Cho dù bây giờ là giữa trưa nhưng Tả Đăng Phong vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho đổ mồ hôi lạnh, bởi vì hắn thấy Pháp tượng kia mở mắt ra, nói cách khác đó là một người nào đó.
Tả Đăng Phong không có chạy trốn, tuy rằng người đạo sĩ trong này khiến hắn hoảng sợ nhưng mà lúc này là ban ngày, nếu như là Âm vật thì hắn sẽ không có khả năng không sợ mặt trời.
Tả Đăng Phong nhìn vào người đạo sĩ trong này nhưng mà người đạo sĩ này cũng không có nhìn hắn, lúc này hắn đang nhắm mắt lại để thích ứng với ánh sáng, khoảng chừng 3’ sau thì hắn mở mắt ra, Tả Đăng Phong cũng không có đi đâu cả, đạo sĩ kia cũng không có mở miệng. Hắn nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh mang theo vẻ tiêu điều.
- Ngươi là ai ?
Tdp mở miệng hỏi.
- Ngươi không biết lên tiếng sẽ làm phiền người khác sao?
Đạo sĩ đánh giá Tả Đăng Phong.
- Vậy tôi sẽ đi.
Tả Đăng Phong nói xong rồi đi ra, tuy rằng hắn không biết đạo sĩ này là ai, tại sao lại ngồi ở đây nhưng mà sự xuất hiện của hắn đã quấy rầy đến đối phương.
- Lúc này là triều đại nào ?
Đột nhiên đạo sĩ mở miệng hỏi.
- TQ Dân quốc năm thứ 27.
Tả Đăng Phong dừng lại, nếu đối phương mở miệng nói thì chứng tỏ hắn không có địch ý.
- Khang Hi năm thứ 3 cách đây bao nhiều năm?
Đạo sĩ hỏi.
- Khang Hi năm thứ 3 là năm 1663, bây giờ là năm 1938, khoảng 275 năm.
Tả Đăng Phong nhíu mày tính toán.
- Còn 25 năm nữa.
Đạo sĩ kia nghe vậy bình tĩnh đã mở miệng, vẻ tiêu điều trong ánh mắt càng nhiều hơn.
- Tôi vô ý xin nhập, tôi sẽ đóng cửa lại.
Tả Đăng Phong lên tiếng lần nữa. Tuy rằng hắn không rõ 25 năm trong miệng đạo sĩ kia là gì nhưng hắn dựa vào lời nói của đạo sĩ kia, có thể khẳng định người này đã sống ở đây rất lâu.
- Làm phiền ngươi canh giữ ở bên ngoài nửa canh giờ, đã lâu rồi bần đạo còn chưa nhìn thấy mặ trời.
Đạo sĩ mở miệng thở dài.
- Được rồi.
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay rồi gật đầu đáp ứng.
- Làm phiền rồi.
Đạo sĩ lên tiếng nói cám ơn, lập tức không lên tiếng nữa.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì thêm, ra bên ngoài ngồi cùng với 13.
Đạo sĩ trẻ tuổi một mực nhìn vào cảnh tượng ngoài động, ánh mắt của hắn nhìn vào mặt trời, nhìn rất lâu, nếu là người bình thường khẳng định là sẽ không nhịn được mà hắt xì nhưng mà hắn lại không có gì cả. Tuy rằng ánh mắt của hắn nhìn quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế xếp bằng.
Khi hắn đang ngưng thần quan sát thì Tả Đăng Phong cũng không có quấy rầy hắn, mặc dù trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc nhưng hắn vẫn không dám tùy ý đặt câu hỏi. Bởi vì hắn không biết đạo sĩ trẻ tuổi này lợi hại như thế nào, bất quá hắn có thể ở đây một thời gian dài, lại không ăn không uống, điều này nói lên hắn đã khác xa người thường, Tả Đăng Phong lo lắng mình không cẩn thận sẽ chọc giận hắn.
- Tới giờ rồi, đóng thạch môn lại, ngày sau chớ quay lại.
Thật lâu sau, rốt cuộc đạo sĩ kia thu lại tầm mắt rồi nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn đồng hồ, càng thêm bội phục đạo sĩ trẻ tuổi này, hắn không có đồng hồ nhưng có thể xác định được nửa canh giờ trôi qua được bao lâu.
- Có phải ngươi có thương tích trong mình không?
Tả Đăng Phong đứng lên hỏi.
- Ngươi muốn như thế nào?
Đạo sĩ nghe vậy lập tức lộ sát cơ.
- Ta muốn hỏi ngươi có cần trợ giúp không?
Tả Đăng Phong thấy thế đi đến phía bên phải đóng cơ quan, thạch môn từ từ khép lại.
- Chậm đã, bần đạo có chuyện nói với ngươi.
Ngay tại khi thạch môn sắp đóng lại thì đạo sĩ trẻ tuổi mở miệng, Tả Đăng Phong nghe vậy lại mở thạch môn ra.
- Ngươi là đệ tử của Xiển giáo sao?
Thạch môn mở ra, đạo sĩ trẻ tuổi hỏi.
- Tuy rằng ta luyện pháp thuật của Xiển giáo nhưng ta khoogn phải là đạo sĩ.
Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời, trong lòng hắn rất là nghi hoặc, không rõ vị đạo sĩ này vì cái gì sẽ có câu hỏi như thế.
- Dương khí trong cơ thể ngươi quá thừa, nếu như có sư phụ ở bên thì hắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Đạo sĩ nói.
- Ta không có sư phụ, ta luyện chính là pháp môn Luyện khí của nữ nhân.
Tả Đăng Phong ảm đạm gật đầu. Vị đạo sĩ này thật lợi hại, Thiết Hài cùng Ngọc Phất tiếp xúc thân thể hắn mới có thể nhận ra Dương khí của hắn quá thịnh, thế mà đạo sĩ này ngồi ở đằng xa lại có thể nhìn thấy được.
- Trên người ngươi có vật gì phát ra hàn khí?
Đạo sĩ lại hỏi.
Tả Đăng Phong liền ngây ngẩn cả người, làm sao người này biết được mình có cái bao tay kia. Bất quá cho dù nội tâm nghi hoặc thì Tả Đăng Phong vẫn lấy cái bao tay kia ra.
- Ngươi cũng biết vậy này sao?
Đạo sĩ nhìn thoáng qua bao tay rồi thuận miệng hỏi.
- Xin mời đạo trưởng chỉ giáo.
Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức thỉnh giáo.
- Bao tay này vốn có 2 cái, là do Hùng Kim Tàm nhả tơ dệt thành, phải là Dương, tên là Thuần Dương Thủ, trái là Âm, tên Huyền Âm Thủ, lúc trước là do Chu đạo nhân Âm Dương tử để lại, tục truyền Thuần Dương trên tay phải của Âm Dương tử có thể tẫn cốt thành tro, Huyền Âm trên tay trái của hắn có thể làm đóng băng. Phương pháp luyện khí của người đã đi lệch rồi, nếu bây giờ bỏ hết luyện lại từ đầu sẽ tốn công tốn sức, có được Huyền Âm thủ này thì tính mạng của ngươi cũng không đáng lo ngại, bất quá ngày sau nếu nó biến mất thì ngươi sẽ nguy hiểm.
Đạo sĩ chính sắc giải thích.
- Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói cảm ơn.
- Ai là ngươi tu đạo mạnh nhất đương thời?
Đạo sĩ thuận miệng hỏi lại.
- Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phất, năm người này đúng là Huyền Môn Thái Đẩu..
Tả Đăng Phong trả lời.
- Tu vi ra sao?
Đạo sĩ nhíu mày hỏi
- Bọn họ có thể nhảy hơn 40 trượng.
Tả Đăng Phong do dự một chút rồi trả lời.
- Chỉ bằng chừng đó mà tự cho mình là Thái Đẩu, Phật môn suy rồi, Đạo môn cũng không xong.
Khuôn mặt đạo sĩ lộ vẻ khinh thường cùng xem thường
Tả Đăng Phong thấy thế không có nói tiếp, bởi vì đạo sĩ nói cái gì hắn căn bản là nghe không hiểu.
- Đạo trưởng, người có biết con mèo này?
Tả Đăng Phong do dự một chút lại mở miệng thỉnh giáo, lai lịch của bao tay hắn đã biết, nhưng là 13 có lại lịch gì thì hắn vẫn chưa biết được.
- Hơi thở của vật này vô cùng quái dị, cả đời này bần đạo chưa từng thấy qua.
Đạo sĩ nhíu mày nhìn vào 13, hồi lâu sau mới mở miệng trả lời.
- Đa tạ đạo trường, nếu đạo trưởng không có gì chỉ giáo thì ta xin cáo từ.
Tả Đăng Phong nói, lúc này hắn còn chuyện quan trọng để làm, không thể ở lại nữa.
- Ta gặp ngươi cũng coi như là có duyên phận, phương pháp tụ khí của ngươi lại quá chậm, bần đạo sẽ truyền lại cho ngươi một chỉ quyết luyện khí của Tiệt giáo, ngươi hãy nghe cho kĩ. Tả thủ tam chỉ tiếp nhất chỉ nhị tiết, ngũ chỉ tiếp thọ văn, nhị chỉ tam chỉ hàm lộc văn, thử chỉ quyết khả tụ thiên địa linh khí, nhĩ thập nhị kinh mạch tẫn thông, cần gia tu hành, ngưng khí trùng tử chỉ nhật khả đãi.
Đạo nhân bình tĩnh nói xong nhắm hai mắt lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy trong khoảng thời gian ngắn ngây dại, hắn không nghĩ tới đạo sĩ sẽ truyền thụ chỉ quyết cho hắn, lúc này hắn rất cần phương pháp tụ khí, xem ra chuyến đi Thiếu Lâm này cũng không uổng công.
Sau đó Tả Đăng Phong bắt đầu nhớ lại những lời của đạo sĩ kia rồi bắt đầu theo phương pháp kia mà tụ khí, trong khoảnh khoắc hắn liền cảm thấy kinh mạch được mở rộng ra, linh khí bên ngoài như suối lớn tràn vào thân thể hắn.
- Đa tạ đạo trưởng, xin hỏi đạo trưởng có pháp danh gì?
Tả Đăng Phong vội vàng nói cảm ơn.
- Ta họ Ôn, ngươi đi đi.
Đạo sĩ nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày đứng ngẩn ngơ hồi lâu, rồi khom người cảm ơn, sau đó mới đến đóng lại mật thất.
Sau khi đống mật thất lại, Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, ánh mặt trời làm hắn cảm thấy mọi chuyện phát sinh đều là thật. Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng kích động, đạo sĩ này đã truyền cho hắn một chỉ quyết không cần ngồi xếp bằng điều tức, bất kể lúc nào, chỉ cần dùng chỉ quyết này sẽ tụ tập được linh khí.
Một hồi lâu, Tả Đăng Phong mới từ trong vui mừng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng mang theo 13 chạy về phía Đông, hắn muốn trở lại Văn Đăng để đào ngôi mộ cũ của 13.
Trong chỗ mộ của 13 còn một cái Thuần Dương thủ, cái này cũng không có tác dụng nào đối với Tả Đăng Phong bởi vì Dương khí trong người hắn quá thịnh nhưng mà Tả Đăng Phong nhất định phải tìm Thuẩn Dương thủ này để hủy nó đi..
Nếu muốn cứu sống Vu Tâm Ngữ, nhất định phải tìm được 6 loại động vật kia, trong quá trình này hắn sẽ có khả năng xảy ra xung đột với ngũ đại cao thủ. Một khi tiếng vào Chí Tôn Chi Thảnh, có thể sử dụng Sinh Tử quyết phối hợp Huyền Âm thủ phát ra hàn khí để làm đóng băng đối phương. Tả Đăng Phong không hy vọng kẻ thù nào của mình có thể chống lại công kích của mình, cho nên hắn nhất định phải hủy Thuần Dương thủ.