Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngôi nhà ba tầng cũ nát, nơi hành lang để đồ bỏ bừa bãi, mặt đất dơ bẩn. Nơi cửa các phòng đều đặt ống nhổ cùng thùng rác. Mùi son phấn cùng thức ăn đổ đi hỗn hợp truyền ra, làm cho người ta muốn ói.

Diêu tỷ mở cửa căn phòng, Tả Đăng Phong nhíu mày đi vào. Phòng này nam bắc chật đông tây dài, diện tích chừng mười mấy mét vuông, có kê hai cái giường gỗ, phía bên phải là chiếc bàn trang điểm cùng một cái ghế, có một ít đồ bầy ở trên. Tổng thể mà nói thì coi như sạch sẽ.

Sau khi vào nhà, Diêu tỷ tùy tay khép cửa phòng, xoay người đi đến Tả Đăng Phong, muốn cởi y phục của hắn.

- Đừng động vào áo dài của tôi.

Tả Đăng Phong nhíu mày lui về phía sau. Cái áo dài này có ý nghĩa đặc biệt, hắn không muốn bàn tay của đám Diêu tỷ đụng tới nó.

- Em không trộm đồ của anh zai đâu. Được rồi, anh tự cởi nào.

Diêu tỷ cười, rút tay về.

- Bình thường làm ăn không tốt lắm, phải không?

Tả Đăng Phong đi đến cửa sổ hướng đông, nhìn ra xa. Từ nơi này quan sát tiểu lâu ba tầng của đơn vị đồn trú 1875 khá tốt. Khoảng cách tuy lớn nhưng thị lực của Tả Đăng Phong vượt xa người thường, không giống lính NB nhờ vào kính viễn vọng quan sát.

- Sao anh đẹp zai biết?

Diêu tỷ nghi hoặc.

- Bởi đồ bỏ trong thùng rác của cô không nhiều.

Tả Đăng Phong vô cùng hài lòng với vị trí này. Nơi này không đối diện với tiểu lâu, lính NB dùng kính viễn vọng cũng không thấy rõ góc độ này.

- Anh rất tinh tế.

Diêu tỷ cười nói.

- Đừng cởi quần áo.

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng. Tuy nhìn ra phía ngoài nhưng hắn nghe rõ ràng tiếng cởi dây lưng của người đàn bà phía sau.

- Vậy em để nguyên đồ, anh tới đi.

Diêu tỷ nói.

- Không cần, tôi không giống mấy kẻ kia.

Tả Đăng Phong không quay đầu. Lúc này lính NB nơi tiểu lâu đang thay quân, hắn móc đồng hồ trong ngực ra xem. Tám giờ đúng!

- Được, vậy anh cởi quần ra đi, em thổi kèn cho.

Diêu tỷ cầm được một đồng bạc mà luôn chột dạ.

- Mỗi ngày cô kiếm được bao nhiêu tiền?

Tầm mắt Tả Đăng Phong không rời sân đơn vị đồn trú 1875, phát hiện lính NB cho chó săn ăn cũng vào giờ này.

- Vận khí tốt, có đêm đón được năm sáu khách, không, bảy tám người.

Diêu tỷ nói rồi sửa lời, vẫn lo lắng Tả Đăng Phong bắt nàng thối lại tiền.

Tả Đăng Phong nghe vậy xoay đầu đánh giá. Ả Diêu tỷ tay cầm dây quần mà mặt nghi hoặc, thấy Tả Đăng Phong xoay người thì vội vươn tay muốn bật đèn.

Tả Đăng Phong thấy thế nhanh chóng kéo rèm cửa sổ, đèn nhỏ ánh sáng leo lét, trong phòng khá tối. Hắn nhíu mày đánh giá người đàn bà trước mắt, xem có thể tin cậy được nàng hay không. Diêu tỷ không hiểu, lại cười liếc mắt đưa tình với Tả Đăng Phong.

- Cô bao nhiêu tuổi?

Tả Đăng Phong hỏi, nữ nhân này không khác gì đám gái gọi, dung tục mà tham tài.

- 25.

Nữ nhân lấy khăn trong ngực che nếp nhăn khóe mắt. Ả buông tay thì chiếc quần tụt xuống, Tả Đăng Phong vội vàng quay đi. Trong đầu chỉ có thân thể Vu Tâm Ngữ, hắn không muốn thân thể đám gái điếm làm ô uế nó.

- Tôi xem cô phải 35 tuổi. Kéo quần lên, mỗi ngày ta trả một đồng bạc, ta muốn ở nơi này.

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng, Diêu tỷ này một thân xấu xa nhưng không tính là quá xấu. lúc trước ở ngã tư đường, ả có ý giải quyết miễn phí giúp hắn, cho nên Tả Đăng Phong quyết định ở nơi này.

- Ở bao ngày?

Diêu tỷ lộ vẻ vui mừng. tuổi không nhỏ nên công việc khá ế ẩm.

- Không cụ thể nhưng ít nhất bảy ngày, trong khoảng thời gian này, cô tìm chỗ khác mà ở, các buổi sáng tới lấy tiền thuê nhà.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát. Muốn xác định quy luật hoạt động của lính NB, cần ít nhất cũng phải bảy ngày. Ngoài ra, hắn không trả tiền phòng một lần là lo lắng đối phương cầm hết tiền sẽ nổi lên ý xấu.

- Em làm gì còn chỗ nào khác, anh tính làm gì?

Diêu tỷ nghi ngờ đánh giá Tả Đăng Phong.

- Vậy ở lữ quán. Được rồi, cô cứ ở nơi này đi, nhưng đừng đón khách.

Tả Đăng Phong thay đổi chủ ý, nếu đối phương không ở nơi này, đám gái chung quanh sẽ nghi ngờ.

- Rốt cuộc anh đang làm gì?

Diêu tỷ lần nữa truy vấn. Một gã đàn ông vào kỹ viện mà không động vào gái, nói thế nào cũng không bình thường.

- Tôi trộm đồ của người ta, muốn lánh nạn ở đây.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát mới trả lời. Trải qua tính toán cẩn thận, cũng chỉ nói như vậy, đối phương mới không sinh nghi.

- Ai dà, làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh giết người.

Quả nhiên Diêu tỷ trúng kế, nâng tay xoa ngực, lại để chiếc quần rớt xuống.

- Mau buộc dây quần vào, còn như vậy thì mau trả tiền lại.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Diêu tỷ thật không hề biết xấu hổ.

- Có thật là không chơi?

Diêu tỷ nghe vậy lập tức kéo quần, buộc lại dây.

- Tôi nói tôi không giống bọn họ, tắt đèn, đi ngủ.

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.

- Thời gian còn sớm, nếu không anh cứ ở đây, em ra ngoài một lần, có khách liền mượn phòng của đám tỷ muội.

Diêu tỷ tắt đèn, xoay người muốn đi ra ngoài kiếm thêm.

- Một ngày một đồng bạc, thuê phòng bao cô, không cho phép đón khách. Hơn nữa không thể để cho bất luận kẻ nào biết tôi ở trong này, nếu không sẽ không có đồng nào.

Tả Đăng Phong lấy tay giật rèm tiếp tục quan sát. Hắn không thể để Diêu tỷ tiếp khách ở chỗ khác, bằng không đối phương vừa hỏi, khẳng định nàng tiết lộ bí mật của hắn.

- Rồi rồi, em nghe lời anh.

Diêu tỷ nghe vậy liên tục gật đầu.

- Lên giường ngủ.

Tả Đăng Phong cầm chiếc ấm trong phòng muốn uống nước, nghĩ ngợi thế nào lại buông xuống.

- Ok. Ok. Ok.

Diêu tỷ nghe vậy lập tức cởi quần áo, Tả Đăng Phong quay đầu tránh phải nhìn cái đó.

Diêu tỷ lên giường, liền nhích vào trong để cho Tả Đăng Phong một chỗ nằm. Tả Đăng Phong khinh miệt liếc nàng, lần nữa chuyển dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Từ góc độ quan sát này, Tả Đăng Phong phát hiện khu tiểu lâu còn tầng hầm có ô cửa thông lên mặt đất, ánh sáng truyền ra từ đó. Ngoài ra, cách không xa có một cái ống khói, bởi vậy đoán được trong tầng hầm thường xuyên thiêu huỷ thứ gì đó.

Ngay tại khi Tả Đăng Phong ngưng thần, căn phòng bên trái truyền lại tiếng nói của nam nữ, chốc lát sau là thanh âm phóng đãng dâm tà của nữ nhân, không e dè rất giả dối, rất là khoa trương.

Tả Đăng Phong nhíu mày. Nữ nhân nọ luôn miệng hô “nhanh lên, thúc nhanh nữa” Nam nhân đúng là nghe lời, không đầy ba phút không còn động tĩnh. Tả Đăng Phong hừ lạnh xem thường, lần nữa quay đầu quan sát.

Không quá bao lâu, phòng bên phải cũng truyền tới thanh âm khoa trương như vậy, vẫn là hô nhanh lên, khiến cho Tả Đăng Phong hoài nghi có phải mỗi ả Diêu tỷ đều là cô giáo tình dục hay không.

- Em cũng kêu, đóng kín cửa mà không có động tĩnh, đám chị em sẽ nghi ngờ.

Diêu tỷ lăn qua lộn lại trên giường, ngủ không được do ban ngày ngủ quá nhiều.

- Cô kêu đi.

Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

Được Tả Đăng Phong cho phép, Diêu tỷ lập tức dắt giọng kêu gào. Ban đầu kêu ái chà, sau lại kêu trời, đến cuối cùng hô cha gọi mẹ, tiếng kêu mỗi lúc một lớn.

- Thế là được rồi.

Tả Đăng Phong nhíu mày cắt đứt tiếng kêu gào của ả Diêu tỷ, thế này không giống, lại như khóc tang.

- Anh zai không biết, em càng kêu càng chứng minh anh lợi hại, đến lúc sau sẽ nói cùng bọn tỷ muội là gặp được ý trung nhân, đóng cửa chơi vài ngày.

Diêu tỷ đã lớn tuổi, suy tính cũng khá chu đáo.

Tả Đăng Phong cảm giác có lý, nhíu mày mặc cho nàng giương giọng quát to. Mười phút sau, Tả Đăng Phong lần nữa cắt đứt, nghe thêm thì chỉ sợ nhịn không được cho nàng mấy đòn.

- Cô ngủ không được, vậy kể cho ta chuyện gì thú vị đi.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Diêu tỷ này là người nói nhiều, không nói thì nghẹn ngào khó chịu.

Tinh thần của Diêu tỷ lập tức tỉnh táo, thao thao bất tuyệt bắt đầu giảng thuật. Đơn giản là của người nào đặc biệt lớn, người nào đặc biệt nhỏ, người nào cong như chuối rồi người nào thẳng to như nắm đấm.

- Tôi muốn nghe chuyện bên ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tả Đăng Phong thật sự sắp điên rồi.

- Anh hỏi đúng người rồi, đại sự quan trọng nhất trước mắt chính là lính NB giết người ở Nam Kinh, nghe nói giết tới mấy chục vạn.

Diêu tỷ trừng mắt, nâng tay chỉ về phía nam.

- Chuyện xảy ra khi nào?

Tả Đăng Phong nhíu mày ngạc nhiên.

- Thời điểm năm ngoái, nghe nói giờ vẫn còn giết, lớn bé đều giết, nữ cũng giết, hiếp xong rồi giết, cũng có giết rồi lại hiếp.

Diêu tỷ lộ vẻ hoảng sợ.

- Không ai quản sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày đặt câu hỏi. Xem ra thời gian quân Nhật tấn công vào Nam Kinh chênh lệch Tế Nam không nhiều.

- Sao không ai quản? Quốc quân cùng Bát lộ đều quản, có điều bọn hắn đánh không lại lính NB. Quốc quân sợ chết, vũ khí của Bát lộ quân cũng không có. Em nghe nói ngay cả đám người luyện công phu cũng đi Nam Kinh giết lính NB. Anh có biết về ngũ đại cao thủ tuyệt thế không?

Diêu tỷ ngừng lại.

- Cô có biết?

Tả Đăng Phong nghi ngờ quay đầu, đương nhiên hắn biết ngũ đại cao thủ là ai, chỉ không nghĩ một ả Diêu tỷ cũng biết. Có điều nghĩ lại thì cũng bình thường, Diêu tỷ đón tiếp rất nhiều loại khách, tin tức linh thông nhất.

- Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phật, mấy người này lợi hại nhất. Em nghe nói Kim Châm Ngân Quan đi Nam Kinh, giết không ít lính NB. Về sau lính NB mời được Đồng Giáp đi Nam Kinh, đối phó hai người bọn họ.

Diêu tỷ trịnh trọng nói.

- Thiết Hài, Ngọc Phật ở đâu?

Tả Đăng Phong hỏi. Xem ra trong mắt hắn, tin tức của Diêu tỷ bắt đầu có độ tin cậy cao.

- Hình như hai người bọn họ không đi.

Diêu tỷ lắc đầu trả lời.

- Trong năm người này, người nào lợi hại nhất?

Tả Đăng Phong hỏi chậm rãi, giờ phút này có cảm giác mỗi ngày một đồng bạc rất đáng.

- Ban đâu em tưởng Kim Châm lợi hại nhất, sau lại nghe một người khách nói không phải lợi hại nhất. Người khách kia là một người luyện công phu, rất lợi hại, làm ăn được tới hai giờ...

- Đừng lạc đề, người nào lợi hại nhất?

Tả Đăng Phong nhíu mày cắt đứt lời của nàng.

- Luận võ công Ngân Quan cùng Đồng Giáp chênh lệch không nhiều. Bản lĩnh của Kim Châm liên miên như thần. Thiết Hài không thể nào lộ diện, lợi hại nhất chính là nữ nhân kêu là Ngọc Phật. Nàng giết người không cần động thủ, cứ như vậy cười một cái, người nọ đã lăn ra chết.

Diêu tỷ nói xong bày ra khuôn mặt tươi cười, Tả Đăng Phong thấy thế lại nhíu mày, Hắn từng gặp qua bản nhân Ngọc phật. Ngọc Phật cười cao ngạo mà lạnh lùng cô độc, Diêu tỷ cười ghê tởm mà thống khổ.

- Nam Kinh cách nơi này quá xa, thành Tế Nam ... có việc lớn nào không?

Tả Đăng Phong chuyển đề tài.

- Thế nào tính là việc lớn?

Diêu tỷ nghi ngờ hỏi lại.

- Thành Tế Nam có hòa thượng hoặc đạo sĩ làm việc giúp lính NB không?

Tả Đăng Phong nghĩ ngợi rồi hỏi. Trước mắt hắn lo lắng nhất chính là Tế Nam có phật đạo cao thủ hoặc là cao thủ võ công trợ giúp quân Nhật.

- Trước kia có, hiện tại dường như không.

Diêu tỷ nghĩ ngợi rồi trả lời.

- Vì sao nói như vậy?

Tả Đăng Phong vội vàng truy vấn.

- Mấy chị em Hot trong Bát Quái Lâu chúng ta từng được xe quân sự chở đi hầu hạ hòa thượng, trước kia thường xuyên, thời gian gần nhất không thấy, tỷ muội chúng ta đều đoán những hòa thượng kia cũng bị phái đi Nam Kinh rồi.

Trong lời nói của Diêu tỷ, dường như mang lòng ghen tị.

- Vậy có biết đám đó từng ở chỗ nào?

Tả Đăng Phong nghe vậy rất là hưng phấn, nếu thành Tế Nam không có những người này, hắn xuống tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Nghe nói ở Tây Thành, cách đây khá xa.

Diêu tỷ đưa tay chỉ về hướng tây.

Tả Đăng Phong nghe vậy không mở miệng. Tây Thành cách nơi này rất xa, cho dù xuất hiện sự tình, những người đó cũng rất khó tới kịp cản trở. Huống hồ trước mắt, những người này không nhất định ở Tế Nam. Xem ra chỉ cần lợi dụng đúng cơ hội, vẫn có thể xông vào hạ thủ đám quân nhật 1875.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK