Liễu Điền nói Đằng Khi rất có thể ở Trường Xuân cùng Cáp Nhĩ Tân cho nên Tả Đăng Phong quyết định đi Đông Bắc tìm kiếm.
Tả Đăng Phong không có ngồi xe lửa bởi vì đi xe lửa 13 sẽ không thể đi được. Hắn cũng không muốn ngồi thuyền vì cảm giác đi thuyền không được an toàn, cuối cùng hắn chọn ngồi xe ngựa.
Xe ngựa là thuê tới, bởi vì đường xá xa xôi nên phu ngựa yêu cầu Tả Đăng Phong trả tiền trước, Tả Đăng Phong liền đồng ý, sau đó khởi hành.
Giữa trưa xuất phát, buổi tối nghỉ trọ. Sáng sớm ngày thứ 2, Tả Đăng Phong biết đước tối qua phu xe lấy xe chuồn mất, vì thế hắn liền chạy gần 20 km để tìm rồi giết chết tên phu ngựa kia, sau đó kéo xe về.
Tả Đăng Phong lái xe, trong đầu hiện lên tình cảnh tên phu xe cầu xin tối qua, nếu như Tả Đăng Phong chưa đưa tiền thì cho dù tên xa phu kia chạy trốn thì Tả Đăng Phong sẽ không trách hắn. nhưng mà tiền đã đưa rồi, hắn lại còn trốn điều này đã làm Tả Đăng Phong nổi giận, cho nên Tả Đăng Phong không chút lưu tình mà giết hắn. Tả Đăng Phong sẽ không cho phép ai phản bội hắn, càng không khoan dung kẻ nào lừa gạt hắn.
Trên đường có nhiều nạn dân đi về phía Bắc, thấy được xe ngựa của Tả Đăng Phong thì bọn hắn liền muốn thỉnh cầu được ngồi xe, Tả Đăng Phong cũng không có đáp ứng..
Bất quá cuối cùng Tả Đăng Phong cũng để cho một nữ ăn mày bên đường đi nhờ, bởi vì nhìn thấy nữ ăn mày này Tả Đăng Phong lại nhớ đến Vu Tâm Ngữ. Nữ ăn mày này là một nữ nhân bị nhà chồng đuổi đi bởi vì nàng không sinh con được, nàng về nhà mẹ đẻ mình ở Đông Bắc, nàng rất ít nói.
Thành Tế Nam cách Trường Xuân gần 3000 dặm, Tả Đăng Phong để xe đi một ngày hơn 100 dặm, đi nhanh thì ngựa sẽ không chịu nổi, hơn 20 ngày sau mới đến địa giới Đông Bắc, nữ ăn mày xuống xe, Tả Đăng Phong tặng nàng mấy đồng đại dương, rồi lại lái xe Bắc thượng.
Sau khi tới Đông Bắc, Tả Đăng Phong phát hiện ra dân chúng ở đây cũng sống khá giả hơn dân ở Tế Nam. Bởi vì ở đây có nhiều núi lớn, hơn nữa lại có nhiều đất chưa khai hoang, nạn dân chạy tới đây rất thích hợp để cày cấy, lại có nhiều sông, nên có rất nhiều cá. Khuyết điểm lớn nhất là nơi này rất lạnh, người ở phương Nam khó mà thích ứng được.
Ban đêm buông xuống, Tả Đăng Phong xuống ngựa, thả ngựa đi ăn cỏ, còn hắn đi đến bên cạnh một bờ hồ rồi đốt lửa lên để sưởi ấm, còn 13 thì đi săn mồi.
Một lát sau, 13 trở lại, trong miệng nó ngậm một con vịt nước.
Làm sạch lông vịt rồi bắt đầu nướng lên, lúc này trong đầu của Tả Đăng Phong đang tính toán sau khi đến Trường Xuân thì nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Bởi vì đang suy nghĩ, cho nên cũng không có chú ý, thẳng cho đến khi con vịt truyền đến mùi khét thì Tả Đăng Phong mới vội vàng lấy vịt xuống, đột nhiên bên cạnh hắn vang lên một câu:
- A di đà Phật.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng xoay người lại phát hiện cách mình 5m có một lão già, người này ước chừng khoảng 50 tuổi, đầu trọc, râu dài, trên người mặc một bộ tăng y màu xám được vá bằng trăm miếng vải, bụng không nhỏ, đi chân trần, hơn nữa tron tay còn mang theo một cái rương gỗ.
- Ông muốn làm gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng, lão già này cùng quỷ giống nhau lặng yên xuất hiện, dọa hắn nhảy dựng, điều này khiến Tả Đăng Phong không vui.
- A di đà Phật, thí chủ, bố thí bố thí đi.
Tay phải lão đầu này nâng lên.
- Ông là hòa thượng sao?
Tả Đăng Phong lại đánh giá lão gia hỏa này, tuy rằng lão mặc tăng y nhưng mà tai to mặt lớn như thế nào cũng nhìn không giống hòa thượng.
- Đúng.
Lão đầu nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con vịt nướng trong tay Tả Đăng Phong.
- Hòa thượng ăn thịt sao? Đừng có giả vờ, mau đi di.
Tả Đăng Phong xua tay đuổi đi.
- Ta thật sự là hòa thượng, thí chủ hãy mau từ bi đi, hơn 10 ngày nay ta không ăn cái gì.
Khuôn mặt lão đầu lộ ra vẻ cầu khẩn.
- Sao ông không nói là hơn 100 ngày không ăn gì đi? Cút cho ta.
Tả Đăng Phong đứng lên tung cước đá vào lão đầu này.
- Hảo tiểu tử, không ngờ cậu lại là người trong Đạo môn, thế thì dễ nói chuyện rồi, cậu biết ta là ai không?
Lão đầu bị Tả Đăng Phong đá 1 cước cũng không động nộ, ngược lại khuôn mặt tỏ ra vẻ nghênh ngang.
Tả Đăng Phong nghe vậy ngây ngẩn cả người, một cước vừa rồi của hắn cũng không có sử dụng Linh khí, lão đầu này làm sao biết hắn trong Đạo môn? ? Ngoài ra, từ tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết thì giác quan của hắn trở nên mẫn tuệ, khi lão đầu này xuất hiện thì hắn cũng không có phát hiện.
- Ông là ai ?
Tả Đăng Phong lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi.
- Là chính là Minh Tịnh của Thiếu Lâm tự.
Lão đầu nghe vậy nhíu mày trả lời.
- Ha ha, ông nghèo đến nổi ngay cả giày cũng không có, còn giả mạo Thiết Hài sao ?
Tả Đăng Phong nhịn không được cười to lên. Minh Tịnh chính là pháp danh của Thiết Hài.
- Ai nói cho cậu biết Thiết Hải nhất định phải mang giày ? Cậu nhìn trên đầu ta có phải là có 9 dấu không ? Nói cho cậu biết, Phật Môn ở Trung Thổ này có 9 dấu cũng không quá 6 người.
Lão đầu nghe vậy thì đi tới gần Tả Đăng Phong.
- Cho dù đầu của ông đầy sẹo thì cũng không thể nói rằng ông chính là Thiết Hài.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng, hắn cũng không tin lão hòa thượng trước mặt là Thiết Hài.
- Tiểu tử, đừng ép ta động thủ, mau bố thí con vịt quay kia cho ta.
Lão đầu nghe vậy thì giọng nói to lên.
- Giọng điệu này không giống như là để cho tôi bố thí a.
Đột nhiên Tả Đăng Phong nhíu mày.
- Ai nha, ta van cầu cậu, mau cho ta đi, ta đói chết mất a.
Lão đầu lại cầu xin, khuôn mặt thì nhìn về phía Tây.
- Tại sao Thiết Hài lại đi xin cơm?
Tả Đăng Phong thấy vậy thì càng coi thường lão đầu này.
- Xong rồi xong rồi, con quỷ nhỏ kia lại đuổi tới rồi, ta nói cho cậu biết, một cước kia của cậu tuy không dùng Linh khí nhưng mà ta đã thấy được Dương khí trong Thiểu Âm thận của cậu quá thịnh, điều này nói lên lúc luyện công cậu đã không thể điều hòa Âm Dương, sau này đừng luyện nữa, nếu luyện sẽ chết người đó. Tốt lầm, ta đã chân thành khuyên bảo cậu, đổi lại cậu cho ta con vịt kia đi.
Lão đầu nói một tràng, sau khi nói xong Tả Đăng Phong chỉ cảm thấy cảm thấy hoa mắt, con vịt trong tay đã bị lão đầu cướp đi. Không đợi hắn phản ứng thì lão đầu đã nhét nửa con vịt còn lại vào tay hắn. Tả Đăng Phong muốn mở miệng thì phát hiện lão đầu đã lăng không, biến mất.
Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đợi cho Tả Đăng Phong xác định được lão đầu kia là Thiết Hài trong truyền thuyết thì lão đầu ấy đã biến mất.
- Này, ngươi có thấy ai qua đây không?
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong sửng sờ thì lại một đạo cô trẻ tuổi mặc áo bào màu xám xuất hiện bên cạnh hắn.
- Hả?
Thấy rõ bộ dạng của đạo cô này thì Tả Đăng Phong kinh hô, nữ nhân này không ngờ là Ngọc Phật.
- Có hay không?
Vẻ mặt Ngọc Phát tỏ ra vô cùng lo lắng, lúc nói chuyện thì nhìn về phía Đông.
- Trả lại hạt Kim Đậu này cho tôi, còn nửa con vịt này cũng cho cô luôn, Thiết Hài chạy về phía Tây, cô mau đuổi theo đi.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội móc hạt Kim Đậu cùng nửa con vịt quay ở trên tay đưa cho Ngọc Phật.
- Oh, thì ra là ngươi.
Ngọc Phật nghe vậy liền nhìn vào Tả Đăng Phong.
- Cảm ơn cô, cái này tặng cho cô.
Tả Đăng Phong nói, lúc này y phục của Ngọc Phật đã dính đầy bụi, hẳn là nàng cũng đã đuổi theo Thiết Hài, Thiết Hài không có thời gian ăn cơm, khẳng định là nàng cũng không có thời gian ăn cơm.
- Lúc trước ta thật sự là coi trọng ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi có thể bất ly bất khí, không nghĩ tới ngươi cũng không khác gì mấy tên nam nhân xấu kia.
Khiến Tả Đăng Phong không ngờ tới chính là Ngọc Phật đột nhiên vung phất trần lên.
- Tôi không có ý gì, cô…
Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhìn vào 2 tay mình, phất trần của Ngọc Phật rất sắc bén, quét xuống một cái khiến 2 tay của Tả Đăng Phong chảy máu.
Tả Đăng Phong lời còn chưa nói hết, Ngọc Phật liền nắm lấy cổ tay hắn. Khi Ngọc Phật cầm cổ tay hắn thì hắn cảm thấy mọt cổ Linh khí bá đạo từ 5 ngón tay của Ngọc Phật xâm nhập vào kinh mạch của mình, sau khi chạy 1 vòng thì nó liền trở về.
- Chẳng trách Dương khí của ngươi nặng như vậy, ngươi tẩu hỏa nhập ma sao?
Ngọc Phật nhíu mày.
- Tôi không có Luyện Tinh Hóa Khí, mà là dùng Hóa Huyết Vi Khí.
Tả Đăng Phong gật đầu mở miệng.
- Ta hiểu lầm ngươi, tình huống trước mắt của ngươi vô cùng nguy hiểm, nếu tiếp tục luyện công sẽ làm người mất mạng, nói cho ta biết cừu nhân của ngươi là ai, ta giúp ngươi giết hắn.
Ngọc Phật hỏi.
- Cảm ơn cô, Thiết Hài chạy xa rồi cô mau đuổi theo đi.
Tả Đăng Phong nói lời cảm ơn chân thành với Ngọc Phật.
- Nam nhân phải giống như ngươi, bảo trọng.
Ngọc Phật gật đầu, nói xong liền nhảy vê phía Đông.
Ngọc Phật đi rồi, Tả Đăng Phong ngây ngẩn cả người, lời của Ngọc Phật Tả Đăng Phong cũng nghe không rõ, bất quá ở trong mắt của hắn thì nàng là người hỉ nộ vô thường, nhưng mà Thiết Hài cùng Ngọc Phật đều có tu vi vô cùng khủng bố.
- Đi Thiếu Lâm tự đi, cầu phương trượng thu nhận và giúp đỡ ngươi, chỉ có Tẩy Tủy Kinh mới có thể cứu tánh mạng của ngươi.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang kiểm tra vết thương trên tay mình thì Ngọc Phật lại lướt trở về rồi nói, sau đó biến mất.
Tả Đăng Phong đứng ngây thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhặt Kim Đậu cùng nửa còn vịt lên, lúc này 13 mới chạy ra. Nhìn 13, Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ đến con khỉ trên vai của Ngọc Phật nhưng mà lúc nãy Ngọc Phật xuất hiện cũng không thấy nó đâu, liên tưởng đến cái rương gỗ của Thiết hài, Tả Đăng Phong đoán rằng sở dĩ Ngọc Phật đuổi theo Thiết Hài, rất có thể là bởi vì Thiết Hài trộm mất con khỉ kia của nàng.
- Thiết Hài trộm con khỉ của nàng để làm gì?
Tả Đăng Phong đi đến chỗ xe ngựa rồi xé chăn mền để băng bó vết thương trê tay, sau đó ăn hết nửa còn vịt rồi nằm xuống.
2 người kia xuất hiện làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy tu vi của mình quá kém, bất kể như thế nào thì hắn vẫn phải báo thù, đánh chét hắn sẽ không đi Thiếu Lâm tự làm hòa thượng