- Cậu đi đi.
Sau khi ăn xong, Ngọc Phật liền đem số điểm tâm còn thừa kể cả giấy bọc đều cất lại, đem hộp đựng thức ăn trả cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong đưa tay nhận lấy hộp đựng thức ăn, không trả lời mà cũng không rời đi, hắn đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại. Tính cách hai người Ngọc Phật và Kim Châm có chút giống nhau, đều là mắt cao hơn đầu, cực kỳ lãnh ngạo ( lạnh lùng và kiêu ngạo). Trước đây Tả Đăng Phong luôn khó hiểu vì sao bọn họ lại như thế, nhưng sau khi cùng đám người Kim Châm và Ngọc Phật một thời gian thì sẽ hiểu rõ vì sao họ lại lãnh ngạo, những người này còn trẻ nhưng đã có tu vị như thế đã chứng tỏ cho sự cố gắng vất vả của chính bản thân họ, bọn họ xem thường người khác cũng không phải là xem thường tu vị thấp kém của họ, mà chính là khinh thường ý chí cầu tiến của họ.
- Ngọc chân nhân, thực không dám giấu, tôi là muốn nhờ vả cô.
Tả Đăng Phong lên tiếng.
- Nói đi !
Ngọc Phật cũng không hề kinh ngạc mà chỉ thản nhiên nói, nếu như Tả Đăng Phong đưa cơm đến cho nàng mà không có yêu cầu gì, bản thân nàng lại cảm thấy kỳ quái.
- Cô là Huyền Môn Thái Đẩu, người thường không thể gặp được. Cứ xem tôi như người đưa cơm chạy việc cho cô đi, tôi sẽ thường xuyên đem cơm đến chỉ mong cô tùacute; truyền thụ cho tôi vài chiêu pháp thuật, có được không ?
Tả Đăng Phong nửa thật nửa giả nói. Muốn cho Ngọc Phật không nghi ngờ bản thân thì nhất định phải đưa ra một lý do hợp lý. Ngoài ra lời này cũng có ba phần là thật lòng, bí quyết Âm Dương Sinh Tử hình như chỉ là tâm pháp nội công, chỉ có pháp môn Luyện Khí, không có bất kỳ chiêu thức nào, điều này khiến Tả Đăng Phong cực kỳ tiếc nuối.
Ngọc Phật nghe xong chỉ liếc nhìn Tả Đăng Phong một cái, im lặng. Tả Đăng Phong thấy thế liền cầm theo hộp thức ăn đi đến ngồi lên phía trên bên phải tảng đá, Ngọc Phật im lặng chứng tỏ nàng đồng ý, loại người có thân phận như nàng đối với vấn đề như vậy rất khinh thường trả lời.
- Đừng ngồi ở đó.
Ngọc Phật nhíu mày nói.
Tả Đăng Phong mới nghe tưởng là Ngọc Chân đuổi mình, nhưng nhìn xung quanh liền hiểu ra, hai bên sơn môn Thiếu Lâm tự có hai tảng đáng, Ngọc Phật ngồi bên trái, hắn lại ở bên phải, nhìn qua lại giống như hai cái môn thần ( thần giữ cửa ).
Hiễu rõ lý do, Tả Đăng Phong liền cầm theo hộp đựng thức ăn đi đến chân tường ngồi xổm xuống, phải chạy nhanh một đoạn đường dài hắn đã rất mệt, lúc này mặt trời dần lên cao, đã có chút ấm áp.
Tả Đăng Phong lúc này có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ngọc Phật, nhưng hắn vẫn không dám lên tiếng, tính tình của Ngọc Phật còn khó tính hơn Kim Châm nhiều, lại có tình tình của nữ nhân, Tả Đăng Phong sợ chọc giận nàng lại bị đuổi đi thì khổ.
Để tránh không bị Ngọc Phật chán ghét, Tả Đăng Phong không nhìn thẳng nàng chằm chằm mà quay đầu nhìn về nơi khác, mãi cho đến giữa trưa, cả hai đều không nói chuyện. Tả Đăng Phong là không dám nói còn Ngọc Phật thì lại là không muốn nói, Hầu Tử đã bị mất thời gian lâu rồi, quan tâm quá sinh loạn, cho nên lúc này trong lòng nàng rất loạn, cực kỳ lo lắng, nếu không thì đường đường Huyền Môn Thái Đẩu vành mắt sẽ không đỏ lên như bây giờ.
Giữa trưa, Tả Đăng Phong cầm theo hộp thức ăn xuống núi. Lúc mười giờ Ngọc Phật có rời đi một lát, mặc dù nàng chạy ra rất xa nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được tiếng nước chảy không nên nghe, mặc dù vô tình nhưng vẫn khiến cho hắn đỏ mặt.
Không lâu sau hắn đã cầm theo bao lớn, bao nhỏ trở lại, Ngọc Phật thấy hắn mang xách nhiều đồ vậy liền nhíu mày, khẽ nhìn sang thì ra là Tả Đăng Phong cầm theo một cái lều để che nắng.
- Cậu lấy ở đâu vậy ?
Ngọc Phật tò mò hỏi.
- Lều này ở dưới chân núi có bán, còn cả những thứ khác cũng là mới hết, đều là mua cả.
Tả Đăng Phong vừa bận rộn vừa trả lời. Lúc này hắn nhất định phải chăm sóc Ngọc Phật thật tốt, sau này Kim Châm biết nhất định sẽ rất vui. Đây gọi là đã nhận lời thì phải làm hết sức.
- Cuối cùng là ai sai cậu làm như thế này ?
Lần thứ hai Ngọc Phật nghi ngờ.
- Tôi thề là không có..
Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Vừa nói hắn vừa thẩm nhủ trong lòng, mặc dù là Kim Châm nhờ vả hắn nhưng cũng không nói rõ hắn phải làm như thế này.
Người tu đạo đều rất tin tưởng lời thề, Ngọc Phật cũng biết Tả Đăng Phong là người tu đạo, chẳng qua là nàng không biết tu vi của Tả Đăng Phong trong thời gian ngắn đã tăng lên một cách khủng bố.
Dựng xong lều che nắng, Tả Đăng Phong liền đem hộp đựng thức ăn cùng một bao nhỏ quần áo đưa cho Ngọc Phật xong liền rời đi, hắn biết Ngọc Phật nhất định sẽ xem xét quần áo bên trong, trong bao đồ đó đều là những đồ dùng cho nữ nhân, hắn không muốn để Ngọc Phật phải xấu hổ.
Tả Đăng Phong trở lại góc tường ngồi, mặc dù không cố tình quan sát Ngọc Phật nhưng hắn vẫn có thể nghe được thanh âm, sau khi Ngọc Phật mở bao đồ liền dừng lại một chút, sau đó liền bay thẳng lên cao, nhìn xung quanh, lúc này nàng đang muốn tìm xem có ai đang ở bên cạnh quan tâm giúp đỡ mình không, tất nhiên là nàng không tìm thấy, bởi vì người đó lúc này đang thoải mái ngồi phơi nắng ở góc tường.
Ngọc Phật dừng ở trên không trung một lát liền hạ xuống, sau đó đi đến chỗ Tạ Đăng Phong, im lặng nhìn hắn.
- Có chuyện gì vậy ?
Tả Đăng Phong quay đầu hỏi.
Ngọc Phật nghe xong muốn lên tiếng, nhưng do dự một lúc lâu vẫn không nói, bởi vì thật sự nàng không có cách nào nói ra lời.
- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi ?
Ngọc Phật liếc nhìn hắn, hỏi.
- 26 !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Người yêu của cậu là bị ai giết vậy?
Ngọc Phật hỏi rất trực tiếp, lúc này chứng tỏ lúc trước đã nhìn thấy gì đó.
- Người NB.
Tả Đăng Phong im lặng một lát mới trả lời, hắn vĩnh viễn không thể nào đối diện với việc Vu Tâm Ngữ đã chết.
- Cậu rất chu đáo !
Ngọc Phật nói xong liền xoay người rời đi. Dưới cái nhìn của nàng, thì một nam nhân đã từng có nữ nhân, hiểu được nữ nhân cần gì là rất bình thường.
- Ngày đó ở Toàn Chân giáo núi Thánh Kinh, tại sao cô lại cho tôi Kim Đậu ?
Tả Đăng Phong không cam lòng đứng lên theo, trong lời nói của hắn không lộ ra việc đã từng gặp Kim Châm.
- Thích thì cho !
Ngọc Phật thuận miệng trả lời.
- Tại sao khi ở bụi cỏ lau ở Đông Bắc cô lại đánh tôi ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Cậu thật sự muốn biết ?
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Muốn !
Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu.
- Đồng tiền của Kim Châm chính là pháp khí của Mao Sơn phái, khi đó bên cạnh cậu có một nữ hồn đi theo hồn, hắn muốn thay cậu đuổi đi. Ta thấy nữ hồn kia cùng với khí tức của cậu tương thông, liền đoán được là đó là người yêu đã chêt của cậu, liền dùng Kim Đậu thay cho đồng tiền kia. Sau này ở Đông Bắc tình cờ gặp lại, phát hiện nữ hồn kia đã không còn bên người cậu, ta hiểu lầm là cậu cùng nữ nhân khác quan hệ mới chố bỏ nó, sau này mới biết là do dương khí của cậu quá thịnh, mới khiến cho nó không thể đi theo cậu.
Ngọc Phật thở dài nói.
- Tôi vẫn không hiểu.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Âm hồn thuần âm, người sống thuần dương, cho nên bình thường thì âm hồn không thể đi theo người sống, bởi vì dương khí của người sống sẽ khiến âm hồn cực kỳ đau đớn, nhưng vì khí tức của hai vợ chồng cậu tương đồng, cho nên hồn phách của người chết mới có thể đi theo bầu bạn với cậu, chẳng qua nếu người bầu bạn cùng người khác tiếp xúc, khí tức sẽ dần thay đổi, đến lúc đó âm hồn không thể nào đi theo nữa.
Ngọc Phật liền giải thích.
- Hồn phách có đúng là sau khi chết bốn mươi chín ngày sẽ tiêu tán ?
Tả Đăng Phong liền bừng tỉnh đưa ra vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Thần Châu nhất phái của ta mặc dù giỏi về việc sai khiến âm vật nhưng lại không am hiểu xử trí âm hồn, việc này thì Mao Sơn phái mới là am hiểu nhất, vấn đề này cậu nên đi tìm họ để hỏi.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Âm vật cùng với âm hồn khác nhau chỗ nào ?
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới biết Ngọc Chân thì ra là đạo cô của Thần Châu phái.
- Âm vật là thực, âm hồn là hư.
Ngọc Phật liền giải thích.
Nói xong, Ngọc Phật liền xoay người rời đi, để lại Tả Đăng Phong đầu óc đang mơ hồ, cố gắng suy nghĩ vấn đề khác nhau giữa âm vật và âm hồn.
Bởi vì buổi sáng đã ăn một ít đồ, cho nên lúc này Ngọc Phật không hề động đến đồ ăn bên trong hộp thức ăn, sau khi uống chút nước liền nằm nghiêng nghỉ ngơi, sau khi đến Thiếu Lâm tự, nàng chưa bao giờ được nghỉ ngơi thật tốt.
Hai ngày sau, Tả Đăng Phong vẫn đảm nhiệm người chạy việc, mỗi lúc tâm tình tốt thì Ngọc Phật sẽ nói với hắn vài câu, nhưng đúng là sau khi bị mất Hầu Tử, tâm tình của Ngọc Phật rất xấu, cho nên hai ngươi nói chuyện cũng không nhiều, Tả Đăng Phong vẫn không dám mở miệng hỏi đến chuyện về mười hai địa chi.
Trong thời gian này, hòa thượng của Thiếu Lâm tự liên tục nhảy tường, nhưng Ngọc Phật vẫn mặc kệ không quan tâm, Tả Đăng Phong gặp tình trạng này rất là tức giận, đã từng hỏi Ngọc Phật vì sao không sử dụng âm vật tấn công bọn họ, Ngọc phật đáp rằng: Thiếu lâm là nơi phát tích của thiền tông, có phật pháp bảo hộ, ma quỷ không thể xâm nhập
Sáng sớm ngày thứ ba thì trời mưa. Trên người Tả Đăng Phong rất dơ bẩn, do duy trì một khoảng cách với Ngọc Phật, sau khi trời mưa hắn chỉ có thể đứng dưới mái hiên sơn môn Thiếu Lâm tự tránh mưa. Ngọc Phật cũng không mời hắn vào lều để tránh mưa, Tả Đăng Phong cũng không hề giận.
Một lúc sau mưa tạnh, sơn môn Thiếu Lâm tự đã mở, bên trong đi ra một đội tăng nhân, Tả Đăng Phong nhận ra hai người dẫn đầu, chính là hai hòa thượng trước đây đuổi theo hắn một đêm. Đi phía sau bọn họ là hơn mười tăng nhân cầm giới côn, thấy cảnh này Tả Đăng Phong liền nhíu mày, những người này rất có thể là đến vì hắn.
- Sư thúc, chính là người này ngày đó lẻn vào Thiếu Lâm có ý đồ trộm cắp.
Một hòa thượng trung niên liền đi ra chỉ vào người Tả Đăng Phong, nói với một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ vàng.
- Có ý đồ trộm cắp ? Có bằng chứng không ?
Ngọc Phật liền hừ lạnh nói. Nàng hiểu rất rõ đám tăng nhân này muốn gì, Tả Đăng Phong đến đây đã mấy ngày, nếu đám hòa thượng thực lòng muốn đuổi trộm thì đã ra tay từ sớm. Lý do lúc này bọn họ đến làm khó Tả Đăng Phong, thật ra chính là dùng kế rút củi đáy nổi, thứ nhất là Tả Đăng Phong đến đây dựng lều lại đem cơm, Ngọc Phật có thể ăn uống và nghỉ ngơi, cho nên nàng sẽ không rời đi. Mục đích của Thiếu Lâm tự chính là đuổi Tả Đăng Phong đi, bức cho Ngọc Phật phải rời đi, đường đường Thiếu Lâm tự lại bị một nữ nhân chặn cổng, lan truyền ra ngoài thật sự không dễ nghe.
- A Di Đà Phật ! Hai vị sư điệt đây của lão nạp chính là nhân chứng.
Lão tăng mặc áo vàng liền chắp tay nói.
- Vậy vật chứng đâu ?
Ngọc Phật tiếp tục hừ lạnh nói.
- Vào Thiếu Lâm ăn trộm, ý đồ bất chính, bọn ngươi mau đem vị thí chủ này đưa xuống núi.
Lão tăng áo vàng không trả lời Ngọc Phật, đám tăng nhân nghe xong liền xông lên xô đẩy Tả Đăng Phong.
- Làm càn !
Ngọc Phật thấy cảnh này liền giận tím mặt, một đạo linh khí kéo dài đẩy đám tăng nhân ra, trong lúc nàng sử dụng linh khí chống địch, Tả Đăng Phong quan sát chiều dài đạo linh khí cảu nàng, phát hiện nó dài khoảng ba trượng, xấp xỉ với Kim Châm.
- Bao che kẻ cắp, tổn thương đệ tử của ta, lão nạp hôm nay muốn lĩnh giáo cao chiêu của đạo trưởng.
Tăng nhân áo vàng thậy thế liền vươn tay đánh về phía Ngọc Phật, Ngọc Phật ngăn cửa một thời gian dài như vậy đã khiến đám tăng nhân rất tức giận, lần này bề ngoài là vì Tả Đăng Phong mà đến nhưng thực tế là muốn trở mặt với Ngọc Phật.
Ngọc Phật tất nhiên không e sợ tăng nhân áo vàng, vặn eo xúc thế, tay phải đẩy ra ngăn đón chưởng của lão tăng áo vàng, hai chưởng cách nhau mấy tấc thì lão tăng áo vàng đã bị đẩy bay ra ngoài, Ngọc Phật sử dụng chính là linh khí để tấn công, cho nên sẽ không trực tiếp tiếp xúc với tay của hòa thượng.
- La Hán đường không phải là đối thủ của ta, vẫn nên đi mời thủ tọa Đạt Ma viện trực tiếp ra tay đi.
Sau khi đánh bay tăng nhân áo vàng, Ngọc Phật liền cầm giới côn tiến lên đánh ngã các tăng nhân bình thường, ra tay không lưu tình mà lưu tình thì không ra tay, nàng đợi bên ngoài Thiếu Lâm tự một thời gian dài như vậy cũng đã sớm giận sôi gan rồi.
Đám tăng nhân này chỉ là tiểu tốt, đi ra chính là tìm cái cớ để khai chiến, thấy mục đích đã thành công liền không ham chiến mà trực tiếp thu binh trở về chùa.
- Tiếp theo sẽ là một hồi ác chiến, tu vi của cậu không đủ, nên rời đi đi!
Ngọc Phật xoay người, nhìn Tả Đăng Phong nói.
- Có cô ở đây, tôi sợ gì chứ !
Tả Đăng Phong bĩu môi nói. Hắn xa xôi ngàn dặm đến Thiếu Lâm tự này không đơn giản chỉ là đưa cơm. Trong lòng hắn cũng rất chờ đợi khai chiến, chỉ cần hắn ra tay thì Kim Châm phải nhận của hắn một ân tình rồi.
- Thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự tu vị không kém Thiết Hài. Ta không đảm bảo sẽ bảo vệ được ngươi… Tốt nhất là cậu nên rời đi đi.
Ngọc Phật cẩn thận nói.
- Đừng nói nữa, muốn chạy cũng không còn kịp rồi.
Tả Đăng Phong nhìn về phía sơn môn nói.
- Muốn bắt đầu rồi…