Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơ Thiên vẫy tay:

- Tôi tuyệt đối không đánh nhau, mệt chết đi được.

Ngọn lửa tình của Hồng Diệp dường như đã lấy hết tinh lực của hắn, giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc.

Đường Thương Hùng được Tôn Bân nhắc nhở thở dài đặt ghế xuống vỗ đầu ‘Người ngoài hành tinh’ không ngừng thở dài, những âm thanh trên lầu vẫn vang vọng bên tai Âu Dương Thắng Cơ:

- Học đi Âu Dương Thắng Cơ.

Tôn Bân vỗ vai Đường Thương Hùng:

- Cái tên tiểu tử này muốn chết à, dùng máy trợ thính thì cũng có thể giải quyết vấn đề rồi, cần gì phải dùng đến nắm đấm.

Tôn Bân nói thêm một câu:

- Tôi suýt quên, những người trên lầu hình như còn tham gia hội Hắc Long.

Sở Thiên vốn dĩ đã rất buồn ngủ những vẫn phải mở mắt.

Đêm đó, sau khi nghe Tôn Bân phân tích thì Đường Thương Hùng đã dập tắt ngọn lửa chiến tranh, lên giường đi ngủ, Sở Thiên tuy đi ngủ những trong lòng vẫn nghĩ là sẽ tìm ra câu trả lời các thế lực ở Bắc Kinh, chúng ngày càng làm hắn cảm thấy thích thú, Sở Thiên trở mình nghĩ tới Quang Tử bọn họ, biết Giang Triết có lẽ đang tiến hành rất thuận lợi nếu không thì Quang Tử sớm đã kêu khổ thấu trời rồi.

Sở Thiên khẽ thở dài hi vọng bọn họ nhanh chóng đứng vững với một thế cục ổn định thì bản thân có thể buông tay nếu không thì dễ dàng có thể bị bao vây tứ phía.

Những ý nghĩ đó của Sở Thiên dần dần mất đi.

Sở Thiên ngủ đến tận trưa, trong cảm giác mông lung cảm thấy vẻ đẹp say lòng của Tô Dung Dung đang ở trước mặt, lay động không được, cô vòng tay ôm Sở Thiên nhẹ nhàng hôn nụ hôn ấm áp, lập tức cảm giác trên bờ môi của Sở Thiên truyền lên ánh mắt đột nhiên mở mắt ra thì đúng là đôi mắt xinh đẹp của Tô Dung Dung trong khoảng cách “rộn ràng” chập chờn có chút ý cười.

Lập tức, bên cạnh có một tia chớp lóe lên, Đường Thương Hùng cầm lấy cái máy ảnh từ mọi góc độ đã chụp được cảnh hai người thân mật với nhau, Tôn Bân còn không ngừng hô lên:

- Kính phản quang này thế mà tốt, bức ảnh này chụp đẹp đây.

Sở Thiên bật dậy ôm chầm Tô Dung Dung cười nói:

- Mấy người các cậu biết Tô Dung Dung đến đây mà không gọi tôi.

Tôn Bân đặt máy ảnh xuống bộ dạng oan uổng nói:

- Là chị dâu bảo chúng em là không được gọi anh dậy, chị nói tối qua anh rất mệt để cho anh nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Đường Thương Hùng cười nói:

- Xin hỏi anh là tối qua bị mệt không biết là ám chỉ việc gì vậy?

Đường Sở Hùng vừa nói vừa nhìn Tôn Bân, Sở Thiên biết là tên tiểu tử này muốn lấy lại hai trăm đồng từ Tôn Bân vì vậy hắn nói cho biết:

- Đường Thương Hùng, cậu đừng có nghĩ đến chuyện đông tây nữa, tôi và Tô Dung Dung hôm qua đi Trường Thành mất bốn, năm giờ đồng hồ nên mệt mà thôi.

Tô Dung Dung giúp Sở Thiên xử lý, làm Sở Thiên anh chàng có khuôn mặt đẹp trai mê người lộ ra nụ cười:

- Đúng là như vậy.

Tôn Bân tiến lên vỗ Đường Thương Hùng lắc đầu nói:

- Cậu hà tất gì phải giày vò mình vậy? Tôi tuy là đã thắng nhưng tiền đều ở trong tay Sở Thiên rồi.

Âu Dương Thắng Cơ thò nửa đầu ra hô hào:

- Mời ăn cơm, mời ăn cơm đi.

Sở Thiên mặc kệ ba tên dở hơi kia quay lại nhìn Tô Dung Dung, trên mặt Tô Dung Dung không có chút gì là mệt mỏi hay áp lực gì cả, Sở Thiên trong lòng thấy khó hiểu với gia giáo và gia thế của Tô Dung Dung, tối qua trở về chắc chắn sẽ phải chịu tâm cô lục bà, cửu đại thẩm để hỏi chuyện đã xảy ra như thế nào? Anh chàng kia là người ở đâu? Người chết là người ở đâu?

Lúc này bọn Tôn Bân mỗi người về chỗ của mình cầm lấy quyển sách của họ, xem ra họ bây giờ không muốn lãng phí thời thanh xuân và tính mạng nữa, đương nhiên Sở Thiên không giống những người khác, hắn đọc sách một ngày cũng có tác dụng hơn là bọn họ đọc trong một tuần.

Tô Dung Dung cười nói:

- Dậy thôi, dậy rửa mặt rồi em giúp anh sửa sang lại nội vụ nào.

Sở Thiên bật dậy, chạy ra khỏi ổ chăn đi vào trong nhà vệ sinh, Tô Dung Dung khuôn mặt nhu mì bắt đầu tỉ mỉ, sửa sang dọn dẹp giường ngủ của Sở Thiên, gấp quần áo ngăn nắp, gọn gàng, gấp chăn, mềm lại, để giường chiếu ngăn nắp, bằng phẳng.

Âu Dương Thắng Cơ kinh ngạc nhìn Tô Dung Dung sửa sang lại giường chiếu của Sở Thiên sạch sẽ chỉnh tề, hắn nghĩ thầm Tô Dung Dung xuất thân trong gia đình quý tộc vậy mà có thể làm những việc như thế này rất thành thạo có thể thấy được sự gia giáo của nhà Tô gia, như vậy những ý nghĩ trong đầu bọn họ một lần nữa xác nhận, một người thành công hoặc giàu có thì phải có chỗ hơn người chứ làm sao có tùy tiện mà gặp được cầu vồng.

Vài phút sau anh chàng đẹp trai làm say đắm lòng người Sở Thiên xuất hiện trước mặt Tô Dung Dung, Tô Dung Dung giúp sửa sang lại vạt áo, cô gái si tình này không bỏ xót cũng không tiếc tặng một nụ hôn nhẹ nhàng làm Âu Dương Thắng Cơ bên cạnh và những người khác phải ghen tị khi bắt gặp một củ cải trắng chủ động bị một đầu heo trắng đấu củng.

Tô Dung Dung kéo Sở Thiên, quay đầu lại cười nói với Đường Thương Hùng:

- Các tài tử, đã đến giờ ăn trưa, các bạn vẫn còn muốn đọc sách hay sao? Chúng ta cùng đi ăn cơm thì thế nào?

Trong lòng Đường Thương Hùng tuy muốn đi nhưng cảm thấy làm ảnh hưởng đến thế giới của hai người họ thì hơi có chút vô nhân đạo.

Sở Thiên hiển nhiên biết được ý nghĩ của bọn họ, móc ra 250 đồng phất tay:

- Đi thôi, 250 đồng này cũng đủ cho chúng ta ăn rồi.

Bọn Tôn Bân hiển nhiên bị kích động ăn chùa thì ngu sao mà ko đi, không ăn thì vẫn là tiền của mình đây, vì vậy chưa đầy 30 giây đã ném quyển sách xuống, chỉnh tề đứng trước mặt Sở Thiên lắc đầu nói với Tô Dung Dung:

- Biết sao phần tử mục nát này lại sinh ra không? Chính là từ cái thối nát này đó.

Tô Dung Dung vỗ Sở Thiên cười:

- Anh em nhà mình vẫn nói như vậy.

Đường Thương Hùng bọn họ không để ý, Sở Thiên coi họ là anh em trong một nhà thì mới có thể trêu nghẹo được.

Tôn Bân dẫn mọi người đến lầu ba của nhà ăn, bọn họ ngồi xuống một cái bàn lớn, bọn Sở Thiên năm người bọn họ vừa ngồi xuống thì Tôn Bân liền quen mắt liên tiếp gọi tám món ăn, người nào mà không biết tình hình thì cho rằng cậu ta mời mọi người.

Nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở viết lên cuốn sổ chữ như Thần Công Quỷ Phủ.

Lúc này Sở Thiên lắc đầu, Tô Dung Dung đưa cho hắn cốc trà ngon, hắn vẫn chưa kịp đưa lên miệng thì sắc mặt bỗng trở nên nhăn nhó, cười gượng vì bọn Liễu Yên sáu người bọn họ cũng xuất hiện ơ đây, nhìn thấy Tô Dung Dung đang ngồi chờ thức ăn thì trên mặt cô ta hiện nên vẻ thích thú kì lạ đi đến và không một chút gì tỏ ra khách sáo ngồi xuống ngay đó.

Liễu Yên khóe miệng có ẩn giấu cười khểnh nói với Sở Thiên:

- Không phiền tôi đến ăn cùng chứ? Thiếu Soái.

Sắc mặt Sở Thiên không thay đổi, lắc đầu nói:

- Không sao.

Nghe thấy hai từ ‘Thiếu soái’ Đường Thương Hùng sững sờ Sở Thiên từ khi nào mà được xưng danh hiệu khủng thế này?

Mộng Mộng Lộ Lộ còn có Lang Côn, biểu hiện của bọn họ cũng không hề thay đổi, hiển nhiên đã sớm biết thân phận của Sở Thiên, Sở Thiên cũng không chút ngạc nhiên, với khả năng bọn Liễu Yên muốn điều tra những lý lịch của mình thì không cần tốn nhiều sức vậy.

Sở Thiên nhìn thấy sắc mặt hờ hững của Tô Dung Dung, Sở Thiên không chút nghi ngờ Tô Dung Dung cũng biết thân phận của mình, điều lạ là Tô Dung Dung việc gì cũng không hỏi mình như một người phụ nữ chân tình sâu lắng, ở trời đất này không ai có thể sánh được.

Tuy nhiên sắc mặt bọn Liễu Yên có trăm năm thì cũng không thay đổi được sự cao ngạo, nhưng Đường Thương Hùng theo lời giới thiệu của Tô Dung Dung rất lịch sự chào bọn Liễu Yên, bọn họ cũng rất tự nhiên chỉ khẽ gật đầu giữ sự kiêu ngạo của tầng lớp này.

Đường Thương Hùng thì không để ý những thói quen của họ, thừa nhận loại ánh mắt hợm hĩnh này thì không những không thể tạo ra tâm lý muốn đả kích mà lại thúc dục họ hướng lên phấn đấu, có niềm tin không ngừng vươn lên, gặp được cơ hội thì có thể thành công.

Bọn Liễu Yên biết là Sở Thiên mời nên đã vỗ bàn tay cảm giác rất vui tươi vẫn chưa cho phục vụ đi xuống mà tiện gọi thêm 7 món nữa làm nhân viên phục vụ vui mừng hớn hở, Sở Thiên sờ túi tiền, cười gượng, cái cô Liễu Yên này đúng là không biết ngại gì cả.

Cuối cùng thì cũng bưng lên hai đĩa thịt bò xào gừng cay lên, bọn Liễu Thanh thì không thích nhiều dầu mỡ thế nên không hề động đũa, bọn Đường Thương Hùng thì không bao giờ làm bộ làm điệu gì cả, cảm giác cái bụng ‘Xì xào’ nên bắt đầu hì hục ăn không hề chú ý đến ánh mắt khinh bỉ của bọn Liễu Yên.

Trong tiểu thuyết võ hiệp viết nơi ăn cơm là vẫn mãi đúng là nơi sinh ra chuyện.

Đang đúng lúc Sở Thiên lặng lẽ uống cốc trà thì có sáu tên sinh viên cao lớn vạm vỡ vù vù đi lên, nhân viên phục vụ lại một lần nữa vui sướng dẫn bọn chúng đến bàn cạnh Sở Thiên, muốn mọi người tập chung lại làm như là quán đông người.

Tôn Bân nhìn thấy sáu tên sinh viên kia, cười nhỏ nói với Đường Thương Hùng:

- Đường Thương Hùng, bọn chúng chính là sinh viên năng khiếu thể dục ở tầng trên, cậu nhìn xem, thân thể người ta như vậy, nhìn lại thân thể mình làm sao có thể liều mạng được chứ?

Đường Thương Hùng nhìn họ một lúc cúi đầu gắp miếng thịt bò thở dài nói lại:

- Chúng ta dùng đầu óc chứ, cậu xem con bò to vậy mà cuối cùng cũng bị giết làm món ngon cho chúng ta đấy thôi.

Lúc này sáu tên cao lớn vạm vỡ thèm thuồng gọi món hầu như giống như bên Sở Thiên.

Chỗ này hình như là rất lâu rồi mới có nhiều người đến thế nên món ăn hôm nay lên rất chậm, Đường Thương Hùng có chút trầm tư nói:

- Dựa theo phân tích của tôi thì chắc chắn là nghĩ mọi cách để phân lượng một đĩa thức ăn thành hai đĩa.

Sau đó chỉ vào hai đĩa thức ăn và nói:

- Như phân lượng loại đĩa thức ăn này không thể để xuất hiện nữa.

Vừa nói xong thì nhân viên phục vụ đã bưng hai đĩa thức ăn của Liễu Yên lên cà chua xào cà tím, sườn xào chua ngọt, quả nhiên là giống với Đường Thương Hùng nói lượng có ít đi một nửa, Liễu Yên cau mày định hỏi nhân viên phục vụ nhưng cảm thấy mất mặt huống hồ đây đều là Sở Thiên trả tiền không nên nói gì, vì vậy vội cầm đũa từ từ ăn.

- Đường Thương Hùng quả nhiên đã từng làm kinh doanh nên chẳng trách là biết được điều ấy.

Âu Dương Thắng Cơ cắn miếng thịt khinh bỉ.

Đường Thương Hùng sắc mặt không thay đổi đang nghĩ gọi gì, những sinh viên năng khiếu thể dục bên cạnh quát lớn:

- Nhân viên phục vụ nhanh lên chút, mười phút nữa mà không có thì cái quán này cũng không còn nữa.

Bọn Liễu Yên nghe thấy những lời nói thô tục đó trên mặt có chút không vui, bọn Lang Côn cầm hoa sứ giả quăng đi nhìn bọn chúng với ánh mắt khiến trách.

Nhân viên phục vụ vội vàng dùng ngôn ngữ ngoại giao đáp lại:

- Nhanh thôi, đợi một lát nữa sẽ có liền.

Một lát sau, nhân viên phục vụ quả nhiên là bưng hai đĩa thức ăn lên, tay trái đặt món canh cá hương vị cay lên bàn của những sinh viên năng khiếu thể dục kia, tay phải chuẩn bị để món gà kho đặt ở bên bàn của Sở Thiên, một tên sinh viên năng khiếu thể dục tóc húi cua lúc đó đã nhanh tay đoạt món gà kho lại đặt trên bàn nói:

- Lâu như vậy mới có một món các anh em ăn làm sao? Tạm thời chúng tôi muốn ăn món này.

Phục vụ nhìn thấy thân thể cường tráng của bọn hắn không dám to tiếng chỉ nói nhỏ với bọn chúng:

- Đây là món ăn ở bàn bên này, như vậy thì không hay lắm.

Tên sinh viên năng khiếu thể dục đầu hói cua này không thể nhẫn nại, vẫy tay nói:

- Ít lải nhải, cô nhanh chóng bưng lên cho họ đĩa khác, họ không nói gì đâu.

Lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm vào bọn Sở Thiên.

- Đại ca đây cướp thức ăn của các người, các người không có ý kiến gì chứ?

Bọn Đường Thương Hùng nhìn đông nhìn tây, dù sao món gà kho đó là của Liễu yên gọi, không liên quan đến mình.

Bọn Lang Côn chỉ muốn đập bàn nhưng lại bị Liễu Yên ngăn lại, ngoài những thể chất của mọi người thì không thể so được, cái quan trọng hơn là xem phản ứng của Sở Thiên.

Ai cũng biết Sở Thiên đang giúp Tô Dung Dung xem tướng tay:

- Đường tình duyên rất phong phú, em đến năm 19 tuổi sẽ gặp được chân mệnh thiên tử tuy có chút khó khăn trắc trở, chỉ cần em cố gắng thì em sẽ rất hạnh phúc.

Liễu Yên gõ cái bàn nói:

- Sở Thiên, đã mời khách thì chủ nhà biết nên làm gì không?

Sở Thiên vỗ vào đầu nói với nhân viên phục vụ:

- Nhân viên nhớ thêm món gà kho nha.

Nhân viên phục vụ vội cao giọng đáp, vốn dĩ là sợ Sở Thiên không vui, không ngờ hắn lại có thể nhu nhược đến vậy.

Bàn bên những sinh viên năng khiếu thể dục nghe Sở Thiên nói vậy cười ha ha, tên sinh viên thể dục đầu hói cua dùng ai cũng nghe thấy hắn nói:

- Nhìn xem ta nói tất cả mọi người đều không dám có ý kiến gì mà, ngay cả ghế còn không dám phang.

Sở Thiên giả vờ như không nghe thấy những lời nói của cậu ta, nếu như chỉ vì một chuyện nhỏ mà này đánh nhau thì chắc sớm đã chết chắc rồi, bọn Lang Côn sắc mặt trở nên khó coi, từ mấy ngày nay sau khi bị Sở Thiên làm cho u ám lại càng thất sắc hơn, chỉ muốn làm việc gì để muốn lộ ra tâm trạng thật.

Nhân viên bưng hai đĩa thức ăn lên, lần này có kinh nghiệm hơn đi ra xa cái bàn những sinh viên năng khiếu thể dục kia đi về hướng bàn Sở Thiên, tên đầu hói cua liếc mắt về hai bạn học cùng, hai sinh viên cao lớn lập tức rời khỏi chỗ đi đến trước mặt nhân viên phục vụ làm cho phục vụ hoảng sợ không kịp có phản ứng gì thì hai đĩa thức ăn trên tay đã bị bọn chúng bê đi rồi.

Nhân viên phục vụ lo lắng nói:

- Đây, đây, đây là của bọn họ. À, của các cậu thế cũng được...

- Mặc kệ, đang đói bụng ăn xong rồi tính.

Những sinh viên thể dục đầu hói cua cắn miếng thịt gà, ánh mắt có phần khinh thường mà khiêu khích:

- Huống hồ bọn họ cũng không có ý kiến gì, có phải là các bạn sinh viên?

Mấy sinh viên thể dục bên cạnh cười phá lên, có chút gì đó chế giễu.

Bọn Lang Côn cuối cùng thì không nhịn được nữa đập bàn, bọn Đường Thương Hùng lập tức bưng hai đĩa thứ ăn lên sợ hắn nhấc bàn lên, Lang Côn tiến đến tên sinh viên thể dục đầu hói cua nói:

- Các ngươi thì có cái tố chất gì chứ? Có loại ngườii đi trên đường cướp đồ ăn sao?

Tần Thành và Đường Hiểm Phong tự nhiên cũng đi lên tiếp thêm khí thế cho Lang Côn.

Sở Thiên hất tay về hướng Đường Thương Hùng muốn hắn đặt hai đĩa thức ăn xuống, mình vẫn còn chưa có gì ăn.

Tên sinh viên thể dục đầu hói cua cắn xong miếng thịt gà đứng dậy lớn giọng nói:

- Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Chúng ta đều là những sinh viên của trường đại học Thiên Kinh, nếu có học thì không nên làm loạn ở trường, có bản lĩnh thì tìm một nơi nào đó bên ngoài thử xem vậy? Địa chỉ do các ngươi quyết.

- Đi nào, đi.

Bọn Lang Côn rất phẫn nộ quên mất tình hình của hai bên, kéo tay áo lên giọng:

- Ai sợ ai, ông mày đánh nhau còn chưa sợ bao giờ.

Bọn Liễu Yên lo lắng như sắp có chiến tranh, nhìn Sở Thiên chỉ biết lo dùng bữa, trong lòng thấy bực tức nhưng vẫn không dám lộ ra, dù sao nếu chính thức có đánh nhau thì còn dựa vào thế lực của người này.

Sở Thiên bắt gặp ánh mắt của Liễu Yên khua tay nói:

- Cô thế nào cũng đừng nhìn tôi, vì Dung Dung tôi không muốn vào cục cảnh sát nữa huống hồ người ta đã nói rõ một người đấu lại hoặc là cả bọn, nếu như thực tế không đánh lại được thì nhịn đi không lại việc gì cũng làm mất mặt, Việt Vương Câu Tiễn còn nhịn được ba năm mà.

Trong lòng của Liễu Yên cũng đã không biết mắng Sở Thiên bao nhiêu lần thế nhưng cũng không biết làm sao, không thể ép người ta đi đánh nhau.

Liễu Yên nhíu mày rời ghế kéo Lang Côn lắc đầu nói:

- Được rồi, đừng đánh nhau nữa, chúng ta không muốn phí lời với những sinh viên thể dục tố chất kém này, văn minh là đấu tranh không quá dã man mà.

Lang Côn lúc này bình tĩnh lại biết là một người đánh hay cả bọn thì đều không thắng nổi chúng, thế nên mượn cớ đi ra, gật đầu nói với Liễu Yên:

- Được thôi, nghe lời em không so đo với bọn chúng nữa.

Tên sinh viên năng khiếu thể tóc để bình thường sắc mặt trầm xuống, giọng điệu trở lên trầm hơn:

- Dã man? Không có chúng tôi, những sinh viên thể dục đã thay nhà trường bán mạng, các đại hội thể thao ở trường học đều đạt được những thành tích tốt đó sao? Nói chúng tôi dã man, ta xem các ngươi mới là những thiếu gia không học vấn dựa vào quyền thế mà ở trường Đại học Thiên Kinh này.

Mấy sinh viên thể dục bên cạnh đều cổ vũ nói:

- Thứ Đầu nói hay lắm.

Bọn Đường Thương Hùng cũng không kìm được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi những lời nói của Thứ Đầu, nó hoàn toàn nói ra được tiếng lòng của một đại bộ phận lớn giai cấp vô sản.

Sở Thiên cũng nhiều lần nhìn Thứ Đầu cũng có cảm giác bạn sinh viên thể dục này cũng không phải tầm thường, cũng không giống người lỗ mãng.

Tần Thành lại nhìn Thứ Đầu kinh thường, bọn họ đã từng là trạng nguyên của của các tỉnh thành phố đúng là những danh tài xứng danh, tuy nhiên vẫn không thể so sánh được với Sở Thiên thế nhưng tối thiểu thì cũng có lực lượng hùng hậu.

Liễu Yên bị kích thích nghiêm trọng, cô ta có thể vào được trường đại học Thiên Kinh là dựa vào quan hệ trong gia đình, không phải là cô ta không có năng lực thi vào trường đại học Thiên Kinh mà từ nhỏ cô ta đã biết rằng dù có cố gắng hay không cũng không thể vào được đại học Thiên Kinh, cô ta không giống với Tô Dung Dung có thể chịu được khổ cực vì vậy đã chọn cuộc sống thoải mái dễ chịu thỏa thích mà hưởng thụ cuộc sống tuổi trẻ vui tươi.

Ngoại trừ những giáo viên tuyển sinh và bản thân biết là dựa vào mối quan hệ để vào trường đại học Thiên Kinh, trong ánh mắt của mọi người thì đều cho rằng Liễu Yên bằng thực lực của mình có thể đỗ thế nhưng Liễu Yên có lòng tự trọng rất cao, không cho phép ai đó chỉ trách huống hồ là những sinh viên thể dục nhất là tên Thứ Đầu.

Chân mày lá liễu của Liễu Yên dựng thẳng lên chỉ tay vào Thứ Đầu nói:

- Ngươi có biết là nói lung tung sẽ có hậu quả như thế nào không? Đừng tưởng các ngươi to xác, cô mày đây chỉ cần một cú điện thoại thôi là có thể đuổi tất cả các sinh viên thể dục ra khỏi trường đại học Thiên Kinh, thậm chí là còn khiến các ngươi đầu rơi máu chảy.

Không có ai cho rằng Liễu Yên lại đang nói Thứ Đầu, bọn họ đương nhiên biết rõ Kinh Thành có rất nhiều những con cái của quan Thông Thiên, không phải bản thân trêu trọc gì nhưng Thứ Đầu hừ một tiếng có phần kinh thường nói:

- Tôi tin, tôi tự nhiên lại thấy tin thế lực và bối cảnh ở đằng sau con nhà giàu các ngươi, thế nhưng cũng có thể nói rõ với cô rằng trước khi đầu của chúng tôi rơi xuống đất chúng tôi có thể tuyệt đối làm các ngươi bị thương và cũng nên hiểu rõ là giết người trên quan trường không chớp mắt, trước thực tế các ngươi bị thương thì khó có thể đảm bảo được có người nào mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng cho các ngươi đời đời kiếp khiếp không thể phục.

Ánh mắt Sở Thiên sáng lên, hắn rõ ràng rất thích người tên Thú Đầu này, Tô Dung Dung cũng thầm khen cái trình độc của Thứ Đầu.

Liễu Yên hơi sững sờ nói giọng điệu khiêu khích:

- Các ngươi dựa vào cái gì mà làm ta bị thương chứ?

- Có lẽ tôi không thể được.

Thứ đầu uống hết bình rượu trước mặt nói:

- Nhưng hội Hắc Long có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK