Bước đầu tiên tu hành Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là tĩnh tâm, chỉ có tĩnh tâm mới có thể cảm nhận được ý đạo – nhưng chuyện này đối với Tả Đăng Phong mà nói thì vô cùng khó khăn. Từ sau khi Vu Tâm Ngữ chết, trong lòng hắn vẫn đầy cừu hận, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách giết Đằng Khi để báo thì. Ý niệm này luôn quanh quẩn trong đầu Tả Đăng Phong, không xua đi được.
Tâm không tĩnh, không dám tùy tiện tu luyện. Nhưng tĩnh tâm hay không lại không thể tùy bản thân quyết định, Tả Đăng Phong càng muốn lặng tâm, tâm hắn lại càng loạn.
Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng tìm ra phương pháp giải quyết, mọi thứ trên thế gian đều khiến hắn thất vọng, ngay cả nữ nhân vướng bận duy nhất cũng rời đi nên hắn không còn bất cứ hi vọng nào với thế giới này nữa, mục đích sống duy nhất còn lại là báo thù cho Vu Tâm Ngữ. Ba ngày trôi qua, hắn dần bình thản lại, một loại bình thản coi nhẹ sinh tử. Sinh tử còn đạm mạc thì có gi có thể quấy nhiễu tinh thần nữa?
Bước thứ hai tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết chính là cô đọng khí huyết, đem Tinh Nguyên hoặc Huyết Khí của bản thân chuyển hóa thành Nguyên Khí, bước này Tả Đăng Phong chỉ có thể tu luyện theo pháp môn ghi lại trên thẻ tre, ngồi xếp bằng, hai tay tụ Đan Điền, minh tưởng đem nguyên khí toàn thân tụ lại, giai đoạn này tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của bản thân, không cần bất kì động tác gì, căn bản vì trong Đan Điền lúc nàu không có thứ gì hết, không có nguyên linh khí cần điều ngự.
Vạn sư khởi đầu nan, quá trình minh tưởng kéo dài suốt một tháng, đến tháng sau Tả Đăng Phong mới cảm giác được hơi nguyên khí yếu ớt trong Đan Điền. Cảm giác này khiến hắn càng thêm vững lòng tu đạo. Tu đạo như tạo quả cầu tuyết, khó khăn nhất là những bước đầu tiên, khi cầu tuyết đã hình thành thì càng về sau càng lớn nhanh, nửa tháng sau Tả Đăng Phong đã có thể cảm nhận rõ ràng bụng mình đang bành trướng, hắn hiểu lúc này mình cần điều khối nguyên khí vất vả mới cô đọng được này đến mười hai kinh mạch.
Nửa tháng nay Tả Đăng Phong vẫn lấy ý tụ khí, lúc này lấy ý đạo mới là thời khắc mấu chốt, dẫn tụ nguyên khí là trạng thái tĩnh còn thôi chuyên chúng đến mười hai kinh mạch thì phải dùng ý niệm khống chế để nguyên khí chạy theo con đường định trước. Nói cách khác, nếu như nói tụ khí là quá trình gom một đám ngựa hoang thì việc lấy ý đạo chính là khống chế đám ngựa hoang đó, khó khăn hơn rất nhiều.
Bởi vì phương pháp hành khí qua mười hai kinh mạch là đề khí từ Đan Điền điều qua Trung Tiêu, rẽ qua Trung Phủ rồi tới Thiếu Thương. Đoạn đường dẫn này nguyên khí đi từ dưới lên trên, xong lại từ trên xuống dưới nên nếu nóng vọi thì nguyên khí sẽ bị ngắt quãng, tạo thành đoạn hổng khiến nguyên khí ngược trở về Đan Điền. Tuy nhiên cũng không thể quá mức từ từ nếu không nguyên khí sẽ mất quán tính trở nên tắc nghẽn ứ đọng ở một vài huyệt vị.
Không thể chậm, cũng không thể nhanh, không thể nhu, không thể cương, không thể liều lĩnh, lúc này Tả Đăng Phong mới hiểu tại sao tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết cần phải tĩnh tâm- bởi vì chỉ có tĩnh tâm mới có thể khống chế nguyên khí trong cơ thể. Tả Đăng Phong cũng minh bạch tại sao người tu đạo thường sống một mình, bởi vì nếu bị ngoại giới quấy nhiễu thì tinh thần phải phân tán, nguyên khí mất đi ý niệm khống thế thì sẽ chạy loạn, gây hậu quả khôn lường.
Điều Tả Đăng Phong không ngờ tới là tự thân mười hai kinh mạch vốn thông suốt nhưng khe mạch rất nhỏ, nguyên khí đi qua như người đi trong khe hẹp, kinh mạch sẽ truyền tới cảm giác tê liệt. Mặc dù không có sư phụ chỉ điểm nhưng hắn đoán được đây là điều bình thường, nguyên khí lưu động có tác dụng tăng cường độ lớn của kinh mạch, sau này có thể truyền dẫn nhiều nguyên khí hơn. Thi triển pháp quyết cần điều kiện tiên quyết chính là vận hành linh khí qua kinh mạch, không có khả năng xuyên qua da thịt, vì thê cường hóa kinh mạch là vô cùng quan trọng, kinh mạch càng rộng thì ngay sau lưu chuyển linh khí càng mạnh, pháp thuật càng lợi hại.
Lần đầu tiên Tả Đăng Phong chỉ vận hành một đường mạch liền dẫn ngyên khí trở về Đan Điền, trước mắt nguyên khí là do tự thân cô lại vừa thiếu vừa pha tạp nên vận hành thuận lợi được một đường đã là rất tốt.
Nghỉ ngơi một lúc Tả Đăng Phong lại vận hành mọt lần nữa. Có kinh nghiệm một lần rồi nên lần này hắn thực hiện vô cùng thuận lợi, đi qua cả mười một kinh mạch còn lại. Lúc này hắn càng hiểu thêm về Âm Dương Sinh Tử Quyết, mười hai kinh mạch kia là chủ mạch của cơ thể, lợi dụng nguyên khí cường hóa chúng cũng có nghĩa là đề cao tiềm năng của cơ thể, bởi vậy người tu hành có khí lực lớn hơn, nhảy cao, chạy nhanh hơn.
Trong cơ thể có một chút nguyên khí Tả Đăng Phong liền đả tọa thổ nạp theo phương pháp ghi lại trong thẻ tre. Loại phương pháp này dùng để hấp thu linh khí của ngoại giới để bản thân sử dụng, có thể hòa với nguyên khí trong cơ thể chảy vào kinh mạch. Nếu nói nguyên khí trong cơ thể như người kéo xe, ngựa đầu đàn thì linh khí hấp thu được chính là bầy lừa giúp kéo xe, tuy răng không bằng nguyên khí tinh thần nhưng bù lại có số lượng lớn, hơn nữa linh khí ở ngoại giới thu nạp vào chính là cơ sở thi triển pháp thuật sau này.
Toàn bộ vật chất trên thế gian đều do âm dương nhị khí tạo thành – trong tự nhiên có nhiều loại khí tức tốt với con người, mục đích đả thọa chính là hấp thu những khí tức đó cường hóa bản thân.
Trong cơ thể đã có nguyên khí nên việc đả tọa rất dễ dàng, ngay khi cảm thấy Đan Điền đầy linh khí Tả Đăng Phong liền dẫn chúng đi một vòng mười hai kinh mạch, linh khí chạy qua chẳng những có thể cường hóa kinh mạch mà còn được chiết xuất qua – linh khí ở ngoại giới khá hỗn tạp nhưng thông qua kinh mạch có thể được chiết tạp phần nào.
Những linh khí này khi còn sơ kỳ sẽ tồn tại dưới dạng khí ở Đan Điền, khi tích tụ càng ngày càng nhiều đột phá Âm Dương Sinh Tử Quyết trung kỳ - tương được chín lần năng lực phàm nhân – thì hóa thành trạng thái dịch lỏng,mặc dù ở thể lỏng nhưng không tán loạn mà là nửa âm nửa dương phân biệt rõ ràng. Trên thẻ tre còn ghi lại đến Kim Đan kỳ linh khí sẽ ngưng tụ thành thể rắn, cơ thể hoàn toàn bài trừ tạp chất, đạt tới trình độ “Siêu thoát sinh tử - Tự tại tiêu diêu!”
Linh khí ngoại giới hòa vào mười hai kinh mạch, tdo cảm giác cả người thư thái, đây là một cảm giác đặc biệt – toàn thân rất nhẹ, tứ chi mạnh mẽ, tai thính mắt tinh.
Sau đó Tả Đăng Phong lại đem linh khí vận hành theo kỳ kinh bát mạch, đến hai huyệt Nhâm Đốc, hắn thấy rằng hai huyệt đó căn bản cũng không bế tắc như ngoại giới đồn đại, điều đó khiến hắn kinh nghi nhưng rồi hắn cung hiểu, hai huyệt Nhâm Đốc vốn phải thông như thế nếu không thì con người sớm chết hết rồi.
Hắn mở mắt lấy thẻ tre bên người, cẩn thận nhìn thêm một lần để chắc chắn không quên được, sau đó đi giày xuống giường đi đến trước mộ Vu Tâm Ngữ, đem thẻ tre và tấm giấy vàng ghi lại nội dung đốt rụi, Âm Dương Sinh Tử Quyết đã ghi tạc trong đầu hắn, không cần phải xem thêm nữa.
Tả Đăng Phong sở dĩ thiêu hủy hai thứ đó cũng vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, công pháp đó là của sư phụ Vu Tâm Ngữ truyền cho nàng, hắn lúc này để vật quy nguyên chủ. Thứ hai, Tả Đăng Phong biết Âm Dương Sinh Tử Quyết huyền diệu hơn xa đạo pháp bây giờ nên hắn không muốn bất kì ai đạt được – thiên hạ này chỉ cho hắn sự thất vọng, hắn không muốn dành điều tốt đẹp cho ai nữa.
- Đợi anh báo thù cho em xong anh sẽ đi tìm em. Cuốn sách này anh đốt cho em, bao giờ anh chết nó sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian.
Tả Đăng Phong nhìn thẻ tre đang dần hóa thành tro tàn trong ánh lửa thì thào nói.
Hủy xong chúng, Tả Đăng Phong ly khai mộ phần, vừa bước ra đã thấy 13 đang chầm chậm đi tới.; trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh hôm đó mình trọng thương gần chết, 13 lẽo đẽo đi theo sau đám thôn dân kêu gào không ngớt, thỉnh cầu họ cứu trợ nhưng cuối cùng không ai quay đầu lại.
Tả Đăng Phong chạy nhanh tới bế nó lên; nó trừng đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn hắn.
- Sau này mày ăn ít thôi.
Tả Đăng Phong cười để 13 xuống, hình thể nó cũng không phải là quá lớn, bằng con mèo to bình thường. Thế nhưng nó thật sự béo, bên ngoài thực vật đầy đủ, nó lại háu ăn thành ra da bụng sắp dính xuống đất rồi.
“Meo meo!”
13 bị thả xuống đất liền ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, cái mặt béo ú càng thêm rõ ràng.
Tả Đăng Phong cười khổ, 13 lúc trước ở trong cổ mộ không có nhiều thực vật, giờ được ra ngoài nó liền ăn không ngừng, chẳng trách béo như thế.
Trở lại đạo quan, Tả Đăng Phong đem khẩu súng bị ẩm thuốc và ka-li ni-trát thay ra, trong khoảng thời gian này hắn cần phải đề phòng Đằng Khi quay lại, thuốc súng và đạn đều phải chuẩn bị hai phần, nhưng do thuốc súng dễ bị ẩm nên phải thay liên tục.
Sau đó Tả Đăng Phong bắt đầu đun nước tắm rửa, lúc trước trên người có vết thương nên không thể tắm được, mấy ngày qua bận tu luyện nên cũng không tắm lần nào. Giờ phải tắm thôi.
Đun nước xong hắn tắm thoải mái một lần, nhưng không cạo râu, cũng không cắt tóc. Không phải hắn không muốn mà hắn cần phải làm như vậy nếu như không muốn ngày sau vừa thấy mặt đã bị đám người Đằng Khi nhận ra. Đầu năm nay khất cái đầy đường, những kẻ đói đó không hề dễ chọc.
Tắm rửa xong Tả Đăng Phong lại mặc lại cái áo choàng đã không thể bẩn hơn được nữa kìa, lân đầu tiên hắn mặc cái này Vu Tâm Ngữ đã nói: “Nếu bẩn thì để em giặt”. Sau đó Vu Tâm Ngữ đã giặt thật, nhưng lúc này không ai giặt nó nữa, nàng đã không thể thực hiện lời hứa của mình nữa rồi.
Ngây người hồi lâu, Tả Đăng Phong chậm chạp khoác áo lên, mặc dù đã rách nát nhưng vẫn còn ấm áp.
Suốt một tháng sau Tả Đăng Phong tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết có tiến bộ thần tốc. Mà hắn nhận ra rằng cái tâm muốn chết của mình thực hợp với Âm Dương Sinh Tử Quyết, từ khi tu luyện tới giờ mới ba tháng đã đạt cảnh giới Tam Đang – so với ba năm mà thẻ tre ghi lại thì thực là nhanh gấp mười lần.
Xế chiều hôm Tả Đăng Phong bước vào cảnh giới Tam Đang hắn có cảm thấy trong người có một khí tức dị thường, Đan Điền Khí Hải chứa đựng nguyên linh khí đột nhiên chia ra, nguyên khí trùng lên còn linh khí chuyển về, đồng thời ập vào Thần Phủ khiến hắn trải qua một cảm giác chưa từng có.
Chuyện này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, hắn liền cho rằng tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết đã xuất hiện sai lầm, trước giờ hắn luôn sợ tu luyện pháp môn của nữ nhi sẽ khiến mình trở thành người bất nam bất nữ nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như lúc này.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Tả Đăng Phong vội vàng đứng lên, ngay đó hai lỗ mũi bắt đầu chảy máu.
Hắn hoảng sợ lau máu đi, cố gắng làm bản thân tỉnh táo để tìm ra vấn đề, căn cứ bệnh trạng của mình từ trước đến nay thì có thể thấy rõ rằng âm dương trong cơ thể đang mất cân bằng – dương thịnh âm suy.
Vừa nghĩ tới đó Tả Đăng Phong liền minh bạch vấn đề, thế gian vạn vật đều do âm dương nhị khí tạo thành, con người cũng không ngoại lệ. Tuy rằng nam nhân thuần dương nhưng trong cơ thể vẫn có mặt âm, chẳng qua tương đối mờ nhạt. Tinh là dương, huyết là âm. Nữ nhi âm thịnh nên tu luyện bằng luyện hóa huyết khí, nam thân dương thịnh nên hẳn là phải luyện tinh hóa khí nhưng do hắn tu luyện theo phương pháp của nữ nhi nên lại đem số huyết khí ít ỏi luyện hóa, âm khí trong cơ thể gần như khô kiệt, âm quan băng hội, dương tinh tàn phá xông lên não.
Tuy rằng đã tìm ra vấn đề nhưng sự thống khổ hắn phải chịu lại không hề giảm bớt, âm dương trong cơ thể đảo lộn khiến máu mũi hắn chảy càng nhanh, một lát sau hốc mắt đã lồi lên, bắt đầu rướm máu.
Tả Đăng Phong chạy như điên ra khỏi đại môn, sau lại kêu thảm chạy về ; lần thứ hai lao đao chạy ra, rồi lại lao đao chạy về lần nữa.
Trên thực tế hắn phi thường hiểu lúc này cần phải làm gì nhưng hắn không thể - nếu như gần gũi da thịt với nữ nhân khác thì sau này hắn biết đối mặt với Vu Tâm Ngữ ra sao, đối mặt với bản thân nhu thế nào. Nhưng lúc này hắn không thể khống chế cơ thể mình thì chỉ một lát sau mạch máu sẽ nứt toác, thất khiếu chảy máu mà vong.
- Tâm Ngữ, mau nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?
Tả Đăng Phong giận dữ gào lên!