Mục lục
[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú Vương chết rồi!

Năm giờ chiều ngày hôm sau, Sở Thiên đang đứng ở cửa biệt thự, cúi đầu nhìn về phía ở xa phồn hoa còn ở gần tiêu điều, trong lòng cảm khái. Mỗi phần đất ở đây cũng không biết đã chôn máu tươi và mộng tưởng của không biết bao nhiêu người!

Đúng lúc này, Hải Tử sắc mặt ngưng trọng đi tới nói với Sở Thiên, chú Vương chết rồi, khi đang ngắm phong cảnh ở trên Thiên Dược Long Đình thì trượt chân ngã chết.

Phản ứng đầu tiên của Sở Thiên là sao có thể? Tối hôm qua chú Vương còn mạnh khỏe, thần thái minh mẫn, sao có thể ngắm cảnh trên tầng mà ngã chết? Sở Thiên lập tức hỏi:

- Hiện giờ ai đang khống chết Phủ Đầu bang?

Hải Tử thở dài, bất đắc dĩ nói ra hai chữ:

- Chị Lệ!

Sở Thiên thầm than bản thân mình đã tính sai, hắn không tính tới con gái nuôi của Diệp Tam Tiếu là chị Lệ. Nữ nhân đó có thể thay Diệp Tam Tiếu cân bằng hắc bạch lưỡng đạo, khẳng định có chỗ hơn người. Hiện giờ Phủ Đầu bang như rắn mất đầu, chỉ có chú Vương khống chế, cô ta có thể không động dã tâm? Hơn nữa đã nhiều năm hoạt động trong bang, cô ta nhất định quen không ít người. Vì vậy chị Lệ giết chú Vương, tự mình khống chế Phủ Đầu bang có khả năng rất lớn.

Sở Thiên chậm rãi bước mấy bước. Hải Tử mở miệng nói:

- Gần đây chị Lệ xử lý vấn đề Đông Doanh, nghe chuyện Diệp Tam Tiếu chết liền suốt đêm trở lại. Sau khi khống chế Phủ Đầu bang, chuyện đầu tiên cô ta làm là chuẩn bị tang lễ cho Diệp Tam Tiếu. Hơn nữa phát lệnh khi tang lễ đang diễn ra tất cả bang chúng các đường không được làm loạn, đợi sau khi tang sự xong xuôi sẽ nghĩ cách đòi lại công đạo.

Sở Thiên giật mình, Chị Lệ đúng là người thông minh, biết muốn khống chế Phủ Đầu bang phải lợi dụng cảm xúc không ngừng khai chiến với Tương bang hiện giờ của bang chúng, lại khiến bang chúng quen với mệnh lệnh của mình, thành lập uy tín, uy nghiêm, cuối cùng có thể khống chế toàn bộ. Lúc này nếu như không để bang chúng Phủ Đầu bang báo thù, phát tiết, vậy chúng rảnh rỗi sẽ chú ý đến việc trong bang. Khi đó, bất kể là tranh quyền đoạt lợi hay chọn lại bang chủ đều rất bất lợi với cô ta, thậm chí là sẽ bị mất vị trí chủ vị. Cô ta không có lý do gì mà chuyển mâu thuẫn bên ngoài thành mâu thuẫn bên trong, ở đây nhất định có điều cổ quái.

Hải Tử chần chờ một chút, có phần lo lắng:

- Kế hoạch của chúng ta có cần thay đổi hay không? Phủ Đầu bang và Tương bang tạm thời dừng đánh nhau, những bang phái khác chưa đủ tin tưởng, cơ hội này không dễ có, các bang phái khác khẳng định có ý lui.

Sở Thiên mỉm cười, hắn đã tính trước, vỗ vai Hải Tử nói:

- Kế hoạch đương nhiên cần sửa đổi một chút. Đêm hay cần Quang Tử cùng một số bang chúng nguyện ý mang theo tinh nhuệ, giáng cho Phủ Đầu bang một đòn mạnh!

Hải Tử khó hiểu, kế hoạch này thay đổi quá lớn, nghĩa là sao”

- Tại sao lại đánh Phủ Đầu bang? Tưởng là Tương bang chứ?

Trong mắt Sở Thiên hiện lên vẻ tiếu ý vô cùng thâm sâu, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt:

- Rất đơn giản, chị Lệ nói khi tang sự diễn ra không được làm loạn, em muốn thử đây là thật hay giả?

Hải Tử vẫn không hiểu, vỗ vỗ đầu, nói:

- Em nói thẳng ra cho anh rõ. Anh là kẻ tối dạ, thật giả trong đó anh không nhìn ra được.

Sở Thiên duỗi mình, trong mắt hiện lên vẻ thông tuệ, nói:

- Nếu như chị Lệ không phản ứng lớn với việc chúng ta tấn công, chỉ phát người ra đàm phán vậy đúng là cô ta định sau tang lễ mới bắt đầu tính sổ, ngưng chiến là sự thật. Nếu cô ta tức giận, trả thù chúng ta, vậy thì rõ ràng rồi. Trong mắt bang chúng Phủ Đầu bang, Diệp Tam Tiếu là do Tương bang và Cam Trường Sơn giết chết. Mối thù lớn như vậy cô ta không trả mà lại tức giận đối với chuyện chúng ta tấn công Phủ Đầu bang, chứng tỏ…

Nói tới đây, giọng nói Sở Thiên trở nên bình thản:

- Chứng tỏ cô ta có thông đồng với Tương bang!

Hai mắt Hải Tử sáng ngời, hiển nhiên đã hiểu vấn đề, trong lòng thầm khen Sở Thiên thông minh không ai địch nổi.

Sở Thiên bỗng nghĩ tới một việc, đó là một phương pháp rất tốt, vì vậy lập tức bổ sung:

- Anh Hải, nhớ bảo người hành động đêm nay mặc trang phục Tương bang. Đêm nay ta muốn hai bút cùng viết!

Hải Tử sững sờ, lập tức gật đầu, đi làm theo.

Đại Đường khẩu của Phủ Đầu bang, hơn mười tên bang chúng mệt mỏi đang nghỉ ngơi, những người tinh lực tốt hơn thì đánh bài, chơi mạt chược trong đại sảnh.

Bỗng nhiên, một đám người mặc trang phục Tương bang xông vào, dùng binh khí đánh mạnh lên những tên Phủ Đầu bang chưa khôi phục hoàn toàn tinh lực. Bang chúng Phủ Đầu bang hoàn toàn không ngờ, đã nghe chị Lệ tuyên bố ngưng chiến nhưng Tương bang không hề làm theo. Bọn chúng vốn không hề phòng bị, chỉ chống cự một chút liền cầm tiền chạy tứ tán.

Trong một cửa hàng do Phủ Đầu bang bảo kê, hơn mười tên bang chúng Phủ Đầu bang đang ngồi quanh mấy chiếc bàn lớn, vui vẻ ăn thịt chó. Tối hôm qua bọn chúng liều mạng khiến vô cùng mệt mỏi, khi tỉnh lại cảm thấy đói bụng, có nhu cầu mau chóng bổ sung năng lượng, cho nên mới tới đây ăn uống. Đêm nay không có chiến sự, cho nên tâm tình chúng thả lỏng, tính cảnh giác cũng hạ xuống thấp nhất.

Bang chúng Phủ Đầu bang ăn lấy ăn để, nhưng bọn chúng phát hiện có mấy khuôn mặt mới, mặc quần áo phục vụ bưng một nồi canh nóng tới. Đang nghi hoặc thì những tên phục vụ này ném mạnh nồi canh trong tay, rơi xuống bàn, canh nóng tung tóe khắp nơi. Bang chúng Phủ Đầu bang kêu hét thảm thiết, sau đó từ hai bên xuất hiện hơn mười người mặc quần áo Tương bang, đánh về phía bọn chúng, ra tay rất nặng.

Trong bệnh viện tư nhân của Phủ đầu bang, giường bệnh màu trắng, thuốc sát trùng màu trắng khiến hơn bảy mươi tên thương binh Phủ Đầu bang không quen, lười biếng lăn qua lăn lại trên giường bệnh. Thỉnh thoảng bọn chúng ngắm nữ y tá thay thuốc, có vài người gắng chịu đau đớn, đưa tay sờ soạng trên người nữ y tá, cười ha hả. Đang khi vui vẻ thì đột nhiên một đám người cầm gậy gộc xông vào, tên cầm đầu hung dữ nói:

- Đám chó chết các ngươi, tối qua tấn công Tương bang khi chúng ta đang bán mạng cho chúng mày. Đêm nay ta đòi lại công đạo cho các anh em bị thương, đánh cho ta!

Những bang chúng Phủ Đầu bang này bình thường cũng thuộc tầng lớp tinh nhuệ, vì uy tín của bang sẽ không lui bước, bằng không thì tối qua cũng không bị thương. Hiện tại thấy Tương bang liều chết xung phong, hoàn toàn quên đi nữ y tá, đứng dậy cầm đồ ở cạnh, định phản kháng. Nhưng thân thể chúng bị thương, bên người không có vũ khí, chỉ có thể trốn tránh gậy gộc như mưa đánh xuống. Chưa đầy mười phút sau, thương thế của chúng càng nặng hơn, cả đám người vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Đêm nay, Trường Tôn Tử Quân cùng nguyên lão, đường chủ Tương bang đều thở dài một hơi. Phủ Đầu bang tuyên bố ngưng chiến, sau khi tang sự của Diệp Tam Tiếu kết thúc mới đàm phán. Trường Tôn Cẩm Thành sau khi khen ngợi con gái một chút, để cho các đường chủ tản đi. Mà đêm nay, chị Lệ nhíu lông mày thật chặt, cô ta mới nhận tin Phủ Đầu bang bị Tương bang tập kích ở khắp nơi, việc này vô cùng kỳ quái. Đêm qua Phủ Đầu bang tập kích Tương bang, đêm nay Phủ Đầu bang bị đám người tự xưng Tương bang tập kích, cô ta há có thể không tức giận. Vẫy thủ hạ lui xuống, đóng cửa phòng, chị Lệ lấy điện thoại ra, ấn một dãy số quen thuộc.

Sở Thiên và Hải Tử đang ngồi trên một chiếc xe container dài, trên đó có mấy người huấn luyện cẩn thận đang loay hoay với đám thiết bị nghe lén, nghe trộm toàn bộ điện thoại từ trong Thiên Dược Long Đình. Thiên Dược Long Đình không lớn, điện thoại cũng không nhiều, đương nhiên có thể dễ dàng bắt được cuộc điện thoại Sở Thiên cần. Mấy nhân viên này đều là anh em vào sinh ra tử của Hải Tử khi còn ở đặc công Phi Long, sau đó chuyển nghề tới cục Quốc An ở Thượng Hải. Lần này vì nghe lén chị Lệ, Hải Tử đã sử dụng quan hệ bản thân, mời họ qua đây.

Sở Thiên đã nghe hơn ba mươi phút, đều là thuộc hạ cầu cứu chị Lệ. Chị Lệ vì khống chế Phủ Đầu bang, yêu cầu bất cứ chuyện lớn nhỏ nào trong bang đều phải báo cáo với cô ta. Sở Thiên biết mấy người Quang Tử tập kích đã có tác dụng, ân oán giữa Phủ Đầu bang và Tương bang càng thâm sâu hơn. Chị Lệ đang rất lo lắng, Sở Thiên đoán mình sẽ sớm nghe được cuộc điện thoại mong chờ.

Bỗng nhiên, giọng nói hai nữ nhân khiến Sở Thiên chú ý, tim hắn đập thình thịch, hai mắt trợn trừng, nói:

- Người anh em, phiền anh cho giọng nói to lên.

Nhân viên Quốc An gật đầu, lập tức điều chỉnh volume lên mức to nhất.

- Trường Tôn Tử Quân, có phải đám đường chủ Tương bang tự tiện hành động, dẫn người trả thù Phủ Đầu bang? Cậu cho mình biết có hay không? Điều này khiến mình rất khó xử, từ trên xuống dưới Phủ Đầu bang đang kêu gào khai chiến, mình tốn bao công sức mới đè nén họ xuống. Nếu như phía bên cậu không dừng lại, mình không thể khống chế cục diện.

Sở Thiên biết giọng nói lo lắng, bực bội này là của chị Lệ.

- Lệ, không có đâu. Chuyện này tuyệt đối không phải Tương bang làm. Cha mình đã liên tục thúc giục tất cả các đường chủ nghỉ ngơi dưỡng sức, không được gây chuyện, nếu không sẽ xử lí theo bang quy. Mình nghĩ cho dù gan lớn đến đâu bọn chúng cũng không dám trái lời cha ta. Cậu nghĩ lại mà xem, chúng ta vất vả lắm mới có thể khởi động quân cờ ẩn, sao lại không phối hợp cùng cậu?

Sở Thiên và Hải Tử biết đây là giọng Trường Tôn Tử Quân.

Chị Lệ nghe giọng Trường Tôn Tử Quân thành khẩn tới vậy, bán tín bán nghi nói:

- Thật vậy sao? Chẳng lẽ có người giả mạo Tương bang tập kích Phủ Đầu bang? Bọn chúng có mục đích gì?

Trường Tôn Từ Quân khẳng định nói:

- Mình đoán là những bang phái khác muốn chúng ta liều mạng với nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Điều này mình sẽ lập tức cho người thăm dò, tuyệt đối không cần cậu bận tâm. Cậu cứ quản lí tốt Phủ Đầu bang là được, tuyệt đối không thể cho chúng tập kích Tương bang. Hiện giờ Tương bang nguyên khí đại thương, không chịu nổi nữa.

Trường Tôn Tử Quân suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:

- Nghe nói Diệp Tam Tiếu có một đứa con gái?

Chị Lệ cười cầm hiểm, giọng nói lạnh như băng:

- Yên tâm đi, khi mình từ Đông Doanh trở lại đúng lúc gặp Diệp Tiếu Cần từ Italy đi du lịch Đông Doanh. Sau khi nhận điện thoại của chú Vương, chúng ta cùng ngồi trên phi thuyền Vạn Thương, vào thời điểm bốn năm giờ sáng, mình đã không cẩn thận khiến cô ta rơi xuống biển, không biết giờ đã trôi tới đại dương nào, có lẽ là đã gặp lại Diệp Tam Tiếu!

Giọng Trường Tôn Tử Quân cao hứng nói:

- Vậy thì tốt, Lệ, cậu cần khống chế toàn bộ Phủ Đầu bang, sau đó chúng ta hợp tác, hóa giải thù hận, cuối cùng cậu cho Phủ Đầu bang quy thuận Tương bang, vậy ván cờ chúng ta thiết lập nhiều năm sẽ có kết quả.

Chị Lệ cũng có phần vui vẻ, nói:

- Mình cũng đâu ngờ lần này có cơ hội tốt như vậy. Hại mình thuê hai nữ sát thủ xinh đẹp của Sơn Khẩu Tổ ở Đông Doanh, dựa theo kế hoạch chuẩn bị hiến cho Diệp Tam Tiếu, khiến hắn chết một cách phong lưu. Đâu ngờ cuối cùng lại bị Cam Trường Sơn giết chết, xem ra hai nữ sát thủ xinh đẹp kia uổng phí rồi. Tử Quân, cậu đúng là thật thông minh, không ngờ năm đó kế hoạch mạo hiểm lấy lui làm tiến của cậu và chú lại thành công đến vây. Bây giờ mình phải đi điều tra lai lịch của đám người kia, thay mình vấn an chú.

Sở Thiên mở một chai nước khoáng, uống một ngụm. Hắn đã hiểu ra rất nhiều việc, chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là Trường Tôn Cẩn Thành là lão cáo già, Trường Tôn Tử Quân là con cáo nhỏ.

Sở Thiên xuống xe, duỗi người, quay đầu nói với Hải Tử:

- Để cho anh em cùng Thiên Lang giáo cố thủ đại bản doanh hai ngày tới. Tuy rằng đám người Trường Tôn Tử Quân muốn điều tra ra chúng ta cũng cần vài ngày, nhưng an toàn vẫn hơn. Bảo anh em và các bang phái quan hệ tốt đề cao cảnh giác, tránh bị tập kích.

Hải Tử gật đầu, hiểu lời nói của Sở Thiên đều có dụng ý riêng, anh ta suy đoán cũng vô ích, chỉ hỏi:

- Sau đó thì sao?

Sở Thiên mỉm cười, trên mặt hiện vẻ vô cùng thâm sâu:

- Đương nhiên là tham gia tang lễ của Diệp Tam Tiếu, tặng vòng hoa. Trò hay sắp bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK