Đối mặt với sự thật tàn khốc, mọi người thường lựa chọn trốn tránh, cam nguyện sa đọa cuối cùng trở nên mềm yếu.
Bước chậm trên con đường trong Nô Thị, trong nội tâm của Bạch Mộc Trần có chút phiền não cùng thương cảm.
Không biết từ lúc nào, hắn có thói quen đa sầu đa cảm thở dài, hồng trần lịch lãm rèn luyện tựa hồ cũng không có bình lặng tâm tính của hắn, ngược lại lại để cho hắn càng thêm mãnh liệt. Tại Tiên Giới hơn ba mươi năm, hắn đã trải qua rất nhiều rất nhiều, hắn từng phẫn nộ, từng trầm luân, từng mê mang, thậm chí từng giãy dụa trên biên giới của sự tuyệt vọng, chỉ có thời điểm một mình lẳng lặng hô hấp, hắn mới cảm giác được mình còn sống, không phải máu lạnh, cũng không có chết lặng.
...
"Tụ Bảo Các" ở trên con phố phía Tây trong Nô Thị, chuyên kinh doanh các loại ngọc thạch tài liệu, tạp vật là chính.
Bạch Mộc Trần bước đến phía trước tòa lâu các, do dự trong chốc lát rồi dứt khoát đi vào.
So với Tiên Thảo Đường, Tụ Bảo Các đại đường vắng lặng lạ thường, bình thường cũng ít có khách nhân vào xem, hơn nữa trong cửa hàng trang trí tương đối đơn giản, trên quầy nhìn không thấy bất luận vật gì trân quý, quả thực cùng ba chữ "Tụ Bảo Các" tạo thành một sự tương phản cực lớn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần tới Tụ Bảo Các, không khỏi bị hoàn cảnh nơi này làm cho giật mình, một cửa hiệu đơn sơ như vậy còn có thể gọi là Tụ Bảo Các sao?
Bất quá ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, một nơi như Nô Thị có thể có bảo bối gì tốt cơ chứ? Mặc dù là có thì làm gì có Tiên Nô nào mua nổi?
Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Mộc Trần cười cười tự giễu, lập tức đi tới quầy hàng.
"Lão bản, mua ít đồ."
Bạch Mộc Trần tiến lên hỏi thăm, không ngờ người quản sự kia đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên quầy , tựa hồ không có nghe được người khác gọi.
"Lão bản?"
"Lão bản..."
Lại hô hai câu, Bạch Mộc Trần thấy đối phương vẫn không có phản ứng, không khỏi nhíu mày. Đều là buôn bán, người ta Tiên Thảo Đường làm ăn náo nhiệt như thế, mà Tụ Bảo Các này lại ngay cả người tiếp đãi đều không có, sao hai nơi này chênh lệch to lớn đến thế? !
"Phanh phanh phanh!"
Bạch Mộc Trần gõ lên bàn liên hồi kỳ trận, người quản sự đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt bực bội rơi vào trên người đứng phía trước.
"Các hạ là ai? Tới chỗ này làm gì?"
Người quản sự là một nam tử trẻ tuổi, thanh âm có chút khô khốc, mi tâm hắn lộ ra nô ấn màu xám biểu thị hắn còn không có vượt qua tiên kiếp.
"Khục khục..."
Bạch Mộc Trần ho khan hai tiếng, khách khí chắp tay nói: "Lão bản ngươi tốt, tại hạ Cổ Trần, muốn mua chút ít ấn phù nơi quý các."
"Mua ấn phù? !"
Trẻ tuổi nam tử nghe vậy khẽ giật mình, không khỏi đánh giá Bạch Mộc Trần một phen từ trên xuống dưới.
Đối với phần lớn Tiên Nô mà nói, có điểm cống hiến bình thường đều đi mua Thăng Tiên Đan, nếu không thì mua các loại đan dược dùng để phòng thân, ngược lại là rất ít gặp Tiên Nô mua sắm ấn phù.
"Ngươi mua ấn phù làm cái gì? Ngươi biết chế tiên phù ư?"
Nam tử trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi hai câu, Bạch Mộc Trần lại không có trả lời, rất rõ ràng, vấn đề như vậy đã vượt ra khỏi phạm vi giao dịch.
Thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt nam tử trẻ tuổi có chút xấu hổ, vội vàng chắp tay nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta cũng không phải lão bản ở đây, chỉ là trông coi cửa hiệu, ta gọi là Mạc Ảnh. Hơn nữa Tụ Bảo Các chúng ta từ lâu đã không còn mua bán ấn phù rồi, cái đồ chơi kia lợi nhuận thấp, lại ít có người cần, tự nhiên sẽ không bán nữa."
"Không có bán!?"
Bạch Mộc Trần khẽ giật mình, trên mặt không hề che giấu vẻ thất vọng: "Vậy xin hỏi Mạc Ảnh huynh có biết, có chỗ nào còn có bán ấn phù trong Nô Thị không?"
"Ta cũng không rõ lắm."
Mạc Ảnh ngoài miệng nói không rõ, trong nội tâm thì cười thầm không thôi.
Tụ Bảo Các được cho là tiệm tạp hóa lớn nhất Nô Thị, nếu như ngay cả tại đây đều không có bán, tin tưởng địa phương khác rất khó mua được.
Bạch Mộc Trần tự nhiên cũng biết rõ tình huống này, nhớ ngày đó, Phong Mang ấn phù của hắn là mua ở hàng rong bên đường, hắn vẫn cho là ấn phù thứ này có thể mua được rất dễ dàng nhưng lại quên hoàn cảnh nhân tố thực tế trong Nô Thị .
Đang lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị rời đi, Mạc Ảnh vội vàng gọi lại đối phương nói: "Các hạ nếu có cần, ngược lại là có thể đặt hàng cùng lão bản của chúng ta."
"Đặt hàng?"
Bạch Mộc Trần dừng lại bước chân, quay người hỏi: "Vậy lão bản của ngươi có ở đây không?"
Mạc Ảnh cười nói: "Thật ngại quá, lão bản của chúng ta tạm thời không có ở đây, chắc phải một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về."
"Vậy đại khái là lúc nào?"
"Cái này khó mà nói..."
Mạc Ảnh nói: "Ta nghe nói, có Tiên Sứ thượng giới hàng lâm Phượng Lân Châu chúng ta, mỗi một thời gian ngắn sẽ khai đàn giảng đạo, rất nhiều đại nhân vật đều đi đến đó, lão bản của chúng ta sắp độ Tán Tiên Kiếp lần thứ hai rồi, cho nên phía cao tầng đặc chuẩn cho hắn cũng đi nghe một chút, cửa hiệu này tạm thời do ta trông coi."
"Tiên Sứ Thượng giới! ?"
Bạch Mộc Trần trong lòng chấn động, trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh Đại La Kim Tiên Vân Tố, sau đó hắn lại nghĩ tới lời nói của Nguyên Minh Tử, ba vị chấp sự Tiên Nô Quáng Tràng đã lâu lắm không lộ diện, chuyện đó có thể có quan hệ cùng việc này hay không?
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang suy tư, Mạc Ảnh tiếp tục nói: "Nếu không thì các hạ mua một bộ Truyền Tấn Phù, đợi lão bản của chúng ta trở về, ta sẽ thông báo với ngươi."
"Truyền Tấn Phù ? Cũng tốt!"
Bạch Mộc Trần thoáng suy nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu.
"Truyền Tấn Phù" chia làm tử mẫu hai đạo ngọc phù, tại Tiên Giới tương đối thông thường, có tác dụng đơn giản là truyền đi tin tức, không có công năng gì quá lớn, phạm vi hữu hiệu cũng tương đối nhỏ, trừ phi là gặp phải tình huống gì đặc biệt, nếu không trên cơ bản sẽ không sử dụng. Mà một bộ cần mười cống hiến, nói đắt cũng không đắt, nói rẽ cũng không rẽ, dù sao đối với Tiên Nô mà nói thì cũng là vật vô dụng.
Bất quá Bạch Mộc Trần hiện tại thân mang hơn vạn điểm cống hiến, món tiền nhỏ này tự nhiên không có để vào mắt, hơn nữa cùng lúc mua năm bộ.
Mạc Ảnh thấy thế tự nhiên mừng rỡ vạn phần, dùng tốc độ nhanh nhất đem năm bộ "Truyền Tấn Phù" đưa tới trước mặt đối phương.
Đợi giao dịch xong, Bạch Mộc Trần để lại một đạo tử ngọc phù, sau đó cáo từ ly khai.
...
"Phi kiếm phi kiếm, các loại phi kiếm, giá rẻ, bảo đảm chất lượng!"
"Hàn Thiết Tinh một khối, đại phá giá đây! Bán phá giá đây!"
"Thăng Tiên Đan, chưa ăn đủ thì đến ah!"
"Hoàng Đồng Giáp, lão căn tinh..."
...
Trên đường cái, hai bên hàng rong liên tục gào to.
Bạch Mộc Trần vốn định tùy tiện dạo chơi, không ngờ một thanh âm thô quáng lọt vào trong tai, làm hắn dừng bước.
"Trung phẩm ngọc thạch ba khối, trung phẩm phi kiếm một bả, Thanh Tâm Đan một bình, ấn phù một bộ... Muốn mua nhanh tới !"
Nội dung lời rao hàng này cùng người khác không khác nhau nhiều lắm, bất quá hai chữ "Ấn phù" lại khiến cho Bạch Mộc Trần vui mừng, bỗng nhiên đã có một tia hi vọng, lại một hồi cảm khái.
"Các hạ, ấn phù này có thuộc tính gì ?"
Bạch Mộc Trần đi đến phía trước hàng rong, khom người ngồi xổm xuống.
"Ấn phù?"
Chủ quán không nghĩ tới sẽ có người tới mua cái loại đồ vật như ấn phù, ngẩn người nói: "ấn phù này là nhất giai công kích thuộc tính, tên là "Bạo Liệt Thuật", có thể nháy mắt phóng thích một đạo Bạo Liệt Thuật, tương đương với một kích toàn lực của Chân Tiên nhất phẩm!"
"Mới có lực công kích của Chân Tiên nhất phẩm? Đáng tiếc..."
Bạch Mộc Trần nghe xong đối phương giới thiệu, mặt lộ vẻ thất vọng. Tu vi của hắn hiện tại tương đương với Chân Tiên nhị phẩm, cái Bạo Liệt Thuật này ngay hắn đều không bằng, còn không có hiệu quả bằng Phong Mang Thuật, xác thực có chút gân gà rồi.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK