Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm khuya khoắc , trong núi sâu, ở trong phòng có quan tài lại phát lên một tiếng vang khác thường, nhiều nhân tố chồng chất lên nhau khiến lông tóc của Tả Đăng Phong dựng cả lên, cả người chỉ thấy ớn lạnh.

Cả người hắn ngây ngốc, run rẩy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chẳng thể trách lúc trước tên bảo trưởng kia sống chết không chịu phái người dẫn hắn lên đây, thì ra địa phương này lại có chuyện ma quỷ nha.

Sau đó, Tả Đăng Phong dần dần từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, đầu tiên là hắn nghĩ đến trên thế giới này không có ma quỷ, mà cho dù có quỷ thì quỷ cũng bay, không có bước đi a.

Nghĩ đến đây, nổi sợ hãi trong lòng Tả Đăng Phong đã giảm đi, bất quá ngay sau đó hắn càng sợ thêm. Tiếng trong phòng kia là tiếng bước chân, hơn nữa vẫn còn vang lên, cái này chẳng lẽ là xác chết sống dậy sao?

Đối mặt với nguy hiểm thì đối với người bình thường mà nói thì người đó sẽ lựa chọn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà Tả Đăng Phong thì khác, hắn là một kẻ quật cường.

- Hôm nay lão tử muốn nhìn xem rốt cuộc mày là cái thứ gì?

Tả Đăng Phong gào lên một tiếng rồi nắm lấy thái đao đi xuống giường.

Lúc bước xuống giường thì hắn ngã sấp xuống. Nguyên nhân thứ nhất chính là trong này quá tối hơn nữa hắn lại không quen thuộc ở phòng này, nguyên nhân thứ hai chính là do hắn vô cùng sợ hãi nên cả người run lên, đứng không vững.

Sau đó, hắn liền bò dậy rồi chạy ra phòng phía Bắc, một chân đạp vào cửa phòng kia.

Bất quá hắn không thể đá văng cửa ra bởi vì lúc nãy trước khi đi ngủ hắn đã dùng dây thừng cột 2 cánh cửa lại với nhau.

Nhưng mà lúc này đây, trong phòng lại truyền lên tiếng vang, tiếng trước so với tiếng sau thì nhỏ hơn nhiều, nếu nghe kỹ thì có thể biết rằng đây chính là tiếng nắp quan tài đậy lại.

- Bà mja nhà mày, mày đừng chạy.

Tả Đăng Phong nghe thế thì lấy thái đao trong tay chặt đứt sợi dây, nhấc chân lên đá cửa phòng sau đó liền trực tiếp xông vào chỗ chiếc quan tài màu đen kia rồi điên cuồng cầm thái đao chém lên nắp quan tài.

- Lăn ra cho lão tử.

Tả Đăng Phong giận dữ lấy tay muốn mở quan tài lên nhưng mà cho dùng hắn cố gắng như thế nào thì nắp quan tài kia cũng không nhúc nhích.

- Không phải là muốn làm tao sợ ư, chạy đi đâu? Cút ra đây.

Mở không được nắp quan tài kia, Tả Đăng Phong lại cầm thái đao chém vào nắp quan tài để trút giận.

Qua một hồi, cuối cùng thì Tả Đăng Phong cũng cảm thấy mệt, lúc này hắn đột nhiên thấy được quan tài được đặt trên mặt đất. Tình huống này khiến hắn suy nghĩ có phải là dưới quan tài này có một lối đi bí mật, người kia muốn đe dọa mình nên mới từ trong đó đi vào đây.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lập tức đứng dậy cầm thái đao đi về phía Tây sương kia.

Ở chỗ này chỉ có hắn và nữ nhân kia, vậy người duy nhất đi vào mật đạo kia cố ý gây tiếng động để dọa hắn chính là nữ nhân kia, mục đích chính là muốn dọa hắn để hắn không ở lại đây nữa.

Sở dĩ Tả Đăng Phong không có vào Tây sương là bởi vì trong lòng hắn hiểu được, một nữ nhân trẻ tuổi một mình sống ở đây, ngày ngày trôi qua khẳng định là vô cùng khổ cực, chẳng những phải đề phòng dã thú còn phải đề phòng người xấu. Tả Đăng Phong có thể tưởng tượng được những khổ cực mà nàng chịu lấy, còn một điều nữa, Tả Đăng Phong biết rằng nữ nhân kia không muốn hại hắn, nói cách khác thì nàng có thể vào phòng hắn, căn bản không cần phải vẽ rắn thêm chân giả thần giả quỷ.

- Tôi đắc tội cấp trên cho nên bọn họ mới đưa tôi đến đây trông coi đạo quán, nếu tôi bỏ đi thì bọn họ sẽ không phát lương cho tôi. Người nhà của tôi sẽ chịu đói, tôi cũng không muốn ở chỗ này nhưng mà tôi lại không thể đi. Sau này cô đừng làm tôi sợ, tôi cũng không có khi dễ cô.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng không có vào Tây sương mà là quăng một câu rồi xoay người trở về phòng mình.

Cả kinh một hồi, Tả Đăng Phong cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa, trằn trọc đến sáng thì hắn mới chợp mắt.

Thẳng cho đến khi ánh nắng chiều vào thì Tả Đăng Phong giơ cổ tay lên để nhìn thì thấy bây giờ đã là 11h.

Sau khi xuống giường thì Tả Đăng Phong tháo đồng hồ để ở dưới chân rồi đẩy cửa đi ra. Sau khi ra cửa thì hắn thấy ở trên bậc thang có một cái bát sứ, trong bát có mấy quả táo.

Nhìn thấy cảnh này thì Tả Đăng Phong nhìn qua Tây sương, chỉ thấy cửa phòng Tây sương có một khe hỡ nhỏ, một đôi mắt đang từ trong kia nhìn chằm chằm hắn.

Thấy vậy thì Tả Đăng Phong ngồi xuống cầm lấy bát sứ kia rồi cầm lấy một quả táo mà ăn.

- Xuất hiện đi.

Tả Đăng Phong hướng về phía Tây sương mở miệng. Mục đích của nữ nhân kia hiển nhiên là muốn xin lỗi Tả Đăng Phong.

Sau khi Tả Đăng Phong nói xong thì nữ nhân kia từ Tây sương đi ra, tới bậc thang ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong.

Lúc này thì Tả Đăng Phong mới nhìn thấy rõ được, trên người nữ nhân này mặc một chiếc áo bông đã cũ nát, hơn nữa còn có rất nhiều bụi bặm báo vào, bên dưới là một chiếc quần bông, nó cũng tơi tả như chiếc áo bông kia.

Tóc của nàng dài mà lộn xộn, bởi vì nhiều năm chưa chải đầu nên trên đầu đã tạo thành từng nhúm. Trên mặt nàng dơ bẩn do nhiều năm chưa rửa nhưng mà Tả Đăng Phong có thể thấy được đây là do nàng cố ý bôi đen mặt mình.

- Cô là người nơi nào ?

Quan sát một lát thì Tả Đăng Phong hỏi, hắn muốn thông qua giọng nói của nàng để đoán nàng là người vùng nào.

Nữ nhân kia nghe được câu hỏi của Tả Đăng Phong thì lắc đầu, vẫn chưa trả lời .

- Tối qua cô dọa nạt tôi, nếu tôi là người xấu thì sớm đã xông vào đánh cô rồi, cô nói đi.

Tả Đăng Phong mỉm cười mở miệng.

Nữ nhân kia nghe vậy mỉm cười đáp lại.

- Tại sao cô không nói chuyện.

Tả Đăng Phong nghi ngờ.

Nữ nhân đưa tay chỉ môi của mình, ngược lại lắc lắc đầu .

- Oh.

Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, thì ra nàng bị câm.

- Cô ở đây bao lâu rồi?

Tả Đăng Phong tò mò hỏ .

Nữ nhân nghe vậy thì mặt lộ vẻ khó xử, rõ ràng là nàng không biết nên biểu đạt như thế nào cho đúng.

Tả Đăng Phong thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên trở về phòng, từ trong hành lý của mình lấy ra 2 cái bánh bao rồi bỏ vào trong bát, sau đo đi ra khỏi phòng đi về phía nàng, nữ nhân kia thấy thế vội vàng đứng lên.

- Cho cô.

Tả Đăng Phong đưa bát sứ cho nàng.

Nữ nhân kia thấy bánh bao thì đôi mắt liền sáng ngời, bất quá cuối cùng là lắc đầu không có nhận.

- Cô tên gì?

Tả Đăng Phong cười rồi đem bát sứ nhét vào trong tay nàng.

Lời kia vừa thốt ra thì Tả Đăng Phong lập tức cảm thấy mình làm khó người ta rồi, nữ nhân này không thể nói chuyện, làm sao nói được tên mình.

Khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là nữ nhân kia thả bát sứ xuống đất rồi nhặt lấy cục đá, viết xuống đất.

- Vu Tâm Ngữ?

Tả Đăng Phong kinh ngạc nhìn nàng, chữ viết của nàng rất đẹp hơn nữa còn là dùng cách viết chữ Triện, điều này nói lên nàng đã từng được học tập chính thống.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy lập tức nhẹ nhàng gật đầu , ý bảo Tả Đăng Phong đọc đúng.

- Ai dạy cô viết chữ?

Tả Đăng Phong tò mò hỏi.

- Sư phụ.

Vu Tâm Ngữ lại viết.

- Sư phụ cô là đạo sĩ ở đây?

Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.

Vu Tâm Ngữ gật gật đầu , bất quá ngay sau đó lại lắc đầu.

- Sư phụ cô đâu?

Tả Đăng Phong cũng không rõ vì cái gì Vu Tâm Ngữ gật đầu lại lắc đầu . Bất quá giờ phút này hắn rốt cuộc biết nữ nhân này cũng không phải là dân chạy nạn đến đây.

- 12 năm trước đã rời đi rồi.

Vu Tâm Ngữ lại viết.

- Khi đó cô bao nhiêu tuổi?

Tả Đăng Phong gián tiếp hỏi tuổi của nàng.

Lần này Vu Tâm Ngữ cũng không có trả lời ngay, mà là nhíu mày như có suy nghĩ gì .

- Cô là một cô bé, ở trong núi không sợ sao?

Tả Đăng Phong thấy nàng không muốn nói đến tuổi của minh thì thay đổi vấn đề khác.

Vấn đề này vừa ra khỏi miệng thì Tả Đăng Phong liền cảm thấy hối hận, bởi vì Vu Tâm Ngữ nghe được câu này thì ánh mắt cùng vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng cảnh giác, nàng ném cục đá xuống rồi trở vào Tây sương, ngay cả bánh bao trong chén sứ kia nàng cũng không mang đi.

Lúc nãy nói chuyện thật tốt, làm sao lại trở mặt nhanh như thế? Tả Đăng Phong ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Bất quá rất nhanh hắn hiểu nguyên nhân, tự mình biết Vu Tâm Ngữ là nữ nhân nhưng nàng lại không nói cho mình biết, cho nên sau khi chính mình hỏi vậy thì nàng mới đột nhiên cảnh giác.

- Tôi không hỏi nữa, bánh bao này cô ăn đi.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đi về đại điện phía Bắc.

Tới gần đại điện, đột nhiên Tả Đăng Phong nghe được phía sau truyền lại tiếng mở cửa, Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại , phát hiện Vu Tâm Ngữ đẩy cửa phòng rồi chạy tới chỗ mình. Không đợi Tả Đăng Phong kịp phản ứng, Vu Tâm Ngữ liền vọt tới cửa điện rồi vươn tay ra, ngăn không cho Tả Đăng Phong đi vào.

Điều này làm cho Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn nàng.

Trong đại điện có cái gì, vì sao nàng không cho mình vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK