Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói:

- Không phải! Tôi tới tìm cậu để nhờ giúp!

Sở Thiên càng thêm kỳ quái, Soái quân và Đường Môn không đội trời chung, hắn không ngờ anh ta tới tìm mình xin giúp đỡ? Tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng Sở Thiên không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời:

- Hả? Muốn tôi giúp? Đường Môn tiền nhiều thế lớn, còn có chuyện không làm được? Huống chi anh là đao khách của Đường Môn.

Liệt Dực nở nụ cười khổ, nói ra:

- Nhờ cậu tìm giúp Tổng quản Khương đang mất tích! Ông ấy ở ngoại ô Hàng Châu nhảy lên xe lửa mà chạy, nhưng tôi tìm mấy ngày vẫn không thấy, cho nên hy vọng cậu có thể cho Soái quân tìm xem, tuy rằng hai bang trong tình trạng chiến tranh, nhưng tôi tin tưởng cậu là một người có nguyên tắc .

Nhìn ánh mắt thâm thúy của anh ta, Sở Thiên lấy khăn ra lau sạch tay, đầy thâm ý nói:

- Anh tin tưởng tôi đến vậy? Không sợ tôi tìm được người sau đó giết chết? Dù sao chết như thế nào cũng không tra được!

Liệt Dực không phản bác, khẽ thở dài:

- Nếu cậu là người như vậy, tôi đã không tới!

Đến lượt Sở Thiên cười khổ, ngẩng đầu nói:

- Anh đề cao nhân phẩm của tôi quá, xem ra không giúp anh tìm cũng không được, tuy nhiên anh cũng phải tỏ chút lòng thành, để cho tôi cam tâm tình nguyện đi tìm, nghe nói anh là đao khách trẻ tuổi nổi tiếng nhất, lần trước ở sơn trang Bạch Vân anh không xuất toàn lực, lần này thi triển một chút.

Liệt Dực hơi suy nghĩ rồi gật đầu.

Anh ta tung người lên, xuất đao cực nhanh chặt cành cây bên cạnh.

Đơn giản, linh hoạt, sắc bén! Nhưng người bên ngoài lại nhìn không ra chút môn đạo.

Liệt Dực vứt cành cây bị chém đứt cho Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng cúi người chào nói:

- Thiếu soái, đã làm phiền cậu!

Sở Thiên nhìn qua vết cắt trên cành cây vài lần, biến sắc.

Vết cắt thậm chí có bảy đường đao, chứng tỏ đao xuất ra trong nháy mắt kia có bảy loại biến hóa, đây là loại người cỡ nào? Lập tức quay đầu nói với người anh em kia:

- Truyền lệnh cho anh em ở Tô Châu, Hàng Châu, bảo bọn họ cần phải tìm kiếm Tổng quản Khương, sau khi tìm được phải tiếp đãi long trọng, sau đó đem ông ta giao cho Đường Môn.

Người anh em Soái quân nhận lệnh, vội rời đi.

Liệt Dực gật đầu tạ ơn, sau đó xoay người rời đi.

Sở Thiên bắt tay sau lưng, nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng than nhẹ: Là ý trời!

Sở Thiên ở lại Thượng Hải mấy ngày, ngoại trừ bận rộn quan lớn phóng khoáng giao tiếp với các bang phái nhỏ, càng nhiểu là ở cùng Bát gia và anh em Soái quân, ngẫu nhiên rảnh rỗi liền lôi kéo Phong Vô Tình đi học lái máy bay trực thăng, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu mình không tỏ ra bận rộn, hai chị em Tiêu gia sẽ khiến mình bị mềm đi.

Phong Vô Tình vỗ máy bay trực thăng, như một giáo sư mở miệng giảng giải:

- Máy bay trực thăng chủ yếu gồm ba hệ thống chính khung máy và lực nâng, động lực, truyền lực cùng với thiết bị phụ trợ bay tổ hợp thành. Động cơ trực thăng là động cơ nhiệt, pít tông đẩy sinh ra lực thông qua hệ thống truyền lực làm cánh quay.

- Cũng có thể do bánh lái phụt khí sinh ra phản lực khu động.

Nghe toàn thuật ngữ chuyên nghiệp, đầu Sở Thiên to ra, trực tiếp kéo Phong Vô Tình lên, cười khổ nói:

- Vô Tình, nghe lý luận tri thức không bằng lái thực tế còn học nhanh hơn, trong quá trình điểu khiển anh trực tiếp dạy em là được. Em học lái máy bay, chẳng qua để tìm kiếm sự yên tĩnh a.

Phong Vô Tình thông cảm nhìn hắn, biết chị em Tiêu Gia tra tấn hắn quá độ.

Tuy Sở Thiên nói học để lấy sự yên tĩnh, nhưng Sở Thiên là một người làm việc rất triệt để, vì thế trong lúc Phong Vô Tình thao tác, Sở Thiên học tập rất nghiêm túc, lấy sự thông tuệ và tính cẩn thận của hắn. Qua nửa buổi chiểu hắn đã thông thạo hết các loại máy móc, thậm chí có thể vận hành bay lên không trung 10m.

Đang lúc Sở Thiên hứng thú bay vài vòng, khi gần nắm giữ hết nhất cổ tác khí, bất ngờ một cuộc gọi từ HongKong phá tan bầu không khí yên bình, gọi điện thoại tới không phải là đám anh Húc, mà là người Sở Thiên không bao giờ nghĩ tới, Hoắc Vô Túy, thiên kim tiểu thư Hoắc gia.

Cho nên Sở Thiên cầm nghe điện, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hoắc Vô Túy, giật mình, thản nhiên nói:

- Hoắc Vô Túy, sao em biết điện thoại của anh? Trong ấn tượng của anh, anh nhớ là mình không có lưu lại số điện thoại macho em, thật thần thông quảng đại nha, nói đi, em muốn thế nào!

Tâm tình Hoắc Vô Túy dường như rất xấu, nhưng nghe Sở Thiên nói thì cười lạnh, châm chọc nói:

- Bổn tiểu thư thông minh như vậy, muốn số điện thoại của anh là quá dễ? Lần đó mây mưa ở khách sạn, thừa dịp anh cực độ hưng phấn lấy điện thoại anh ra xem xét, anh lại quá mê say khoái cảm không hề phát hiện.

Sở Thiên xấu hổ mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác:

- Hoắc Vô Túy tìm anh có việc gì? Chẳng lẽ gọi điện thoại tới để mắng thay chú em!

Hoắc Vô Túy uể oải hừ một tiếng yêu kiều, lập tức khinh miệt nói:

- Bổn tiểu thư gọi điện thoại cho anh, chỉ là muốn muốn nói cho anh biết, em bị gia tộc bức bách phải lấy chồng, gả cho Thiếu chủ sòng bài Kim Thạch Diệp Phi, chính là tên ở sơn trang Vân Đính thèm dỏ cả dãi sắc đẹp của em, hôn lễ định vào ba giờ chiều ngày mai, đồ khốn mau tới cứu em.

Trong lòng Sở Thiên khẽ nhảy lên, nghe thấy Hoắc Vô Túy sắp lập gia đình, cảm giác không thoải mái dâng lên, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười vui nói:

- Vậy chúc mừng em rồi. Em xem xem, em là cháu gái Hoắc gia quyền quý, Diệp Phi là Thiếu chủ sòng bài Kim Thạch, hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, em ngàn vạn lần không nên bỏ qua mối nhân duyên này nha.

Hoắc Vô Túy từ chối cho ý kiến cười cười, đầy thâm ý nói:

- Sở Thiên, mọi người đều biết, bổn tiểu thư là đàn bà của anh, bây giờ anh lại ở đó mà châm chọc? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em, uyển chuyển hầu hạ dưới thân người đàn ông khác? Nếu em bị chà đạp, Soái quân còn mặt mũi nào mà tồn tại? Anh là thằng chồng như thế nào?

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Em muốn anh đi cứu em chứ gì?

Lại là mấy tiếng cười khẽ, Hoắc Vô Túy ra đòn sát thủ:

- Tự mình giải quyết đi! Em nói cho anh biết, em đang mang thai, đứa nhỏ là của anh! Nếu em thực sự lấy Diệp Phi, như vậy anh vĩnh viễn đừng nghĩ tới đứa bé này, em sẽ cho nó nhận Diệp Phi làm cha, cho con của anh cả đời nhận người khác là cha!

Sở Thiên kinh ngạc thất thanh:

- Cái gì? Con của anh?

Hoắc Vô Túy không có trả lời hắn, mà là trực tiếp dập máy, Sở Thiên gọi lại, điện thoại đã tắt rồi, Sở Thiên cầm điện thoại ngây ngốc, đứng như trời trồng, cảm giác mình bị điên rồi, choáng nha! Hoắc Vô Túy thậm chí có con của mình, cuối cùng là âm mưu hay là vui đùa?

Di động rơi xuống đất, Sở Thiên nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời.

Thế giới này, quá điên cuồng!

Nửa giờ sau, Sở Thiên xác nhận tin Hoắc Vô Túy lập gia đình từ chỗ anh Húc, bởi vì Hoắc gia đã đưa thiệp mời tới các vị tai to mặt lớn đi đến tham gia hôn lễ tại Macao, nhưng chuyện Hoắc Vô Túy mang thai lại không thể nào truy ra, tất cả các bệnh viện lớn tại Hongkong nhiều như nấm sau mưa, nhưng chẳng người nào biết cô đã kiểm tra lúc nào.

Xét thấy tình huống đặc biệt, Sở Thiên triệu tập mở hội nghị lâm thời, đem quan hệ của mình và Hoắc Vô Túy miêu tả đơn giản lại một lần, đương nhiên ẩn dấu vài chi tiết, còn đem việc cô kết hôn cùng có con nói ra, hắn đã mất đi sức phán đoán thông thường, chỉ có thể lấy đáp án lý tính từ mọi người.

Sau khi nghe xong, Đặng Siêu không do dự nói:

- Thiếu soái, không thể đi!

Sở Thiên sững sờ, hỏi:

- Vì sao?

Đặng Siêu nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu dồn dập nói:

- Tôi cảm giác từ đầu tới cuối giống như cái bẫy, Hoắc Vô Túy rất có thể chính là ám chiêu ẩn núp của Đường Môn, ý đồ tìm cơ hội hạ sát thủ với Thiếu soái, lần này quyết chiến Hàng Châu làm cho bọn họ nguyên khí đại thương, Đường Vinh khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, dụ Thiếu soái bay đi Macao rồi đánh chết.

Lời này được rất nhiều người đồng ý, Phong Vô Tình cũng gật đầu:

- Soái quân cùng Đường Môn thế như nước với lửa, Hoắc Vô Túy bị Thiếu soái làm nhục nhã ở quán bar, thâm cừu đại hận như thế, Hoắc Vô Túy lại không căm hận Thiếu soái, ngược lại trao thân cho cậu ấy, chuyện này thật sự rất không bình thường rồi, trong đó nhất định có âm mưu.

Sở Thiên khẽ cười khổ, cho tới giờ Hoắc Vô Túy đều làm chuyện không bình thường.

Hỏa Pháo cũng tới hội nghị ngồi nghe, giơ tay nói:

- Hơn nữa chém giết trong hôn lễ khiến nhà chồng tức giận, tên Diệp Phi gì đó chỉ sợ kiếp này đều đã hận ân nhân đến chết.

Có ý kiến chỉ đạo của bọn họ, Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm cũng không thể đưa ra đề nghị gì cả, chỉ có Bát gia ở bên cạnh lẳng lặng uống trà, vẻ mặt có vài phần cô đơn và phiền muộn, hiển nhiên trong lòng có sự đấu tranh và mâu thuẫn. Lòng Sở Thiên khẽ động, nhìn phía Bát gia nói:

- Nghĩa phụ, cha có ý kiến gì về chuyện này?

Bát gia đặt chén trà xuống nhìn mọi người, thở dài sau đó mở miệng:

- Mọi người phân tích đều có lý, nhưng nói Hoắc Vô Túy là sát chiêu của Đường Môn với Sở Thiên, tôi lại cảm thấy Hoắc Đường hai nhà bản chất quá tồi tệ, ai đời vì ẩn núp sát chiêu, mà đem cháu ngoại của mình, cùng con gái phải chôn cùng chứ?

Lời vừa nói xong, tất cả mọi người im lặng.

Bát gia cười khổ vài tiếng, bổ sung:

- Theo lý tính, bất kể Hoắc Vô Túy có kết hôn hay không, vì an toàn Sở Thiên cùng với đại cục của Soái quân, nó cũng nên tới Macao cứu người. Nhưng theo cảm tính, còn có cách làm người của Sở Thiên, nếu nó không tới tìm hiểu ngọn ngành, đời này nó sống yên ổn được không?

- Nếu Hoắc Vô Túy mang thai thật sự, đứa bé kia thật là con của Sở Thiên, hơn nữa để nó gọi người khác là cha, nó làm sao chịu nổi? Nếu là mọi người, sẽ như thế nào? Cho nên, đi Macao, nguy cơ tứ phía; không đi Macao, lương tâm khó có thể bình an. Cho nên quyết định này để Sở Thiên tự quyết!

Bọn Đặng Siêu nhìn nhau, lời Bát gia hết sức thuyết phục, vì thế gật đầu nói:

- Thiếu Soái, Bát gia nói đúng, chuyện này chỉ có thể chính mình quyết định, nếu không đi, chúng tôi tất nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu cậu muốn đi, chúng tôi cũng toàn lực ủng hộ cậu.

Sở Thiên lâm vào trầm tư, một lát sau buồn bực nhổ ra:

- Lấy vé máy bay!

Sáng ngày thứ hai, Sở Thiên một mình ngơ ngẩn đứng ở phòng chờ bay, đến bây giờ hắn vẫn cười khổ, không thể tưởng có cái tình tiết máu chó này dính lên người mình, nếu bên trong thực có âm mưu gì, không thể không thừa nhận đó là quỷ kế hữu hiệu vô cùng, chẳng sợ ở Macao có thiên quân vạn mã mai phục, mình cũng phải mạo hiểm xông vào.

Chính như lời Bát gia, cầu được an lòng.

Vì giảm bớt phiêu lưu, hắn một mình rời khỏi Thượng Hải, mà bọn Cô Kiếm chọn tuyến đường qua Hongkong, chọn dùng sáng tối hai con đường để bảo đảm, đồng thời cũng để bọn họ có cơ hội quan sát, ở Hongkong có cơ hội nào cứu Hoắc Vô Túy đi. Căn cứ tình báo của anh Húc, trong ngoài Hoắc gia đề phòng nghiêm ngặt, không dưới trăm người canh phòng.

Tình huống này đoán chừng là lo lắng Sở Thiên phá hoại, nhưng Hoắc gia cũng thật không ngờ, Sở Thiên phá hoại không phải vì trả thù Đường Hoắc, mà là vì tình cảm với Hoắc Vô Túy phải cứu cô ra. Đường Hoàng cũng không ngờ, con gái mình thật sự có quan hệ với Sở Thiên, bà luôn cho rằng Hoắc Vô Túy nói giỡn hay để uy hiếp.

Hàng không Macao NX100, kéo dài 2h30 phút.

Thời gian bay rất nhanh đã tới, Sở Thiên cầm vé đi tới khoang máy bay, lần này đặt chỗ là khoang hạng nhất, ngoại trừ muốn ở hoàn cảnh thoải mái thả lỏng bản thân, cũng muốn mượn không gian im lặng suy nghĩ kế hoạch, càng là nơi nguy hiểm càng cần phương án hoàn thiện, bất luận chi tiết sơ hở nào đều dẫn tới chết người.

Sở Thiên vừa mới nằm lên chỗ của mình, một hương thơm nhẹ nhàng xông vào múi, hắn không thể ngăn được mở to mắt, liền thấy một khuông mặt cô gái phương đông xinh đẹp, tuổi chừng 25~26, thân hình kiều diễm tịnh lệ. Cô mặc một bộ đồng phục màu đen mềm mại, rất cao quý lịch sự tao nhã, làm nền cho dáng người chỗ lồi có lồi chỗ lõm có lõm.

Cô ngồi cạnh Sở Thiên, khẽ cười đầy thiện ý với hắn. Cô đúng là một người phụ nữ đầy quyến rũ, một nụ cười, phong tình vạn chủng, làm cho người ta mơ màng. Ngón tay trắng nõn, rất mảnh, xinh đẹp như một khối ngọc tinh khiết. Móng tay hơi dài, hương thơm của sơn móng tay dịu nhẹ; dưới ánh sáng của ngọn đèn nótrở nên long lanh, trong suốt như pha lê.

Nhìn nụ cười quyến rũ của cô, Sở Thiên cũng mỉm cười lại.

Nụ cười này như một sự khích lệ với cô, vì thế sau khi thu thập xong mấy thứ, cô gái xinh đẹp quay đầu cười hỏi:

- Em trai là người Thượng Hải à?

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Người cổ đại, chị hẳn là người Thượng Hải, chỉ có đất và nước ở đó mới có khả năng nuôi dưỡng ra mỹ nhân bại hoại như thế.

Lấy tay che miệng cười, không chút che đậy sự vui vẻ của mình, cô gái xinh đẹp lắc đầu thở dài:

- Em nói chuyện không chỉ có khôi hài, còn rất hoa ngôn xảo ngữ, chắc là một tiểu thiếu gia, chắc có không ít cô gái trồng trên tay đi? Mặc dù chị không phải người Thượng Hải, nhưng vẫn tận hưởng câu nói đấy của em.

Sở Thiên nhún vai cười cười, cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm thoải mái hơn không ít.

Có lẽ do ăn nói rất tâm đầu ý hợp, nên cô gái liền lấy hộp kẹo Thụy Sĩ từ trong túi xách, mở chiếc hộp tinh xảo ra,theo bàn tay đầy hương thơm đưa đến trước mặt Sở Thiên, toát ra sự mih hoặc tự nhiên nói:

- Chị tên là Tô Tố, nửa người Macao, tới đây, em, ăn kẹo! Đây là kẹo Thụy Sĩ bán với số lượng có hạn.

Sở Thiên dịu dàng cảm nhận hương thơm từ thân thể cô truyền tới, nở nụ cười đầy chất đàn ông cẩm lấy cổ tay cô gái, mềm mại không xương, hơn nữa rất mịn màng, sau khi hưởng thụ xong mới đưa tay cầm lấy viên kẹo, cười nói:

- Chị Tô, tên của chị, khiến em nhớ tới người con gái em yêu đang ở thủ đô.

Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm mặt Sở Thiên, cuối cùng dừng ở cổ tay đang bị nắm, nghiền ngẫm đáp lại:

- Chị làm em nhớ tới cô gái yêu thương? Em à, hay đó là nguyên nhân em khinh bạc chị. Cổ tay chị dù mịn màng, trắng trẻo, nhưng em ăn đậu hũ như thế cũng không được đâu nhé?

Sở Thiên cười nhẹ, buông tay cô ra, xin lỗi:

- Chị Tô, ngại quá, không kìm chế được tình cảm của mình, đúng rồi, em tên là Sở Thiên!

Tô Tố vương tay ngọc ra, cũng cầm lên một viên kẹo bỏ vào miệng, lúc quay cúi đầu nhìn Sở Thiên, miệng Sở Thiên cũng đang nhai cái gì đó, mặt nở nụ cười:

- Háo sắc là độc quyền của đàn ông, huống chi em cũng nhìn thuận mắt đấy, cho nên chị cũng không trách em, đúng rồi, em đi Macao làm gì?

Sở thiên vẫn không nói gì, người tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới, dịu dàng nói:

- Hai vị mời thắt chặt giây an toàn, máy bay sắp cất cánh.

Sở Thiên và Tô Tố thắt chặt giây an toàn.

Máy bay chuyển động, bay lên.

Sở Thiên và Tô Tó nói chuyện thêm nửa giờ, đến khi mệt mỏi mới nằm nghỉ. Khi Sở Thiên mở to mắt, đã được 50 phút, hắn nhìn ghế của Tô Tó, không ngờ cô không có ở đó, đúng lúc có tiếp viên hàng không đi tới, vì thế cười hỏi:

- Bạn của tôi đâu rồi!

Tiếp viên hàng không cười trả lời:

- Đi toalet rồi!

Sở Thiên gật đầu, lên tiếng nói:

- Cảm ơn!

Sau khi nói xong, Sở Thiên nhờ lấy một cốc nước tinh khiết.

Lúc này, Tô Tố ngồi trên ghế tựa ngoài cửa buồng lái, thấy tiếp viên hàng không đang bưng hai cốc cafe đi tới phía buồng lái, liền đứng dậy đuôi theo tiếp viên hàng không vọt đến ép vào tường, cổ tay xinh đẹp rút ra con dao bằng ngà voi, dí vào lưng cô gái kia, lạnh lùng nói:

- Đừng lên tiếng, nếu không cô nhất định phải chết!

Giọng nói cô tiếp viên hàng không run rẩy:

- Cô muốn làm gì?

Tô Tố dùng dao ngà voi cưỡng ép tiếp viên hàng không, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Giờ cô có hai lựa chọn, hoặc là cô mở buồng lái ra, hoặc chết, cô làm tiếp viên hàng không chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn, không cần phải bỏ tính mạnh ra. Cô còn trẻ, thời gian tươi đẹp còn dài.

Cô tiếp viên hàng không này mới mới lên máy bay không lâu, liền gặp cướp máy bay mười năm nghìn năm có một này, cảm thấy con dao lạnh lẽo như bang dí sát vào người, nhơ tới bạn trai anh tuấn, còn có ban đêm lãng mạn, bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy, nghiêng đầu nhìn Tô Tố, gian nan gật đầu nói:

- Tôi, tôi nghe lời cô!

Tô Tố nở nụ cười quyến rũ, khoát tay bảo cô gõ cửa. Tiếp viên hàng không vươn tay ra giống như ăn trộm, dựa theo quy ước ngầm gõ nhẹ vào buồng lái, hai dài hai ngắn, sau đó cầm bộ đàm, cố gắng lấy lại bình tĩnh mở miệng:

- Cơ trưởng, tôi là Thái Tâm, tôi mang cafe đến rồi!

Bộ đàm truyền ra tiếng của người đàn ông:

- Được! Tôi lập tức cho người mở cửa.

Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đồng ý, Tô Tố thở ra khí ngột ngạt, xuất chưởng khiến cô gái kia ngất đi đặt vào một góc, còn mình tươi cười đứng trước cửa buồng lái. Không bao lâu sau, cửa mở ra, lộ ra một người đàn ông, gọi:

- Cà phê đâu? Thái Tâm, cô đang ở đâu vậy?

Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy khuông mặt tinh xảo xinh đẹp của Tô Tố, đang mỉm cười với mình, vì thế cũng tươi cười, còn mở miệng hỏi:

- Cô là ai?

Nháy mắt, con dao bằng ngà voi trong tay Tô Tố đâm ra xuyên thẳng lồng ngực của anh ta, chuẩn xác đâm xuyên qua tim, nụ cười trên môi còn chưa tắt liền ngã xuống.

Sau khi đắc thủ, Tô Tố không lau vết máu mà xông thẳng vào khoang điểu khiển, bên trong chỉ có cơ trưởng đang điều khiển máy bay. Hiển nhiên, anh ta đã nghe được động tĩnh, sau đó thấy Tố Tố cùng con dao đang nhỏ máu tí tách, người đồng nghiệp thì ngã xuống không động đậy, không hoảng hốt quát hỏi:

- Cô muốn làm gì?

Tô Tố nhún nhún vai, bốn phía tràn ra sự quyến rũ, trả lời:

- Muốn mày chết!

Cơ trưởng lạnh toát, cầm cái gậy phòng hộ bên cạnh đánh tới Tô Tố, theo suy nghĩ của anh ta, với thân hình cao to lực lưỡng của mình có thể đánh ngã Tô Tố nhưng gậy còn chưa tới đích đã dừng lại.

Tay trái Tô Tố nắm lấy cổ tay anh ta, vặn mạnh khiến cái gậy rơi xuống đất.

Cố chịu đau đớn, cơ trưởng lui về phía sau nửa bước. Tô tố đá chân trái ra, khiến cơ trưởng văng về ghế ngồi của mình. Không chờ anh ta dãy dụa đứng lên, khuỷu tay hung hăng thụi vào lưng, anh ta hộc máu mồm. Con dao bằng ngà voi kề cổ anh ta.

Cảm thấy sát khí, cơ trưởng sử xuất đòn sát thủ cuối cùng:

- Cô giết tôi, ai lái máy bay?

Tô Tố không có trả lời, mà ra tay thật nhanh, đâm dao vào cổ anh ta.

Máu tươi vung ra tung tóe, cơ trưởng run run ngã vật vào cần điều khiển. Tô tố đứng dậy chậm rãi thở mấy hơi, lau sạch máu tên phi công trên dao đi, sau đó ấn bừa mấy nút, còn cầm lấy gậy phòng hộ phá linh tinh bảng điều khiển, vì thế máy bay bị chao đảo, sau đó mới trở lại bình thường.

Cuối cùng, cô còn lấy ra từ trong ngực một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đáng yêu, đặt ở kẽ hở chỗ ghế ngồi của phi công.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Tô Tố mới nhẹ nhàng trả lời:

- Tôi muốn không ai lái máy bay cả.

Âm thanh cuối cùng hạ xuống, Tô Tố cũng đi ra khỏi buồng lái, ném cô tiếp viên hàng không kia vào cửa sau đó khóa lại, cẩn thận chặn lỗ đút chìa khóa lại, rồi đi đến toilet làm sạch hết vết máu trên người, tô lại sơn móng tay, thoa lại son môi, động tác rất chậm rãi tỉ mỉ.

Mấy phút sau, Tô Tố ác ma biến thành một yêu tinh quyến rũ.

Rất nhanh, cô trở lại chỗ ngồi, thấy Sở Thiên đang cười, dịu dàng nói:

- Em đã tỉnh? Ngủ có ngon giấc không?

Tuy rằng sức hấp dẫn của Tô Tố vẫn tràn đầy, nhưng Sở Thiên lại cảm giác có chút không đúng, nhìn qua Tô Tố thở hơi gấp, lại ngắm sơn móng tay của cô, thản nhiên nói:

- Ngủ cũng khá ngon, tuy nhiên chị đi toilet dường như quá lâu đi? Trên mặt còn mang theo vài phần kích động, hay là bị sắc lang tập kích rồi hả?

Tô Tố không có trả lời vấn đề Sở Thiên hỏi, mà đặt câu hỏi ngược trở lại:

- Em à chị có chuyện muốn muốn em chỉ giáo, em nói, người lúc sắp chết, nếu có hai loại lựa chọn, đầu tiên là biết cái chết sắp tới, thứ hai là không biết lúc nào chết đi, em thấy kết quả nào sẽ khiến người ta đau khổ hơn?

Cô vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, vẻ mặt rất tự nhiên quyến rũ, nhưng trong lòng Sở Thiên hơi bộp chộp, suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Đương nhiên là không biết khi nào chết thì hạnh phúc hơn, bởi vì không cần chịu đựng nỗi sợ hãi cái chết uy hiếp, cũng không cần chịu sự tra tấn, đau khổ trong lòng.

Tô Tố lộ ra nụ cười quỷ dị, cái miệng anh đào nhỏ nhắn dí gần sát vào, hương khí khiến Sở Thiên mê say một chút, nhưng lời nói ra khiến trong lòng mọi người run sợ:

- Em à, bây giờ chị trả lời em vấn đề lúc trước, chị đi toilet khá lâu, tuy nhiên giết người là việc khổ cực, đương nhiên cần một chút thời gian.

Sở Thiên lạnh toát, nhìn chằm chằm cô hỏi:

- Giết ai?

Tô Tố lại tựa vào ghế ngồi, không chút để ý trả lời:

- Chị giết toàn bộ phi hành đoàn, còn phá hủy bảng điều khiển, cũng đổ nhiên liệu ra ngoài, thậm chí còn cài bom mini. Hiện tại, máy bay đang trong trạng thái lái tự động, em ơi, đơn giản mà nói, cái máy bay này không bị rơi cũng sẽ nổ tung.

- Không có bất kỳ người nào có thể sống, bao gồm cả chị và em.

Sở Thiên lạnh đi, nhưng vẫn hỏi:

- Lão đại cô tên Bản Lạp Đăng?

Tô Tố nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh trả lời:

- Chị tên Bố Xuyên Khốc Tử.

Sở Thiên không kìm được cười khổ, không ngờ cá lọt lưới lại lựa chọn đồng quy vu tận, hơn nữa còn là cô gái xinh đẹp như thế, tuy rằng cảm nhận được hơi thở của cái chết đang ép xuống, nhưng sắc mặt vẫn không đổi nói:

- Hóa ra là vì tôi mà đến? Tiểu thư Bố Xuyên Khốc Tử cần gì phải đem cả tính mạng mình bồi theo.

Bố Xuyên Khốc Tử cười vang như tiếng chuông ngân. Sở Thiên cũng đi theo cười khẽ, bọn họ khiến rất nhiều đàn ông xung quanh chú ý, thấy cô gái xinh đẹp như thế bị Sở Thiên chiếm lấy , trong lòng có chút đố kị, nhìn hắn tuổi còn trẻ như thế làm được cái gì, còn bọn họ đều là tinh anh.

Người có thể ngồi vào khoang hạng nhất, nhiều ít có vài phần thế lực.

Có một người đàn ông đầu hói hừ lạnh, dùng giọng điệu nho không ăn được là nho xanh nói:

- Đây là khoang hạng nhất, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, có bản lĩnh về nhà mình mà nháo, không nửa điểm tố chất, cũng không sợ bị bạn bè quốc tế chê cười, quốc gia có loại người như các ngươi thật sự là bi ai, chẳng trách không thể giàu mạnh.

Bố Xuyên Khốc Tử tháo dây an toàn, uốn éo vòng eo đi tới trước mặt người đàn ông kia, phong tình vạn chủng nói:

- Vị tiên sinh này, ông nói hay quá, tôi muốn cho ông một thứ để tỏ rõ tâm ý của mình.

Tên đầu hói thu hồi sắc mặt khó coi, vui sướng nói:

- Đưa tôi cái gì?

Bố Xuyên Khốc Tử thản nhiên nói:

- Đưa ông xuống Địa Ngục!

Vừa nói xong, ngón tay của nàng đã vạch qua yết hầu của gã một đường, một dấu vết móng tay rất nhỏ lưu lại, trong khi mọi người ngây ngốc kinh sợ, thì dấu vết này cũng không rách thêm ra, nhưng tên kia có bảy lỗ máu chảy ra, lập tức ngã xuống chỗ của mình. Xung quanh các vị thân sĩ tiểu thư la lên kinh hoàng.

Sở Thiên trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, móng tay Bố Xuyên Khốc Tử có kịch độc! Xem ra thực không cho mình có cơ hội sống.

Không để ý đến sự kinh hoàng của bọn họ, Bố Xuyên Khốc Tử vẫn bình thản đi về, ngồi trên ghế cười hỏi Sở Thiên:

- Thiếu soái, hiện tại biết mình từng bước tiếp cận cái chết, có cảm giác thống khổ hay không? Nếu tôi và anh không là kẻ địch, có lẽ, tôi còn muốn giao lưu với người bạn này.

Sở Thiên cởi day an toàn, thản nhiên nói:

- Trước khi tôi chết, tuyệt đối không buông tha cơ hội sinh tồn.

Bố Xuyên Khốc Tử nở nụ cười sang sảng, vươn móng tay sơn đỏ chót, cười nói:

- Cơ hội sinh tồn? Anh còn gì nữa không? Muốn sinh tồn, anh nhất định phải đánh bại tôi hoặc giết chết tôi mà không hề dính vết thương, còn phải đập nát cái cửa chắc chắn ở buồng lái, cũng phải tìm ra quả bom tôi đặt trong đó.

- Đương nhiên, anh còn phải lái máy bay, nhưng hệ thống điều khiển tôi đã phá hỏng, còn phải nhanh một chút nếu không máy bay hết nhiên liệu rơi xuống, tôi tính đi tính lại, anh muốn vượt qua tình cảnh khó khăn này phải hoàn thành trong 10 phút, nếu không toàn bộ hành khách sẽ tử vong, ngay cả như vậy anh cũng khó tránh khỏi cái chết.

Sở Thiên mí mắt nhướng lên, lạnh lùng nói:

- Cô còn có thủ đoạn giết người nào?

Fukawa cười nhạt, cầm một viên kẹo lên, đầy thâm ý nói:

- Vừa rồi, anh ăn viên kẹo kia là có độc đấy, dược tính sẽ bộc phát sau hai giờ, bây giờ còn có chừng ba mươi phút, tôi nghĩ anh liền cam chịu số phận đi, đừng dày vò mình trước khi chết? Không bằng chúng ta tiếp tục nói chuyện phiếm, chờ đợi cái chết.

Sở Thiên đứng lên, khóe miệng tươi cười cực kỳ nghiền ngẫm, thản nhiên nói:

- Tới tận bây giờ, tôi chưa bao giờ bỏ qua cơ hội sinh tồn, Bố Xuyên Khốc Tử, hôm nay là ngày cô chết, nhưng tuyệt đối không phải là ngày giỗ của tôi, tuy rằng tôi không thích động thủ với phụ nữ, nhưng hôm nay sẽ toàn lực ứng phó.

- Ha ha ha!

Bố Xuyên Khốc Tử a mỉm cười, tung người nhảy ra khỏi chỗ ngồi, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thân thủ của cô rất cao minh, khinh thường bọn tinh anh rởm ở đây, lạnh lùng nói:

- Các người đều lăn ra khoang hạng nhất, nếu không trước tiên cho các người đi gặp Thượng Đế.

Tinh anh ở khoang hạng nhất nghe thấy đối thoại của bọn họ, biết này cái máy bay này sắp rơi hoăc nổ tung, trong lòng vô cùng bi thương, muốn tiến lên xé xác Bố Xuyên Khốc Tử thành mảnh nhỏ, nhưng máu chảy từ tên đàn ông đầu hói kia khiến họ mất hết dung khí, vì thế vội vàng ra sau tìm tiếp viên hang không thương lượng.

Không đến thời khắc cuối cùng, ai cũng không muốn buông tha cho hy vọng.

Sở Thiên định thời gian cho mình, trong vòng mười phút phải hoàn thành, cho nên đối mặt thời gian cấp bách, hắn không có chút nào thương hương tiếc ngọc nào, tay phải cầm lên chiếc chén uống nước, dùng sức đập khiến nó vỡ tan vang lên âm thanh tanh tách, sau đó ném nhanh ra, mấy chục mảnh thủy tinh bắn ra.

Mà Sở Thiên cũng đánh tiếp, mục tiêu quét về phía chân của nàng.

Hiển nhiên, Bố Xuyên Khốc Tử là nhân vật lợi hại, hơn nữa cô ta ôm ý chí quyết tử, phòng ngự chỉ vì kéo dài thời gian, cho nên tuy rằng kêu Sở Thiên xuất thủ tàn nhẫn, nhưng mặt không đổi sắc đánh về phía sườn. Sau khi tránh thoát mảnh kính, đầu ngón tay hoa lệ hướng về phía trước cào, mục tiêu là miệng Sở Thiên.

Sở Thiên thấy Bố Xuyên Khốc Tử khó chơi như vậy, cũng không dám chủ quan, móng tay cô ta có kịch độc vô cùng bất lợi, cho nên chỉ có thể né tránh, vừa cúi người liền, quét chân Bố Xuyên Khốc Tử.

Có lần phản kích này, Sở Thiên sinh ra hy vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK