"Lui... Lui! ? Thật sự rút lui? !"
"Chuyện gì xảy ra? Không đánh sao? ! Tình huống thế nào?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Họ Bạch kia rốt cuộc nói chuyện gì với Thiên Tiên!"
"Có thể có âm mưu gì hay không? Bất quá, đối phó với thế lực nho nhỏ như chúng ta, Tam đại Tiên Phủ cũng không cần dùng âm mưu quỷ kế gì a! Bất kể nói như thế nào, Nam Môn thị tộc chúng ta tạm thời cũng được an toàn!"
"Hừ hừ, họ Bạch này quả thật có mấy phần bản lãnh."
"Đi, đi gặp Gia chủ!"
Nam Môn mười hai đỉnh, các đại chưởng phòng cùng các đường quản sự trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhanh chóng tụ tập về Vọng Thiên Phong, ngay cả Nam Môn Chính Đình đám người tất cả cũng trở về.
Từ mới vừa rồi Thiên Tiên uy áp, sau đó Tam đại Tiên Phủ mấy ngàn tiên sĩ rút đi, mọi người giống như bước tới bên bờ sinh tử. Hôm nay cả đám bọn họ đều còn sống đứng ở nơi này, vốn dĩ tâm tình kích động có thêm vài phần phức tạp... Bất kể đã từng lục đục với nhau như thế nào, đã từng tranh giành lợi ích với nhau ra sao, cuối cùng chạy không thoát khỏi hai chữ sinh tử.
"Đại ca..."
Nam Môn Chính Đình bước nhanh đi tới trước mặt của Nam Môn Tiêu Viễn, gương mặt vui vẻ nói: "Không nghĩ tới Bạch Mộc Trần này thật sự có biện pháp, có thể thuyết phục Tam đại Tiên Phủ, xem ra chúng ta lần này không cần đi nữa."
Có thể không chết, ai cũng đều mơ tưởng được sống.
Có thể lưu lại, ai lại nguyện ý rời đi?
Một bước trở về từ Quỷ Môn quan, tâm tình Nam Môn Tiêu Viễn giờ phút này người ngoài làm sao có thể hiểu hết, tâm tư cũng trầm tĩnh rất nhiều, cho nên lắc đầu: "Chuyện này còn chưa xong, Bạch Mộc Trần đã nói, hết thảy còn cần gặp được Tam đại Tiên Phủ Phủ chủ sau đó mới có thể định luận, hơn nữa, Thái Nhất Tiên Tông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Nam Môn thị tộc chúng ta còn muốn gặp phải một lần khảo nghiệm..."
Vốn đây chính là một cái lựa chọn, một cuộc đánh bạc... Nếu thành, thì có thể lập căn cơ trở thành thế gia, nếu bại, thì thị tộc sẽ tiêu diệt.
Vừa nghĩ tới tương lai của thị tộc, Nam Môn Tiêu Viễn cùng Nam Môn Chính Đình nhất thời cảm giác trách nhiệm trên vai nặng nề dị thường.
"Đại ca không cần phải lo lắng quá mức..."
Nam Môn Chính Đình vỗ vỗ bả vai huynh trưởng nói: "Ban đầu Đại Trưởng lão không nghe mọi người mà ủng hộ quyết định của ngươi, tất nhiên cũng rất coi trọng Bạch Mộc Trần , hơn nữa bây giờ không phải là đã bước thành công bước đầu tiên sao, ta tin tưởng, Nam Môn thị tộc chúng ta nhất định có thể thành công."
"Bất kể nói thế nào, đã đưa ra lựa chọn, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời ."
Nam Môn Chính Đình hít một hơi thật dài, tinh thần chấn chấn nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón Bạch tiểu hữu."
Nam Môn Tổ phòng, hậu viện đình thâm.
Xuyên qua một đạo đường mòn bí ẩn , Bạch Mộc Trần ở dưới sự hướng dẫn của Nam Môn Tiêu Viễn , đi tới trước một chỗ động phủ u tĩnh. Nơi đây ở vào sơn phong trung không, phía trên động thiên, quang vụ lượn lờ, làm cho người ta cảm giác vô cùng thần bí.
"Tiêu Viễn dẫn theo tiểu hữu cầu kiến Đại Trưởng lão."
Lời còn chưa dứt, cửa đá của động phủ chậm rãi mở ra, Nam Môn Tiêu Viễn cùng Bạch Mộc Trần theo đường mà vào.
Động phủ chưa đầy trăm phương, chỉ có một bàn một trì một liên, bố trí đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, Nam Môn Vệ Quặc đang ngồi xếp bằng ở trên ngọc đài, gương mặt già nua mang theo vài phần mỏi mệt .
"Tiểu hữu mời ngồi..."
Nam Môn Vệ Quặc mở hai mắt ra, giơ tay lên thả ra hai cái thạch đài rơi vào trước mặt Bạch Mộc Trần cùng Nam Môn Tiêu Viễn: "Lão phu chủ trì đại trận, không cách nào phân thân, đành phải để cho Gia chủ mời tiểu hữu tới nơi này một lần, nơi đây chính là nơi mà bình thường lão phu tu hành, có chút đơn sơ, thật sự khiến tiểu hữu chê cười."
"Nơi khổ tu, có gì để chê cười? Nam Môn tiền bối quả thật là tấm gương cho chúng ta!"
Bạch Mộc Trần cũng không khách khí, ngồi lên thạch đài, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào nội tâm, nhất thời mỏi mệt tiêu hết.
"Ha ha, tiểu hữu quá khen rồi."
Nam Môn Vệ Quặc vốn là khổ tu chi sĩ, lời của Bạch Mộc Trần vừa vặn nói hợp với tâm ý của hắn, cho nên tăng thêm vài phần hảo cảm với đối phương.
"Đại Trưởng lão..."
Nam Môn Tiêu Viễn ngồi lên thạch đài, khẩn cấp nói: "Hôm nay, người của Tam đại Tiên Phủ tạm thời thối lui ra bên ngoài Nam Môn thị tộc, chỉ có mấy vị Thiên Tiên còn thủ ở bên ngoài, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nam Môn Vệ Quặc không đáp, ngược lại hướng Bạch Mộc Trần hiền hòa cười cười: "Chuyện xảy ra ở bên ngoài ta đã biết rõ, tiểu hữu lấy lực lượng một người giằng co với Tam đại Tiên Phủ, tâm thái khí độ để lão phu rất bội phục a!"
" Nam Môn tiền bối khách khí, nếu không nắm chắc, vãn bối cũng không dám lấy thân phạm hiểm nguy."
Bạch Mộc Trần cười nhẹ, cũng không để ở trong lòng. Tâm tính đến cấp độ của hắn, đã sớm không bị ngoại lực ảnh hưởng, hết thảy tốt cùng xấu, chỉ để ý bản tâm của chính mình.
Nam Môn Vệ Quặc lắc đầu nói: "Tiểu hữu mặc dù nói đơn giản, nhưng nếu đổi lại là con cháu trong Nam Môn, lại có ai dám ra mặt? Nói cho cùng, Nam Môn thị tộc ta vẫn là không đồng lòng, nội tình nông cạn a!"
Thấy Bạch Mộc Trần không nói tiếp, Nam Môn Vệ Quặc cũng không hàn huyên, nói thẳng: "Lời nói khách sáo lão phu cũng không muốn nói nhiều, nếu tiểu hữu đã làm tốt bước đầu tiên, vậy kế tiếp có dự định gì, tiểu hữu cứ nói ra đừng ngại?"
Bạch Mộc Trần nhìn hai người một chút, cười nói: "Nam Môn tiền bối cùng Gia chủ có phải cảm thấy, Tam đại Tiên Phủ thế lớn, chưa chắc chịu hợp tác với chúng ta, nếu là vì ích lợi, đem trọn cả Nam Môn thị tộc khống chế chẳng phải càng thêm đơn giản hay không."
"Đúng vậy.”
Nam Môn Vệ Quặc cùng Nam Môn Tiêu Viễn đồng thời gật đầu, đây chính là điều mà bọn họ băn khoăn .
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần nói tiếp: "Ở Hạ giới chúng ta có câu ngạn ngữ ‘ thủy đáo cừ thành ’ *, ý là, nước từ thượng nguồn chảy xuống, tự nhiên chảy xuôi mà thành thế, không cần cố ý phải đi đào móc."
* : "Thủy đáo cừ thành" là câu thành ngữ Trung Quốc ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.
"Nga!"
Nam Môn Vệ Quặc suy tư nói: "Tiểu hữu có ý tứ là, nếu chúng ta đã đi bước đầu tiên, con đường phía sau tự nhiên nước chảy thành sông?"
"Đúng vậy!"
Bạch Mộc Trần thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Tam đại Tiên Phủ cùng Thái Nhất Tiên Tông có bản chất bất đồng, người trước sở dĩ thế lớn, đều bởi vì ích lợi cùng liên minh, mà người sau thế lớn, lại do vài ngàn năm tích lũy, không cần ngoại lực. So sánh ra, Tam đại Tiên Phủ cần phải có đồng minh, hoặc là nói là người có cùng chung ích lợi. Bọn họ có thể mạnh mẽ khống chế Tam đại thị tộc, cũng có thể mạnh mẽ khống chế rất nhiều tiểu tông tiểu phái, nhưng nếu không có ích lợi khu sử, người bị bọn họ khống chế, há có thể cam tâm tình nguyện bán mạng vì bọn họ. Phải biết rằng, thiên hạ xôn xao đều vì lợi , thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi, đây cũng là lòng người."
Lời này nói trắng ra, Nam Môn Vệ Quặc cùng Nam Môn Tiêu Viễn đều là người thông minh, tự nhiên dễ dàng hiểu được. Nhất là Nam Môn Tiêu Viễn nhận thức sâu vô cùng, những năm qua chủ trì gia nghiệp, bị Thiên Vi phủ bóc lột, nội tâm sớm đã bất mãn, lần này thị tộc nguy nan, càng làm cho hắn bỏ đi ý niệm dựa dẫm vào Thiên Vi phủ.
"Như thế nói đến, mặc dù Thái Nhất Tiên Tông có làm khó dễ, cũng có Tam đại Tiên Tông đi ứng đối?"
Vừa nghĩ tới Thái Nhất Tiên Tông, Nam Môn Vệ Quặc liền cảm giác trên đầu mình có một cây đao lơ lửng, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống.
"Dĩ nhiên!"
Bạch Mộc Trần khẳng định gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: "Nếu chỉ là vì ứng đối trước mắt, Nam Môn thị tộc tự có thể không lo, chỉ bất quá đây không phải là kế hoạch lâu dài, Nam Môn thị tộc nếu muốn không bị trói buộc mà phát triển lớn mạnh, còn cần dõi mắt tương lai..."
"Nga!"
"Mời tiểu hữu chỉ giáo."
Nam Môn Vệ Quặc cùng Nam Môn Tiêu Viễn trong lòng khẽ run, hai mắt trạm trạm tỏa sáng.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK