- Đằng Khi Chính Nam là anh trai cô?
Tả Đăng Phong lại vứt thêm củi vào đống lửa.
- Đúng thế.
Đằng Khi Anh Tử mở mắt. Tả Đăng Phong không tức giận khiến nàng bất ngờ.
- Cô có biết ai giết chết vợ tôi không?
Tả Đăng Phong đã đoán trước được thân phận của Đằng Khi Anh Tử cho nên hắn không suy nghĩ gì nhiều nữa.
- Anh ấy nói, cái chết của vợ anh là do anh ấy tạo ra.
Thanh âm của Đằng Khi Anh Tử rất bình tĩnh.
- Cô đi đi.
Tả Đăng Phong vươn tay bế 13 đang nằm dựa vào Đằng Khi Anh Tử.
- Anh không giết tôi?
Đằng Khi Anh Tử nghe vậy rất là giật mình. Nàng không nghĩ là Tả Đăng Phong sẽ thả nàng đi.
- Không giết!
Tả Đăng Phong nhìn chăm chú vào cây củi đỏ rực giữa đống lửa.
- Tôi lừa anh như vậy, vì sao anh lại thả tôi đi?
Đằng Anh Khi Tử nhíu mày truy vấn. Tả Đăng Phong bình tĩnh khiến cho nàng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Cô giúp tôi vá áo choàng, không để cho tôi ăn viên sơn trà thứ hai kia.
Tả Đăng Phong trả lời đơn giản mà thẳng thắn.
- Làm sao anh biết trong quả sơn trà có độc?
Đằng Anh Khi Tử kinh ngạc.
- O lei si go ku tuo o i ko lo nuo o. To ti ku e lu.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ. Lời của hắn có nghĩa là: "Tôi có thể nghe được thanh âm từ rất xa."
- Anh biết ngôn ngữ của chúng tôi?
Đằng Khi Anh Tử trợn mắt há mồm, ngạc nhiên nghe thấy tiếng NB phát ra từ miệng Tả Đăng Phong.
- Đúng thế, nhưng tôi thích nói bằng ngôn ngữ của đất nước tôi hơn.
Tả Đăng Phong dùng tiếng NB trả lời.
Đằng Khi Anh Tử nghe vậy thì không nói thêm lời nào nữa. Tả Đăng Phong một lần rồi lại một lần làm cho nàng khiếp sợ, khiếp sợ đến nỗi không suy nghĩ được.
- Ngoài ra, tù phạm trên ba chiếc xe tải còn lại đều bị chặn miệng. Cô cố ý trúng đạn để tôi chiếu cố cô. Đặc điểm dùng cơm của cô cũng không giống với người TQ. Khi cô uống say, tôi đã phát hiện ra một vết sẹo rất nhỏ trên cổ cô. Bắt đầu từ giờ khắc đó, tôi biết cô tiếp cận tôi là có mục đích. Tôi còn biết hai thân phận của cô: ninja NB, đại úy lục quân, Thời điểm mà cô cướp đao võ sĩ thì tôi đã biết cô am hiểu sử dụng loại binh khí này. Lúc đó, tôi đã nghĩ mang cô theo để lợi dụng cô, sau đó tôi lại nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và anh trai cô. Nếu cô thực sự đưa cho tôi quả sơn trà thứ hai đó, thì cô đã không còn ngồi ở đây được nữa rồi. Nhưng cô không đưa vậy nên cô còn sống.
Tả Đăng Phong thở dài, lắc đầu.
- Vì sao anh không tiếp tục lợi dụng tôi?
Thanh âm của Đằng Khi Anh Tử hơi run lên. Kế hoạch bọn họ bố trí tỉ mỉ tới vậy nhưng tới cuối cùng vẫn là thất bại. Bọn họ đã đánh giá thấp Tả Đăng Phong, xem nhẹ chỉ số thông minh của hắn, coi thường sự trung thủy của hắn đối với vợ mình.
- Cô không hại tôi, tôi cũng không đành lòng lợi dụng cô. Cô đi đi! Lòng tôi không bình tĩnh như vẻ bề ngoài vậy đâu. Nếu cô không đi thì tôi sẽ đổi ý đấy.
Tả Đăng Phong vuốt ve cái đầu của 13.
- Thả tôi đi như vậy là vì anh thích tôi, đúng không?
Đằng Khi Anh Tử nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong.
- Tôi chỉ thích bộ dáng giống vợ tôi thôi. Cô đừng tưởng tôi sờ ngực cô là do động tâm với cô. Tôi chỉ muốn xác định cô có phải ninja hay không thôi. Chẳng phải ninja thì hay có thói quen buộc ngực hay sao.
Tả Đăng Phong quay đầu nhin Đằng Khi Anh Tử. Đúng như hắn nói, lúc này hắn đang kiệt lực áp chế lửa giận bùng lên trong lòng. Đằng Khi Anh Tử là em gái của Đằng Khi Chính Nam - kẻ đã làm cho hắn tan cửa nát nhà. Hắn bình tĩnh ngồi nói chuyện với em gái của kẻ địch thế này thật phải xin lỗi Vu Tâm Ngữ.
Đằng Khi Anh Tử nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ tuyệt vọng. Nàng nghiêng người dựa vào vách đá, không tiếp tục mở miệng nữa.
- Tôi biết cô tới gần tôi là để tôi giúp các cô tìm kiếm sáu con động vật dương chúc. Tôi cũng biết cô và anh trai cô khổ tâm phí sức bố trí cạm bẫy. Tôi không giết cô đã là phá lệ lắm rồi. Khuôn mặt cô quá giống với vợ tôi, nếu để tôi nhìn lại lần nữa, tôi sẽ tự tay lột nó xuống.
Tả Đăng Phong nhíu mày, mở miệng.
- Anh trai tôi và tôi làm tổn thương người nhà của anh vì thế tôi muốn bù đắp lại lỗi lầm của chúng tôi. Xin anh cho tôi cơ hội này, xin anh đấy!
Đằng Khi Anh Tử xoay người nhìn Tả Đăng Phong.
- Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu. Cô đi đi, không cần tiếp tục ở trước mặt tôi nữa.
Tả Đăng Phong nghiêng đầu đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn nàng nữa. Tả Đăng Phong không phải người ngu. Hắn không thể làm trái lương tâm cho rằng Đằng Khi Anh Tử đi theo hắn là còn có ý đồ riêng. Kế hoạch của nàng đã bị hắn vạch trần, Đằng Khi Anh Tử đã biết rõ có đi theo hắn thì hắn cũng sẽ không đi tìm sáu con động vật dương chúc. Nhưng mà nàng vẫn muốn đi theo, điều này nói lên tình cảm của nàng dành cho hắn. Kỳ thực, từ thời khắc nàng ném quả sơn trà đó ra khỏi cửa sổ, Tả Đăng Phong đã biết nàng thực sự thích mình. Đây là điều Tả Đăng Phong sợ nhất.
Người xưa có câu: khó nhận nhất là ơn người đẹp. Tả Đăng Phong sẽ không cô phụ người đối tốt với chính mình. Sau khi Vu Tâm Ngữ chết, hắn luôn làm theo nguyên tắc không nợ thế nhân cũng không nhường nhân thế. Cho nên hắn mới cố chấp đưa hạt đậu vàng kia về cho Ngọc Phất. Nguyên nhân Ngọc Phất không tiếp nhận, hắn cũng hiểu rõ. Ngọc Phất hi vọng hắn nếu chẳng may không thể cứu sống Vu Tâm Ngữ cũng có thể để hắn tạm buông tay, miễn cho hắn không còn gì níu kéo mà đi tìm cái chết. Đằng Khi Anh Tử tuy rằng từ đầu tiếp cận hắn là có động cơ nhưng hiện tại tình cảm của nàng là sự thật. Điều này làm cho Tả Đăng Phong cực kỳ phiền não.
Đằng Khi Anh Tử nghe vậy thì không nói nữa nhưng nàng cũng không đi. Khuôn mặt mang vẻ cầu khẩn quay về phía Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong mặc dù tỏ ra rất hung ác nhưng hắn làm sai một động tác, đó là hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, phải rời mắt đi. Điều này chứng tỏ, hắn mềm lòng.
- Tôi không muốn lợi dụng cô... hãy đi đi!
Trầm mặc một lúc lâu, Tả Đăng Phong mới lắc đầu mở miệng. Cổ ngữ có câu: "Kế chu lang an thiên hạ, vừa mất phu nhân lại thiệt quân". Nói rất đúng! Đông Ngô Tôn Quyền nghe kế của Chu Du, mượn danh nghĩa kén rể cố gắng giam Lưu Bị làm nhân chứng. Kết quả em gái Tôn Quyền là Tôn Thượng Hương lại coi trọng Lưu Bị, chẳng những không giam hắn lại mà còn bỏ chạy theo. Tình hình trước mắt này chẳng phải rất giống sao. Đằng Khi phái em gái mình đi và em gái hắn cũng coi trọng Tả Đăng Phong. Nhưng mà Tả Đăng Phong hắn không phải Lưu Bị. Lưu Bị cả đời cưới bốn người vợ, tham tài cứoi Mi phu nhân, háo sắc cưới Cam phu nhân, tranh địa bàn cưới Tôn phu nhân, vì lôi kéo nhân tâm mà cưới Ngô quả phụ. Lòng dạ vĩ nhân rộng lớn nên mới cưới bốn vợ, còn hắn hẹp hòi chỉ cần mình Vu Tâm Ngữ thôi. Hắn không cần ai ngoài nàng, càng không cần làm em rể Đằng Khi.
Đằng Khi Anh Tử nghe vậy, vẫn không động đậy, cũng không nói gì nhưng vẻ khẩn cầu trong mắt càng đậm thêm. Đôi mắt nàng đã phiếm hồng.
- Vợ của tôi đã cứu tôi. Hiện tại là lúc tôi quay lại cứu cô ấy. Cô đi theo sẽ làm tôi phân tâm, loạn lòng. Tôi biết tâm ý của cô cho nên tôi mới không giết cô. Nhưng điều đó không đại biểu rằng tôi thích cô. Đi nhanh lên, đừng để tôi đổi ý.
Tả Đăng Phong rốt cục rống to lên. Hắn là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường. Phải đối mặt với một người có khuôn mặt giống với vợ mình như đúc thế, hắn làm sao lại không có chút cảm giác nào. Nhưng loại cảm giác này làm hắn có cảm giác tràn ngập tội lỗi.
Đằng Khi Anh Tử thấy hắn tức giận. Rơi vào đường cùng, nàng đành đứng lên rời khỏi sơn động. Sơn động này không sâu, Tả Đăng Phong nghe được tiếng bước chân liền đoán ra Đằng Khi Anh Tử rời đi không xa mà chỉ cách sườn đông sơn động vài chục bước.
Con người là loài động vật quần cư cho nên vẫn luôn muốn tìm bạn cho mình, đây là bản tính trời sinh. Tả Đăng Phong áp chế phần bản tính này cho nên hắn luôn có thể bôn ba khắp nơi tìm kiếm người yêu đã chết. Cái này giống như nỗi sợ hãi vậy, mỗi người đều có, cái gọi là người dũng cảm thực ra không phải là không có sợ hãi mà là khắc chế nỗi sợ trong lòng mình thôi.
Bộ dạng của Đằng Khi Anh Tử rất giống Vu Tâm Ngữ. Khuôn mặt đó cứ thế tiến thẳng vào trong lòng hắn, tuyến phòng ngự tâm lý của hắn không hề đề phòng khuôn mặt này. Hắn không thể kháng cự lại được, dù biết rõ là giả nhưng vẫn không thể.
Đằng Khi Anh Tử là loại người thế nào, Tả Đăng Phong không biết. Nàng trải qua chuyện gì, Tả Đăng Phong cũng không rõ ràng lắm. Trong lòng nàng, Tả Đăng Phong là một bí mật to lớn mà trong lòng hắn, Đằng Khi Anh Tử cũng là một dấu chấm hỏi to đùng, Tả Đăng Phong không muốn là quá rõ mọi chuyện với bàng vì hắn thực sự không thích nàng. Giờ phút này, mâu thuẫn trong lòng hắn cũng không phải là có bỏ được Đằng Khi Anh Tử hay không mà là có rời xa được khuôn mặt kia hay không.
Tả Đăng Phong biết lòng mình rối rắm nhưng hắn càng biết lòng Đằng Khi Anh Tử càng bết bát hơn. Cạm bẫy vốn thiết lập tốt lại bị người ta phá nát hơn nữa đối phương lại còn độ lượng tha cho nàng, làm nàng vừa hổ thẹn vừa cảm động.
Tả Đăng Phong lấy lại tinh thần, phát hiện 13 chẳng biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi sơn động. Hắn nghiêng ta lắng nghe liền phát hiện nó chạy đến chỗ Đằng Khi Anh Tử. Tả Đăng Phong nhíu mày, đứng dậy ra khỏi sơn động, tới gần đại thụ Đằng Khi Anh Tử đứng.
- Cô đi theo tôi thì tôi cũng sẽ không đi tìm kiếm sáu con động vật dương chúc giúp cô đâu.
Tả Đăng Phong nói với Đằng Khi Anh Tử đang đứng trong chỗ bí mật.
- Tôi biết.
Đằng Khi Anh Tử gật đầu, mở miệng.
- Sau này giáp mặt với anh trai cô, tôi sẽ giết anh ta.
Tả Đăng Phong lại hắt thêm một chậu nước lạnh.
- Tôi muốn bù đắp.
Giọng của Đằng Khi Anh Tử rất kiên định.
- Không có cách nào bù lại.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Nhất định có! Tôi biết chuyện anh không biết!
Đằng Khi Anh Tử chuyển mắt nhìn Tả Đăng Phong.
- Chuyện gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày, hỏi.
- Chuyện về 12 địa chi.
Đằng Khi Anh Tử nói.
- Tôi không muốn hợp tác với cô, cũng không muốn cho cô đi theo tôi. Cô vá áo cho tôi, tôi chiếu cố cô một tháng. Chúng ta hòa nhau. Cô ném quả sơn trà độc đi cùng với mấy lời thành thật hôm nay đã đổi lấy sự khoan dung của tôi! Chúng ta vẫn hòa nhau. Cô đi đi.
Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói.
- Trước kia tôi không thế này! Tôi cũng biết vì sao tôi lại mềm lòng với anh. Chúng ta còn có thể gặp lại, đến lúc đó anh đừng hạ thủ lưu tình, tôi cũng sẽ thế.
Đằng Khi Anh Tử ngưng trọng nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người đi xuống dưới chân núi.
Tả Đăng Phong nhìn theo hướng nàng rời đi. 13 ngẩng đầu nhìn hai người rồi cuối cùng kiên định đứng bên Tả Đăng Phong.
Đợi cho tới khi Đằng Khi Anh Tử khuất bóng, Tả Đăng Phong mới trở lại sơn động. Trong sơn động còn lưu lại hơi thở của Đằng Khi Anh Tử. Người đàn bà này khiến lòng hắn hỗn loại. Hắn phải cố gắng lắm mới đưa ra được lựa chọn chính xác. Lúc trước, Ngân Quan đã từng nói, nếu rời khỏi người đàn bà này, hắn sẽ hiếu sát thị huyết. Thực ra, Ngân Quan đúng là giỏi xem tướng. Hắn kiềm chế là vì khuôn mặt của Vu Tâm Ngữ kia. Vu Tâm Ngữ chết, hắn cũng đi vào tà đồ, không quan tâm thiện ác, sát phạt chỉ tùy tâm.
Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Hắn nhạy bén bắt được ý tưởng chợt lóe lên đó. Đằng Khi Anh Tử là một ninja, tính cách của nàng có chút gì đó tương tự với Tam Xuyên Tố, tàn nhẫn chuyên chú, vì đạt được mục đích mà không từ chút thủ đoạn nào. Nhưng từ khi nàng đổi thành bộ dáng của Vu Tâm Ngữ, tính tình vô hình phát sinh biến hóa, thậm chí còn sinh thiện cảm với hắn. Chẳng lẽ bộ dáng của Vu Tâm Ngữ lặng yên ảnh hưởng tới tính tình của nàng?
Nhưng mà đó chẳng qua chỉ là ý tưởng bởi vì lầu sau gặp lại, nàng đã không còn là khuôn mặt đó nữa.