Kiếm tại trực trung thủ, bất hướng khúc trung đạo.
Tiên ma giai tạo hóa, tâm chính tà tự tiêu.
"Vô tình không phải vì kiếm, mà là bởi người dùng kiếm lạnh lùng. Hữu tình chẳng phải vì đạo, mà chính là do người dùng kiếm bao dung. Cho nên, là một người dùng kiếm, biết mình cầm kiếm vì điều gì, thanh kiếm đó mới xem như có tâm... Kiếm có tâm, mới được coi là hoàn chỉnh, mới được xem là có được sinh mệnh chân chính!"
Lẳng lặng đứng im tại một chỗ, Bạch Mộc Trần hồi tưởng lại lời dạy bảo của sư tôn. Trước kia có rất nhiều thứ hắn cảm thấy u mê, giờ khắc này thoáng chốc đã liền thấu hiểu, phảng phất như hắn đã cảm ngộ được ý nghĩa của kiếm đạo. Chỉ có chân chính đạt được tới mức không lo không sợ, vững vàng không đổi, mới có tư cách trở thành một vị kiếm đạo tông sư.
Kiếm đạo tông sư!
Đây là cách xưng hô cao quý biết nhường nào, cho dù là trong thời Thượng Cổ, hàng tỉ kiếm tu cường thịnh, lại có bao nhiêu người có thể được xưng kiếm đạo tông sư?
Danh hiệu ấy từng là ước nguyện cả đời của sư tôn Bạch Mộc Trần, đồng thời cũng là một trong những lý tưởng của Bạch Mộc Trần. Chẳng qua là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại chạm vào chân ý của kiếm trong một hoàn cảnh như vậy mà thậy.
Đúng vậy, là ngộ.
Tuy mình đốn ngộ , nhưng Bạch Mộc Trần cũng không cảm thấy nửa điểm vui mừng hay xúc động, ngược lại trong lòng lại dâng lên cảm xúc ưu thương.
Ngộ thì sao chứ? Nếu chính mình còn là một người tu tiên bình thường, có lẽ mình còn có cơ hội đi tới đỉnh phong của kiếm đạo. Đáng tiếc, chính mình chỉ là một Tán Tiên, một Tán Tiên không có căn cơ , cho dù ngộ tính siêu phàm, thiên tư trác tuyệt đến đâu, cuối cùng cũng không vượt qua được sự hạn chế của thân thể.
Nên biết rằng, kiếm không giống với những binh khí khác, thẳng tắp một đường, không chấp nhận nửa điểm uốn cong. Kiếm ý càng mạnh, khả năng thừa nhận lực lượng càng phải mạnh hơn, nếu không làm sao thừa nhận nổi lực lượng kiên cường bá đạo bên trong kiếm ý. Thân thể của Tán Tiên thật sự quá yếu đuối rồi, Bạch Mộc Trần mới vừa rồi đã cảm giác được khả năng cực hạn của thân thể, đó là cảm giác sắp vượt qua giới hạn mà sụp đổ.
Từng là một vị thiên chi kiêu tử, hôm nay lại bị ông trời vứt bỏ, có mấy người hiểu được cảm giác thống khổ và ưu thương biết chừng nào.
Không giống với tâm tình của Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã cùng hai đứa nhỏ phía sau vẫn còn cảm thấy rung động không dứt.
Cho tới nay, trong mắt bọn hắn Bạch Mộc Trần là người thích đọc sách, cả ngày chỉ trốn trong phòng, học thức uyên bác, càng giống như một vị học giả hơn. Nhiều lắm là khi chỉ dẫn Tiểu Ức Khổ một chút, ngoài ra hắn rất ít hiển lộ thực lực của mình. Cho dù là kịch biến năm xưa tại Cảnh Lan Tập, biểu hiện của Bạch Mộc Trần cũng chỉ có thể nói là làm cho người ta kinh ngạc, còn xa xa không đủ để coi là kinh diễm.
Nhưng ngay vừa rồi, Ôn Nhã mấy người rõ ràng cảm nhận được một thế giới vô cùng huyền diệu , đó là trong thế giới kiếm ý của Bạch Mộc Trần, bọn họ cảm nhận được một ý chí bền bỉ bất khuất, cảm nhận được một trái tim tự do tự tại . Thời khắc đó, tựa hồ thiên địa cũng trở nên trầm mặc, một cảm giác không rét mà run đem bọn họ bao phủ trong đó, không thể cử động.
Kiếm thật là bén nhọn! Ý chí thật sự là cường đại!
Sau khi rung động, Ôn Nhã cùng hai đứa nhỏ ngay sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Bạch Mộc Trần càng lợi hại, cũng đồng nghĩa Tiểu Ức Khổ có thể học được càng nhiều, tương lai sẽ tràn đầy quang minh cùng hi vọng.
Nhất là Nam Môn Phi Vũ, sau khi chứng kiến tài năng của Bạch Mộc Trần, không dám đem phi kiếm tới so sánh nữa. Phi kiếm đúng là rất lợi hại, nhưng mà làm sao có thể tinh diệu như kiếm pháp? Hơn nữa điểm quan trọng nhất, chính là phong tư múa kiếm của Bạch Mộc Trần, đã ghi khắc thật sâu trong đầu Nam Môn Phi Vũ , thỉnh thoảng phiêu dật, thỉnh thoảng linh động, thỉnh thoảng hào hùng, thỉnh thoảng bén nhọn... nếu như đem những điểm này hội tụ chung một chỗ, vậy chính là một chữ —— "đẹp trai" !
Đừng xem Nam Môn Phi Vũ ngưng luyện kim đan, nhưng tâm tính của hắn nhanh nhẹn, yêu thích tự do. Từ lúc bước lên con đường tu tiên , trừ những lúc đả tọa khô khan nhàm chán ra, chính là được các vị trưởng bối dạy cho tiên pháp, nhưng hắn chưa từng thấy qua kiếm pháp tinh diệu như thế? Nói không khoa trương chút nào, đây quả thực là mở ra một cánh cửa tới thế giới khác cho Nam Môn Phi Vũ.
"Nếu như mình cũng có thể có kiếm pháp như vậy ..."
Nam Môn Phi Vũ suy nghĩ mơ mộng, hai con mắt to đã bắt đầu loạn chuyển.
Tâm tư bình phục, Bạch Mộc Trần mới mở mắt ra, hai đạo hàn mang trong mắt mơ hồ ẩn giấu đi.
Ôn Nhã mang theo con gái bước nhanh đi tới, không che giấu được kích động nói: "Không nghĩ tới kiếm pháp của tiên sinh lại lợi hại như thế, Khổ Nhi có thể được tiên sinh ưu ái, thật là phúc khí đã tu luyện mấy đời!"
Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ cười cười, cũng không giải thích nhiều. Có lẽ ở người khác nhìn hắn sẽ cảm thấy rất lợi hại, nhưng khổ sở trong long hắn lại có mấy ai biết được?
Tiểu Ức Khổ gương mặt đỏ ửng, thanh âm hưng phấn nói: "Đại thúc, ta thật sự có thể học được sao? Lợi hại như thế, ta cũng có thể lợi hại như thế chứ?"
"Dĩ nhiên!"
Bạch Mộc Trần trả lời như chém đinh chặt sắt : "Tiểu thư vốn dĩ thiên tư thông minh, chỉ cần chịu khó luyện tập chăm chỉ, ta tin tưởng một ngày nào đó tiểu thư sẽ còn lợi hại hơn nhiều! Chẳng qua, luyện kiếm sẽ phi thường cực khổ , không có ý chí kiên cường, vĩnh viễn không thể trở thành cường giả."
"Trở thành cường giả sao..."
Tiểu Ức Khổ không nói gì, chẳng qua là gật đầu một cách trịnh trọng , ngay cả con chồn tiên nhỏ trong ngực nàng cũng cảm thấy một tia nghiêm túc.
Ôn Nhã không nghĩ tới, tâm tính của con gái mình, bắt đầu từ giờ khắc này cũng dần dần trưởng thành, mà đây cũng là thứ mà Bạch Mộc Trần muốn chứng kiến .
Đối với Bạch Mộc Trần mà nói, thủ đoạn để tự vệ có rất nhiều, sở dĩ hắn dạy cho Tiểu Ức Khổ luyện kiếm, cũng không phải vì hi vọng đối phương có một ngày có thể trở thành kiếm đạo tông sư chân chính, mà do hắn hi vọng đối phương có thể thông qua luyện kiếm để rèn luyện tâm tính cùng ý chí của mình. Bởi vì có người từng nói với hắn, bản chất của người và kiếm thật ra thì rất giống nhau, cũng đều cần trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể trở nên bất phàm.
Kiếm thẳng, người sẽ thẳng.
Kiếm kiên cường, người cũng kiên cường.
"Lão Bạch!"
Lúc này, Nam Môn Phi Vũ đỉnh đạc tiến lên phía trước nói: "Lão Bạch a, không nghĩ tới kiếm pháp của ngươi lại lợi hại như thế a, thật sự thật lợi hại..."
Nói tới đây, Nam Môn Phi Vũ cố ý dừng một chút, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Mộc Trần, ánh mắt kia rõ ràng như đang nói: "Ta a, dạy cho ta a, ta rất muốn học, mau mau dạy cho ta nữa a!"
Thật đáng tiếc, Bạch Mộc Trần tựa hồ không hiểu được ý tứ của tiểu tử này , chỉ hơi hơi cười cười.
"Phu nhân, kiếm mà ta nhờ người chuẩn bị đã xong chưa?"
"Ách, đã chuẩn bị xong, ở chỗ này..."
Thấy Bạch Mộc Trần hỏi, Ôn Nhã vội vàng lấy một thanh kiếm từ túi đựng đồ ra.
Kiếm dài ba thước, rộng hai chỉ, toàn thân đen nhánh, chuôi kiếm tương dung, diện mạo bên ngoài cùng với các thanh kiếm bình thường tương tự, nhưng không có lưỡi kiếm.
Bạch Mộc Trần lấy kiếm ra, tùy ý bắn ra mấy đạo kiếm hoa, gật đầu có chút hài lòng , rồi sau đó đem kiếm truyền tới trong tay Tiểu Ức Khổ.
"A!"
Tiểu Ức Khổ nhận được kiếm trong nháy mắt, nhất thời nàng cảm thấy cổ tay trầm xuống, một cỗ trọng lực thật lớn đem thân kiếm kéo xuống.
"Ba !"
Mũi kiếm chạm đất, gạch xanh nứt ra như tơ nhện.
"Trọng... trọng kiếm!"
Tiểu Ức Khổ cố hết sức nắm lấy chuôi kiếm, nhìn Bạch Mộc Trần đầy kinh ngạc nói: "Đại thúc,... thanh kiếm này làm sao lại nặng như vậy a, ta... ta căn bản cầm không nổi a!"
Kiếm dài ba xích đối với thân hình của Tiểu Ức khổ mà nói, quả thật hơi dài một chút, hơn nữa thanh kiếm này là theo yêu cầu của Bạch Mộc Trần , chuyên môn dùng trọng huyền thiết để đúc nên, làm cho cả thanh trường kiếm càng thêm nặng nề, căn bản không phải người bình thường có thể vũ động .
Trọng huyền thiết là là một loại kim khí đặc thù , rất nặng rất cứng, nhưng lại không thể nào khai thông tiên lực, bình thường chỉ được dùng làm hỏa lò hoặc xây dựng kiến trúc, không nghĩ tới Bạch Mộc Trần muốn dùng để đúc kiếm . Ôn Nhã mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng mà nàng lại chẳng hoài nghi chút nào.
"Nếm trải mọi khổ đau, mới có thể trở thành người đứng trên người khác... . . . !"
Bạch Mộc Trần thu liễm nụ cười nói: "Kiếm này tên là Bách Luyện, nặng hơn trăm cân, chính là ta nhờ phu nhân làm cho tiểu thư... Cho nên, chúng ta hi vọng có một ngày tiểu thư có thể giống như thanh kiếm này, ý chí kiên cường, bách luyện thành tiên!"
"Vâng!"
Tiểu Ức Khổ trọng trọng gật đầu lần nữa, đem trọng kiếm ôm vào trong ngực, trong mắt hàm chứa lệ quang. Nàng biết, chính mình không phải cố gắng vì mình, mà nàng còn phải gánh theo bao nhiêu quan ái cùng kỳ vọng.
"Ta tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ không để cho chúng ta thất vọng ."
Bạch Mộc Trần cười vuốt ve cái trán Tiểu Ức Khổ, ngay sau đó chậm rãi nói: "Luyện kiếm cũng là luyện tâm, như vậy, hôm nay ta dạy tiểu thư bài thứ nhất... Cái gì là kiếm? Cái gì là tâm?"
Cái gì là kiếm? Cái gì là tâm?
Vấn kiếm tức là vấn tâm!
...
--------------------------------------------------
Tử Mộc: ta cũng vậy thường ở hỏi mình, cái gì là khúc? Cái gì là thẳng!
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK