Mục lục
[Dịch] Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lập tức minh bạch được ý của Tả Đăng Phong, nàng liền cười trộm.

- Đừng cười nữa, cách xa anh ra một chút.

Giờ phút này Tả Đăng Phong mới hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, cũng cảm nhận cái gì gọi là túng dục quá độ.

- Được, vậy tạm nghỉ một ngày đi.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì cười rồi cố ý cách xa hắn một khoảng.

- Được rồi, được rồi, đi thôi.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ vén chăn rồi bò ra, Vu Tâm Ngữ thấy thế vội vàng đem y phục của hắn đưa cho hắn.

Lúc Tả Đăng Phong mặc quần sịp thì hắn thấy được làn da vòng ngoài của binh khí mình sưng lên.

- Nơi đó của em có sưng không?

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn về phía Vu Tâm Ngữ. Lúc trước Tả Đăng Phong chỉ nghe nói nữ nhân sẽ sưng, không ngờ nam nhân cũng bị.

- Anh muốn nhìn sao?

Vu Tâm Ngữ mỉm cười mở miệng.

- Sớm biết như vậy thì anh đã hành động sớm hơn với em rồi.

Tả Đăng Phong hừ lạnh một tiếng bắt đầu mặc quần áo. Đôi khi đột phá xong phòng tuyến giữa nam và nữ thì khoảng cách giữa 2 người lại trở nên sát gần nhau hơn.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lại mỉm cười, nụ cười này phát ra từ trong lòng của nàng, nói lên tâm tình hiện giờ vô cùng tốt.

Mặc quần áo xong, ăn xong điểm tâm thì 2 người liền chuẩn bị thu thập đồ đạc.

Tả Đăng Phong để lại cho 13 mấy con thỏ hoang cùng mấy con cá, sau đó 2 người mang lương khô rồi khởi hành.

Khó nhất là đi trong đường núi, tuyết đọng đến đầu gối, 2 người dựa vào cây Tùng bên đường để đoán hướng đi. Mãi cho đến giữa trưa thì 2 người mới đi ra khỏi đường núi.

Tuy rằng ngày hôm qua có chút túng dục quá độ nhưng bởi vì tâm tình 2 người rất vui nên đường đi lúc nào cũng vang lên những tiếng cười nói.

Đi được một đoạn đường thì 2 người mới thấy một chiếc xe ngựa, Tả Đăng Phong liền bỏ vài xu để thuê xe ngựa.

Trên đường, thông qua nói chuyện phiếm với phu xe thì Tả Đăng Phong biết được người NB đã tấn công đến Tế Ninh, ngày cả người ở huyện Văn Đăng cũng tỏ ra không yên, cũng không biết khi nào người NB sẽ đánh tới, mọi người cảm thấy vô cùng bất an.

- Đưa mẹ anh tới núi ở, ở đó an toàn hơn.

Tả Đăng Phong hướng Vu Tâm Ngữ nói, hắn đã ngửi thấy mùi vị chiến tranh.

- Được.

Vu Tâm Ngữ mỉm cười đáp ứng rất sung sướng.

Tả Đăng Phong nghe vậy thì nắm tay của nàng, cảm ơn vì nàng đã thấu tình đạt lý.

Khi màn đêm buông xuống thì 2 người cũng vào thành, Tả Đăng Phong tìm được Bàn Đại Hải, lúc này Bàn Đại Hải đang ở nhà cậu hắn.

- Tuyết lớn như vậy mà 2 người đi ra ngoài sao?

Bàn Đại Hải thấy Tả Đăng Phong thì cảm thấy ngoài ý muốn.

- Tôi lo lắng trong nhà, muốn trở về coi thử.

Tả Đăng Phong nói.

- Vị này là ?

Bàn Đại Hải tỏ ra nghi hoặc nhìn Vũ Tâm Ngữ ở phía sau Tả Đăng Phong.

- Đây là vợ của tôi, nàng là người trong thôn ở dưới núi.

Tả Đăng Phong giải thích.

- Oh, thật đẹp nghe, vào đi, vào đi.

Bàn Đại Hải vội vàng mời 2 người vào nhà rồi đưa 2 người đến phòng mình ở Tây sương.

- Cậu đến thật đúng lúc, nếu cậu đến chậm thì sẽ không gặp được tôi rồi.

Phòng của Bùi Đông Lai rất bừa bộn.

- Tại sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Sở Văn Hóa đã giải thể.

Bàn Đại Hải dọn dẹp cái giường của mình rồi để 2 người ngồi xuống.

- Giải thể rồi sao?

Tả Đăng Phong vừa nghe liền cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng vậy, người NB sắp đánh tới, cậu xem tôi cũng đã thu thập đồ đạc rồi nè.

Bàn Đại Hải chỉ vào mấy con dao của mình để ở góc phòng.

- Tiền lương của tôi đây?

Tả Đăng Phong quan tâm nhất chính là tiền lương của mình.

- Lương 2 tháng của cậu thì 2 người anh rể của cậu đã đến đây lấy. Tiền còn lại ở Sở Văn Hóa trả cho cậu là 7 đồng.

Bùi Đông Lai nói xong thì lấy tiền trong ngực đưa ra để trên bàn.

- Anh rể của tôi đến đây lấy sao?

Tả Đăng Phong liền cầm 7 đồng trên bàn kia lên.

- Đúng vậy, lần đầu tôi trở về nhà cậu thì không gặp được dì, vừa gặp chị hai của cậu thì chị nói mẹ của cậu đang ở nhà của chị ba của cậu. Tôi liền đưa tiền cho nàng, còn 2 tháng còn lại thì đều do 2 người anh rể của cậu đến đây lấy.

Bàn Đại Hải giải thích rồi rót cho 2 người một chén nước.

- 2 chị của tôi không hỏi tôi đi đâu sao?

Tả Đăng Phong mơ hồ cảm giác được bệnh tình của mẹ mình đã chuyển biến xấu, nếu không thì cũng sẽ không đến nhà của chị ba rồi.

- Hỏi, tôi nói cậu ở đạo quán, chỉ sợ một thời gian dài cũng không về được.

Bàn Đại Hải trả lời.

- Hiện giờ trong sở còn có người nào không?

Tả Đăng Phong hỏi, Sở Văn Hóa giải tán, sau này hắn sẽ không có thu nhập, cuộc sống sau này sẽ gặp khó khăn rồi.

- Sở trưởng vẫn ở đó, đúng rồi ông ta còn muốn tôi gọi cậu trở vè nhưng mà mấy ngày hôm nay tuyết lớn nên tôi không đi được

Bàn Đại Hải rút một hơi thuốc rồi nói.

- Tìm tôi làm gì?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Hắn biết cậu nói tiếng NB, có thể muốn cậu làm thông dịch gì đó, đây là do tôi đoán, cũng không biết là chuyện gì nữa.

Bàn Đại Hải cũng không dám khẳng định.

- Cút mẹ nó đi, tôi không đi làm hán gian đâu.

Tuy rằng Tả Đăng Phong không tích cực kháng NB nhưng hắn cũng không có nối giáo cho giặc.

- Tôi cũng nghĩ vậy, về nhà trồng ruộng, nếu không thì 2 ta có thể lấy thuyền đi đánh cá cũng được

Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay Tả Đăng Phong.

- Đợi tôi nghĩ kỹ rồi nói sau, cậu cầm lấy 1 đồng nè, coi như là tiền tôi bồi thường khẩu súng kia.

Do dự một hồi thì Tả Đăng Phong cũng lấy 1 đồng đưa cho Bàn Đại Hải, tuy rằng khẩu súng kia không hư nhưng mà hắn cũng không muốn tính toán gì với người bạn này của mình.

- Hư rồi thì thôi, 2 ta còn khách khí cái gì.

Bàn Đại Hải đứng lên từ chối nói.

- Cầm lấy, khuya nay tôi ở đây, cậu đi chỗ khác ngủ đi.

Tả Đăng Phong đem tiền bỏ vào tay Bàn Đại Hải.

- Vậy tôi không khách khí, ăn cơm chưa, tôi đi làm cơm cho 2 người.

Bàn Đại Hải cầm lấy tiền, nói.

- Ăn rồi, bây giờ mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi.

Tả Đăng Phong trả lời.

- Được rồi, 2 người ngủ sớm đi, tôi đi làm vài chén đã.

Bàn Đại Hải nói xong liền đi ra ngoài.

- Mai tôi dậy sớm, sẽ không kêu cậu đâu.

Tả Đăng Phong đứng lên đi theo tới cửa.

- Được, trở về gởi lời thăm hỏi của tôi với dì.

Bàn Đại Hải xoay người đi ra ngoài.

Cài then cửa lại, Tả Đăng Phong liền lấy lương khô trong ba lô đưa cho Vu Tâm Ngữ, sau đó đen chén nước ấm mà Bàn Đại Hải rót ra đưa cho Vu Tâm Ngữ.

- Anh ăn đi?

Vu Tâm Ngữ đưa bánh ngô cho Tả Đăng Phong.

- Anh không đói, em ăn đi.

Tả Đăng Phong lắc đầu, giờ này trong lòng hắn nghỉ đến 2 chuyện. Thứ nhất là sau khi thất nghiệp thì cuộc sống sẽ như thế nào, thứ hai là bệnh tình của mẹ mình có nghiêm trọng hay không?

- Sau này chúng ta có thể trồng lúa, sẽ không chết đói đâu.

Vu Tâm Ngữ đoán được Tả Đăng Phong đang suy nghĩ gì.

- Uh, chúng ta có thể tự nuôi sống bản thân.

Nghe lời an ủi của Vu Tâm Ngữ thì vẻ ưu sầu trong lòng Tả Đăng Phong giảm đi không ít.

- Người NB đáng sợ lắm sao?

Vu Tâm Ngữ vừa ăn vừa hỏi, nàng biết được Vu Tâm Ngữ thất nghiệp là do NB đánh tới.

- Tuy rằng anh chưa tiếp xúc với bọn hắn nhưng mà kẻ xâm lược chắc chắn không phải là người tốt.

Tả Đăng Phong ăn ngay nói thật, đối với người NB thì hắn cũng không biết nhiều lắm, hắn chỉ biết thông qua báo chí và tin truyền miệng nhưng mà 2 loại thông tin ở đây cũng có độ tin cậy không cao lắm, cho nên người NB là ai thì Tả Đăng Phong cũng không hiểu biết.

- Anh biết nói tiếng của bọn hắn sao?

Vu Tâm Ngữ tò mò.

- Sư phụ anh từng tiếp xúc với người NB, hơn nữa còn từng ở trên chiến hạm đảm nhận chức bang đới ( Là cái gì thì xuống kia sẽ rõ), nên người cũng dạy cho anh một ít.

Tả Đăng Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay, không khỏi nhớ lại Vương lão gia tử.

- Chiếm hạm là gì, bang đới là gì ?

Vu Tâm Ngữ cũng không biết những thứ này.

- Chiến hạm là thuyền lớn đánh giặc, thời Thanh triều thuyền trưởng được gọi là quan đới còn trợ giúp cho thuyền trưởng là bang đới.

Tả Đăng Phong giải thích.

- Oh.

Vu Tâm Ngữ tỉnh ngộ.

- Mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ.

Tả Đăng Phong cúi người tháo xà cạp(*) giúp Vũ Tâm Ngữ. Vũ Tâm Ngữ thấy thế thì bỏ bánh ngô xuống, muốn tự mình làm nhưng bị Tả Đăng Phong ngăn lại.

(*) : Dải vải chéo dài quấn kín ống chân; hoặc ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho

Tháo xong, Tả Đăng Phong ăn một cái bánh ngô rồi cả 2 lên giường cùng ngủ. Vũ Tâm Ngữ là nữ nhân đi cả ngày đường nên rất mệt, vừa nằm xuống thì nàng liền ngủ luôn. Tả Đăng Phong cũng không có ngủ liên, hắn đang nghĩ nếu như người NB đánh đến đây thì có lẽ Thanh Thủy quan cũng là một chỗ trú thân tốt. Lùi một bước mà nói thì cho dù người NB có đến thì ở trong Thanh Thủy quan cũng có một thông đạo để ấn nấu, bảo vệ tính mạng cũng không có vấn đề gì.

Tả Đăng Phong suy nghĩ lung tung thì liền ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau khi hắn tỉnh dậy thì thấy Vũ Tâm Ngữ đã thức dậy rồi, nàng nằm một bên mở to mắt nhìn vào hắn.

- Lên đường sớm một chút.

Tả Đăng Phong xoay người, bắt đầu mặc quần áo.

Lát sau, 2 người lấy hành lý, lặng lẽ đi ra, trong thành đã có xe la nên Tả Đăng Phong liền bỏ tiền để thuê xe la đi về nhà.

Con la có sức rất lớn, người mướn xe muốn nhiều tiền hơn so vơi bình thường, đổi lại là bình thường Tả Đăng Phong sẽ không tiêu uổng phí nhưng mà lúc này hắn đã ngửi được mùi vị chiến tranh, việc quan trọng nhất là phải đưa mẹ mình đến nơi an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK