Phòng khách lại một lần nữa trở nên trầm tĩnh, bao phủ cả căn phòng là một không khí nặng nề bức bách.
Nhiều năm cũng đã trôi qua, trước đây mỗi lần có người nhắc tới chuyện của mẹ con Ôn Nhã, Nam Môn Tiêu Viễn sẽ không ngừng quát mắng. Bởi vậy lâu dần, mọi người cũng không còn nhớ tới sự tồn tại của hai người.
Hôm nay, Bạch Mộc Trần lại cố ý đem câu chuyện dẫn dắt tới chủ đề này, ngay cả Nam Môn Vô Song cũng cảm thấy sợ hãi, toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu tử thối, ngươi có ý gì vậy?”
Nét mặt của Cung Tuyết bộc lộ rõ sự giận giữ, lạnh lùng mở miệng nói: “Công đạo sao? Muốn công đạo gì nữa? Gia chủ đã quyết định như vậy, còn chờ sự đồng ý của người khác hay sao? Chẳng qua lần này Gia chủ nâng đỡ ngươi, chính là do ngươi may mắn mà thôi, đừng tưởng thế mà đã không phân biệt tốt xấu. Nếu không phải ngươi có công cứu được Vô Song, bổn phu nhân đã bắt ngươi đem đi trị tội rồi. ”
Ngược lại, vẻ mặt của Bạch Mộc Trần hết sức thờ ơ, cũng không có một chút thái độ nào.
Thật tình mà nói, Bạch Mộc Trần quả thật không có tư cách đề cò kè mặc cả ở đây. Nam Môn thị tộc đã là gia tộc tồn tại tới mấy ngàn năm, căn cơ vững chắc, một Tiên nô nho nhỏ như hắn có thể làm gì được. Hắn cũng hoàn toàn tin tưởng, nếu Nam Môn thị tộc quyết tâm muốn diệt trử hắn, chỉ sợ rằng hôm nay hắn khó có thể rời khỏi Vọng Thiên Phong. Bất quá, Nam Môn thị tộc chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, Nam Môn Chính Đình vội vàng đứng dậy giảng hòa: “Bạch Mộc Trần, chuyện của ngươi được đích thân Gia chủ an bài, không cần phải bẩm báo lên Ôn Nhã nữa, huống chi nàng cũng là người của Nam Môn thị tộc. Chỉ cần ngươi có thể làm việc cho Nam Môn thị tộc thật tốt, Nam Môn thị tộc chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.”
“Nhị thúc nói rất đúng!”
Nam Môn Vô Song hùa vào nói: “Chúng ta sẽ đích thân đến giải thích cho Ôn phu nhân, đều là người của Nam Môn thị tộc, ta đoán Ôn phu nhân sẽ không phản đối đâu.”
Bạch Mộc Trần vẫn chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ, trầm mặc không nói gì cả.
Cả đám người của thị tộc này người nào cũng hiểu rõ hắn muốn nói gì, nhưng lại giả vờ hồ đồ không hiểu? Bọn họ đều biết “công đạo” mà Bạch Mộc Trần muốn nói là gì, nhưng hết lần này tới lần khác đều giả vờ nói sang chuyện khác , tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngu, làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
“Được rồi! Các ngươi cũng đừng nói nữa…”
Lúc này, rốt cuộc Nam Môn Tiêu Viễn cũng lên tiếng xen vào, giọng nói mang theo vẻ âm trầm: “Bạch Mộc Trần, ta biết ngươi muốn ra mặt thay cho mẹ con Ôn Nhã. Bất quá chuyện xảy ra năm xưa, không đơn giản như các ngươi đã nghĩ đâu. Chờ một thời cơ thích hợp, ta chắc chắn sẽ để cho mẹ con nàng nhận được sự công bằng, ngươi cũng không cần nhắc nữa làm gì. Lão nhị nói rất đúng, bây giờ ngươi là người của Nam Môn thị tộc, Ôn Nhã cũng thế, ta bố trí để ngươi làm việc, chắc chắn không có gì xung đột bên trong. Sau này Ôn Nhã có biết cũng sẽ không phản đối đâu..”
Giọng điệu đột nhiên hạ thấp, Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ra lệnh cho nội đường không bắt hai mẹ con họ phải làm tạp vụ nữa, để cho Ôn Nhã có thể an tâm mà dưỡng thương. Hơn nữa ta sẽ kêu người đưa tới đan dược cho nàng chữa trị, về phần…”
“Chắc là Gia chủ chưa biết, thương thế của Ôn Nhã đã khỏi hẳn rồi.”
Cung Tuyết đột nhiên chen miệng nói vào, vẻ mặt có phần phức tạp.
“Khỏi?! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Đám người Nam Môn Tiêu Viễn đều cảm thấy giật mình, ngây ngốc trong giây lát, ánh mắt đều tập trung ngưng tụ trên người của Bạch Mộc Trần. Ôn Nhã có thể chữa khỏi thương thế, khôi phục lại bình thường, sợ rằng có liên quan tới người này.
“Vừa rồi trong lúc ta đi tìm Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã cũng có mặt ở đó. Ta thấy mặt mày nàng sáng ngời, tinh thần sảng khoái, giống như tu vi cũng đã khôi phục rồi…”
Cung Tuyết liền miêu tả đơn giản tình hình lúc ấy, đám người Nam Môn Tiêu Viễn vừa sợ hãi lại vừa nghi ngờ.
Quan sát Bạch Mộc Trần, thần sắc dường như chẳng thay đổi chút nào, ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng, làm người khác không thể đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trong nháy mắt, Nam Môn Tiêu Viễn cảm thấy do dự trong lòng, càng lúc hắn càng thấy Bạch Mộc Trần cao thâm khó dò, để người này ở lại Nam Môn thị tộc, không biết là đúng hay sai.
Nam Môn Vô Song không kìm nổi sự tò mò, hỏi: “Bạch Mộc Trần, thương thế của Ôn phu nhân là do ngươi chữa trị hay sao?”
“Do tiểu thư luyện chế thuốc giúp phu nhân chữa bệnh.”
Câu trả lời này của hắn hư hư thực thực, mơ hồ không một chút cụ thể làm đám người Nam Môn Tiêu Viễn càng thêm nghi ngờ hơn. Tại sao lại liên quan tới tiểu nha đầu Ức Khổ kia chứ, chẳng lẽ nàng đã học được thuật luyện đan hay sao? Chuyện này quả là khó tin!
Nam Môn Vô Song đang muốn hỏi tiếp, Nam Môn Tiêu Viễn lại cố ý chuyển sang đề tài khác: “Bạch Mộc Trần, trước đây ngươi có công cứu Vô Song ở đấu nô trường, vốn dĩ lúc đó ta đã định khen thưởng cho ngươi. Chẳng qua gần đây mọi chuyện trong thị tộc quá mức rối ren, mới chần chờ chưa làm được. Lần này gọi ngươi tới đây, ta cũng chỉ muốn hỏi ngươi xem, ngươi muốn được thưởng cái gì?”
Nghe đến đó , ánh mắt của Nam Môn Chính Đình khẽ chớp động đôi chút.
Trên thực tế, Bạch Mộc Trần không những đã cứu mấy người Nam Môn Vô Song, đồng thời đã làm hỏng kế hoạch của Thiên Cơ Minh, để cho Tam đại thị tộc không bị bọn hắn uy hiếp. Việc này đồng nghĩa với việc bảo vệ một nửa thành khoáng mạch của Tam đại thị tộc, công lao sao có thể nói là không lớn được.
Cũng vì nguyên nhân như thế, Nam Môn Tiêu Viễn đối với chuyện ban thưởng này cảm thấy hết sức khó xử. Nếu thưởng quá nhiều cho một Tiên nô, chuyện này có vẻ không thích hợp, nhưng nếu thưởng quá ít, chẳng phải làm cho lòng người giá lạnh hay sao.
Bởi vậy, Nam Môn Tiêu Viễn liền đem quyền lợi để cho Bạch Mộc Trần tư quyết định.
“Bẩm Gia chủ, ta muốn đến Tàng Thư Lâu thăm quan một chút, mong Gia chủ đồng ý.”
Bạch Mộc Trần không hề do dự đề xuất thỉnh cầu của mình, làm cho đám người Nam Môn Tiêu Viễn cảm thấy vô cùng quái dị.
Ở Tiên giới, điển tịch có lẽ không được coi trọng bằng Hạ giới, công pháp bí thuật phần lớn đều được truyền thừa từ đời này sang đời khác, chỉ có những tin tức bình thường mới ghi lại trên điển tịch mà thôi. Tàng Thư Lâu, bất kỳ gia tộc nào cũng có, chủ yếu là lưu trữ các loại điển tịch thông thường phòng khi cần đến mà thôi, cũng không phải là cấm địa lưu trữ bí mật trọng đại gì. Bình thường nơi này cũng không có ai canh giữ, đệ tử của thị tộc đều có thể tùy ý ra vào.
Bạch Mộc Trần đưa ra yêu cầu của mình, đám người Nam Môn Tiêu Viễn đều cảm thấy khó có thể tin vào tai mình, rõ ràng chỉ là một Tiên nô, lại muốn tiến vào Tàng Thư Lâu làm gì. Chẳng lẽ là rảnh rỗi quá mức, không có việc gì làm sao. Nếu thừa thời gian như vậy, chẳng bằng nghiên cứu tiên phù nhiều hơn có phải tốt hơn không.
“Đây là yêu cầu của ngươi hay sao?”
“Vâng, hi vọng Gia chủ chấp thuận cho. Chẳng lẽ chuyện này quá khó khăn sao?”
“Không, việc này… Không có vấn đề gì, ta đồng ý.“”
Nam Môn Tiêu Viễn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đồng ý. Mặc dù hắn không biết Bạch Mộc Trần muốn nghiên cứu thứ gì, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng, trong Nam Môn thị tộc này, một Tiên nô nho nhỏ liệu có thể làm gì.
Biểu hiện của Bạch Mộc Trần lại vô cùng vui mừng, đồng thời cũng tỏ vẻ cảm tạ.
Lần trao đổi này, kết quả có thể coi như khá tốt, ít nhất là mọi người đều đạt được thứ mà mình mong muốn. Đặc biệt là Bạch Mộc Trần, hắn đã hi vọng được tiến vào Tàng Thư Lâu từ rất lâu rồi, một thị tộc đã trải qua sóng gió mấy ngàn năm, lưu trữ điển tịch chắc chắn không ít.
Nói xong chuyện chính, Nam Môn Tiêu Viễn lại hỏi thăm tình hình năm đó ở dãy núi Thiên Uyên.
Những người có mặt cũng thấy vô cùng tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nơi đó? Tại sao lại có đến mấy ngàn khoáng nô bạo loạn? Hơn nữa bọn họ lại có thể thành công? Chẳng lẽ có bí mật gì ẩn chứa trong đó?
Bạch Mộc Trần đem mọi chuyện năm đó tóm tắt lại một lần, đương nhiên là bảy phần thật ba phần giả xen kẽ với nhau.
Một lát sau, Cung Tuyết mới dẫn Bạch Mộc Trần rời đi. Sau khi hai người đi khỏi nơi này, một thân ảnh từ từ trong nội đường bước ra, đám người Nam Môn Tiêu Viễn đều cung kính đứng dậy hành lễ.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK