Trong sơn động tránh gió, đống lửa ấm áp. Sau khi đuổi Đằng Khi Anh Tử đi, Tả Đăng Phong cảm thấy mất mát một cách khó hiểu. Ở với nhau hơn một tháng, hắn đã quen với sự tồn tại của nàng. Bỗng nhiên lúc này không có ai nói chuyện cùng, Tả Đăng Phong đột nhiên cảm thấy tĩnh mịch.
Người ở cùng với người đôi khi là một loại tập quán. Tả Đăng Phong sợ nhất là trong vô hình, hắn dưỡng thành thói quen ở với Đằng Khi Anh Tử, cho nên mới vội vàng vạch trần mọi chuyện, nhẫn tâm đuổi nàng đi. Hắn có tâm tư tỉ mỉ, chuyện vừa xảy ra thì đã lo lắng cho chuyện sau này. Hắn biết nếu mình ở cùng một chỗ với Đằng Khi Anh Tử thì nội tâm chắc chắn sẽ phát sinh vướng mắc. Hắn cần phải ngăn chặn rắc rối có thể xuất hiện này, hoàn toàn cắt đứt tình cảm có thể phát sinh.
Mỗi người đều có hai mặt cảm tính và lý tính, Tả Đăng Phong cũng thế. Bản tính muốn sống quần cư của Tả Đăng Phong làm hắn có khát vọng muốn tìm kiếm một người phụ nữ của chính mình nhưng lý trí lại nói cho hắn biết hắn làm vậy là có lỗi với người đã chết.
Giờ khắc này, Tả Đăng Phong đang oán giận chính mình. Vì sao lại phải nghĩ xa như vậy? Vì sao phải loại bỏ hết mọi nguy hiểm có thể xảy ra? Nếu hắn không như vậy thì có phải lúc này Đằng Khi Anh Tử vẫn còn ở chỗ này nói chuyện với hắn không. Hắn cũng sẽ không tịch mịch thế này. Nhưng đồng thời, cũng chính lúc này, Tả Đăng Phong lại cực độ khẳng định chính mình, phát hiện nguy hiểm thì cẩn phải diệt tận gốc, rõ ràng tàn nhẫn, tuyệt đối không thể lưu luyến theo lối bịt tai trộm chuông. Hành động không phụ người đã chết này vi phạm với bản tính bình thường của con người, làm cho hắn cảm thấy mình đã siêu việt thường nhân. Giờ phút này, Tả Đăng Phong càng thêm tự tin. Hắn tự tin vì đã tự nghiêm khắc với chính bản thân.
Rất lâu sau, Tả Đăng Phong thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ, tiện tay thêm mấy thanh củi vào ngọn lửa. Mắt thoáng nhìn tới bên cạnh tảng đá còn đặt một miếng bánh nướng. Đây là miếng bánh hắn lúc trước đưa cho Đằng Khi Anh Tử, trên đó còn có dấu răng của nàng. Giờ khắc này, Tả Đăng Phong lần thứ hai cảm thấy tịch liêu, nhưng mà ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên liền biến mất. Hắn còn cảm thấy may mà đã đuổi nàng đi, nếu không có lẽ hắn sẽ chậm rãi có lỗi với Vu Tâm Ngữ.
Tả Đăng Phong cầm miếng bánh có dấu răng kia lên, vung tay ném vào lửa. Nhưng mùi hương Đằng Khi Anh Tử lưu lại trên miếng bánh dường như đã lây dính sang tay, làm tâm hắn phiền muộn. Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, lấy một miếng bánh khác trong rương gỗ ra ăn.
Ăn vào sẽ làm cho lòng người trở nên tốt đẹp. Ăn hết một miếng bánh, cô độc và hỗn loạn trong lòng Tả Đăng Phong đã trở thành hư không. Hắn đã đưa ra quyết định chính xác. Vu Tâm Ngữ đã chết rồi, đã không thể làm bạn bên cạnh hắn nữa rồi... Nhưng không thể làm bạn không có nghĩa là Vu Tâm Ngữ không muốn làm bạn, nàng chỉ là không thể mà thôi. Vậy nên Tả Đăng Phong không trách nàng.
Ăn no, Tả Đăng Phong nằm ngửa ra nghỉ ngơi. Một đêm không xảy ra chuyện gì, cho tới hừng đông, Tả Đăng Phong tìm một nguồn nước rửa mặt. Sau này chỉ cần điều kiện cho phép, hắn sẽ tận khả năng cải thiện dinh dưỡng của mình. Mục đích đã kiên định, không cần phải cả ngày khốn khổ, mặt ủ mày chau với thâm thù đại hận như vậy nữa.
Vệ sinh sạch sẽ, Tả Đăng Phong mang theo 13, tiếp tục đi về hướng Tây. Hồ Bắc tuy thuộc Nam Phương nhưng đại bộ phận khu vực của nó là ở phía Bắc Trường Giang. Mùa đông sắp đến, nhiệt độ ở đây rất thấp nhưng Tả Đăng Phong không sợ lạnh. Mùa đông, hầu hết các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến đều ẩn thân, hắn có thể không chút kiêng kỵ bước đi mà không lo con gì cắn.
13 ngồi xổm trên đầu vai hắn. Tả Đăng Phong đã có thói quen mang nó như vậy. Tuy rằng nó rất béo nhưng thể tích lại không lớn lắm, thuọc loại phát triển bề ngang. Dù vậy trông 13 ngồi xổm trên bả vai cao ngất của Tả Đăng Phong vẫn rất chi là buồn cười. Ngay từ đầu, Tả Đăng Phong cũng không nghĩ nhiều, sau này dần nổi lên nghi hoặc. 13 ngồi xổm trên vai hắn thật tự tại, điều này chứng tỏ rằng lúc trước nó cũng từng ngồi trên vai người khác. Tả Đăng Phong không tin chủ nhân trước kia của 13 cũng nuông chiều nó như vậy, để mặc cho một con mèo béo ở trên vai mình. Bởi vậy, Tả Đăng Phong cảm giác 13 được chủ nhân cũ nuôi lớn, cho ngồi trên vai từ nhỏ nhưgn sau này lớn lên thì không thể tiếp tục ngồi nữa.
Mùa đông phủ xuống vùng núi, Tả Đăng Phong cảm giác mình đến thật đúng lúc. Phần lớn lá cây đều rụng sạch, liếc mắt một cái là có thể nhìn rất xa. Tả Đăng Phong dành thời gian tìm tòi ở phía trước. Thời tiết ngày càng trở lạnh, hắn lo lắng trong núi sẽ có tuyết.
So sánh với vùng Hồ Nam Tương Tây, động vật ở đây tương đối bình thường. Qua vài ngày, Tả Đăng Phong phát hiện ra một điều kỳ quái. Trong núi thỉnh thoảng sẽ có những động vật màu trắng như gấu trắng, khỉ trắng, thậm chí còn có cả quạ trắng... Mấy động vật này cũng không phải là một quần thể đặc thù mà là một đám động vật bị biến dịch bạch hóa. Biến dị này cũng không khách chứng bạch tạng của con người cho lắm, nếu như có mấy cá thể đặc biệt thì cũng thôi nhưng kỳ lạ là căn bệnh "bạch tạng" này lây lan trên diện rộng.
Động vật vì sao lại có hiện tượng này, Tả Đăng Phong không biết nhưng hắn lại biết con người vì sao lại có bệnh bạch tạng. Chứng bệnh này là di truyền, kết hôn họ hàng gần rất dễ xuất hiện quái bệnh này. Dùng lý luận của loài người tới so sánh, Tả Đăng Phong nghĩ đám động vật này có lẽ bị bạch hóa là do giao phối họ hàng gần.
Động vật không giống người. Loại tình cảm cấm kỵ khiến cho người ta buồn nôn vẫn có thể hay thấy ở thế giới loài người nhưng động vật chúng không làm như vậy. Bản năng trời sinh khiến chúng cực lực phòng ngừa chuyện giao phối gần. Mảnh rừng nguyên thủy này có diện tích cực lớn, hai rìa Tây Bắc đều giáp với rừng rậm khác, nhìn về phương Nam là sông Trường Giang. Mặc dù mùa đông dòng sông không kết băng nhưng vẫn có mùa nước cạn. Động vật nơi này hoàn toàn có thể giao phối với động vật bên ngoài, vì sao chúng nó không đi ra ngoài kiếm bạn tình.
Bởi vì lúc trước đã biết chỗ này tồn tại trận pháp cho nên Tả Đăng Phong không khỏi hoài nghi việc động vật giao phối gần liệu có liên quan đến sự tồn tại của trận pháp hay không. Khả năng này rất lớn! Bởi vì động vật không muốn giao phối họ hàng gần không có nghĩa là chúng không biết. Nếu nằm trong tình huống bắt buộc phải duy trì nòi giống, chúng không không thể không làm thế. Vậy vấn đề xuất hiện ở đây, cái gì ngăn trở động vật ra ngoài tìm bạn đời giao phối? Tả Đăng Phong trước mắt còn chưa nghĩ ra nguyên nhân nhưng hắn có thể khẳng định, nếu nơi này có trận pháp thì trận pháp này nhất định có phạm vi rất lớn.
Trưa ngày thứ ba, Tả Đăng Phong đến nơi lúc trước rời đi. Ngay từ lúc đầu khi Kim Châm gọi về, hắn đã lưu một cái rương gỗ ở chỗ này. Bên trong rương có gạo và một ít sách vở. Kim Châm đưa sách cho hắn, hắn toàn ném đi nhưng mấy bộ sách trong Đồ Thư Quán thì vẫn còn. Gạo tất nhiên là không thể ăn nhưng sách thì hắn muốn lấy toàn bộ.
Sau khi tìm được rương gỗ, Tả Đăng Phong cau mày. Rương đã bị phá hư, gạo không thấy, may là sách thì vẫn còn.
Rương gỗ này được gửi đến cùng với bộ sách ở Đồ Thư Quán, vô cùng rắn chắc. Nhưng mà rương hiện tại đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, cái này có nghĩa là bị một thứ gì đó làm hỏng. Căn cứ tình huống mép gỗ bị hỏng có thể thấy là do động vật phá. Nhưng chỉ số thông mih của động vật này không cao, nếu không nó đã trực tiếp cậy gẫy khóa là được, căn bản không cần phá hư rương gỗ. Nhưng mà gạo không thấy đâu. Tả Đăng Phong nhớ rõ gạo xếp ở đây được đóng thành từng túi, có ghim miệng. Xung quanh không có hạt gạo vương vãi nào chứng tỏ con vật kia tha túi mang đi chứ không ăn tại chỗ. Biết mang đồ đi, chứng tỏ nó có đặc thù của nhân loại.
Tả Đăng Phong rất cao hứng, bởi vì từ tình huống này có thể thấy nơi này thực sự tồn tại cự nhân. Dung quốc Hồ Nam năm đó chính là bị Lô quốc cự nhân công phá thành trì. Nói cách khác, sau khi Lô quốc thắng trong cuộc chiến, Dung quốc diệt vong và Lô quốc vẫn còn hậu nhân.
Chỉ mất mỗi bộ sách về quý tiết thu đông với tiết Vũ thủy, còn lại thì không tổn hại gì. Tả Đăng Phong thu hồi toàn bộ sách sau đó tiếp tục đi tìm.
Tâm tính chuyển biến làm cho hành vi cá nhân cũng biến đổi. Lần này Tả Đăng Phong vào núi mang theo một lượng gia vị lớn. Mùa đông là mùa động vật béo tốt nhất, bởi vậy Tả Đăng Phong có thể ăn những bữa ăn thú rừng phong phú. Trong núi còn có quả dại, tươi ngon ngọt lịm, ăn mãi không biết chán. Tả Đăng Phong và 13 trải qua cuộc sống cực kỳ sung túc. Mỗi lần ăn ngon ăn no, Tả Đăng Phong đều nhớ tới Vu Tâm Ngữ. Hắn rất muốn chia sẻ những thứ này cho nàng nhưng hiện tại bên hắn chỉ có mỗi 13.
Buổi tối ngày thứ bảy, vận khí Tả Đăng Phong khá tốt. Hắn tìm được một sơn động. Vừa mới đốt lửa trại lên, từ phía Đông liền truyền tới âm thanh trầm muộn. Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, liền phát hiện âm thanh đó là do hai loại động vật khác nhanh phát ra. Một là của gấu đen, một thì giống như tiếng hô tức giận xen lẫn âm tiết đứt đoạn của con người.
Tả Đăng Phong nghiêng tai nghe trong chốc lát, sau đó đứng dậy ra khỏi sơn động, đi về phía tiếng vang. Rất nhanh, Tả Đăng Phong tìm được nơi phát ra tiếng vang. Khoảng sáu bảy dặm về phía Đông, ở chỗ sườn núi, một con gấu đen đang rít gào đối đầu với một dã nhân cao lớn.
Gấu đen tuy rất lớn nhưng chung quy vẫn là gấu. Tả Đăng Phong quyét mắt qua nó một cái rồi dừng tầm nhìn lên người dã nhân. Dã nhân cao chừng hai thước, lông toàn thân màu đen, chi dưới rất dài, hai tay tráng kiện, trên mặt cũng có lông nhưng ngắn hơn ở nơi khác. Bộ dáng của nó giống con khỉ tới bảy tám phần. Nó có cặp răng nanh rất dài, lòi ra bên ngoài môi tới mấy tấc. Bàn chân to lớn, hình dạng tương tự như chân nhân loại. Bàn tay cũng không khác con người là mấy chỉ là to hơn rất nhiều.
Tả Đăng Phong từng căn cứ vào những câu búa để phỏng đoán thể hình của cự nhân. Hắn cảm giác cự nhân chắc phải cao từ ba tới năm mét, mà Dã Nhân trước mắt này chỉ có hai mét. Ngoài ra, tuy nó rất cường tráng nhưng căn cứ trình độ cường kiện của cánh tay cùng độ lớn nhỏ của bàn tay thì nó cũng không thể sử dụng búa đá.
Ngay khi Tả Đăng Phong vẫn còn đang suy nghĩ thì dã nhân và con gấu đen kia đã xông vào đánh nhau. Gấu đen dùng hết công kích hoang dã là cào, cấu, cắn, xé. Còn Dã Nhân thì công kích là đá, đánh xoay, quật, rõ ràng mang đặc thù nhân loại. Nó đứng thẳng lưng thì cái đầu không cao hơn gấu đen là bao, thể trọng không bằng gấu đen. Cho nên trong trận chiến này, gấu đen chiếm ưu thế.
Nhìn quá trình chiến đấu của hai bên, Tả Đăng Phong phát hiện ra dã nhân này là giống đực. Bộ phận sinh dục đã phát triển thành thục, điều này nói lên nó đã trưởng thành, sẽ không tiếp tục cao lớn nữa. Dã nhân đã trưởng thành này kém xa dã nhân trong tưởng tượng mà Tả Đăng Phong muốn tìm.