị tộc biểu hiện ra quyết tâm ngọc thạch câu phần, nhưng chỉ dựa vào quyết tâm như vậy còn chưa đủ để lay chuyển lòng tin của Tam đại Tiên Phủ . Nam Môn Tiêu Viễn càng không dám xem thường, suy nghĩ cẩn thận rõ ràng, sau đó hắn nhanh chóng triệu gọi Nam Môn Chính Đình cùng mấy vị quản sự chủ yếu đến để thương nghị. Cùng lúc đó, nghiêm lệnh cho các chi phong không được nới lỏng, chuẩn bị sẵn sàng để tùy thời quyết một trận tử chiến.

Ở trước mặt mối họa diệt tốc, không cần Gia chủ cảnh cáo, tộc nhân các ngọn núi tất nhiên đã trận địa sẵn sàng để đón quân địch. Chẳng qua là, bởi vì bị cắt đứt tin tức với bên ngoài, Nam Môn Tiêu Viễn đám người thương nghị cả nửa ngày cũng thương nghị không ra kết quả, không thể làm gì khác là đem chuyện này báo lên cho Đại Trưởng Lão. Cuối cùng nhận được hồi đáp chỉ có mấy chữ “ Yên lặng theo dõi biến hóa ”. Chính vì vậy, Tam đại Tiên Phủ thế lực cùng Nam Môn thị tộc rơi vào cục diện giằng co, mà thế cục Cảnh Lan Lĩnh càng lúc càng trở nên phức tạp.

Không nhật không nguyệt. Tinh thần ảm đạm.

Cuộc sống vẫn như vậy trôi qua từng ngày, chớp mắt một cái đã qua nửa tháng, không khí khẩn trương trong Nam Môn thị tộc dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Tàng Thư Lâu biệt viện, hai thân ảnh nho nhỏ đang luyện tập kiếm pháp ở bên hồ nước, chính là Tiểu Ức Khổ cùng với Tam thiếu gia của Nam Môn thị tộc Nam Môn Phi Vũ.

Thân kiếm trầm trọng , hai đứa nhỏ căn bản là không cách nào tự do điều khiển, mỗi một chiêu mỗi một thức đều lộ ra vẻ chậm chạp cùng cứng ngắc. Mà bên ngoài thạch đình, Bạch Mộc Trần cùng Ôn Nhã phu nhân sóng vai mà đứng, yên lặng nhìn hai đứa nhỏ kia luyện kiếm, không chỉ điểm cũng không quát tháo gì.

Đợi đến khi tập xong bộ kiếm pháp này, hai đứa nhỏ đã kiệt sức, ngồi bệt xuống vườn, miệng thở hổn hển.

Một lát sau, Bạch Mộc Trần cùng Ôn Nhã phu nhân mới chậm rãi đi tới.

"Tiểu thư. Tam thiếu gia, hiện tại cảm giác như thế nào?"

Nghe thấy Bạch Mộc Trần hỏi thăm, không đợi Tiểu Ức Khổ trả lời, Nam Môn Phi Vũ đã giành trước kêu ầm lên: "Mệt mỏi! Mệt mỏi quá a! Lão Bạch, kiếm nặng như thế làm sao chúng ta có thể múa được chứ! Mà... Ngươi, ngươi còn phong trụ tu vi của chúng ta, ngươi làm thế rõ rang là... Vù vù hô..."

"Làm sao, Tam thiếu gia nghĩ là ta đang cố tình làm khó các ngươi hay sao?"

Bạch Mộc Trần cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Sở hữu tiên khí pháp bảo, cũng là vì giúp bản thân mạnh mẽ mà tồn tại. Kiếm cũng giống như vậy , kiếm đến cùng chính là hung khí, nặng cùng không nặng chẳng qua là khác biệt giữa dễ dàng và khó khăn thôi. Nếu bản thân các ngươi không điều khiển được hung khí như thế, làm sao có thể trở thành người ngự kiếm? Ngược lại mà nói, nếu như các ngươi có thể làm từ khó tới dễ, sau này còn có cái gì mà các ngươi điều khiển không được chứ?"

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Các ngươi luyện kiếm đã nhiều ngày. Có cảm thụ gì không?"

"Cảm thụ? Trừ cánh tay vô cùng đau nhức, còn có cảm thụ gì chứ!"

Nam Môn Phi Vũ buồn bực bĩu môi, Tiểu Ức Khổ lại là suy nghĩ một hồi mới trả lời: "Không phải Tiểu Vũ, ta cảm giác cổ tay của mình chuyển động, gần đây dường như đã nhẹ hơn một chút, khí lực cũng mạnh thêm không ít. Nhất là ở thời điểm ta khống chế lò lửa luyện đan, cảm giác dễ dàng và thành thục hơn trước rất nhiều a."

"Ách! ? Luyện kiếm cùng khống chế lò lửa có quan hệ gì sao?"

Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Mộc Trần, ngay cả Ôn Nhã phu nhân cũng cảm thấy tò mò. Nữ nhi trưởng thành đương nhiên là vô cùng tốt. Nhưng nàng càng hi vọng hiểu rõ nữ nhi của mình trưởng thành như thế nào, cuối cùng sẽ đạt đến trình độ ra sao?

"Tiểu thư quả nhiên là có thiên phú luyện đan, làm bất cứ chuyện gì cũng quan sát chi tiết cẩn thận."

Bạch Mộc Trần nhẹ vỗ đầu Tiểu Ức Khổ, cười nói: "Tiểu thư nói không sai, luyện kiếm đúng là học cách vận dụng lực lượng, luyện đan đồng dạng là cách khống chế lực lượng. Cho nên tiểu thư mới cảm thấy càng lúc càng nhẹ nhàng dễ làm."

"Nhưng... Nhưng mà lão Bạch a, ta vẫn không rõ, tại sao cứ phải dùng trọng kiếm a? Nhẹ một chút không được hay sao?"Nam Môn Phi Vũ buồn bực hỏi: "Dù sao chúng ta còn nhỏ nha, có thể đợi chúng ta quen thuộc rồi dần dần thay đổi trọng kiếm không được hay sao. Vạn nhất làm bị thương căn cốt của mình thì sao?"

"Kiếm này. Nặng sao?"

Bạch Mộc Trần thu hồi nụ cười, bỗng nhiên hỏi lại một câu.

Nam Môn Phi Vũ không ngừng gật đầu liên tục: "Nặng! Dĩ nhiên nặng, đây cũng là người ta dùng trọng huyền thiết chế tạo ra . Làm sao có thể không nặng chứ! Hơn nữa ngươi còn phong trụ chân nguyên của chúng ta..."

Không chỉ là Nam Môn Phi Vũ, ngay cả Ôn Nhã cùng Tiểu Ức Khổ cũng yên lặng gật đầu.

Có lẽ trọng kiếm này đối với tu tiên giả mà nói, cũng chẳng đáng là gì, nhưng mà dưới tình huống không sử dụng chân nguyên, để cho hai hài tử chỉ dựa vào lực lượng của thân thể để điều khiển, tự nhiên làm cho người ta có chút khó chịu. Bạch Mộc Trần lấy ra trọng kiếm trong tay Nam Môn Phi Vũ, nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm, dị thường nghiêm túc nói: "Không sai, kiếm này rất nặng. Nhưng các ngươi phải hiểu được, kiếm trong tay các ngươi thừa nhận sức nặng, còn vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi. Đến khi các ngươi gặp phải địch nhân, các ngươi cần dùng kiếm trong tay đem hắn đuổi đi. Khi người bên cạnh các ngươi gặp phải nguy hiểm , các ngươi cần dùng kiếm trong tay bảo vệ người bên cạnh... Cho nên, các ngươi còn cảm thấy thanh kiếm này nặng sao?"

"Không phải là kiếm nặng. Mà nặng, chính là trách nhiệm nặng nề..."

Bạch Mộc Trần thần sắc thâm trầm, mang theo vài phần phiền muộn: "Trọng kiếm tuy nặng, nhưng đối với các ngươi mà nói là một quá trình rèn luyện, giúp cho các ngươi biết cái gì là cực khổ, cái gì là gánh nặng. Khi các ngươi có thể thừa nhận được cực khổ và gánh nặng như vậy , sau này, tâm của các ngươi mới dần dần trở nên kiên cường. Cững giống như trọng kiếm trong tay bình thường, cương trực bất khuất, dũng hướng vô địch."

Tiểu Ức Khổ cùng Nam Môn Phi Vũ cái hiểu cái không . Mà bên cạnh, Ôn Nhã phu nhân trầm mặc, giống như một địa phương nào đó trong lòng đang dao động.

"Kiếm pháp, kiếm thuật, kiếm đạo... Chính là kiếm duyên thân, cũng là vì kiếm giả mà tồn tại, mà kiếm giả lại bởi vì tín niệm mà kiên trì..."

"Tín niệm? Cái gì là tín niệm?"

Lần đầu tiên nghe được từ ngữ như vậy, hai đứa nhỏ tỏ vẻ không hiểu.

"Tín niệm sao... Chính là thủy chung tin tưởng và kiên trì ý niệm trong đầu, các ngươi tin tưởng mình sẽ trưởng thành, tin tưởng mình sẽ trở nên mạnh mẻ, tin tưởng mình sẽ thành công, tin tưởng mình có thể bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh... Những ý niệm này, chính là tín niệm."

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần mang theo hồi ức nói: "Ta từng có một vị cố nhân, cả đời của hắn chỉ tu một kiếm, chỉ luyện một chiêu, hắn tin tưởng chỉ cần kiếm đạo đạt tới cực hạn, thiên hạ không có người nào mà hắn không giết được ... Đây cũng là tín niệm của hắn. "

"Vậy sau này hắn như thế nào?"

"Vị cố nhân này mặc dù tính tình cổ quái, nhưng lại chí tình chí nghĩa, mấy chục năm sau, sẽ thành kiếm đạo tông sư."

"Kiếm đạo tông sư a! Thật là giỏi a..."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ tràn đầy hâm mộ, Bạch Mộc Trần nhìn ở trong mắt, cũng không nói cái gì, chẳng qua chỉ cười cười nhàn nhạt. Tại thời điểm chính mình đang hâm mộ thành tựu của người khác, có từng nghĩ tới, người khác đến tột cùng thừa nhận biết bao nhiêu thống khổ cùng gian nan mới đạt được thành tựu đó chăng.

"Ta lúc còn ở hạ giới, từng quen biết một người..."

Nhớ lại quá khứ, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Hắn học quan cổ kim, lòng mang thiên hạ, dựa vào một tín niệm đơn giản mà chất phác, lưu danh thiên cổ, thành tựu phi phàm."

"Hắn cũng là tu tiên giả hay sao?"

"Không, hắn chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một thư sinh tay trói gà không chặt . ."Bạch Mộc Trần mang theo nụ cười nói: "Ta nhớ ở thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ hắn, hắn mặc một chiếc áo rách, lộ ra vẻ vô cùng nghèo túng, lúc ấy đang có một đám người xấu khi nhục hắn, nhưng hắn không hề hãi sợ võ lực, chút nào không lùi bước, mặc dù người bị trọng thương, cũng muốn đem thân thể đứng thẳng, quyết không khuất phục... Sau này hắn quả thật trở thành nhân thượng chi nhân, trọng thần một nước, phúc trạch nhất phương."

"Thiên địa có chánh khí, cuồn cuộn lập càn khôn... Đây là một câu nói mà hắn thường xuyên nói, cũng là tín niệm mà hắn luôn kiên trì. Hắn thật sự làm được, hắn dùng cả đời mình để thực hiện hứa hẹn của mình. Ta lúc đầu tám thế lịch lãm, vẫn đi theo bên cạnh hắn, cùng hắn cùng nhau học tập, cùng hắn cùng nhau cộng sự, nhìn hắn lấy vợ sinh con, nhìn hắn tóc trắng xoá dần dần già đi, cho đến hắn rời đi nhân thế... Mọi người chịu ân của hắn sẽ vĩnh viễn nhớ tới hắn, quốc gia của hắn sẽ vĩnh viễn nhớ tới hắn, hắn không có bản lĩnh cường đại như tu tiên giả, nhưng mà hắn cả đời này, không kém người nào."Nói tới đây, Bạch Mộc Trần trong mắt có chua xót.

Tu tiên có thể có nơi quay về?

Đại đạo vì cái gì lại độc hành?

Những người từng đi ngang qua cuộc đời của mình, lúc này lại ở nơi đâu?

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK