Tả Đăng Phong mang theo 13 chạy nhanh về hướng Đông, phái Mao Sơn ở tỉnh Giang Tô mà hắn lúc này đang ở Hồ Bắc, ở giữa cách tỉnh An Huy, như vậy Tả Đăng Phong phải vượt qua ba tỉnh mới có thể đến trợ giúp Kim Châm được.
Tả Đăng Phong vừa đi vừa tính toán khoảng cách đến phái Mao Sơn, hắn tính nếu muốn đến nơi thì còn phải đi khoảng hai ngàn dặm, nếu đi thẳng một đường thì có thể ngắn hơn một chút, với tu vị lúc này của hắn thì mỗi giờ có thể đi được hai trăm dặm, mà loại tốc độ này không duy trì được lâu mà còn cần phải nghỉ ngơi. Như vậy nếu hắn muốn chạy đến phái Mao Sơn thì cần ít nhất mười hai tiếng, vậy thì khi đến nơi sẽ là lúc nửa đêm hoặc rạng sáng.
Tính toán xong thời gian đến nơi, Tả Đăng Phong liền bắt đầu suy đoán tình huống của Kim Châm, hơi suy nghĩ đã có được đáp án, trăm phần trăm là cùng đấu pháp với người NB.
Hắn có thể chắc chắn như vậy là có hai lý do, thứ nhất là Kim Châm dã từng nói người NB muốn phái cao thủ tu đạo đến khiêu khích người tu đạo ở TQ, dùng việc này để lấy cớ chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người trong nước. Thứ hai, tu vi của Kim Châm tinh thâm, lại là bạn thân của Ngân Quan và Ngọc Phật, nếu gặp chuyện thì nhất định trước tiên sẽ nhờ hai người họ giúp đỡ, hay có thể nói chuyện mà họ gặp phải cả ba cao thủ liên thủ cũng không thể giải quyết được, nếu không Kim Châm cũng không tìm thêm sự giúp đỡ, mà chuyện để cả ba không thể giải quyết được tất nhiên chính là cao thủ mà người NB phái đến.
Hiểu rõ mọi chuyện xong, Tả Đăng Phong càng lo lắng hơn, giao tình của hắn và Kim Châm cũng không nặng, nếu gặp chuyện có thể tự giải quyết thì nhất định Kim Châm sẽ không nhờ đến hắn, trư phi đám người Kim Châm hoàn toàn không thể giải quyết được nên mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn, nếu vậy thì tình huống đã rất nguy cấp rồi, rất có thể bọn họ đã bắt đầu đấu pháp, hơn nửa kết quả nhất định là bất lợi cho đám Kim Châm.
Bốn tiếng sau, Tả Đăng Phong tiến vào tỉnh An Huy, mùa đông trời nhanh tối, nhưng đối với Tả Đăng Phong thì ban ngày và ban đêm cũng không khác gì nhau, nghỉ ngơi một chút, Tả Đăng Phong liền tiếp tục lên đường.
Trên đường cũng gặp tiệm cơm nhà trọ, nhưng Tả Đăng Phong cũng không dừng lại dùng cơm, trong lòng hắn rất lo lắng chỉ mong mau chóng đến được chỗ Kim Châm.
Chín giờ tối, Tả Đăng Phong phát hiện đối diện bay đến một con phi trùng kỳ quái, phi trùng có mày xanh, lớn chừng cái móng tay, hình dáng bên ngoài gần giống như con chuồn chuồn, nhưng cái đuôi ngắn hơn chuồn chuồn, trên lưng có ba đôi cánh, khi bay lượn phát ra tiếng ông ông.
Sau khi phi trùng thấy Tả Đăng Phong luôn lượn vòng quanh hắn mấy vòng, cùng lúc đó thì Tả Đăng Phong nghe ông trúc trong ngực cũng phát ra âm thanh giống con phi trùng, Tả Đăng Phong liền đoán được đây chính là Thanh Phù Trùng mà Ngọc Phật từng nói.
Thanh Phù Trùng bay quanh người Tả Đăng Phong ba vòng liền xoay người bay về hướng đông, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nhíu mày đi theo, đây chắc chắn là Ngọc Phật thả ra để thúc giục và dẫn đường cho hắn.
Thanh Phù Trùng xuất hiện chứng tỏ tình thế của đám người Kim Châm rất nguy cấp, cần hắn trợ giúp gấp, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền tăng thêm tốc độ.
Vào nửa đêm, Tả Đăng Phong đã kiệt sức đành dừng lại nghỉ ngơi để hồi phục. Vì hắn lựa đường thẳng để đi nên nơi này rất hoang vắng, không có nước cũng chẳng có đồ ăn, Tả Đăng Phong chỉ có thể ngồi xếp bằng, thu nạp linh khí để khôi phục sức lực.
Người tu đạo một khi linh khí cạn kiệt thì trong thời gian ngắn rất khó bổ sung lại được. May là Tả Đăng Phong học được pháp quyết tụ khí của Tiệt Giáo, có thể nhanh chóng bổ sung linh khí, dù vậy đời cho bổ sung đầy đủ linh khí, điều hòa Âm Dương xong thì cũng mất hơn một tiếng.
Sau khi bổ sung đầy đủ linh khí, Tả Đăng Phong lập tức lên đường. Kim Châm cũng biết đại khái nơi hắn sẽ đi, cho nên lúc gọi hắn trở về nhất định đã tính toán thời gian đợi hắn, bây giờ cần phải trở về kịp lúc trời sáng nếu không sợ rằng mọi chuyến sẽ hỏng hết.
Binh pháp có nói, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai thì tinh thần sụt giảm, đến tiếng thứ ba thì tinh thần đã cạn. Lúc này Tả Đăng Phong cũng như vậy, thể lực của hắn sau khi cạn kiệt chỉ có thể lướt một đoạn ngắn, thời gian cần hạ xuống nghỉ ngơi càng lúc càng dài, mặc dù hắn không muốn nghỉ, nhưng nếu không nghỉ thì không thể đi nổi nữa, cứ như vậy, sau khi rời khỏi tỉnh An Huy đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau.
Con Thành Phù Trùng kia luôn dẫn đường phía trước, mỗi khi Tả Đăng Phong dừng lại nghỉ ngơi thì nó cũng đậu xuống người hắn. Lúc hơn bốn giờ sáng hắn tìm được một thôn xóm, lúc này trời chưa sáng, Tả Đăng Phong trực tiếp tìm nhà lớn nhất trong thôn, đạp cửa đi vào, sau khi tìm được phòng bếp liền tìm nước uống và kiếm chút cơm thừa, đợi cho chủ nhà mặc quần áo chạy đến thì hắn đã rời đi.
- 13, mày có biết rương gỗ của tao lấy từ chỗ nào không ?
Tả Đăng Phong liền cúi đầu hỏi 13, sau khi ăn cơm thì thể lực của Tả Đăng Phong cũng hồi phục một chút.
13 nghe xong liền gật đầu.
- Nơi đó có rất nhiều căn phòng rộng lớn, còn có rất nhiều sách.
Tả Đăng Phong liền khoa tay nói.
13 nghe xong lại gật đầu.
- Nơi đó cửa có phải làm bằng gỗ không?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
13 nghe xong liền lắc đầu. Cửa lớn của Đồ Thư Quán thành Nam Kinh đúng là làm bằng sắt.
- Tốt lắm, mày đi đến nơi đó đợi tao, khi nào làm xong việc tao sẽ đến tìm mày.
Tả Đăng Phong xác định 13 hiểu rõ ý mình, liền ra lệnh.
13 liền gật đầu, xoay người chạy về hướng đông.
Tả Đăng Phong thấy nó đi đúng hướng, mới đạp đất mượn lực lướt đi về hướng đông bắc, thật sự hắn cũng không muốn để 13 rời đi, nhưng 13 không nhẹ, nếu mang theo nó chắc chắn sẽ làm chậm thời gian đến phái Mao Sơn.
Thả 13 đi, tốc độ của Tả Đăng Phong nhanh hơn, nhanh chóng chạy theo phía sau Thanh Phù Trùng, Thanh Phù Trùng là một thứ rất tốt để dẫn đường, nó có thể nhớ kỹ con đường đã bay qua, vì vậy mà nó có thể chỉ cho mình con đường ngắn nhất, ít tốn thời gian nhất và dễ đi nhất.
Tám giờ sáng, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng chạy đến chân núi Mao Sơn, khiến hắn bất ngờ là lúc này bên dưới chân núi tụ tập không ít hơn vạn người, khung cảnh cực kỳ ồn ào, nhốn nháo.
Nếu không biết trước sự việc, Tả Đăng Phong nhất định sẽ nghĩ đây là do phái Mao Sơn mở hội, nhưng nhìn đám lính ngụy đông đảo cộng thêm mười chiếc xe quân sự của lính NB thì hắn biết, suy đoán trước đó của mình là hoàn toàn đúng, đám người NB đã tìm đến tận nơi rồi.
Thanh Phù Trùng bay qua đám người, Tả Đăng Phong cũng bay vọt qua, lúc này hắn đã nghe được tiếng linh khí xé gió của của thủ đánh nhau phát ra.
Tả Đăng Phong bay lên cao một lúc liền phát hiện ở trên một mảnh đất trống rộng lớn, có một tăng một đạo đang so đấu, hai người này hắn đều đã gặp, cái đầu mang mào gà hung hăng kia chính là Đồng Giáp, còn một thân vải xanh tiên phong đạo cốt, chính là chưởng giáo Toàn Chân, Ngân Quan Vương chân nhân.
Trên sân bãi chính Bắc dựng lên một mái che nắng, bên trong có một ít sĩ quan NB và một ít đạo nhân lớn tuổi, mặt mũi đám sĩ quan vui mừng, mà mấy lão đạo nhân kia thì vẻ mặt đầy lo lắng.
Trên sân phía đông có đặt ba ghế ngồi, một trong số đó trống không, còn trên hai ghế còn lại phân biệt có một người mang áo đen và một sĩ quan NB mang quân phục ngồi, nhưng khiến Tả Đăng Phong bất ngờ, tên sĩ quan kia lại chính là đại tá Đằng Khi !
Lúc nhìn thấy Đằng Khi, Tả Đăng Phong đã muốn xông lên trước liều mạng nhưng hắn cố kìm nén, bởi vì bên trái sân cũng để ba ghế ngồi, Ngọc Phật ngồi ở ghế chính giữa, hai bên trái phải đều để trống, lúc này Tả Đăng Phong liền hiểu, Kim Châm chắc chắn đã xảy ra chuyện, bởi vì nếu Kim Châm không có sự cố gì, thì Ngọc Phật không nên ngồi ở giữa, dựa theo tuổi và vai vế thì chắc chắn cô phải ngồi phía bên phải mới đúng.
Tả Đăng Không cũng không lập tức nhảy vào sân thi đấu, bởi vì Ngân Quan và Đồng Giáp đang so đấu, cho nên khi ở giữa không trung hắn khẽ đổi hướng lướt về phía Tây, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, rơi xuống bên cạnh Ngọc Phật.
- Ngọc chân nhân, Đỗ đại ca đã xảy ra chuyện gì ?
Sau khi hạ xuống, Tả Đăng Phong lập tức hỏi.
- Cậu thật sự trở về rồi, mau ngồi xuống đi.
Ngọc Phật nhận ra Tả Đăng Phong, liền vội vàng đứng dậy nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền ngồi vào ghế bên phải, hắn biết nơi này chính là chuẩn bị cho hắn. Sau khi ngồi xuống liền liếc mắt về phía Đằng Khi, khiến hắn khó hiểu là khi nhìn thấy hắn trở về không ngờ Đằng Khi còn lộ vẻ mặt vui mừng, chẳng qua vẻ mặt vui mừng này chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất, thay vào đó chính là âm lạnh.
- Ngọc chân nhân, Đỗ đại ca xảy ra chuyện gì ?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phật hỏi, không ngờ lúc quay đầu lại mới phát hiện đôi mắt của Ngọc Phật hơi đỏ.
- Nói mau, cuối cùng là Đỗ đại ca đã xảy ra chuyện gì ?
Tả Đăng Phong thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền vội vàng hỏi.
- Sáng hôm qua hắn bị người đánh lén, bị thương, nhưng may là không có gì nguy hiểm.
Ngọc Phật liền lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, không nói gì nữa mà quay đầu quan sát hai người đang giao đấu giữa sân, lúc này mới chỉ bắt đầu cho nên cả hai người Đồng Giáp và Ngân Quân chưa sử dụng bản lĩnh thật sự ra.
- Làm sao cậu lại gầy đến thế này ?
Một lát sau, Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong hỏi nhỏ.
- Uhm !
Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Hắn là người trong cuộc nên không hiểu được cảm nhận của Ngọc Phật. Hắn lang thang trong núi hơn nửa năm, chịu đủ gió sương, bộ dáng bây giờ còn tiều tụy hơn trước rất nhiều, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra hắn đã gầy thành bộ xương di động rồi, quần áo và giầy đều rách nát tả tơi.
Qua bộ dáng và quần áo bây giờ của Tả Đăng Phong, Ngọc Phật cũng nhận ra hơn nửa năm này Tả Đăng Phong đã rất khổ cực tìm kiếm trong núi, Ngọc Phật kính nể từ tận đáy lòng với chấp nhất đối với tình yêu của Tả Đăng Phong, nhưng khiến Ngọc Phật càng cảm động đó là bộ dáng đã trở thành thế này rồi mà Tả Đăng Phong vẫn không quản gian khổ khó khăn, vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu viện.
Tất nhiên là Tả Đăng Phong không biết được những suy nghĩ trong lòng của Ngọc Phật, lúc này lực chú ý của Tả Đăng Phong đều dồn hết lên người Đằng Khi đang ở đối diện, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười tự tin của hắn, Tả Đăng Phong không nhịn được muốn xông lên xoay đứt đầu hắn. Nhưng Tả Đăng Phong vẫn không làm vậy, bởi vì hắn chú ý thấy trên cánh tay trái của Đằng Khi đang mang một cái bao tay màu vàng !