Mục lục
Tiên Ấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiên địa chi sơ, tạo hóa vạn linh, cho nên có sinh lão bệnh tử, thiên tai tai họa bất ngờ, đi kèm với kiếp số vô lượng. Vì cầu siêu thoát sinh tử, bước ra khỏi luân hồi, vô số tiên hiền trí giả lấy tự nhiên làm sư, ngộ ra căn nguyên của đại đạo, sáng lập ra phương pháp tu luyện, truyền thừa tới các đời sau.

Có thể nói một cách không khoa trương chút nào, phương pháp tu luyện trong lục giới hiện nay, phần lớn truyền thừa từ Thượng Cổ, hiếm thấy có người nào có thể vượt qua. Dù sao thiên địa chi sơ, vạn vật sinh linh cùng với thiên địa tự nhiên đã vô cùng phù hợp, có thể ngộ ra công pháp tất nhiên rất gần với đại đạo. Chỉ tiếc rằng trải qua vài lần hạo kiếp, thiên địa tan vỡ, rất nhiều công pháp truyền thừa từ Thượng Cổ đã không còn trọn vẹn như xưa. Dĩ nhiên, không phải là không có người muốn đem những công pháp này bổ sung trọn vẹn, nhưng chuyện này không phải người nào cũng có thể làm. Từ xưa đến nay có biết bao cường giả khắp các thế lực khác nhau, cho dù là đại năng trí tuệ thông thiên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thử một chút mà thôi.

Như Vân Tố được biết, cho dù là trong bốn đại tiên giáo, có thể thôi diễn Thượng Cổ công pháp đầy đủ cũng bất quá chỉ có một vài người, hơn nữa còn phải xem công pháp truyền thừa có huyền diệu hay không, công pháp càng huyền diệu thâm ảo, thời gian thôi diễn càng lâu, khả năng thôi diễn thành công càng thấp.

... "Diệu Diễn Thuật? Diệu Diễn Thần Thuật!"

Nhìn « Huyền Thủy Kinh » ở trong tay, Vân Tố bỗng nhiên cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Chỉ sợ cho dù mới vừa rồi nàng cũng đã suy đoán ra được một hai phần, nhưng thật sự sau khi nghe thấy Bạch Mộc Trần giải thích, vẫn không nhịn được cảm thấy rung động trong lòng. Thứ này là Thượng Cổ truyền thừa chân chính, công pháp thích hợp để tu luyện thủy thuộc tính trụ cột. Vân Tố chính mình chính là tu tiên giả có "thủy mạch", tự nhiên liếc qua đã thấy được sự huyền diệu của « Huyền Thủy Kinh » .

Bộ công pháp kia, nếu như đặt trong tứ đại tiên giáo, có lẽ chỉ có thể coi là công pháp trúc cơ thượng trung đẳng, nhưng nếu đem đặt ở Nhất Trung Thiên, tất nhiên sẽ tạo nên một hồi tranh đoạt tinh phong huyết vũ.

"Làm sao vậy, Vân Tố cô nương không tin hay sao?"

Đối với sự kinh ngạc của Vân Tố , Bạch Mộc Trần lại cho là hết sức bình thường. Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy hành vi của mình chẳng có gì là quá mức kinh hãi thế tục cả, bởi vì bản thân hắn hiểu rõ, mình có thể thôi diễn công pháp thành công, chính là dựa vào nguyên lý của « Diệu Diễn Thuật » , cùng với viên tinh thể thần bí tượng trưng cho trí tuệ nằm trong thức hải.

Viên tinh thể thần bí này giống như linh hồn thứ hai của Bạch Mộc Trần, chẳng những có thể dung nạp rất nhiều tin tức, đồng thời còn có thể trợ giúp cho hắn thôi diễn cùng tính toán vô hạn, phảng phất như chẳng bao giờ thấy mệt mỏi. Cẩn thận suy tính một chút, những chuyện mà người khác cần dùng một bộ não để làm, Bạch Mộc Trần lại có hai bộ não để suy tính, hơn nữa một trong số đó lại không cần nghỉ ngơi...

Có năng lực mạnh mẽ như thế, cuối cùng có thể không thành công hay sao? Cho nên Bạch Mộc Trần cảm thấy, các vị tiên hiền dựa vào cảm ngộ thiên địa tự nhiên, khai sáng công pháp truyền thừa mới thật sự là đại năng, mà chính hắn bất quá chỉ đứng ở trên vai của các vị tiên hiền , không có điểm gì đáng để khoe khoang cả .

"Tin! Làm sao không tin chứ..." Vân Tố khóe mắt khẽ giật một chút, tựa hồ có rất nhiều điều muốn hỏi đối phương, nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Một vị tiên nô có thể thôi diễn công pháp , ngộ tính như vậy, chính là muốn nghịch thiên hay sao chứ? Không khó để tưởng tượng, nếu để cho người của tứ đại tiên giáo biết được tình huống như thế, vậy thì hắn chỉ có một trong hai con đường có thể đi, chính là lựa chọn gia nhập vào một phương nào đó, hoặc là bị đánh thành hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.

"Ngươi... Tại sao lại nói với ta những chuyện này? Ngươi chắc chắn biết rõ, sự quan trọng của thôi diễn thuật chứ?" Vân Tố nhìn thẳng Bạch Mộc Trần, người sau cảm thấy ngạc nhiên nói: "Tại sao? Ta dĩ nhiên biết thôi diễn thuật quan trọng tới mức nào, nếu không làm sao ta lại đi nghiên cứu nó chứ. "

"Chẳng lẽ, ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi để ép hỏi ra thôi diễn thuật hay sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Vân Tố, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên mỉm cười: "Cần gì phải phức tạp như vậy chứ, nếu như Vân Tố cô nương muốn học « Diệu Diễn Thần Thuật » , tại hạ tất nhiên sẽ không giấu diếm."

"Ngươi..." Vân Tố im lặng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng ẩn ẩn phức tạp. Nàng không biết, đối phương thật sự ngốc nghếch hay là giả bộ ngu ngốc, bí thuật trân quý như thế , lại có thể dễ dàng truyền cho người khác, chẳng lẽ không sợ chính mình giết người diệt khẩu ư. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, lúc trước đối phương còn truyền thụ cho mình « Đạo Tàng Kinh Ý » , « Diệu Diễn Thần Thuật » so sánh với nó cũng chẳng coi là gì.

Đang nghĩ như thế, ngược lại Vân Tố khẽ thở phào nhẹ nhỏm: "Quên đi, coi như vừa rồi ta không nói gì."

"Ách!" Bạch Mộc Trần ngây ngốc, tựa hồ cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương, cho nên cười nói: "Thật ra thì, đạo lý hoài bích có tội tại hạ cũng hiểu rõ ràng, « Diệu Diễn Thần Thuật » quả thật có nhiều điểm tốt, nhưng đối với ta mà nói, cũng chỉ có chút hữu dụng mà thôi. Cho dù đem nó truyền bá ra ngoài, đối với ta cũng chẳng tổn hại bao nhiêu, so với việc một người ăn một mình, không bằng mọi người đều có thể hưởng thụ, cho nên cho dù Vân Tố cô nương không đề cập tới chuyện này, tại hạ cũng không có ý muốn giữ cho riêng mình . Chẳng qua thật đáng tiếc, hiện tại tu vi của ta quá thấp, « Diệu Diễn Thần Thuật » còn chưa hoàn thiện, trước mắt chỉ có thể thôi diễn ra một chút công pháp trụ cột ."

"Ngươi... Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? !"

"Dĩ nhiên. "

"..." Vân Tố sững sờ trong chốc lát, suy nghĩ có chút tán loạn . Trong nhận thức của nàng, người nào có thứ tốt, nếu không phải giấu đi thì sẽ mang ra giao dịch . Nhưng Bạch Mộc Trần lại làm ngược lại, hết lần này tới lần khác đều làm theo cách của riêng mình.

Nếu như hoài bích có tội, vậy thì dứt khoát đem những thứ đáng quý như vậy tặng ra ngoài cho mọi người cùng hưởng, mọi người đều có cơ hội như nhau, cũng tránh bị người khác dòm ngó ghen ghét . Không thể không nói, biện pháp của Bạch Mộc Trần quả thật không sai, nhưng lại có mấy người có thể thực sự làm được như thế?

"Pháp không thể dễ dàng truyền thụ, tiền tài không nên để lộ ra ngoài." Đây là những chuẩn tắc thường thức, lại cũng là ý nghĩ của hầu hết tu tiên giả. Nếu như Vân Tố ở trong hoàn cảnh như thế, nàng tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy. Hào phóng, bao dung hết thảy, cầm lên được bỏ xuống được. Chân thành, tâm như trẻ thơ, nói lời như một. Đây là ấn tượng của Vân Tố đối với Bạch Mộc Trần , không bàn về những chuyện khác, chỉ riêng phẩm tính mà nói, đã đáng giá để người khác tôn trọng.

Hiện tại nàng cũng đã hiểu, tại sao cha mình Cổ Thiên Hành lại coi trọng đối phương như vậy, thậm chí trước khi rời đi, còn hi vọng chính mình sau này có thể để ý tới hắn... .

Sau một hồi, đem sách trong thư lâu dọn dẹp gọn gàng. Hai người đều trầm mặc, không khí có chút lúng túng.

"Bạch đạo hữu, cô bé Ức Khổ kia đã xảy ra chuyện gì?" Vân Tố đột nhiên mở miệng, Bạch Mộc Trần nghe vậy khẽ ngẩn ra: " Ức Khổ? Sao thế?"

"Ôn gia phu nhân vì sao lại nói ta là sư tỷ của con gái nàng chứ?"

"Khụ khụ, chuyện này..." Bạch Mộc Trần cười khan hai tiếng nói: "Cho dù Vân Tố cô nương không hỏi, tại hạ sẽ cho cô nương một lời giải thích chắc chắn... Ức Khổ tiểu thư thuở nhỏ trải qua khổ nạn, hơn nữa thiên tư ngộ tính cũng rất tốt, cho nên ta đã đem đan đạo thuật của Cổ tiền bối truyền thụ cho nàng.

Ta vốn định để cho Vân Tố cô nương thay cha người thu đồ, bất quá lúc ấy cô nương hôn mê bất tỉnh, không thể làm gì khác là thay cha của cô nương nhận đồ đệ. "

"..." Vân Tố không nói.

"Vân Tố cô nương, Ức Khổ tiểu thư phẩm tính thật sự rất tốt, ta tin tưởng nhất định nàng có thể đem truyền thừa của Cổ tiền bối phát dương quang đại."

"..." Vân Tố vẫn trầm tĩnh, vừa không đồng ý, vừa không phản bác, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

"Ai!" Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác là nói sang chuyện khác: "Vân Tố cô nương, không bằng đi ra ngoài đi một chút đi?"

...

Hai người ra khỏi thư lâu, ngoại viện hoàn toàn yên tĩnh.

"Nơi này rất yên tĩnh. "

"Đáng tiếc phía ngoài hơi hỗn loạn, cũng đã quấy rầy Vân Tố cô nương tĩnh dưỡng." Dừng một chút, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Đúng rồi, hiện tại thương thế của cô nương như thế nào rồi?"

"Ta hôm nay đã mất hết tu vi..."

Nghe thấy Vân Tố thẳng thắn như thế, Bạch Mộc Trần cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhíu nhíu mày, chân thành nói: "Mất thì đã mất rồi, cho dù bắt đầu lại một lần nưỡng, ta tin tưởng Vân Tố cô nương nhất định có thể bước lên tiên đạo đỉnh phong."

"Tiên đạo đỉnh phong sao..." Vân Tố lẩm bẩm tự nói, nhưng ngay sau đó vẻ mặt hờ hững nói: "Hôm nay Nam Môn thị tộc nguy nan sớm tối, Bạch đạo hữu tựa hồ cũng không nóng nảy chút nào, còn có thời gian rãnh rỗi để ý tới chuyện của người khác."

"Nếu như đã không đi được, nóng nảy lại có ích lợi gì." Bạch Mộc Trần nhìn trên trời, cười nhạt: "Thật ra thì, tình huống bây giờ chưa chắc đã quá xấu, thị tộc ngàn năm, thế gia vạn năm , ai mà không trải qua tai kiếp mới có thể tồn tại chứ ... Hôm nay Nam Môn thị tộc đã đi tới cuối, nếu như không thay đổi, tự nhiên không thể nào tránh khỏi suy bại, không phá thì không lập được."

Vân Tố không nghĩ tới Bạch Mộc Trần lại có thể nhìn mọi chuyện thấu triệt như thế, không khỏi âm thầm gật đầu. "Bạch đạo hữu, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi..."

"Nga? Vân Tố cô nương cứ hỏi tự nhiên ."

"Ta..." Vân Tố tiếng nói chợt dừng lại, Bạch Mộc Trần không khỏi nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy một thân ảnh bước nhanh mà đến.

"Bạch... Bạch tiên sinh!" Người tới chính là Nam Môn Văn Dương, vừa nhìn thấy Vân Tố cùng Bạch Mộc Trần sóng vai mà đi , hơi khẽ ngẩn người. Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, Nam Môn Văn Dương lại không hỏi nhiều, mà là đem tầm mắt chuyển hướng về phía Bạch Mộc Trần.

"Bạch tiên sinh, Gia chủ cho mời ngươi, ngươi xem bây giờ có phải có không... ." Hôm nay địa vị của Bạch Mộc Trần ở Nam Môn thị tộc rất đặc thù, chỉ sợ Nam Môn Văn Dương thân là chấp sự nội đường cũng không dám chậm trễ.

"Xin lỗi Vân Tố cô nương, xem ra tạm thời không thể trả lời vấn đề của cô được ."

"Đừng ngại, đạo hữu xin cứ tự nhiên. "

"Cáo từ." Bạch Mộc Trần hướng về phía Vân Tố gật đầu xin lỗi, sau đó đi theo Nam Môn Văn Dương bay thẳng đến đỉnh Vọng Thiên Phong... .

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK