Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai giờ sáng! Từng cơn gió lạnh ầm ầm thổi.

Con người thường nói, khi ánh mắt hiện lên sự mệt mỏi rã rời là lúc tinh thần kém minh mẫn nhất.

Quả đúng như vậy. Bị cái lạnh bủa vây, hai tên đệ tử gác cửa bỏ thuốc lá ra hút, đến khi không còn muốn phun khói ra từng vòng nữa thì ánh mắt bỗng trở nên ngơ ngẩn sợ hãi. Không biết từ khi nào một thanh niên với vẻ mặt u ám đứng bên cạnh chúng nhìn chằm chằm.

Chúng đang định hô lên thì bị hai thanh đao đâm trúng vào cổ họng.

Lúc này, hơn năm mươi tên đệ tử ở biệt thự Trung Đình đang ngọt ngào đi vào giấc mộng, bọn chúng không thể tưởng tượng được rằng cái chết đang tới rất gần. Trong khuôn viên biệt thự, hơn mười tên đệ tử lặng lẽ đổ người xuống đất, không hề biết ai đã lấy mạng của chúng, chỉ vẻn vẹn có cảm giác cổ họng lạnh lẽo dần mất khả năng hô hấp.

Biệt thự Trung Đình tổng cộng có ba cổng. Để đề phòng việc Uông Tử Hào lúc hỗn loạn chạy trốn, Sở Thiên sai người phá hỏng hai cửa phía Đông và Nam, chỉ mở đúng cửa Tây. Sau đó hắn ra ghế ngồi xem cảnh náo nhiệt, tranh thủ uống tách cà phê nghi ngút khói.

Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh với đao pháp sắc bén và thân thủ phi phàm khiến việc giết hại trở nên trơn tru, ngoài mấy tiếng kêu đau đớn thì không còn có động tĩnh gì. Không tới mười phút, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh thân thể không nhuộm tới nửa giọt máu tươi trở lại chỗ Sở Thiên, chậm rãi nói:

- Thu phục toàn bộ ba mươi hai tên ở tầng dưới cùng.

Sở Thiên uống hai ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn tầng lầu thứ hai , khóe miệng mỉm cười, nói:

- Tầng dưới cùng đương nhiên là bọn tiểu lâu la, tầng hai mới là cá lớn, các anh hãy phá hỏng cửa tầng hai, sau đó đuổi bọn chúng chạy xuống, em muốn tìm ra Uông Tử Hào để gã không thể trốn đi, cũng không có thể chết.

Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh không trả lời, xoay người đi thẳng lên tầng hai.

Lúc này, Uông Tử Hào hoàn toàn không nghĩ sẽ có người tới giết gã, gã đang tham lam thưởng thức các nữ vệ sĩ thân hình rắn chắc, ngón tay ngón chân bắt đầu trượt, cắt rách tất chân màu đen tìm kiếm bộ phận bẹn đùi của bọn họ. Tiếng thở dốc theo tiếng vuốt ve mà dần dần to thêm, vừa dồn dập lại vừa áp chế.

Nữ vệ sĩ đôi má ửng hồng, hưng phấn run lên nhè nhẹ, tiếng rên rỉ dần dần tăng lớn. Bỗng ả hét lớn, không phải vì khoái cảm mà là nhìn thấy cửa phòng đã bị mở từ lúc nào và trước cửa sừng sững một nam thanh niên trong mắt không mang theo nửa điểm dục hỏa đang nhìn chúng chằm chằm.

Uông Tử Hào, tay phải đang định xé tất chân, nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ vệ sĩ, lập tức tụt hưng phấn, vội vã quay đầu nhìn phía sau. Bắt vẻ mặt như băng của Thiên Dưỡng Sinh, tinh thần lập tức chấn động tự hỏi:

- Người này chạy vào đây từ khi nào?

Tuy rằng xảy ra biến động nhưng với kinh nghiệm của một người trong giang hồ, gã bình tĩnh nhìn vào mắt nữ vệ sĩ, tay phải nắm lấy bắp chân của ả, mạnh mẽ rút về phía sau. Thân mình ả mềm nhũn đi như diều trước gió, còn bắn mạnh ra máy thanh đoản đao, từ bốn phương phong kín Thiên Dưỡng Sinh.

Nữ vệ sĩ vẫn báo hiệu quát lên chói tai, tất đen đang mặc ở hai chân bắn ra, trong không gian chật hẹp là chân của ả. Dường như ả muốn dùng thân mình để bức bối Thiên Dưỡng Sinh, khiến cho không gian của anh ta càng trở nên nhỏ hẹp. Thiên Dưỡng Sinh không thay đổi sắc mặt, anh ta đã không còn đường lui, cũng không cần phải lui nữa.

Anh ta tỉnh bơ bước ra nửa bước, để mặc nữ vệ sĩ và Uông Tử Hào còn đang ngơ ngẩn kinh sợ, nhẹ nhàng tránh bốn thanh đoản đao rồi tùy ý vươn tay tay về sau kéo đi. Thối ảnh đầy trời lập tức biến mất, nữ vệ sĩ như chim gãy cánh ngã vào cửa phòng, giãy dụa đứng dậy rồi đau đớn bước đi.

Uông Tử Hào cảm nhận được sự dũng mãnh của Thiên Dưỡng Sinh, định chạy xuống tầng dưới qua cầu thang ngầm, trêu chọc không nổi nên sinh ý nghĩ muốn trốn đi? Huống hồ dưới đó cũng có năm sáu chục anh em, đối phó với tên thanh niên không rõ lai lịch này không đáng gì. Thế nhưng, khi bước đến cầu thang gã nhận ra sự việc không đơn giản như mình tưởng tượng.

Hơn mười tên trên tầng hai, mặt mũi bầm dập, đổ về phía cầu thang đi theo chàng trai trẻ nắm trong tay thanh hàn đao lóng lánh. Tuy rằng thân hình chàng hơi gầy và dung mạo không thật sự sắc sảo nhưng lại tràn đầy dũng mãnh khiến kẻ thù không thể coi thường. Xem ra kẻ thù đến không ít người, việc cấp bách là khẩn trương chạy trốn.

Nước sôi chảy vào trong tách, cà phê phập phùng sủi bọt.

Một lát sau, đèn trên tầng hai bật sáng, tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng của đám phụ nữ cùng tiếng bước chân hỗn độn vang lên. Sở Thiên xoay người bật chiếc đèn tường bên cạnh, trong ánh vàng mờ ảo hắn ước chừng được hơn mười tên cả trai lẫn gái hối hả chạy ra cửa phía Tây nhằm thoát thân.

Sở Thiên xoay xoay tách cà phê, nhắm mắt thưởng thức, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Ở cửa, một đám người ùn ùn kéo đến, bước chân dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Sở Thiên.

Trong chốc lát, Lão Yêu và Thiên dưỡng Sinh đã ở tới phía sau bọn họ.

Uống xong hơn nửa tách cà phê, Sở Thiên mở to mắt, dường như không quan tâm đến việc gì khác hỏi lớn:

- Ai là Uông Tử Hào?

Lời của hắn như có ma lực, hơn mười kẻ cả nam lẫn nữ không ai thốt lời nào nhưng ánh mắt đều dừng lại ở một người trung niên có dáng người béo tròn. Hành động đó chẳng khác nào đã bán rẻ Uông Tử Hào. Sở Thiên hướng mắt về phía gã, nhìn qua nhìn lại sau cùng hắn đứng dậy nói:

- Tao chính là Uông Tử Hào! Mày là ai?

Sát khí thoáng hiện lên trên mặt Sở Thiên nhưng ngay lập tức hắn lấy lại bình tĩnh, tựa người vào ghế cười cười nói:

- Nàt, đến cả người anh em kết nghĩa Quang Tử cũng vu cáo hãm hại mà lại dám hỏi tao là người như thế nào, không cảm thấy mình buồn cười sao? Làm người mà làm như thế thật chẳng quá đáng buồn hay sao?

Uông Tử Hào mặt biến sắc, nhớ tới đám đệ tử mình phái đi theo dõi Sở Thiên, những tưởng hắn vẫn ở Thủ đô vậy mà giờ lại đang ở đây, ngỡ ngàng thốt ra:

- Mày là Thiếu soái ư? Sao có thể như vậy được? Những người anh em tao phái đi theo dõi mày không hề có tin tức hồi báo, chúng nó đã bị mày giết đúng không?

Uông Tử Hào không thể không khiếp sợ bởi Sở Thiên hành động quá nhanh. Hắn vừa nãy còn ở thủ đô, giờ đã lên tới Trung Sơn, người thường còn chưa kịp thở dốc hắn đã giết chết các anh em được phái đi theo dõi. Nhanh như thoắt, hắn có mặt ở biệt thự Trung Đình đối phó với gã, trong khi các anh em canh gác ở tầng dưới cùng không hề hay biết gì. Có thể thấy tình cảnh bây giờ lành ít dữ nhiều.

Sở Thiên uống hết nửa ly cà phê còn lại, trả lời rất thành thực:

- Đúng vậy, bọn chúng đều chết hết cả rồi, trước lúc chết còn bày tỏ với tao một nguyện vọng, đó là bằng giá nào cũng phải khiến cho mày xuống địa ngục để bầu bạn với chúng. Uông Tử Hào, lúc mày đối đầu với Quang tử mày có nghĩ đến ngày hôm nay không, cái ngày mà mày lâm vào cảnh khốn cùng đón nhận cái chết một cách nghiệt ngã?

Sắc mặt Uông Tử Hào liên tục biến đổi, gã biết nhất định phải qua khỏi đêm nay mới thoát khỏi cái chết vì thế rống lớn:

- Thằng nhóc, đừng quá kiêu căng tự đại, nơi này không phải là Thủ đô, không phải là địa bàn của những kẻ phương Bắc. Nên nhớ đây là nhà của tao, nếu muốn giết tao hãy hỏi anh em tao, hỏi thanh đao của tao trước đã.

Phía sau Uông Tử Hào có mười mấy người, hầu hết là đám vệ sĩ canh gác 24/24 giờ của gã, ngoài ra còn có mấy mụ tình nhân của gã vừa bị Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh dồn xuống, nhìn vẻ mặt hiển nhiên là muốn được chuyển tới chỗ an toàn, không phải tham gia vào cuộc chiến.

Nhưng tình thế hiện tại, nếu không huyết chiến thì sẽ mất cả chì lẫn chài, thế nên Uông Tử Hào bình tĩnh đứng lên tính toán thực lực cả hai bên. Bên Sở Thiên chỉ có ba người, mình thì có tới mười mấy mạng. Hẳn Sở Thiên không phải là đối thủ của bọn chúng nhưng trong vài phút thì có thể đấy, nhưng vài phút đã đủ để cho gã chạy thoát.

Nghe rõ lời Uông Tử Hào nói, mười mấy người Lang bang chia làm hai nhóm, rút sẵn binh đao sẵn sàng tư thế chiến đấu. Phía trước vài người vây Sở Thiên, đằng sau mười mấy người bám sát Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu. Ánh mắt Uông Tử Hào liếc về phía cửa chính, giờ đây chạy thoát chính là đường sống, chạy không thoát chẳng khác nào bỏ mạng.

Sở Thiên lắc đầu, thở dài nói:

- Mày là kẻ vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn, thật tiểu nhân vô liêm sỉ. Uông Tử Hào, ngươi yên tâm, chúng tao không sẽ giết mày, nhưng tao sẽ cho mày sống không bằng chết, cho mày nếm thử cảm giác khốn khổ của Quang Tử.

Sau khi nói xong, Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay.

Nhận được mệnh lệnh, Lão Yêu giơ tay vẩy ra hơn mười miếng hàn đinh, trong khoảng cách gần như thế đột nhiên ra tay, nhóm tinh anh ở phía trước hoàn toàn không kịp phản ứng liền trúng hàn đinh rồi ngã xuống. Không phải bị đánh trúng mặt mà là trúng khổ họng, khiến chúng trong chốc lát đình chỉ mọi động tác môi mấp máy, máu tươi chảy xuống.

Da đầu Uông Tử Hào tê dại, không thể tưởng tượng mười mấy người anh em mới đây còn khỏe mạnh giờ đã về với thiên cổ, xem ra đêm nay sự sống đối với gã quá mong manh. [/CHARGE][/HIDE]

Gã có chút hối hận khi đã nghe lời lão Đại hãm hại Quang Tử, nhưng đã đến nước này, cầu xin tha thứ cũng vô ích rồi, gã vội hét lớn một tiếng:

- Tao liều mạng với chúng mày.

Trong khi bốn tên đệ tử vây quanh Sở Thiên nháy mắt định xông tới giết hắn thì Uông Hào cùng hai nữ vệ sĩ phóng ra cửa. Sở Thiên cười khẽ, tay phải run run hất tách cà phê về phía kẻ đối diện. Đúng lúc gã theo phản xạ nhắm nghiền mắt, Sở Thiên nắm lấy thanh đoản đao.

Nhanh như cắt, thanh đao ngắn xẹt qua cổ họng gã, máu tươi tuôn ra nhuộm thẫm vai trái, ngực phải vết máu chảy thành đường cong, gã ngã về phía sau. Lúc Sở Thiên đá gã, con dao cũng bắn theo ra ngoài.

Cuối cùng găm đúng vào cánh cửa.

Uông Tử Hào nghe thấy tiếng kêu thảm thiết càng chạy như điên, Sở Thiên nhặt hai thanh đoản đao lên, phi về phía gã. Uông Tử Hào cảm giác có tiếng gió rít qua tai.

Hai gã vệ sĩ nữ đổ mình xuống đất. Chạy xa hơn mười mét, Uông Tử Hào bỗng nhiên khựng bước, không phải vì gã muốn dừng, mà vì cổ áo bỗng nhiên bị người khác lôi lại. Một tiếng ‘phịch’ vang lên, Uông Tử Hào đã phủ phục dưới chân Sở Thiên, khung xương gã như muốn rạo rễ ra.

Sở Thiên nhẹ nhàng dẫm lên người gã, mang cà phê xối lên khóe miệng hắn, giọng điệu tự nhiên nói:

- Uông Tử Hào, mày đừng nghĩ sẽ chạy thoát, nếu mày không làm cho tao mấy chuyện sau thì quyền chết mày cũng không có. Trước tiên tao muốn mày viết rõ sự tình việc vu cáo hãm hại Quang Tử ra.

Sở Thiên còn chưa nói hết, Uông Tử Hào như tức nước vỡ bờ, hét lên một tiếng, trong nháy mắt phi về phía cổ họng Sở Thiên, trong tay lộ ra thanh tiểu đao màu vàng sắc lẻm. Không ai có thể nghĩ kẻ rất sợ chết như Uông Tử Hào bỗng chốc lại mạnh bạo như vậy.

Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh không hề động đậy thậm chí không tỏ chút quan tâm nào. Dường như trong mắt bọn họ Uông Tử Hào thuần túy là đang tự giết chính mình.

Lúc gã tự tay cắt vào người Sở Thiên, mắt ánh lên sự tàn khốc, khóe miệng hơi nhếch lên, gã nghĩ muốn gọt sạch cái đầu Sở Thiên, giết hắn rồi chạy trốn.

Chỉ có điều Sở Thiên đã nhanh hơn, thanh đao chỉ tạo ra một tiếng “Xoẹt” vào không trung. Đao nhỏ màu vàng cắt vào khoảng không, trên không trung quát ra một tiếng gần rú. Đợi khi gã thấy lại Sở Thiên, tay Sở Thiên đã duối tới, mang trên mặt nụ cười tà mị, thân hình đột nhiên tiến tới gần.

Mặt Uông Tử biến sắc cùng lúc gã vung con dao nhỏ ra phía trước, tốc độ khá nhanh nhưng Sở Thiên né nhanh hơn trước khi lưỡi dao sắc lẻm kịp chạm tới gương mặt tuấn tú của hắn. Hắn khẽ đảo người ngả về phía sau, cùng lúc tay phải tóm lấy tay phải của Uông Tử Hào.

Đoạt được tiểu đao của Uông Tử Hào, Sở Thiên không bóp nát tay gã vì còn muốn cho gã viết bản thú tội, nhưng hắn lại không thương tiếc đạp một phát vào đầu gối Uông Tử Hào. Toàn thân đau đớn, gã rên lên thảm thiết, tiếng kêu răng rắc chứng tỏ Uông Tử Hào đã bị trật khớp.

Uông Tử Hào đau đớn mằm im trên mặt đất, giờ đây gã không thể đối đầu cùng Sở Thiên nữa, ánh mắt hung tàn trở nên bối rối sợ hãi. Thấy Sở Thiên đang theo dõi mình, gã vội vàng lê chiếc chân bị thương đi. Lão Yêu nhẹ nhàng tiến lên phía trước, lạnh lùng chặn đường đi của gã.

- Uông Tử Hào, đêm nay mày rất may mắn, bởi vì tao sẽ không giết mày, đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ. Tao biết mày cũng chỉ là con rối ở Đông Hưng hội cho nên tao cũng không có nhiều hứng thú với mày lắm, một ngày nào đó tao sẽ tìm các lão đại của mày để tính sổ, lấy cái đầu của bọn chúng bù lại nỗi cực khổ của anh Quang.

Lời nói Sở Thiên như đi guốc trong bụng Uông Tử Hào, khiến gã không ngăn được lòng mà hỏi:

- Làm sao mày biết chúng tao là người của Đông Hưng hội?

Sở Thiên xoay xoay người, vuốt vuốt thanh đao trong lòng bàn tay, thản nhiên nói:

- Toàn bộ sự tình tao đã biết, mày không cần phải pha trò, hoặc là ngoan ngoãn viết ra, hoặc là tao sẽ dùng thanh đao này lột từng miếng da trên người mày cho đến lúc chết.

Nghĩ tới việc học được khổ hình từ phía anh Thành, Sở Thiên trong lòng hơi gợn gợn nếu hình phạt này thực hiện với Uông Tử Hào sẽ như nào. Đúng lúc gã đang run rẩy tột độ, Thiên Dưỡng Sinh đem hơn mười thi thể từ phía ngoài vào đại sảnh, khiến nơi đây la liệt xác chết.

Uông Tử nhìn Sở Thiên đang cười nhạt, lại nhìn thấy đại sảnh chồng chất thi thể, xung quanh toàn là máu tươi, trong lòng không ngừng được mà run rẩy. Nếu Sở Thiên huyết chiến mấy giờ với Lang Bang, cuối cùng vây giết bọn chúng bọn chúng còn có thể chấp nhận. Nhưng Sở Thiên vô thanh vô thức đã lấy đi năm sáu mươi mạng người, gã sợ hãi từ đáy lòng.

Huống hồ bản thân bị thương đùi phải, về căn bản không có khả năng phản kháng.

Uông Tử Hào chậm rãi liếm môi nói trong run rẩy:

- Tao, tao nghe theo mày.

Sở Thiên phất tay, Lão Yêu chuẩn bị giấy bút tốt đưa tới cho Uông Tử Hào, Uông Tử Hào bò lên, khóe miệng còn dính cà phê, đã bị nhấc tới bàn sự giám sát của Sở Thiên, gã bắt đầu cầm bút viết chữ. Sự tình mới diễn ra có vài ngày, vẫn còn khắc ở trong đầu, cho nên hơn mười phút sau, gã đã viết ra đầy kín trang giấy.

Sở Thiên lấy tới quét mắt vài lần, sự kiện được miêu tả không kém những việc Phương Tình nắm được là bao nhiêu. Nhưng nhiều hơn đó là Uông Tử Hào thông đồng cùng Cục trưởng Tạ hãm hại Quang Tử, nhưng Sở Thiên cũng không ngốc đến nỗi nghĩ đây là chứng cứ có thể cứu Quang Tử vì thế tỏ vẻ tươi cười nói :

- Uông Tử Hào, viết rất tốt, chứng cớ đâu nào?

Chứng cớ? Uông Tử Hào ngẩn người, tên này có phải là bất bình thường không khi muốn gã tự mình vạch trần chính mình còn chưa đủ còn muốn gã tìm chứng cớ tự buộc tội chính? Là mình suy nghĩ chậm chạp hay do thế giới biến đổi quá nhanh? Trong khoảng thời gian ngắn gã không thể kịp phản ứng, chứ nói chi là trả lời vấn đề Sở Thiên hỏi.

Thấy gã sửng sốt, Sở Thiên cũng không nóng nảy, dù sao sớm muộn gã cũng sẽ tỉnh lại!

Đinh đinh đinh!

Chuông đồng hồ trên vách tường đổ từng hồi, tạo những âm thanh chói tai, cứ âm vang quanh quẩn trong biệt thự khiến không khí càng thêm phần quỷ quái. Máu trên sàn bắt đầu đông lại, tạo thành những vết đỏ sậm loang lổ khó coi. Uông Tử Hào bị tiếng chuông làm cho sực tỉnh, nuốt nước bọt run rẩy nhắc lại lời của Sở Thiên:

- Chứng cớ? Chứng cớ gì?

- Chứng cứ chúng mày thông đồng.

Sở Thiên tươi cười chân thành nhìn gã, màu vàng của cây đao lóng lánh chói mắt:

- Uông Tử Hào, đừng nói mày không có chứng cớ việc thông đồng với Cục trưởng Tạ, tao biết mày có dùng camera ghi lại, để đề phòng sau này bị cán bộ uy hiếp!

- Chẳng lẽ không có video ghi lại cảnh chúng mày giao dịch hay ăn chơi trác táng hay sao?

Uông Tử Hào khẽ rùng mình, chẳng lẽ Sở Thiên tiên đoán như thần. Quả thật, trong tay gã có hai đĩa video ghi lại cảnh Cục trưởng Tạ mây mưa cùng nữ minh tinh và ở Thái thượng nhân gian bàn vu cáo hãm hại Quang Tử để đề phòng bị Cục trưởng Tạ chơi xong với hai mỹ nhân và nhận xong tiền rồi thì không làm việc.

Nhưng nếu cứ tùy tiện giao cho Sở Thiên, Sở Thiên vì giá trị của gã không lấy mạng thì Cục trưởng Tạ cũng sẽ giết gã nếu biết gã làm chuyện này. Phải biết rằng, cảnh sát cũng không cao thượng hơn xã hội đen là mấy.

Uông Tử Hào do dự trong chốc lát.

Sở Thiên đọc được sự kinh ngạc trong mắt gã, biết chắc chắn gã có giữ video vì thế đứng lên thản nhiên nói:

- Uông Tử Hào, mày ngàn vạn lần đừng nói cho tao biết mày không còn giá trị nữa. Nhưng dù vậy, tao cũng sẽ không giết mày nhưng có thể sẽ làm cho mày sống không bằng chết.

- Tao cho mày ba mươi giây để tự suy nghĩ.

Nói xong Sở Thiên đi về phía cửa ra vào, Lão Yêu tay nắm thanh đao, giơ cổ Uông Tử Hào lên cao một chút. Thanh đao lạnh lùng phát sáng, còn tanh mùi máu tươi. Ai cũng biết, khi thanh đao đụng cổ kết quả chỉ có một, đầu người rơi xuống đất.

Sở Thiên bước đến bước thứ tám, Uông Tử Hào toát mồ hôi hột, hô to:

- Tao có video, tao có video.

Sở Thiên dừng bước, uyển chuyển xoay người, thản nhiên nói:

- Lấy ra!

Uông Tử Hào chỉ chỉ lầu trên, Thiên Dưỡng Sinh lập tức nhấp gã đi lên lầu, Sở Thiên ngồi xuống ghế, Lão Têu thì theo kế hoạch đóng chặt tất cả cửa sổ, dỡ hết bình xăng trên ô tô xuống xối lên thi thể các đệ tử Lang Bang.

Rất nhanh mùi xăng lấn át mùi máu tươi.

Một lát sau, Thiên Dưỡng Sinh dẫn Uông Tử Hào trở lại, trên tay cầm hai chiếc đĩa và cả laptop. Anh ta biết tính Sở Thiên rất cẩn thận, bảo Sở Thiên đâu là đĩa thật, đâu là đĩa giả chi bằng mang tất xuống cho hắn xem.

Sở Thiên cười thầm, Uông Tử Hào này còn có mấy phần nổi bật, trách không được có thể được làm người phụ trách khu vực thí điểm của Đông Hưng hội. Lập tức cũng không kiêng kị cái gì, đem hai cái đĩa lần lượt bỏ vào trong laptop xem xét, sau khi xem xong hai cái đĩa, trong lòng Sở Thiên đã nắm chắc phần thắng.

Hai cuốn video không chỉ có thể khiến Cục trưởng Tạ thân bại danh liệt có khi còn chết bất đắc kỳ tử. Hắn cẩn thận bỏ hai cái đĩa cùng thư thú nhận Uông Tử Hào viết bỏ vào túi rồi phất tay với Thiên Dưỡng Sinh:

- Đưa gã lên trên xe.

Thiên Dưỡng Sinh không trả lời, lôi Uông Tử Hào đi ra ngoài.

Sở Thiên quay đầu nói với Lão Yêu:

- Đặt đúng bốn lăm phút sau cho nơi này nổ.

Lão Yêu gật gật đầu, lập tức đi tới nhà bếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK