Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tàng phong đắc thủy!

Tất Mậu Thịnh quay trở lại xe, trên mặt mang theo vui mừng trịnh trọng phun ra bốn từ với Sở Thiên.

Sở Thiên gật gật đầu lập tức thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc đã là địa bàn của người ta rồi!

Triệu Ngọc Hinh chau mày ngữ khí mang mấy phần ngạo nghễ:

- Thiên hạ to lớn chẳng lẽ có thổ vương.

Tất Mậu Thịnh mí mắt khẽ động nhưng không nói gì.

Sở Thiên hơi sửng sốt, Triệu nhaa đầu nói lời này còn nói thật có lý, tốt nhất là Tất Mậu Thịnh cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi.

Mấy bảo an của Hắc Long Tower nhìn thấy xe Jeep lạ mặt vô cớ dừng lâu như vậy mà không chịu đi, chiếc xe bánh mì mấy hôm trước làm cho bọn họ nhân tâm hoảng sợ. Tuy Long Vũ giết được Hắc Sơn Đao, nhưng hội Hắc Long cũng chết hơn sáu chục người, còn chết mất Quan Đông Tam Tướng. Bọn họ bị Chu Triệu Sâm mắng làm cho cẩu huyết xông lên đầu, hiện tại đối với người lạ, xe lạ xuất hiện ở tòa nhà Hắc Long đều thêm mấy phần lo lắng.

- Này này, các người là ai?

Hai tên bảo an đang cầm thiết côn nhẹ nhàng gõ lên chiếc Jeep cảnh giác nói:

- Bọn tao quan sát bọn mày rất lâu rồi, xe của bọn mày dừng ở đây đã hơn nửa tiếng rồi, bọn mày còn lén lén lút lút kiểm ta Hắc Long Tower, rốt cuộc bọn mày muốn là cái gì?

Sở Thiên mỉm cười không có trả lời, hắn biết với tính khí của Triệu Ngọc Hinh không phản kích hai tên bảo an này mới là lạ.

Quả nhiên Triệu Ngọc Hinh kéo cửa sổ xe xuống ngữ khí lạnh băng nói:

- Xe của chúng tôi là dừng ở trên đường không có dừng ở Hắc Long Tower các anh, các anh không có quyền quản chúng tôi đậu xe bao lâu. Ngoài ra chúng tôi là quang minh chính đại khảo sát Hắc Long Tower, chứ không phải lén lén lút lút, lý do các anh không cần phải biết.

- Ây, cô bé này mồm miệng lanh lợi ghê.

Bảo an thể hình hơi mập bước lên trước nửa bước thô tục nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Hinh, nuốt nước bọt nói:

- Xung quanh một trăm dặm này đều là địa bàn của hội Hắc Long, bọn anh có quyền truy tra hành vi của bọn em. Ai biết bọn em muốn làm những chuyện xấu gì.

Triệu Ngọc Hinh hừ nặng nề một tiếng:

- Hội Hắc Long? Là cái thứ gì? Ở đây là Bắc Kinh là nơi có vương pháp.

Triệu Ngọc Hinh vừa nói vừa đặt cuốn sổ ghi chép vào trong giỏ. Bảo an mập lanh lẹ nhanh tay một tay cướp lấy, quét nhìn mấy cái lên cuốn sổ ghi chép, có tọa tiêu, phương vị, diện tích, độ cao xung quanh khu thương nghiệp của Hắc Long Tower, không khỏi cười lạnh:

- Quả nhiên bọn mày có ý đồ. Nói mau, bọn mày là ai.

Triệu Ngọc Hinh cướp lại cuốn sổ ghi chép, khuôn mặt tinh xảo trở nên ửng đó, hổn hển nói:

- Tự ý cướp sổ ghi chép của tôi xem, đê tiện vô sỉ hạ lưu.

Tất Mậu Thịnh vẫn không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:

- Ngọc Hinh, không cần phí lời với bọn họ, tiểu Lưu chúng ta đi đi!

Tài xế tiểu Lưu vừa muốn khởi động chiếc Jeep, bảo an mập nhìn thấy chiếc Jeep muốn đi cho rằng bọn Tất Mậu Thịnh có tật giật mình nháy mắt ra hiệu bảo bảo an ngăn chiếc Jeep trước mặt. Mình chạy tới bên cạnh tài xế tiểu Lưu một tay giơ trúng cằm tài xế tiểu Lưu đánh sưng mặt tài xế tiểu Lưu. Sau đó rút cái chìa khóa xe Jeep đắc ý cười nói:

- Muốn đi đâu có dễ như vậy.

Tài xế tiểu Lưu vẫn luôn hớn hở bên cạnh Tất Thịnh bị bảo an mập đánh, anh ta lúc này không chịu thiệt muốn cầm cờ lê muốn đánh lại. Tất Mậu Thịnh một tay giữ lấy tài xế tiểu Lưu không cho anh ta lỗ mãng, liền sau đó thần sắc bình tĩnh nhìn tên bảo an mập.

- Toàn bộ xuống xe.

Tên bảo an mập mặt âm trầm hiện ra khí thế:

- Toàn bộ tiếp nhận kiểm tra truy hỏi. Bọn tao nghi ngờ bọn mày có ý đồ bất lương với nơi này, trước khi chưa có giải thích rõ ràng ai cũng không được đi, bằng không giết không tha.

Mấy bảo an nghe thấy vậy chạy đến bắt đầu khống chế chiếc Jeep, trong tay đang cằm thiết côn hung ác nhìn bọn Sở Thiên.

Bảo an mập với kinh nghiệm và từng trải của gã phán đoán mấy người trước mặt nhất định có vấn đề, thế là thà giết lầm cũng không muốn tha.

- Các người, đây là hành vi cường đạo!

Triệu Ngọc Hinh hét rống lên:

- Tôi phải báo cảnh sát bắt các người.

Bảo an béo kéo cửa xe Jeep, cười lạnh nói:

- Bọn anh là cảnh sát, có gì oan khuất đợi bọn anh kiểm tra xong hãy nói nhé.

- Các người dám làm loạn à?

Triệu Ngọc Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn run lên quát lớn bảo an mập:

- Các người biết chúng tôi là ai không?

Bảo an mập quét nhìn già trẻ lớn nhỏ trong xe, khả năng rất ít có bối cảnh, vì vậy khinh thường nói:

- Tới địa bàn của hội Hắc Long thì phải biết giữ thân phận, bằng không cây côn trong tay ông không có mắt.

Tất Mậu Thịnh cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu hát lớn:

- Láo xược, bọn mày bảo người phụ trách ra, tao là Tất Mậu Thịnh đại học Thiên Kinh!

Bảo an mập tuy cảm giác cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra là ai. Hơi sửng sốt không ngờ ông già này thấp điệu vô cùng, chẳng lẽ có chút địa vị? Nhưng ở địa bàn mình không có lý gì bị người ta dọa sợ, huống hồ hội Hắc Long mới là to nhất Bắc Kinh.

- Mặc kệ bọn mày là Tất Mậu Thịnh hay là Tất Tiêu Điều.

Bảo an mập không kiên nhẫn bắt tay vào:

- Nhanh xuống xe, bọn mày theo chúng tao đi vào kiểm tra thẩm vấn tới khi bọn mày nói thật mới thôi.

Trên mặt Tất Mậu Thịnh lóe lên sắc giận dữ lập tức trở lại bình tỉnh:

- Không phải cảnh sát không có quyền yêu cầu chúng tôi. Tôi muốn gọi điện thoại.

Tất Mậu Thịnh cầm điện thoại lên còn chưa có bấm gọi, bảo an mập liếc mắt bảo an ốm cướp lấy cười lạnh nói:

- Muốn báo tin hả? Chờ rõ ràng rồi hãy nói, nhanh xuống xe, bằng không thì để bọn tao lôi xuống.

Tất Mậu Thịnh thật sự không nhịn được gầm lên:

- Các người sẽ hối hận, Hắc Long Tower vì mời những bảo an cường đạo như các người nhất định sẽ hối hận!

Sở Thiên tất nhiên biết hối hận của Tất Mậu Thịnh nói là ý gì. Biết hành vi cường đạo của bọn bảo an đã đẩy Tổng bộ Hắc Long vào vạn kiếp bất phục, trong lòng không hỏi mỉm cười.

- Một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!

Tô Dung Dung cắn tai Sở Thiên.

Sở Thiên nhìn Tô Dung Dung khen ngợi, nhẹ nhàng nói:

- Nhờ ông nội em đốt lửa!

Tô Dung Dung gật gật đầu, cái gì là giết người trong vô hình chính là thế này.

- Nhanh xuống xe!

Tên bảo an mập hoàn toàn không quan tâm lời nói của Tất Mậu Thịnh, côn thiết nện lên mu xe, tay trái không có hảo ý kéo vạt áo Triệu Ngọc Hinh:

- Bọn mày không chịu xuống xe thì để tao lôi bọn mày.

Tay trái bảo an mập vừa muốn chạm vào Triệu Ngọc Hinh, lại phát hiện cũng không tiến vào được phân nửa vì tay phải của Sở Thiên vững vàng chặn tay trái của gã. Nguồn kình lực kinh người làm cả cánh tay gã đều cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

- Thằng nhóc mày còn có chút công phu à.

Bảo an mập đau đớn hét rống lên:

- Quả nhiên là đến quấy phá rối.

Sở Thiên nhàn nhạt cười ý vị thâm trường nói:

- Là hội Hắc Long bọn mày hiếp người quá đáng. Hắc Long Tower này lại không phải chỗ cao quý gì, cả quan tài cũng có thể đưa vào. Tại sao bọn tao đậu xe bên ngoài có nửa tiếng, bọn mày lại ý kiến nhiều như vậy chứ?

Sắc mặt bảo an mập hơi thay đổi, thầm nghĩ thằng nhóc này chẳng lẽ là người của Hổ Bang? Bằng không sao hắn biết có người đưa quan tài vào? Bảo an mập thầm kinh sợ hơn, tay phải lại đang cầm thiết côn buông xuống chuẩn bị đánh Sở Thiên.

Sở Thiên ám lực nhẹ nhàng xuất ra, một nắm tay đánh vào thắt lưng của tên bảo an mập và kéo tay trái của bảo an mập, lập tức theo đó trốn ra ngoài. Bảo an mập giống như khinh khí cầu bị người ta dắt bay ra ngoài lúc sắp ngã xuống đất lại bị kéo lên. Khuỷa tay Sở Thiên thối vào ngực bảo an mập, đánh bảo an mập lật đất, đồng thời thuận tay cướp thiết côn của bảo an mập.

Bảo an mập bị sức mạnh bá đạo của Sở Thiên đánh khó mà đứng được lên, kêu thảm thiết quằn quại. Mấy bảo an bao vây chiếc xe Jeep kinh hãi quăng thiết côn xông giết qua.

- Thì ra Sở Thiên còn là cao thủ à?

Tài xế tiểu Lưu kinh ngạc nhìn Tất Mậu Thịnh:

- Ông Tất người ông tìm thật là văn võ toàn tài đó, không, phải nói văn võ trạng nguyên.

Tất Mậu Thịnh cười khổ lắc đầu. Ông là lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ của Sở Thiên.

Triệu Ngọc Hinh đã hồi phục là bình tĩnh cười nói:

- Quả thật nửa năm trước anh ấy ở chùa Thiên Pháp thay phương trượng ứng chiến Triêu Thánh giả Nhật Bản, nội trong mấy chiêu thì làm Triều Thánh giả Nhật Bảo tâm khục khẩu phục nhận thua. Không ngờ nửa năm không gặp, thân thủ của anh ấy dường như càng mẫn tiệp hơn.

Tài xế tiểu Lưu và Tất Mậu Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tô Dung Dung lại cúi đầu mỉm cười không nói.

Sở Thiên lúc này đang chơi thiết côn trong tay, tinh thần thản nhiên phóng khoáng tựa hồ không có nhìn thấy bảo an vây giết qua. Khiều chìa khóa xe bên cạnh chân ném qua cho tài xế tiểu Lưu nhàn nhạt nói:

- Sau ba mươi giây sau lái chiếc Jeep rời khỏi.

Tài xế tiểu Lưu nhận lấy chìa khóa xe ô tô nghe thấy lời nói của Sở Thiên hơi sửng sốt, có chút không tin ý của Sở Thiên. Nội trong ba mươi giây đánh bại bảo an vây quanh? Cái này quá cường hãn quá nhanh rồi?

Mấy bảo an đã tới trước mặt Sở Thiên, không nói lững thững bước thiết côn trong tay tà tà đâm ra.

Đột nhiên liên tiếp tiếng “leng keng” dày đặc như mưa rơi lên cửa sổ, ngọc rớt ngọc bàn.

Chính ngay trong lúc này thiết côn trong tay Sở Thiên đánh ra tám thiết côn. Bốn thiết côn trước đánh trúng thiết côn của bảo an, bốn thiết côn sau đánh lên ngực của bảo an. Bốn bảo an giống như bị đánh trúng bảy tất, toàn thât nhũn ra, thiết côn trong tay cũng rớt xuống đất.

- Hai mươi lăm giây!

Tiểu Lưu lại rảnh rỗi bấm thời gian, hưng phấn nói:

- Còn không tới ba mươi giây!

Sở Thiên mỉm cười bước qua cơ thể của mấy bảo an quay đầu hét câu:

- Hội Hắc Long này một người có thể đánh cũng không có, toàn là phế vật!

Vừa đúng ba mươi giây, tiểu Lưu nhìn kỳ tích hiện ra.

Tên bảo an mập còn đang đau đớn khó chịu, thân thể trong nháy mắt ngừng giãy giụa. Câu nói này không chỉ quen thuộc còn làm bọn họ sợ hãi, cái này chính là câu nói mà bọn Hắc Sơn Đao đêm qua nói qua. Bảo an mập sợ hãi nhìn qua bọn Sở Thiên, Sở Thiên đã vào trong chiếc Jeep nghênh ngang đi.

Khuôn mặt Tất Mậu Thịnh tràn trề tươi cười đi qua, tên bảo an mập lăn qua lăn lại một lúc đã trở nên bình tĩnh rồi đứng lên.

- Ông Tất chúng ta đi chỗ khác nhé.

Sở Thiên duỗi duỗi người nhàn nhạt nói:

- Có lẽ có thể tìm mảnh bảo địa phong thủy khác.

Tất Mậu Thịnh nhẹ nhàng cười ngữ khí bình tĩnh nói:

- Không cần, tôi thấy vị trí của Hắc Long Tower rất tốt, tàng phong đắc thủy!

- Nhưng là kiến trúc của người ta đã thành hình.

Sở Thiên thần tình cũng trở nên thản nhiên:

- Hơn nữa cháu thấy hội Hắc Long rất khó trêu chọc.

Trên mặt Tất Mậu Thịnh lóe lên ý cười, ông ta không cho rằng là đúng, quay đầu vỗ Sở Thiên nói:

- Yên tâm, tôi chỉ là xem phong thủy, về xây hay không, thì giao cho các lão đầu của Trung Nam Hải nhọc tâm phí sức.

Tay ngọc của Tô Dung Dung nắm lấy Sở Thiên, trong mắt có vẻ vui mừng khó ai thấy được.

Triệu Ngọc Hinh vẫn đang mang sự phẫn nộ, mở miệng nói:

- Tôi thấy chỗ đó số đã tận, đến lúc nên xây dựng lại rồi.

Sở Thiên bỗng nhiên phát hiện trên mặt Tất Mậu Thịnh lộ ra vẻ khen ngợi, biết Triệu Ngọc Hinh biểu đạt tiếng lòng của Tất Mậu Đạt.

Đại công đã cáo thành một nửa.

Lá cây chỉ cần không có điêu tàn thì vẫn có sức sống! Sở Thiên thản nhiên muốn để nó điêu tàn.

Phòng hội nghị xa hoa của Hắc Long Tower.

Chu Triệu Sâm khó có được thời gian rảnh rỗi xem tinh binh hãn tướng của hội Hắc Long. Anh ta vốn chẳng bao giờ ban ngày triệu mở hội nghị tổ huyết chiến, vì Chu Triệu Sâm luôn nghĩ phải biến mình thành cao quý tôn trọng. Nhưng những ngày gần đây náo động không nhỏ, còn có chuyện Hắc Long Tower mấy lần bị Hổ Bang khiêu chiến, anh ta không thể không triệu tâp tinh anh cao cấp của tổ Huyết Chiến.

Bên trái bàn hội nghị, đang ngồi là Long Vũ Bạch Diện Sinh. Hội Hắc Long hiện tại có bảy vị đả tướng, vốn là mười hai vị nhưng sau cái chết của mấy anh em Quan Đông Tam Tướng thì chỉ còn lại bảy vị thiếp thân đã tướng. Nhưng Chu Triệu Sâm cũng không hề tỏ ra buồn bã, có tiền thì có thể triệu tập được đả tướng lợi hại hơn. Bên phải đang ngồi Kiều Ngũ Kim Bất Hoán, Hắc Ngũ Long năm vị quản sự. Bọn họ đều chia ra quản lý sự vụ lớn nhỏ của tổ Huyết Chiến các tỉnh thành khác. Đương nhiên Chu Triệu Sâm sẽ không cho bọn họ cơ hội phát triển vững chắc gầy dựng thế lực, anh ta bảo bọn họ cứ mấy tháng đổi nhau quản lý sự vụ các tỉnh thành đạt tới cục diện “Binh vô thường tướng”

- Tổng bộ Hắc Long đã bị khiêu khích ba lần, thời gian trước sau không tới nửa tháng.

Chu Triệu Sâm nhẹ nhàng lắc cái ly, rượu đỏ trong cái ly chảy lên ly ngọc nhàn nhạt nói:

- Là chúng ta quá vô năng à? Hay là Hổ Bang quá lợi hại chứ?

- Một lần là quan tài gỗ đỏ chứa anh em Vạn Thị. Một lần là dùng hết hơn sáu mươi anh em còn có Quan Đông Tam Tướng.

Bạch Diện Sinh không chỉ trời sinh thần lực mà chính cả trí nhớ cũng dị thường kinh người, người khí bình tĩnh nói:

- Tôi chỉ nhớ hai lần trước, lần thứ ba là lúc nào?

Chu Triệu Sâm không có nói, nhìn Kiều Ngũ phụ trách đất Bắc Kinh nhấp rượu đỏ. Y luôn cảm thấy rượu ngon có thể làm người ta tỉnh táo, tư duy làm người ta sáng suốt, càng có thể làm người ta lúc hạ quyết định tỏ ra có quyết đoán.

Kiều Ngũ là đầu não gần năm mươi tuổi nguyên lão của hội Hắc Long, nhưng không hề chậm chạp, nghe thấy lời nói của Bạch Diện Sinh không chút do dự nói:

- Hay chính là vừa nãy bảo an ở cổng phát hiện có chiếc xe Jeep không rõ lai lịch dừng trước Hắc Long Tower. Lúc tiến lên hỏi, phát hiện cô gái trong xe lại ghi chép giản đồ Hắc Long Tower, còn có tọa tiêu, phương hướng diện tích. Lúc muốn cô ta xuống xe tiếp nhận truy hỏi lại bị người trong xe đánh ngã rồi nghênh ngang bỏ đi.

Bạch Diện Sinh gật gật đầu lập tức hỏi:

- Bảo an làm sao biết bọn họ là người của Hổ Bang chứ?

- Bọn họ để lại câu nói “Hội Hắc Long này một người có khả năng đánh cũng không có, hoàn toàn là phế vật”. Kiều Ngũ cười nói ra cũng muốn xem phản ứng của những Cang Tướng như Bạch Diện Sinh:

- Hơn nữa còn biết chuyện đưa quan tài, ngoại trừ Hổ Bang, còn có ai có cuồng vọng như vậy chứ?

Rất rõ ràng bảo an mập đã quên báo lại tên của Tất Mậu Thịnh, chỉ nhớ lời nói làm bọn họ run sợ.

Quả nhiên Bạch Diện Sinh hơi giận, ngón tay khẽ động “răng rắc” vang lên trong miệng gầm gừ:

- Bà nó, đừng để ông gặp được, bằng không thì chém xương cốt bọn nó, ăn thịt bọn nó. Để bọn nó biết Bắc Kinh có người có thể đánh không.

- Đúng vậy, bọn nó là Hổ Bang! Long Vũ dùng bàn tay trái còn lành lặn vỗ bàn, tuy dọn sạch Hắc Sơn Đao hung hãn nhưng nhìn thấy hơn sáu chục thi thể bang chúng hội Hắc Long, anh ta không còn thấy cảm giác vui mừng của chiến thắng:

- Buổi tối hôm qua bọn họ cũng nói câu giống vậy!

Chu Triệu Sâm đặt ly rượu lên bàn, ngước nhìn tinh binh hãn tướng của mình trầm thanh nói:

- Vốn tôi muốn tấn công Hổ Bang, biến trị an Bắc Kinh thành long trời lở đất, để Chu Long Kiếm đến cầu xin tôi, tôi báo được thù ăn thịt trắng buổi tiệc. Không ngờ Hổ Bang đã có chuẩn bị, liên tục mấy lần đánh lén đều rất không thuận lợi, còn khiến ta mất đi không ít anh em. Bây giờ Hổ Bang thậm chí đến cửa nhà khiêu chiến đưa quan tài, giết anh em. Nếu chúng ta không đánh hạ Hổ Bang, sau này Bắc Kinh không có chỗ đứng của chúng ta.

- Hội trưởng chúng ta tiền nhiều, người nhiều, đao nhiều sợ gì bọn Hổ Bang?

Kim Bất Hoán gần bốn mươi tuổi vẫn huyết khí vừa nãy hét nói:

- Chúng ta từ các tỉnh thành điều nhân thủ cường hãn vào, lôi đình công đánh giữa đêm đủ để tiêu diệt Hổ Bang, khiến Lâm Đại Pháo chết trên giường.

Long Vũ lắc đầu có điều lo lắng nói:

- Hổ Bang gần hai ngàn đệ tử, trong một đêm nếu chết và bị thương quá nhiều người, đây là đất Bắc Kinh sẽ gây ảnh hưởng không tốt, sẽ chuốc không ít phiền phức cho mình. Tốt nhất khống chế mấy tên chủ chốt bọn Lâm Đại Pháo, nhân vật tâm hạch của Hổ Bang thì dễ dàng khống chế Hổ Bang hoặc để đệ tử Hổ Bang quy thuận.

Bọn Kiều Ngũ cũng không khỏi tự chủ gật đầu, đây là thượng sách có thể lấy cái giá nhỏ nhất làm tan rã Hổ Bang. Hội Hắc Long thu hút thêm hai ngàn người của Hổ Bang thật sự là như hổ thêm cánh, trở thành bá chủ Bắc Kinh.

- Chuyện này do Ngũ Kiều và Long Vũ đi làm, hy vọng nội trong nửa tháng giải quyết được nó.

Chu Triệu Sâm uống hết rượu đỏ trên mặt lộ ra nụ cười khó đoán:

- Chúng ta đặt cho nó một cái tên dễ nghe “Hành động chém”!

Bọn Long Vũ toàn bộ cười lên, danh hiệu hành động chém rất hay, bọn họ tựa hồ đã nhìn thấy đầu của Lâm Đại Pháo rớt xuống đất lăn lông lốc.

Chỉ là Long Vĩ làm sao cũng không thể ngờ, vẫn chưa chém được đầu của Lâm Đại Pháo thì đầu mình mấy ngày sau lại không minh không bạch rơi xuống.

Lúc bước ra khỏi phòng họp, Kiều Ngũ tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Chu Triệu Sâm:

- Hội trưởng, thằng nhóc Sở Thiên của Soái quân suất lĩnh số người đã đạt tới ba trăm người rồi. Chúng ta có phải làm chút chuyện không? Có lẽ diệt nó tránh thế lực Soái quân mở rộng là nốt ruồi đen bọn chúng báo thù.

Chu Triệu Sâm cười lạnh mấy tiếng xem thường nói:

- Sở Thiên chưa đủ làm người cầm đầu, tứ chi đơn giản. Mày cứ để nó mở rộng đi, phải biết mấy trăm người không phải người máy thì có thể đánh, vẫn có thể ăn. Sở Thiên phải giải quyết, phải ăn nhiều bữa như vậy, thì đủ nó đau đầu. Huống hồ mấy trăm người đều là đám ô hợp, đợi chúng ta đối phó xong Hổ Bang, tiện tay thu dọn nó là được rồi.

Kiều Ngũ suy nghĩ một lát gật đầu, Chu Triệu Sâm nói có lý, huống hồ lúc này đi đối phó Sở Thiên chưa đủ làm hổ, lỡ để bọn Sở Thiên tới đường cùng, bọn họ hạ tâm đi đầu quân ra nhập Hổ Bang, vậy hội Hắc Long chẳng phải là làm giá áo cho người ta?

Bên trong quân doanh vùng ngoại ô bọn Thứ Đầu đang vui vẻ múa chủy, Phong Vô Tình mặt không biểu tình chỉ dạy kỹ xảo bọn họ dùng chủy. Thứ Đầu đâm ngang đâm dọc, tiếp phương thức tiến công phản kích, tay phải thành thục chuyển lực của thắt lưng tới vai, còn có lực giết người cùng với qua chỗ hiểm.

Phong Vô Tình nhàn nhạt nhìn mấy chục đàn ông này vốn rất lo lắng, bọn Thứ Đầu không thể nào giết sạch tay thần súng bách phát bách trúng. Bây giờ Phong Vô Tình nhìn thấy thần sắc và nhiệt huyết của bọn Thứ Đầu lập tức lòng tin gấp trăm lần.

Đáng tiếc cho Long Vũ! Phong Vô Tình nhẹ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK