ất nhanh 2 người đã lướt tới tảng đá trên núi, nghiêng người ngó xuống, đợi đoàn xe tới.
- Lát nữa, khi ta nói thì chúng ta cùng nhau động thủ.
Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, khoảng cách từ đây đến chân núi khá xa, Tả Đăng Phong không muốn để Thiết Hài làm chủ.
- Vì sao phải nghe lời ngươi?
Thiết Hài lộ vẻ không vui.
- Phật Môn các người không thể sát sinh, ta làm chủ, tội nghiệt ta gánh vác.
Tả Đăng Phong nói.
- A di đà Phật, thí chủ từ bi.
Thiết Hài nâng tay tạo thành chữ thập cảm ơn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy hắn trúng kế, cũng không nói thêm gì nữa, bình tĩnh mà xem xét hắn cũng không muốn lừa gạt Thiết Hài, nhưng mà nếu giảng đạo lý với hắn thì hắn sẽ không nghe.
Không bao lâu sau, đoàn xe của Đằng Khi liền đi đến dưới chân núi, bất quá thấy được địa hình ở trước mặt làm cho Đằng Khi sinh lòng cảm giác, ra lệnh cho 3 chiếc xe kéo dài khoảng cách, còn tăng tốc chạy nhanh. Tả Đăng Phong thấy tình thế không được, lập tức gọi Thiết Hài cùng nhau phát lực đẩy tảng đá xuống. Tảng đá này chỉ rơi xuống chiếc xe thứ 3, 2 chiếc trước đã chạy qua rồi.
Ra khỏi chỗ này là con đường rộng rãi, Tả Đăng Phong muốn phục kích thì cũng khó càng thêm khó rồi.
Tả Đăng Phong thấy thế nhanh chóng lao xuống núi, Thiết Hài ở sau đuổi theo.
Tới đường lớn, 2 bên đường cũng không có vật gì che chắn, 2 người chỉ có thể đi sau xe, cũng không dám đến quá gần. Mà lính NB ở trên xe tải thấy 2 người liền nổ súng, bởi vì khoảng cách khá xa nên cũng không trúng.
Tả Đăng Phong vừa đuổi theo vừa nghĩ tới một kế khác, 2 bên đường đều có những cây đại thụ to, nếu đánh ngã các cây này xuống chặn đường đám người Đằng Khi, kéo dài thời gian đến tối để tiếp tục tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền lướt nhanh về phía trước, lướt về phía trước được 2 dặm, Tả Đăng Phong liền dùng Linh khí đánh ngã nhưng cây đại thụ xuống nằm ngang chặn đường.
Thiết Hài thấy thế cũng vội ra tay giúp đỡ, hai người một tả một hữu, liên tiếp ra tay, rất nhanh đã đánh ngã đại thụ ở trong phạm vi vài dặm.
- Lão nạp đi hoá duyên.
Sau khi dừng tay, Thiết Hài chỉ về một thôn xóm cách đó không xa.
- Đi đi.
Tả Đăng Phong gật đầu đáp ứng, hắn nhìn chằm chằm vào 2 chiếc xe hơi đằng trước, sau khi đường bị chặn lại, đám lính NB chỉ có thể xuống xe khiêng cây, mỗi một cây đều có mấy người khiêng, còn có mấy tên cầm súng đứng canh phòng.
Khoảng cách nơi này cách thị trấn không đến 20 dặm, phàm là thị trấn nào cũng có lính NB đóng quân, nếu Đằng Khi đi vào thị trấn, muốn giết được hắn cũng khó hơn. Lúc này đã là 10h sáng, khoảng cách đến tối còn một đoạn thời gian dài, nếu như đám người Đằng Khi đi bộ cũng có thể đến được thị trấn, trong 2 chiếc xe tải kia có khoảng 50-60 lính NB, nếu trời tối thì có lẽ cùng Thiết Hài mạo hiểm ra tay, nhưng lúc này là ban ngay nên không thể được.
Tả Đăng Phong nhíu mày trầm tư hồi lâu, từ đầu đến cuối không có nghĩ được biện pháp hữu hiệu nào, không qua bao lâu, Thiết Hài đã trở lại rồi, tay không trở về.
- Tại sao ngươi tay không trở lại?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Cũng không có ai bố thí.
Thiết Hài bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng hắn điên nhưng cũng không có ức hiếp dân chúng.
- Cho ngươi, đi mua đi.
Tả Đăng Phong lấy ra một đồng đại dương đưa cho hắn.
- A di đà Phật, người xuất gia không dính mùi tiền.
Thiết Hài lắc đầu liên tục.
- Người xuất gia còn không sát sinh, ngươi giết bao nhiêu người rồi?
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.
- Ta đi.
Thiết Hài nghe thế thì tức giận, quay đầu bước đi.
- Đừng đi a, đợi khi tìm được con khỉ kia rồi thì ta sẽ mang ngươi đi tìm con thỏ nữa.
Tả Đăng Phong vội vàng nói giữ lại.
- Thôi Kim Ngọc sớm đã mang con khỉ kia đi rồi, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?
Thiết Hài cũng không quay đầu lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy không nói gì nữa, tên hòa thượng điên này rất lộn xộn, vô thường, tuy rằng có thể lừa hắn nhưng không thể chỉ huy hắn, hắn đi rồi cùng tốt. Hơn nữa sắc trời bây giờ cũng đã sáng rồi, thân hình của hắn không thể che dấu, nếu lính NB phát hiện hắn là hòa thượng của Thiếu Lâm tự, rất có khả năng giận chó đánh mèo giết tăng nhân Thiếu Lâm tự, cũng không thể liên luỵ hắn.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có giữ lại Thiết Hài là còn có 2 nguyên nhân khác, thứ nhất Thiết Hài là người thích động vật, có lẽ tên hòa thượng điên này muốn động thủ cướp lấy 13, quan trọng hơn là Thiết Hài có thể phát hiện được Huyền Âm thủ của hắn, đến lúc đó vạn nhất tâm huyết hắn dâng trào muốn nghiên cứu thứ này một chút thì phiền toái.
Sau khi dời cây một lúc, đám lính NB liền không làm nữa, cũng bỏ xe mà đi bộ, Tả Đăng Phong thấy thế liền đi tới mộ thôn gần đó, muốn mai phục bọn hắn nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua ý nghĩ này, bởi vì nếu hắn làm như thế sẽ làm đám lính NB nổi giận, giận chó đánh mèo mà giết dân chúng vô tội.
Thẳng qua thôn, 2 bên đường phía trước có rừng cây, nơi này đủ để Tả Đăng Phong ẩn thân, sau đó hắn liền ném những tảng đá to dưới đất vào ngay giữa đám lính, tu vi của hắn cao thâm nhưng mà độ chính xác không cao cho lắm, mấy tảng đá đều đập thẳng vào lính bên cạnh Đằng Khi, khiến bọn hắn gào khóc, nổ súng về rừng cây.
Đám lính NB cũng không mang nhiều đạn nên cũng không dám bắn nhiều, bắn xong một trận thì ngừn lại, Tả Đăng Phong thấy thế lại liên tục ném những tảng đá kia ra, mỗi lần đều trúng vài tên nhưng trúng cụ thể vào ai thì hắn cũng không biết. Mà lúc này Đằng Khi cũng tỏ ra sợ hãi, trên đầu của hắn có đội một cái mũ sắt, là người đi sau cùng.
- Đằng Khi, mày còn nhớ tao không?
Tả Đăng Phong cảm nhận được khoái cảm báo thù, tuy rằng tạm thời không giết được hắn nhưng mà cũng đã ép hắn chạy như chó, điều này làm cho Tả Đăng Phong vui sướng.
- Chóa chết.
Đằng Khi gầm lên một tiếng giận dữ.
- Tao sẽ đi theo mày, mày chết chắc rồi.
Tả Đăng Phong cao giọng cuồng tiếu, dùng cái này chọc giận Đằng Khi.
Đằng Khi nghe thế liền cầm lấy khẩu súng máy ở bên cạnh, rồi chạy về phía phát ra giọng nói của Tả Đăng Phong mà xả súng, Tả Đăng Phong núp sau cây, đợi cho tiếng súng ngừng lại thì hắn lắc mình ra, ném tảng đá vào Đằng Khi, lần này tảng đá đã trúng vào mặt Đằng Khi, máu mũi trên mặt hắn chảy dài.
- Chạy nhanh.
Đằng Khi ăn thiệt thoài, cũng không dám hiếu chiến, nhanh chóng lui vào giữa đám lính.
Đám lính NB nghe thế liền lập tức chạy đi, Tả Đăng Phong ở sau đuổi theo, rồi phóng Linh khí ra giết vài tên lính NB, sau đó cầm lấy một khẩu súng rồi bắn về phía Đằng Khi.
Tuy rằng Tả Đăng Phong đã học cách nổ súng nhưng mà cũng chưa học cách nhắm bắn, một súng này chỉ bắn vào một tên lính NB bên cạnh Đằng Khi, Đằng Khi thấy thế liền giận dữ, không chạy trốn nữa mà cầm lấy mã tấu rồi hô to ra mệnh, đám lính NB nghe thế liền vọt tới chỗ của Tả Đăng Phong, rồi nổ súng vào Tả Đăng Phong. Chỗ rừng mà Tả Đăng Phong ẩn nấp cũng không lớn, đám lính NB tiến lên thì hắn chỉ đành phải lùi lại để trốn tránh, sau khi chạy ra khỏi rừng cây cũng không có chỗ nào để ẩn núp, vì thế Tả Đăng Phong liền rút nhanh, kéo dài khoảng cách để né đạn.
Sau khi đuổi lui Tả Đăng Phong, đám lính NB cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, mà là quay đầu chạy tiếp, nhanh chóng xuyên qua rừng cây, đi vào khu vực bằng phẳng, có thể thấy được thị trấn ở phía trước.
Đuổi đến đây, Tả Đăng Phong biết hôm nay không giết được Đằng Khi nhưng mà hắn cũng không dừng tay, vừa chạy vừa cao giọng chửi đám lính NB, đi vào thị trấn Tả Đăng Phong vẫn ở phía sau bọn hắn chửi rủa.
Người dân trong trấn cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cả đám trợn mắt há mồm nhìn Tả Đăng Phong.
Có vài tên lính thấy Tả Đăng Phong chửi bậy muốn cầm súng giết Tả Đăng Phong nhưng Tả Đăng Phong liền phóng Linh khí ra, đánh ngã vài tên lính này, sau đó dùng dao trên súng cắt đầu của bọn chúng đi rồi ném bọn chúng về cho những người đi đường xem
- Đằng Khi, lão tử ở đây đợi mày, mày có gan thì đừng ra.
Mắng một hồi Tả Đăng Phong cảm thấy mệt mỏi, chạy đến một quán trà để uống nước, tiểu nhị thấy hắn tiến vào lập tức quay đầu chạy mất.
- Tên chóa chết.
Thấy tên tiểu nhị chạy đi, Tả Đăng Phong vô cùng tức giận, thế cho nên đã đuổi theo rồi đánh hắn một trận.
Cầm lấy một ấm trà đi ra, Tả Đăng Phong lăng không nhảy lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng hắn không giết được Đằng Khi nhưng mà có thể chửi mắng như thế cũng làm Tả Đăng Phong trút giận, năm đó Đằng Khi cầm dao đâm vào đùi hắn, tát Vu Tâm Ngữ, lúc này hắn dám ra sao?
Nhớ đến Vu Tâm Ngữ, tâm tình hưng phấn của Tả Đăng Phong liền trở thành bi thương. Nếu trước đây có một thân tu vi này thì Vu Tâm Ngữ sẽ không chết, cho dù bây giờ có giết được Đằng Khi thì Vu Tâm Ngữ vẫn không sống lại. Nếu Vu Tâm Ngữ không chết, 2 người có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải kiếp sống tha hương như thế này. Nhớ lại cuộc sống ấm áp năm đó, Tả Đăng Phong bi phẫn ném bình trà xuống.
Giờ khắc này hắn hạ quyết tâm, sẽ ở chỗ này đợi, hắn không tin Đằng Khi sẽ không chui đầu ra.