Một khi mắt phải của 13 biến thành màu vàng thì chứng tỏ nó thấy được âm vật gì đó, Tả Đăng Phong liền xoay người nhìn về hố trời, phát hiện tòa Cô Phong ở bên trong đang khẽ rung động.
Rung động hoàn toàn khác với chấn động, rung động là lên xuống nhấp nhô, còn chấn động là đung đưa trái phải. Cô Phong cao đến đâu thì bên dưới cũng phải có nền móng, nếu nó đã rung động thì chứng tỏ nó không phải Cô Phong.
Cô Phong chỉ rung động mấy cái rồi dừng nhưng 13 vẫn nhìn chằm chằm vào nó, vẻ mặt dần hung lệ, bắt đầu kêu lên thị uy.
Tả Đăng Phong lại nhặt lên một tảng đá, dồn sức ném về trước, hòn đá vừa chạm vào thì ngọn Cô Phong lại tiếp tục rung động. Lần này Tả Đăng Phong đã hiểu, ngọn Cô Phong này rất có thể là một sinh vật sống.
- 13, đi thôi, rời khỏi đây trước đã.
Tả Đăng Phong vác rương gỗ lên nói, lúc này là buổi tối, đợi ban ngày sẽ đến tìm hiểu kỹ càng..
Tả Đăng Phong xoay người đi được vài bước, phát hiện 13 không đi theo, quay đầu nhìn lại, liền sợ chảy cả mồ hôi lạnh, không biết 13 đã leo lên vách núi lao ra ngoài từ lúc nào, bây giờ chính là lúc nó ở giữa không trung.
Từ vách núi đến chỗ ngọn Cô Phong cũng phải hai dặm, vậy mà 13 có thể nhảy qua, mà cách ở giữa chính là hố trời không chỗ mượn lực, ở dưới chính là vực sâu, lại ngập tràn chướng khí màu hồng, nếu 13 ngã xuống sẽ cực kỳ nguy hiểm.
- Trở lại !
Tả Đăng Phong liền xoay người đề khí bay lên, cùng lúc đó cũng phát ra linh khí thành hình bàn tay hướng về chỗ 13. Lúc này hắn đã tính toán xong, dù cho bị rơi vào hố trời cũng phải kéo 13 trở về, sau khi Sinh Tử quyết tiến vào cảnh giới Chí Tôn, chẳng những có thể đề khí bay lên cao mà còn có thể dùng linh khí làm chậm tốc độ rơi xuống.
Linh khí của Tả Đăng Phong có thể lăng không bắt vật ở ngoài xa mấy trượng, lúc này mục tiêu của hắn chính là chặn trước mặt 13, lúc này quá vội vàng mà hắn không để ý thấy sau khi tốc độ của 13 chậm lại cũng không bị rơi vào hố trời, mà vẫn tiếp tục lấy đà nhảy tới trước, kết quả này khiến Tả Đăng Phong chụp hụt.
Một trảo bị hụt khiến Tả Đăng Phong rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ 13 lại có thể ở giữa không trung mượn lực. Điều này khiến hắn nghi ngờ nơi 13 nhảy tới có một con đường để đi lại, liền lập tức phát ra linh khí đập xuống nơi 13 vừa mượn lực, nhưng nơi đó vẫn chỉ là hư không, không hề có vật thể nào bị che giấu, như vậy thì chứng tỏ 13 có thể liên tục chạy trên không trung.
- 13, cẩn thận !
Tả Đăng Phong nhìn về hướng 13 hét to, 13 ở trên hư không liên tục lấy đà nhảy tới, khiến Tả Đăng Phong cực kỳ ngạc nhiên.
Cùng lúc đó thì linh khí cũng đã cạn, Tả Đăng Phong đành bám vào vách núi phía Đông, nhìn 13 đang lao thẳng về ngọn Cô Phong.
13 vừa lao tới ngọn Cô Phong liền lập tực cào cấu, Tả Đăng Phong liền nhíu mày, dựa theo hành động này của 13 thì không nghi ngờ gì nó đang tấn công một cái gì đó, nhưng mà hắn lại không thể nhìn thấy.
13 liên tục tấn công vào một chỗ, lần này hình như nó gặp phải một đối thủ rất mạnh, mấy lần đã bị đối thủ vô hình kia đánh bay ra ngoài, mà mỗi lần như vậy 13 đều ở giữa không trung xoay người tiếp tục tấn công. Tả Đăng Phong không thể nhìn thấy đối thủ của nó nên chỉ có thể liên tục gọi nó trở về. Nhưng lúc này 13 hoàn toàn không nghe theo lệnh của hắn, mà chỉ liên tục biến chiêu tấn công, Tả Đăng Phong đã sớm biết 13 rất thích chiến đấu, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy nó thật sự tức giận như lúc này.
Cuộc chiến quái dị này diễn ra hơn một tiếng đống hồ mới kết thúc, bằng thắng lợi của 13. Vào một trảo cuối cùng của 13 lộ ra một chùm nước màu xanh biếc, thì ngọn Cô Phong ở giữa hố trời cũng biến mất. Mà sau khi chiến thắng, 13 cũng không quay trở lại mà vẫn đứng trên không trung, liên tục kêu gào giận dữ, ra oai.
Tả Đăng Phong liền gọi nó trở về, lúc này 13 mới chậm rãi chạy trở lại. Đến bên vách núi liền liếc nhìn Tả Đăng Phong, nằm úp sấp xuống thở, vẻ mặt rất uể oải.
Tả Đăng Phong cũng không nói gì, tình huống vừa nãy, khi 13 lăng không chạy đến ngọn Cô Phong mà không có điểm đặt chân nào. Vậy mà nó vẫn băng băng chạy đến trước được, điều này chứng tỏ 13 có thể thoải mái chạy nhảy trên không trung.
Lúc này, Tả Đăng Phong cảm giác thì ra mình vẫn không hề hiểu rõ 13, từ trước đến giờ 13 chưa từng thể hiện năng lực này trước mặt Tả Đăng Phong, như vậy chứng tỏ 13 luôn luôn giấu diếm thực lực với hắn.
- Rồng vào biển rộng, hổ vào rừng sâu, không cần biết mày là gì, duyên phân chúng ta từ nay chấm hết, sau này mày không cần đi theo tao nữa !
Tả Đăng Phong nói xong xoay người rời đi, hắn cực kỳ thất vọng với 13, lúc trước khi vào Thanh Thủy quan, nếu 13 không che dấu thực lực thì bọn lính NB chắc chắn không ai sống được, nếu vậy thì Vu Tâm Ngữ cũng sẽ không chết, nhưng nó lại lựa chọn che dấu thực lực, để cuối cùng kết quả Vu Tâm Ngữ phải chết!
13 thấy Tả Đăng Phong bỏ đi, liền bò dậy chạy theo phía sau hắn.
- Không được đi theo tao!
Tả Đăng Phong quay lại, giận dữ hét lớn, năm đó nếu không phải hắn và Vu Tâm Ngữ cứu 13, đám Đằng Khi cũng sẽ không chạy vào Thanh Thủy quan, xét đến cùng thì 13 cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến cái chết của Vu Tâm Ngữ.
- Meo !
13 sửng sốt kêu lên, vẻ mặt vô tội nhìn Tả Đăng Phong, nó không hiểu vì sao bỗng nhiên Tả Đăng Phong lại trở mặt với mình.
Vẻ mặt đáng thương của 13 khiến Tả Đăng Phong mềm lòng, lúc này hắn nhớ đến chính mình và 13 đã hại chết Vu Tâm Ngữ, nhớ đến những chuyện trước đây, nhớ đến chuyện 13 từng cứu tính mạng của mình.
- Đến đây !
Tả Đăng Phong khẽ nhún chân nhảy lên cao sáu trượng, nhìn 13 nói.
13 liền khó hiểu, nhưng nó cũng chỉ do dự một chút rồi co người nhảy về phía Tả Đăng Phong, nó muốn nhảy lên chỗ vai của hắn nhưng lại chỉ nhảy đến phần eo rồi trượt luôn xuống dưới.
Tả Đăng Phong thấy vậy cũng hạ xuống mặt đất, bình thường 13 chỉ nhảy cao nhất là năm thước, biểu hiện co chân lấy đà lần này của nó cũng giống như bình thường. Tả Đăng Phong nhảy lên cao sáu trượng chính là để thử 13, động vật không có khái niệm chính xác về độ cao, năm hay sáu thước trong mắt chúng đều giống nhau, nếu nó có thể nhảy đến vai Tả Đăng Phong, vậy thì chứng tỏ trước đây nó đều là giả vờ, nhưng sự thật là nó không thể nhảy đến.
Nếu đã như vậy, thì sao vừa nãy nó có thể chạy băng băng trên không trung chứ? Trong lòng hắn đầy chuyện khó hiểu, Tả Đăng Phong liền nhìn chằm chằm 13, 13 thấy ánh mắt của hắn khác thường, liền lộ vẻ sợ hãi.
- Bắt đầu từ giờ mày phải thật thà, nếu không tao không cho mày đi theo tao nữa !
Tả Đăng Phong thoáng suy nghĩ một chút, rồi lớn giọng nói.
13 nghe xong liền gật đầu liên tục.
- Mày có thể chạy qua được không ?
Tả Đăng Phong mang theo 13 đi về phía vách núi phía Bắc, đây không phải vị trí của hố trời, cũng không có chướng khí màu hồng.
13 nghe xong liền lắc đầu liên tục.
- Mày có thể chạy qua được không ?
Tả Đăng Phong liền dẫn 13 đến trước hố trời, hỏi lại.
13 nghe xong liền nhấc chân chạy vào hố trời, vẫn là lăng không mà chạy.
Như vậy là Tả Đăng Phong đã rõ rồi, trước đó 13 có thể lăng không chạy băng băng về phía hố trời không phải là do năng lực bản thân nó, mà là hố trời này có điều quái dị. Hóa ra đều là hắn hiểu lầm 13, một con mèo làm sao có nhiều tâm tư như thế được chứ, với lại nó cũng cần gì phải che giấu thực lực chứ.
Tả Đăng Phong đã hiểu nguyên nhân rồi, liền dẫn theo 13 đi tìm một nơi tránh gió nghỉ tạm trong đống hoang tàn của thành cổ. Vừa này 13 đã trải qua một hồi ác chiến, thể lực tiêu quá lớn, nên nằm úp sấp xuống có vẻ rất mệt mỏi.
- 13, cái thứ vừa đánh nhau với mày đó có phải đã từng gặp qua rồi ?
Tả Đăng Phong vẻ mặt quan tâm hỏi.
13 nghe vậy liền gật đầu liên tục, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
- Có thù oán với mày?
Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp
13 lại gật đầu, trong lòng nó, mặc dù cái gì nó cũng hiểu nhưng lại không thể biểu đạt được.
- Trước đây mày ở nơi này sao?
Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp.
Lần này 13 vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.
- Mày từng đến nơi này ?
Tả Đăng Phong liền hỏi, lần này thì 13 hoàn toàn gật đầu..
13 gật đầu đã chứng tỏ trước đây nó đã từng đến đây.
Qua hơn một canh giờ hỏi đáp, 13 lắc và gật đầu đến mức sắp hôn mê, Tả Đăng Phong mới hiểu sơ sơ tình hình trước đây. Trước đây, 13 từng với chủ cũ đã từng đi qua nơi này, cùng với một con độc trùng ở đây chiến đấu, và con độc trùng này rất lớn, được nuôi dưỡng bên trong hố trời, lúc trước chúng nó đánh nhau cũng là ở giữa không trung.
Ngoài ra 13 còn biểu đạt một việc khiến Tả Đăng Phong rất kinh ngạc, thì ra cái thứ sống bên trong hố trời kia không thể di chuyển được.
Trong lúc biểu đạt việc này, vẻ mặt 13 rất tự nhiên, đối với nó việc này rất bình thường chẳng có gì bất ngờ cả.
Càng khiến Tả Đăng Phong trợn mắt há mồm nữa là, 13 biểu đạt chủ nhân cũ của nó có thể luôn luôn bước đi trên không trung không cần mượn lực dưới đất. Tả Đăng Phong liền hỏi chủ nhân trước của nó đi đâu rồi, thì 13 luôn lắc đầu, từ chối trả lời.
13 không trả lời toàn bộ vấn đề của Tả Đăng Phong, mà Tả Đăng Phong cũng không muốn ép hỏi nó, liền xua tay đổi mấy con muỗi đi, để nó nằm nghỉ ngơi.
Độc trùng bên dưới hố trời là gì 13 không cách nào biểu đạt được, nhưng nó có thể khiến Tả Đăng Phong tưởng là ngọn núi, điều này chứng tỏ nó có khả năng khiến con người sinh ra ảo giác. Nhưng việc 13 có thể thoải mái di chuyển trên không trung, chắc chắn không phải là ảo giác, mà chắc chắn là việc chân thật, cho nên Tả Đăng Phong đoán ở nơi này chắc chắn có trận pháp.
Sáng sớm, Tả Đăng Phong tìm kiếm manh mối xung quanh hố trời, mãi đến phía tây hố trời mới phát một ngọn núi có dấu hiệu ngã xuống phía dưới bên cạnh hố trời, Tả Đăng Phong liền xác định đây chính là tâm nhãn của trận pháp, cùng lúc đó hắn cũng hiểu được nguyên lý bày trận của đối phương, bố cục nơi này thật ra rất đơn giản, chỉ dùng nguyên lý đơn giản Kim sinh Thủy để xếp đặt, con khỉ kia là Kim Hầu, mà ai cũng biết trong ngũ hành thì Kim sinh Thủy, nơi con khỉ sống chắc chắn sẽ có rất nhiều hơi nước, đem nó đặt vào trung ương chính là điểm mắt cho rồng, bởi vì bên dưới hố trời sâu thăm thẳm không thấy đáy, mà con khỉ kia lại có thể sinh ra hơi nước, nhưng mà nước ngầm ở bên dưới đều là loại nước âm hàn chưa từng thấy ánh mắt trời, mà nước âm hàn lại chính là thứ mà Kim Hầu ghét nhất, như vậy đem nó đặt vào bên trong sẽ tạo thành một tình huống cực kỳ thú vị, con khỉ tự mình vây khốn mình.
Còn về việc con độc trùng kia có thể tạo ra ảo ảnh về ngọn Cô Phong và cây đào, có thể là nó đã dựa theo những hình ảnh thật sự mà tạo ra, hay nơi hố trời mà con khỉ kia từng sống thật sự từng có một ngọn Cô Phong tồn tại, mà ngọn Cô Phong thật đó bây giờ đã đổ xuống một bên hố trời, nhờ vậy mà con khỉ kia mới có thể thoát ra ngoài.
Hiểu rõ được nguyên lý của trận pháp, Tả Đăng Phong vừa vui vừa buồn, vui vì hắn có thể tìm ra được nguyên lý của nó, như vậy càng tự tin tương lai có thể phá trận. Buồn là loại trận pháp này đều lợi dụng vị trí địa lý sẵn có để bố trí, nếu không có chỗ nào lộ ra sơ hở, thì rất khó suy đoán được cách phá giải.
Chuyến đi Hồ Nam lần này thu hoạch quá ít.