Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có một số việc không thể nói bậy được." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát lắc đầu.

"Tả chân nhân, việc này tôi không hư cấu và khuyếch đại, ngài nên bảo trọng, tôi cáo từ trước." Cổ Chính Trầm ôm quyền đứng dậy.

"Kỷ Toa có thể là người Yên Thai." Tả Đăng Phong nhớ lại những từ địa phương Kỷ Toa từng dùng, nhắc nhở Cổ Chính Trầm.

"Đa tạ Tả chân nhân." Cổ Chính Trầm xoay người rời đi.

"Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta đi thôi." Thiết Hài đã nghe được câu chuyện giữa Tả Đăng Phong và Cổ Chính Trầm.

"Tìm được âm chúc thổ ngưu tôi mới đi được." Tả Đăng Phong ngồi lại xuống sô pha bưng chén rượu lên.

"Lúc nào đi?" Thiết Hài để Lão Đại lên giường.

"Thu thập xong thì đi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.

Thiết Hài gật đầu, ngồi xếp bằng vào thế niệm kinh.

"Đại sư, âm chúc thổ ngưu ở ngay bên dưới biệt thự Tổng Thống, trước mắt chúng ta có hai lựa chọn, một là đuổi Tổng Thống đi, tìm người xuống phía dưới đào móc, hai là từ dưới đất đào đường đi vào, ông thấy cách nào khả thi hơn?" Tả Đăng Phong hỏi, những người suy nghĩ quá nhiều thường bị mấy cành nhánh làm quấy nhiễu mà xem nhẹ đầu mối chính, nên Tả Đăng Phong muốn nghe ý kiến của Thiết Hài.

"Cậu đừng gây thêm họa, chúng ta đào thông đạo dưới đất đi thôi." Thiết Hài đáp.

"Đi dưới đất rất nguy hiểm." Tả Đăng Phong nói.

"Nguy hiểm gì?" Thiết Hài mờ mịt.

"Không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu , hắn không biết trước được dưới đó sẽ có quái vật gì, thậm chí có quái vật hay không hắn cũng không biết.

"Nếu nguy hiểm vậy thì đi tìm hiểu, làm sao cho an toàn hơn, chứ không được chọc tới linh quy hạ phàm." Thiết Hài lắc đầu .

"Nghe lời ông, tôi đi ra ngoài một chuyến." Tả Đăng Phong gật đầu đứng dậy, Thập Tam nhảy xuống khỏi giường.

Thiết Hài không hỏi Tả Đăng Phong đi làm gì, ngồi xếp bằng niệm kinh, Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam từ trên cửa sổ nhảy xuống.

Tả Đăng Phong đến Đồ Thư Quán của Trùng Khánh, lần này biết chỗ dễ làm, nửa đêm không người, Tả Đăng Phong tìm địa đồ, hắn muốn thuộc địa thế chỗ biệt thự Tổng Thống.

Đọc địa đồ xong, Tả Đăng Phong lại tới Hoàng Sơn, so sánh với địa đồ lựa chọn đường đi, quanh Hoàng Sơn có rất nhiều hang động, nhưng sâu không thấy đáy có ba chỗ, chính bắc có một chỗ, kcách Tổng Thống biệt thự hơn mười dặm, đây là chỗ gần nhất, nhưng nhìn theo sơn thế, thì động này không thông tới phủ Tổng Thống.

Cái thứ hai ở hướng Đông Bắc, cách Tổng Thống phủ hai mươi mấy dặm, nhưng động này thẳng đứng xuống phía dưới chứ không nghiêng, nên nó cũng không đi thông.

Cái cuối cùng ở hướng chính tây, cách Tổng Thống phủ gần năm mươi dặm, khoảng cách tuy khá xa, lại là ở trên một dãy núi, nhìn hướng đi rất có khả năng xuyên tới dưới phủ Tổng Thống.

Tả Đăng Phong đoán vậy là vì phủ Tổng Thống trước khi xây dựng nhất định có tìm thầy phong thuỷ để xem phong thuỷ, đầu trọc nếu là linh quy hạ phàm, chỗ ông ta ở nhất định không thể thiếu mạch nước ngầm, theo góc độ phong thuỷ học, mạch nước ngầm chảy từ tây sang đông chính là dạng tốt nhất, thủy mạch thường đi theo dãy núi, Cổ Ngữ có nói "Sơn cao bao nhiêu thủy cao bấy nhiêu" chính là nói loại tình huống này.

Lo Thiết Hài ở khách sạn chỉ có một mình, Tả Đăng Phong chỉ quan sát đơn giản rồi quay về, Thiết Hài đã bắt đầu ngủ gật, Tả Đăng Phong tựa vào đầu giường lật xem sách địa lý lấy từ Đồ Thư Quán.

Mấy ngày liền, Tả Đăng Phong chỉ làm công tác chuẩn bị, đầu tiên là thực phẩm, nếu trên mặt đất quãng đường năm mươi dặm không là gì, nhưng vào trong động, đi được năm mươi dặm là cực kỳ khó khăn, Tả Đăng Phong chuẩn bị đồ ăn và nước uống cho nửa tháng, Thiết Hài cõng một nửa hắn cõng một nửa; hai cái túi cấp cứu chứa thuốc chích tăng lực và giảm đau. Tối hôm đó, Tả Đăng Phong đột nhập một quân doanh của Quốc Dân đảng, lấy hai mươi trái lựu đạn, một khẩu súng, một hòm đạn, hắn làm một cách quang minh chính đại, hắn muốn nói cho Cao cục trưởng biết, hắn không chấp nhận nhân tình của ông ta, còn vì sao không chấp nhận, thì Cao cục trưởng tự hiểu.

Đêm khuya ngày thứ tư, hai người tới cái động ở phía tây Hoàng Sơn, cửa sơn động rất rộng, chung quanh đầy là cỏ dại, cửa động khá thấp, Thập Tam và Lão Đại mở đường, Tả Đăng Phong và Thiết Hài đi theo sau.

Trong động cực kỳ ẩm ướt, trên nóc luôn có nước nhỏ giọt xuống, cóc, nhái, côn trùng nhan nhản khắp nơi.

Tả Đăng Phong trước giờ chưa hề đi vào, giờ vào rồi mới biết động này có lối đi thông sang mé tây.

"Cười cái gì?" Thiết Hài hỏi.

"Động này có hai lối rẽ, một cái hướng đông, một cái đi tây." Tả Đăng Phong cười.

"Đâu phải, chỉ có một cái thôi mà." Thiết Hài nhìn vào lối đi bên cạnh.

"Lối rẽ sang hướng đông đã bị người ta dùng trận pháp che mất." Tả Đăng Phong đáp, lúc mới vào đây hắn đã thấy có chỗ không đúng, trong động có ít lá cây bị gió thổi tới, chồng chất dưới đất hướng nam, chỗ này không ổn, vì nếu chỉ có một con đường , gió mùa đông từ hướng bắc thổi tới phải quét lá cây sang mé bên phải, chứ không thể chồng chất ở phía nam.

"Chúng ta tìm đúng chỗ rồi hả? " Thiết Hài hỏi.

"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu, lối sang hướng đông bị bố trí trận pháp giấu mất, cho thấy có người không muốn người khác đi vào đường đó.

Tả Đăng Phong nhìn chung quanh tìm dấu hiệu khả nghi, trong đầu suy nghĩ một trận pháp dấu đường đi thì cần những yêu cầu gì, một lát sau hắn đã tìm ra manh mối. Trên nóc động mé tây bắc có giấu một con dao, cắm ngập vào trong đá, chỉ chừa chuôi đao ở bên ngoài, trong động ánh sáng không rõ, vị trí con dao lại cao, nếu không tìm cẩn thận, rất khó nhìn thấy.

Tả Đăng Phong cách không rút con dao ra, con dao vừa rời khỏi vách đá, lối đi bị che dấu hiện ra.

"Hừ." Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua con dao, tiện tay ném nó sang một bên.

"Đừng." Thiết Hài chạy tới nhặt con dao, ngắm nghía.

"Con dao này là mới xuất hiện mấy năm nay, dùng dao bày trận, chắc là làm theo Tổng Thống phủ? xem ra lối đi kia có khả năng thông tới phủ Tổng Thống, nên mới bố trí trận pháp đơn giản, ngăn người ngoài đi vào." Tả Đăng Phong phân tích. Con dao này bằng thép, chưa bị gỉ sét mấy, cho thấy nó cắm ở đây chưa lâu, nó chỉ là một phần của trận pháp, còn những cái khác nữa, nhưng trận pháp đã phá, Tả Đăng Phong chẳng muốn đi tìm.

"Vậy cho thấy mình tìm đúng chỗ rồi, sao cậu còn cau có thế kia?" Thiết Hài ném con dao đi, tăng lữ Phật Môn không thích âu sầu.

"Nó chỉ cho thấy thầy phong thủy cũng suy nghĩ giống tôi thôi. Cái tôi muốn thấy là trận pháp từ ba ngàn năm trước để lại, nếu có trận pháp ấy, thì mới đủ chứng minh bên trong có mộ của Ba vương cơ 灻, và nếu đúng vậy, thì con đường này là đường thẳng, tôi sẽ không bị đi một chuyến không công, nhưng bây giờ thì chẳng có gì đảm bảo điều đó. " Tả Đăng Phong giải thích.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài tạo thành chữ thập niệm Phật.

Tả Đăng Phong biết Thiết Hài không hiểu, nên kiên nhẫn giải thích, "Cái động này có khả năng đi thông xuống bên dưới phủ Tổng Thống, nhưng có đi thông lăng mộ cơ 灻hay không thì tôi không biết, cái tôi lo là nếu năm đó người ta đào cả một vùng rộng hạ táng, nếu quả thật là như vậy, dù có xuống tới đó cũng chưa chắc tìm được lăng mộ cơ 灻, nếu vậy, khác gì tôi đi công không."

"Nha." Thiết Hài rốt cục cũng hiểu.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong thở dài đi vào đường rẽ sang hướng đông, Thập Tam và Lão Đại đã chạy vào đó trước.

Đi một quãng ngắn, hai người đã nhìn thấy dấu vết sinh hoạt của con người. Trên nền rơi vãi ít sành sứ vỡ, một ít nhánh và rễ cây, cho thấy mấy năm trước từng có người ở đây.

"Đại sư, ông có biết bơi không?" Tả Đăng Phong hỏi, lúc tìm thủy chúc âm trư, Thiết Hài từng nói mình không biết bơi.

"Nước không sâu thì xuống được." Thiết Hài lắc đầu .

Tả Đăng Phong bĩu môi cười, không nói gì nữa, hắn nghỉ mấy bữa nay chính là để vết thương trên ngực lành hẳn, để có thể xuống dưới nước.

Đi thêm một lát, dấu vết của con người dần biến mất, trong động xuất hiện những con vật trắng toát, nhện, nhện nước, cóc, rắn, vì không ra ngoài ánh sáng, nên chúng dần bị bạch tạng, màu da giống hệt măng đá chung quanh, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.

Thập Tam và Lão Đại một đường sát phạt mở đường cho hai người, tới mức cơ hồ không còn lưu lại con vật nào sống sót, giúp hai người tiến bước nhanh chóng. Nhưng Tả Đăng Phong cũng không nhàn rỗi, phàm gặp phải măng đá, nhũ thạch cản đường, hắn phá vỡ ngay, để mở đường lùi khi cần thiết.

Hắn tính toán không sai, cái động này kéo dài qua hướng đông, trước mắt hai người đã là bên dưới ngọn núi, hai bên đều là sơn thể, trong hoàn cảnh này giữ được đường đi thẳng là rất khó.

Trong động đá vôi không phải chỗ nào cũng ẩm ướt, những chỗ địa thế tương đối cao thì đương nhiên khô ráo, nhưng những chỗ ấy thường bò đầy độc trùng, số lượng rất nhiều, Thập Tam và Lão Đại giết không kịp, mà đám vật độc cảm nhận được khí tức nguy hiểm của Thập Tam và Lão Đại, là lập tức chạy thục mạng vào chỗ sâu, Thập Tam và Lão Đại một đường đuổi giết, như Mãnh Hổ trục lang.

Đi được mười dặm, tình huống bắt đầu xuất hiện, Tả Đăng Phong nhíu mày, trước mặt đã không còn đường.

"Tới rồi hả?" Thiết Hài ngạc nhiên.

"Chưa tới cuối, nhưng thông đạo đã bị người ta ngăn chặn. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK