- A di đà phật, ngươi đang cười gì vậy?
Ngay khi Tả Đăng Phong đang cười khổ thì Thiết Hài đang đi dưới phố ngước nhìn hắn hỏi.
- Chúng ta đang nói chuyên liên quan gì đến ngươi?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói, hắn rất kiêng kị hòa thượng võ công cao tuyệt này, không thể để hắn biết Ngọc Phật bây giờ đã hồn phách xuất khiếu.
- Té ra khỉ con thích ăn lạc.
Thiết Hài thấy con khỉ đang ở trên bàn liền cảm thán, hẵn vẫn không buông bỏ con khỉ được nên vẫn bám theo hai người.
- Đây là con khỉ của Ngọc Chân nhân, ngươi đừng mơ mộng nữa. Trụ trì các ngươi đã nói qua nếu ngươi còn tiếp tục trộm con khỉ nữa liền trục xuất ngươi ra khỏi Thiếu Lâm.
Tả Đăng Phong cúi người nói.
- Lão nạp căn bản là không trộm cắp.
Thiết hài nhảy lên mái hiên ngồi chồm hỗm nói.
- Thế sao ngươi trộm được con khỉ đi?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Khi cô ta ngủ ta kéo con khỉ đi.
Thiết Hài cố ý kéo dài từ « kéo », thần khí hắn có chút hỗn loạn nên lúc thì tự xưng « lão nạp » lúc lại đổi thành « ta ».
- Đang ngủ?
Tả Đăng Phong nhíu mày, Ngọc Phật là người tu đạo, cho dù đi ngủ cũng cực kỳ tỉnh táo mới phải, sao có thể để cho người ta tới gần cũng không phát giác được.
- Đúng, ta đẩy cửa đi vào cô ta cũng không biết , không tin ngươi hỏi là biết.
Thiết Hài liên tục gật đầu.
- Phương nam có rất nhiều khỉ, nếu ngươi thích sao không đi bắt lấy một con.
Tả Đăng Phong nói, theo lời Thiết Hài thì có thể thấy là khi hồn phách Ngọc Phật đang xuất khiếu thì đến mang con khỉ đi.
- Chúng không nhỏ và dễ thương như vậy.
Thiết Hài lắc đầu liên tục, con khỉ của Ngọc Phật nhỏ bằng phân nửa con khỉ bình thường, còn có có lớp lông màu vàng óng thực làm vui mắt người ta.
- Tóm lại sau này người đừng đi theo Ngọc Chân nhân nữa. Ai nha, Thiếu Lâm tự lại cháy rồi.
Lúc đang nói chuyện Tả Đăng Phong phát hiện đỉnh núi Thiếu Lâm tự xuất hiện ánh lửa.
- Ngươi đừng nghĩ lừa ta quay lại, ta mới không mắc bẫy của ngươi.
Thiết Hài ngồi chòm hỗm trên mái hiên đối diện không nhúc nhích.
- Thật sự là cháy mà, ngươi mau nhìn xem.
Tả Đăng Phong giơ tay chỉ về phía tây bắc, chỗ hắn ngồi tương đối cao, góc nhìn lại thoáng nên có thể thấy ánh lửa trên Thiếu Lâm tự. Ánh lửa không lớn, hiển nhiên là vừa mới đốt lên.
Thiết Hài nghe vậy lộ vẻ khinh thường, hắn nghĩ Tả Đăng Phong muốn lừa hắn quay về.
- Còn có tiếng súng!
Tả Đăng Phong mơ hồ nghe được tiếng súng truyền đến từ phía Thiếu Lâm tự.
- Nguy rồi , Thạch Hữu Tam lại tới nữa.
Tu vi của Thiết Hài không thua Tả Đăng Phong, tất nhiên cũng nghe được tiếng súng, nên hắn vội vàng xoay người đề khí bay về phía Thiếu Lâm tự.
Tả Đăng Phong nhìn thấy Thiết Hài rời đi, trong lòng nghi hoặc vô cùng, trong lòng Thiết Hài chỉ nhớ rõ Thạch Hữu Tam trong khi thực tế quân phiệt Thạch Hữu Tam ở cách nơi này cả nghìn dặm nên người xông lên Thiếu Lâm tự dĩ nhiên không phải là binh lính của hắn. Mười năm trước Thiếu Lâm tự giúp quân phiệt Phiền Chung Tú chống lại Thạch Hữu Tam, kết quả Phiền Chung Tú thất bại, Thạch Hữu Tam giận dữ đốt Thiếu Lâm tự, từ đó về sau hòa thượng Thiếu Lâm vẫn cẩn thận sao giờ lại gặp phải quan binh đây?
Tả Đăng Phong ngước mắt nhìn về phía xa, nhưng cũng quá xa làm sao mà rõ trên Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện gì được, chỉ thấy thể lửa không lan rộng chứng tỏ đối phương không phóng hỏa bốn phía.
Nếu không phải chịu nhờ cậy của Ngọc Phật thì Tả Đăng Phong cũng muốn làm rõ ngọn ngành, dù sao tam đại cai thủ Thiếu Lâm cũng do hắn đánh bại nay lại có địch nhân tìm tới cửa mà không có cao thủ ứng phó thì Thiếu Lâm tự sẽ phải chịu thua thiệt. Cũng may Thiết Hài ở gần có thể quay về cứu kịp.
Khỉ con trời sinh tính không tốt, sau khi ăn mấy hạt lạc bắt đầu quăng lung tung, Tả Đăng Phong thấy thế không cho nó nữa, nó thấy chán bèn đi khiêu khích 13, 13 vốn đã không thích nó thấy thế nhe răng trợn mắt thị uy, Tả Đăng Phong vôi qua tách chúng ra.
Ống hết chỗ rượu còn thừa tiện tay ném mấy hạt lạc vào miệng, Tả Đăng Phong nghiêng người dựa vào cửa sỏ ngủ gật, không bao lâu sau đã bị tiếng ghế chậu đổ vỡ trong phòng đánh thức, trợn mắt đã thấy 13 đang nổi giận đổi theo khỉ con, cũng không biết con khỉ chọc giận gì nó. Con khỉ vốn đã nhỏ bé lại rất linh hoạt, tránh né thoăn thoắt, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhe răng cười đểu 13, làm cho 13 lại thêm nổi điên đuổi theo.
Tả Đăng Phong thấy thế bất đắc dĩ nhảy xuống bàn can ngăn, vất vả mà chẳng gọi được hai con tiểu yêu được, dưới sự khieu khích của con khỉ, 13 chẳng thèm nghe tiếng gọi của Tả Đăng Phong nhất quyết không bắt được con khỉ không bỏ qua, con khỉ bị nó đuổi rát quá ôm lấy khung cửa sổ nhảy ra phía nóc nhà, 13 cũng nhảy ra đuổi theo con khỉ.
Tả Đăng Phong cười khổ thu thập lại đồ đạc trong phòng không đuổi theo, hai chủ nhân của bọn chúng đang ở đây nên dù là mèo đuổi kịp khỉ hay khỉ bỏ rơi mèo thì sớm muộn cũng phải quay lại.
Vừa mới thu dọn ổn thỏa xong Tả Đăng Phong đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngã tư truyền tới, bây giờ đã quá nửa đêm gần sáng trận bước chân này đúng là rất vang, Tả Đăng Phong nhanh chóng đến gần cửa sổ phát hiện từ ngã tư có một tăng nhân áo vàng đang nhanh chóng chạy đến.
- Thiết Hài đã quay về rồi, không có ở đây.
Tả Đăng Phong nhận ra hòa thượng này, đây là vị hòa thượng hỏi hắn làm sao làm ấm Minh Không.
- A di đà phật, thí chủ mau cùng nữ thí chủ rời khỏi nơi này.
Hòa thượng thấy Tả Đăng Phong vội chạy đến dưới lầu nói.
- Làm sao vậy?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Người NB muốn bắt các vị, chạy nhanh đi.
Hòa thượng hít thở gấp gáp chứng tỏ hắn đã chạy như điên tới đây
- Bắt chúng tôi? Vì sao?
Tả Đăng Phong cũng không để hòa thượng kia đi lên lầu, hắn không muốn cho người ngoài biết Ngọc Phật lúc này không thể di chuyển.
- Bọn họ đến tìm con khỉ kia, Minh Tịnh sư thúc nhỡ miệng nói thí chủ đang ở chỗ này, người MB đang chạy tới đây, là trụ trì âm thầm bày mưu để bần tăng tới báo cho thí chủ, Minh Tịnh sư thúc đúng là vô tâm mong thí chủ đừng trách.
Hòa thượng cố gắng hạ thấp giọng.
- Là Minh Tịnh?
Tả Đăng Phong nghe vậy kinh hãi, nếu là bình thường thì hắn cũng không có gì mà phải e ngại nhưng bây giờ còn có Ngọc Phật đang nằm ở trên giường, nàng không thể chuyển động.
- Ở trên đỉnh đại điện.
Hòa thượng áo vàng trả lời nhanh.
- Có ý gì?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện năm dặm hướng tây bắc có một đội lính NB chạy nhanh về phía này. Tuy không nhìn rõ nhân số cụ thể nhưng đại khái không ít hơn hai trăm người.
- Người NB cầm súng uy hiếp chúng ta, Minh Tịnh sư thúc không phải cố ý bán đứng các vị, thí chủ nhanh chóng rời đi, bần tăng phải quay về hộ tự.
Tăng nhân nói xong xoay người chạy như bay.
Tăng nhân đi rồi Tả Đăng Phong vẫn chưa động, hắn đang tự hỏi vì sao lại xuất hiện tình huống này, rất nhanh hắn đã nghĩ thông.
Con khỉ của Ngọc Phật luôn đi mọi nơi với nàng, người trên giang hồ đều biết con khỉ kia là một trong thập nhị địa chi, đây cũng không phải là bí mật gì cả, vô cùng có khả năng là Đằng Không biết được điều này, mặt khác chuyện Thiết Hài trộm con khỉ của Ngọc Phật đã sớm truyền ra ngoài, Đằng Không biết Thiết Hài là hòa thượng Thiếu Lâm, bên ngoài lại đồn Ngọc Phật tìm đến cửa Thiếu Lâm tự, từ đó Đằng Không rất có thể cài nằm vùng ở đây, chờ khi Thiết Hài quay về liền xông tới cướp con khỉ.
- Nhất định là hắn.
Tả Đăng Phong giận dữ trợn mắt. Hắn xác định chắc chắn bởi vì chỉ có Đằng Khi đến TQ là cướp đoạt sáu động vật thuần dương kia, chuyện trọng yếu như thế hắn sẽ không giao cho người khác làm.
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong lập tức nhảy ra khỏi phòng, nhảy lên đỉnh nhà đối diện, hắn phải điều tra xem có đúng là Đằng Khi không, đây chính là cơ hội báo thù nghìn năm có một.
Nhưng mà khi lướt đến nóc nhà Tả Đăng Phong lại dừng lại, hắn nhớ đến sự tín nhiệm ủy thác sinh tử vào mình của Ngọc Phật, không thể để nàng thất vọng được.
Chưa bao giờ Tả Đăng Phong khó xử như vậy, báo thù hay là bảo hộ Ngọc Phật đây, lo lắng do dự hồi lâu Tả Đăng Phong quyết định báo thù, Ngọc Phật nằm ở đây thì sẽ không có chuyện gì.
Lần thứ hai lướt ra khỏi phòng Tả Đăng Phong lại dừng lại, hắn nhớ Ngọc Phật trước khi đi dặn dò là ngàn vạn lần không thể động vào nàng, Tả Đăng Phong không rõ lắm động vào sẽ có hậu quả gì cho nên nếu để nàng lại đây một mình lỡ xảy ra một sự cố rất nhỏ thì… Đây là vô trách nhiệm!
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong giận dữ quay lại phòng, hắn hạ quyết tâm đặt chuyện bảo hộ Ngọc Phật lên hàng đầu, dù sao cũng không chắc chắn trăm phần trăm Đằng Khi có ở trong đội ngũ đó.
Khoảng cách năm dặm cũng không xa, rất nhanh đội quân NB tiến vào tầm mắt của Tả Đăng Phong, đi đầu là một chiếc xe hơi nhỏ, đèn pha chiếu sáng làm Tả Đăng Phong không thể xác định người ngồi trong xe là ai.
Binh lính sau khi tiến vào thôn lập tức bắt một người tuần đêm, sau khi hỏi tiệm cơm Tả Đăng Phong ở thì bắt người đó dẫn đường, cùng lúc phân ra một đội đi tới chỗ tập hợp ngụy quân, những hành động này Tả Đăng Phong đầu thấy rõ ràng. Nhân số đội quân này đã vượt quá hai trăm người, toàn bộ đều vũ trang súng ống sẵn sàng, dù vậy bọn họ vẫn thấy chưa đủ tin cậy còn muốn điều động ngụy quân địa phương đến hiệp trợ, cái này chứng tỏ quân Nhật biết hắn và Ngọc Phật không phải là người thường.
Tình thế nguy cấp vô cùng, Tả Đăng Phong vô cùng rõ ràng nếu như không rời đi sẽ bị lính NB vây lại nhưng Ngọc Phật không thể động đậy, hắn không thể bỏ đi. Cho nên hắn đành tắt nến trong phòng, nghĩ mọi cách kéo dài thời gian.
Binh lính nhanh chóng bao vây quán cơm lại, cửa xe mở ra, Đằng Khi mặc quân trang mang hàm đại tá bước từ bên trong ra.
Trước đó Tả Đăng Phong đã đoán ra người ngồi trong xe là Đằng Khi, hắn cũng biết đây là lúc phải nhẫn nại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Đằng Khi thì lý trí bị cơn tức giận che mất, điên cuồng hét lớn một tiếng từ cửa sổ nhảy ra, linh khí quanh thân tụ lại thành chưởng đánh về phía Đằng Khi cách đó không xa.
Lúc này Tả Đăng Phong không nhìn thấy hàng trăm họng súng xung quanh Đằng Khi mà chỉ thấy cảnh Đằng Khi điên cuồng tát Vu Tâm Ngữ, điều này làm Tả Đăng Phong càng thêm giận dữ điên cuồng, trong đầu chỉ còn một ý niệm là giết chết cừu nhân trước mặt!