Rời khỏi doanh trại 1875, Tả Đăng Phong phát hiện phía sau không xa có kẻ theo dõi, chính là hai tên lính NB mang thường phục.
Hai tên lính NB này tất nhiên là do Đằng Khi Chính Nam cử đến theo dõi hắn, nếu là bình thường thì Tả Đăng Phong sẽ quay lại giết chết bọn hắn. Nhưng lúc này hắn không làm vậy, Đằng Khi biết rõ năng lực của hắn, cũng biết hai tên lính này căn bản không có khả năng theo dõi hắn, vì vậy Đằng Khi không phải chỉ đơn giản cử bọn hắn đến theo dõi, mà là muốn bộc lộ cho Tả Đăng Phong biết, người NB không tin tưởng hắn, sâu hơn nữa là hy vọng Tả Đăng Phong không dở trò gì không cần thiết.
Tả Đăng Phong cũng không cho rằng cả hai bên có thể thật sự bỏ qua nghi kị, cái gọi là hợp tác đơn giản chính là quá trình người lừa ta gạt, căn bản là không có chút thành ý nào. Nhưng hắn cũng không hề nghĩ đến hành động thiếu suy nghĩ nào, ở ngã tử đường phía Nam đón 13 song liền hỏi thằm đường đến Đồ Thư Quán thành Tế Nam.
Làm hắn bất ngờ là thành Tế Nam đến bây giờ còn chưa có Đồ Thư Quán, vì vậy hắn đành hỏi thăm nhà văn hóa, hắn muốn trước khi lên đường tìm hiểu một chút vị trí đánh dấu trên bản đồ của Đằng Khi đối ứng với khu vực nào, cùng với đặc điểm đặc thù địa hình ở khu vực đó.
Nhà văn hóa trong thành, lúc này thành Tế Nam đã thuộc kiểm soát của người Nhật, NB muốn chiếm đóng Sơn Đông lâu dài, cho nên áp dụng từ văn hóa giáo dục, mạnh mẽ áp đặt giáo dục, nhà văn hóa lúc này đã gần như trở thành cơ câu nuôi trồng quân hán gian bán nước.
Tả Đăng Phong đi vào nhà văn hóa, hai bàn tay đánh xuống đã đánh ra vị trí phòng đọc sách, sau đó liền mang theo 13 đi vào phòng đọc sách ở một góc sáng sủa của tòa nhà, phòng đọc sách có không ít sách nhưng đa số đều là sách của người Nhật. Điều này khiến Tả Đăng Phong cực kỳ giận dữ, giận đùng đùng đi ra phòng đọc sách, đem đám quan chức của nhà văn hóa giết như giết chó vậy, sự phát triển của một quốc gia đến đâu là dựa vào sự phát triển của văn hóa quyết định, người làm công tác văn hóa nếu làm hán gian, thì tác hại sẽ càng lớn.
Nhà văn hóa huyện mà Tả Đăng Phong làm năm xưa thuộc sự quản lý của nhà văn hóa tỉnh, trong những người này đa số đều là lãnh đạo của Tả Đăng Phong, nhưng không vì vậy mà hắn nương tay, từ khi nhìn thấy Hồ Thiến chổng mông lên để huyện trưởng Tôn Ái Quốc đâm vào, từ lúc đó hắn đã không còn tôn trọng lãnh đạo, đến khi Tôn Ái Quốc đày hắn đến Thanh Thủy quan thì hắn đã bắt đầu hận lãnh đạo.
Duy nhất người giữ cửa không chết, bởi vì hắn té ngã mà giúp Tả Đăng Phong tìm được những bộ sách bị cất giấu trong kho, những quyển sách này đa số đều bị vứt lung tung chồng chất lên nhau, Tả Đăng Phong thả người giữ cửa đi, xoay người bắt đầu tìm kiếm bộ sách mình cần.
Lúc này hai tên lính Nhật vẫn còn theo dõi hắn, nhưng chỉ là ở phía xa quan sát, kỷ luận của NB rất nghiêm minh, bọn chúng mặc dù sợ chết cũng không dám rời đi, việc này khiến Tả Đăng Phong rất cảm khái, chiến tranh kháng Nhật kéo dài 4~5 năm rồi, người Trung Quốc cuối cùng nhân số bao nhiêu ai cũng không rõ, nhưng dựa vào số lượng muối ăn tiêu thụ mà suy tính thì Trung Quốc phải có hơn bốn trăm triệu người, bốn trăm triệu người lại không thể đánh lại một NB dân số chỉ bằng một phần mười, điều này đủ để minh chứng tố chất của người dân và chính phủ có vấn đề.
Tả Đăng Phong cũng không quan tâm đến hai tên lính NB Bản kia, thực ra vừa rồi hắn đuổi giết đám quan chức nhà văn hóa cũng là để cho bọn chúng thấy, nếu Đằng Khi biết chuyện này, nhất định sẽ có ba suy nghĩ, đầu tiên, Tả Đăng Phong rất nguy hiểm, hắn thản nhiên giết người lung tung, hai, Tả Đăng Phong rất dễ xúc động, đầu óc có dấu hiệu không bình thường, ba, tâm tình Tả Đăng Phong hôm nay rất tệ.
Ba suy nghĩ này của Đằng Khi đều có lợi với Tả Đăng Phong, Đằng Khi sẽ càng e sợ hắn, thứ hai, nếu Đằng Khi xem Tả Đăng Phong là người điên, vậy thì càng tốt, đầu năm nay lưu manh dù mạnh bao nhiêu cũng không dám chọc người điên, bởi vì người điên nếu nổi giận, thì còn để ý ngươi lưu manh đến đâu, vẫn cứ bị gạch đập bể đầu, ba, Đằng Khi nếu biết tâm tình của Tả Đăng Phong rất tệ thì sẽ cực kỳ vui mừng, vì điều này chứng tỏ hắn nhịn tức đến ói máu, Đằng Khi sẽ càng tin tường hắn bị uy hiếp mà tức giận, nếu hắn vui mừng hát khẻ, Đằng Khi sẽ lo lắng “Người này còn vui vẻ như vậy, mình có nên rút lui hay không”.
Tả Đăng Phong rất ghét chuyện tính toán từng chút một như thế này, nhưng hắn biết lòng người là hiểm ác nhất, xã hội rất phức tạp, ở đâu cũng có chuyện tính toán nhau, rất nhiều người cũng biết điều này, nhưng rất nhiều người vì chán ghét phải động não mà xem thường nguy hiểm, lựa chọn đem đầu cắm vào cát như đà điều để tự lừa mình dối người. Chính vì có suy nghĩ như vậy là rất nhiều người bị lợi dụng, bị lừa dối, rất nhiều người chết oan uổng, bị vứt bỏ, bị phụ bạc.... Những người này sau đó sẽ lau nước mắt kêu gào bị bắt nạt, thật ra tự gây nghiệt thì tự chịu, ai bảo ngươi lúc trước chọn lựa tự dối mình lừa người, xem thường nguy hiểm, ai bảo ngươi lúc trước lười động não suy nghĩ.
Đừng than mệt mỏi vì phải suy nghĩ nhiều, bởi vì nếu người chịu suy nghĩ nhiều, sẽ đỡ bị người đùa giỡn, vì vậy sống sẽ thoải mái hơn, cân bằng, đây chính là đạo Âm Dương.
Cái gọi là đạo lý Âm Dương cũng không phải có lòng nhân từ, đối xử hòa nhã với mọi người, mà là bao hàm thiện ác, đẹp xấu, lợi và hại, tất cả đều phải cân bằng. Thái Cực Song Ngư trong Âm Dương, đại biểu cho hai mặt của sự việc, Dương Ngư lớn từng nào thì Âm Ngư to bằng đó, sẽ không hơn kém chút nào, thế giới này tốt đẹp đến từng nào thì sẽ ẩn tàng sự xấu xa đến vậy, hiểu rõ được điểm này, thì con người trên đời sẽ không có lắm thứ gọi là oan uổng.
Nhà văn hóa có rất nhiều bộ sách, chồng chất hỗn loạn, nếu người khác muốn tìm kiếm sẽ rất khó khăn, nhưng Tả Đăng Phong lại tìm được rất nhanh, bởi vì hắn từng làm qua công việc tại nhà văn hóa, biết phân biệt hình dáng từng loại sách, bộ sách hiện đại sẽ có cách làm khác với sách báo cổ đại, cả về chất liệu và màu sắc cũng sẽ khác.
Tả Đăng Phong muốn tìm sách báo về địa lý, nhưng trong quá trình tìm kiếm, hắn vô tình phát hiện một tập hồ sơ của nhà văn hóa, bên trong ghi chép danh sách chùa chiền thuộc sự quản lý của Bộ Văn Hóa.
Tập hồ sơ này rất dày, Tả Đăng Phong tiện tay lật xem, phát hiện bên trong ghi chép đều là tình huống của chùa chiền và đạo quán, bao gồm lai lịch của chùa chiền và đạo quán cùng với người chủ sự đương nhiệm, còn có cả thời gian nào chính phủ bỏ tiền vốn tiến hành tu sửa.
Xem đến đây, Tả Đăng Phong lập tức phát hiện có thể tìm được một ít ghi chép về Thanh Thủy quan trong này, bởi vì năm đó hắn bị phái đến Thanh Thủy quan, đã chứng tỏ Thanh Thủy quan nằm trong sự quản lý của Bộ Văn Hóa, nếu đã vậy, thì bên trong này chắc chắn có tư liệu ghi chép về Thanh Thủy quan.
Hồ sơ dựa vào khu vực để phân loại, Tả Đăng Phong rất nhanh đã tìm được nhóm huyện Văn Đăng, cố gắng bình tĩnh xem xét, cuối cùng đã phát hiện ba chữ Thanh Thủy quan nằm ở hàng đầu tiên bên trái.
Thời Dân Quốc vẫn giữ thói quen viết từ trên xuống, tạo thành cột, ghi chép về Thanh Thủy quan chỉ có hai cột, vài dòng ngắn ngủi ‘Thanh Thủy quan, xây dựng vào thời Thuận Trị nhà Thanh, đạo giáo Tùng Lâm, không rõ gốc gác, một đạo cô ngủ lại , đạo hiệu Thanh Trúc, một người nữ đồng, tám tuổi không có tên.
Vài dòng ngắn ngủi đã bao gồm rất nhiều tin tức, đầu tiên Tả Đăng Phong biết được Thanh Thủy quan xây dựng vào thời vua Thuận Trị, cách ngày nay khoảng ba trăm năm.
“Đạo giáo Tùng Lâm” có nghĩ là đạo quan này không thuộc về cá nhân, nếu dựa công và tư để phân chia thì đạo quan có hai loại, Tử Tôn đạo quan và Tùng Lâm đạo quan, Tử Tôn đạo quan có nghĩ là thầy trò truyền đạo với nhau, đạo quan chính là tài sản của cá nhân, quốc gia chỉ có thể ra lệnh nhưng không thể chỉ huy. Còn Tùng Lâm đạo quan có nghĩa là do nhà nước làm chủ, đạo sĩ khắp thiên hạ khi đến đây đều có thể vào nghĩ tạm, Thanh Thủy quan là của nhà nước, còn việc ngay từ đầu nó đã thuộc sở hữu của nhà nước hay là sau này thì không biết được.
“Không rõ gốc gác” cái này cần xem xét kỹ, bởi vì cái này chắc chắn không chỉ việc nó thuộc sở hữu cá nhân hay nhà nước, bởi vì câu trên đã nói nó thuộc sở hữu quốc gia rồi, vì vậy câu này chắc có nghĩa không biết Thanh Thủy quan là một phái riêng biệt hay là thuộc phái Toàn Chân, điểm này rất hợp với việc Thanh Thủy quan thờ phúc pháp tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, bởi vì Thanh Thủy quan là đạo quan của Xiển Giáo, có thể miễn cưỡng xếp và Đạo Giáo, nhưng phân rõ xuống nữa thì lại không thể.
“Ngủ lại”, đây là cách nói của Phật gia, nhiều người không biết đều dùng nó để chỉ việc đạo sĩ đến đạo quan không phải của mình tìm cơm ăn, từ này giống với “Ở nhờ” mà người thường hay dùng.
Quan trọng nhất chính là dòng cuối cùng, phần ghi chép này được viết vào năm thứ mười Dân Quốc, lúc đó Tả Đăng Phong chín tuổi, Vu Tâm Ngữ nhỏ hơn hắn một tuổi, vì vậy nữ đồng tám tuổi trong ghi chép vừa rồi chính là Vu Tâm Ngữ, khi đó nàng ở cùng một chỗ với sư phụ, Vu Tâm Ngữ chính là theo họ của sự phụ, vì vậy có thể suy đoán tên của sư phụ Vu Tâm Ngữ là Vu Thanh Trúc.
Lúc đó Vu Tâm Ngữ tám tuổi, năm năm sau sư phụ của nàng để lại Âm Dương Sinh Tử Quyết không chào mà đi, từ đó về sau mười năm, Vu Tâm Ngữ vẫn mãi ở lại Thanh Thủy quan.
Năm thứ mười Dân Quốc tổng thống là Tôn Trung Sơn, tập hồ sơ này được ghi chép đúng vào thời gian này, nhưng đáng tiếc là năm thứ hai Tôn Trung Sơn đã bị Trần Quýnh Minh trục xuất, cục diện chính trị hỗn loạn, cho nên không có ai đi quản lý đạo quán, cho nên Vu Tâm Ngữ ở mãi trong đạo quán mà không bị ai phát hiện hay đuổi đi.
Tả Đăng Phong vốn đến đây tìm kiếm bộ sách địa lý, kết quả lại phát hiện lai lịch Thanh Thủy quan, lúc này sắc trời đã tối muộn, Tả Đăng Phong ngồi trên ghế cầm tập hồ sơ ngồi thẫn thờ, “ Một người nữ đồng, tám tuổi không có tên” Mấy chữ này khiến suy nghĩ của hắn trở về Thanh Thủy quan, lúc còn nhỏ khi Vu Tâm Ngữ còn ở cùng sư phụ ở Thanh Thủy quan, lúc đó chắc nàng rất vui vẻ, có sư phụ chăm sóc, không phải lo nghĩ , nhưng năm năm sau sư phụ không chào mà đi, chỉ còn một mình nàng sống lẻ loi trên núi hoang, mười năm buồn chán, không có bạn bè, thiếu thốn quần áo và thức ăn, mười năm sau hắn đến Thanh Thủy quan, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh mà gian khổ của nàng, ở chung một năm, nàng đã trao trái tim cho hắn, đem cả bản thân cho hắn, để rồi cuối cùng càng tính mạng cũng cho hắn.
Đã rất lâu rồi Tả Đăng Phong không khóc, lần này hắn cũng không khóc, hắn đã chết lặng vì đau thượng, Hồng Trần cuồn cuộn không thể nhiễu loạn ước nguyện ban đầu của hắn, vô số hồng nhan cũng không thể khiến hắn từ bỏ chấp nhất, hắn biết vì sao mình còn sống, cũng biết bản thân mình sống là để làm gì, nhưng lúc này hắn cảm thấy bao quanh mình vô tận cô độc và hắc ám, trong bóng tối hắn ôm chặt chiếc áo chào cũ nát trên người mình...
Vào lúc này Tả Đăng Phong chợt có ảo giác, hắn cảm thấy áo chào như đang ôm lấy mình.